Chương 27 - Hết Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội bộ Sở thị nửa tháng nay đã oanh tạc.

Một chiếc BMW sang trọng đỗ trước cửa trụ sở, bảo tiêu mở hai cửa sau xe, hai nam nhân cao lớn mặc vest đen lần lượt ưu nhã bước xuống xe, sóng vai nhau bước đi giữa hai hàng thủ hạ cúi đầu kéo dài đến cửa chính.

Một nữ tiếp tân lén nói nhỏ với bạn đồng nghiệp: "Hôm nay cả hai giám đốc cùng xuất hiện kìa! Một người đã đẹp chết tôi, đằng này còn nhân hai!"

Đồng nghiệp vỗ nhẹ cái gáy cô bạn: "Đã là hoa có chủ, còn không biết tém lại."

"Ai, ai bảo tôi đã có bạn trai thì không được ngắm người đẹp chứ?! Tôi..."

Đồng nghiệp trắng mắt nhìn cô: "Không phải nói cậu."

Tiếp tân nhỏ lắp bắp kinh hãi: "Chẳng lẽ ý cậu là, là..."

Đồng nghiệp nữ thở dài:

"Giám đốc kết hôn rồi."

Cặp song sinh ưu tú nhất giới thương trường đã kết hôn.

Không ai biết hôn lễ đã được bí mật tổ chức khi nào, cũng không biết hai Sở phu nhân may mắn trong lời đồn là ai, tất cả nhân viên chỉ biết trên ngón áp út của cấp trên không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai chiếc nhẫn cực kì tinh xảo, mặc dù không hiểu vì sao bề ngoài lại giống hệt nhau, nhưng chắc chắn đó là nhẫn cưới của bọn họ.

Sở tổng mặc dù vẫn nghiêm khắc trong công việc như trước, nhưng tất cả nhân viên đều cảm nhận được tâm trạng của hắn rất tốt, thỉnh thoảng nhân viên còn thấy được Sở tổng ánh mắt đầy nhu tình hôn lên chiếc nhẫn trên tay.

Hắn nhất định vô cùng, vô cùng yêu người kia.

Tất cả những chuyện này, Sở Mặc ở bệnh viện đều không hay biết.

Căn phòng nằm trong khu vực chuyên biệt của bệnh viện, bảo tiêu ngày đêm đứng canh giữ ngoài hành lang, cửa sổ là cửa kính đặt thêm đặt song sắt, cửa vào trang bị khóa vân tay, hoàn toàn cách âm, căn phòng tựa như một chiếc lồng giam hoàn mỹ nhất.

Sở Mặc không ngủ được, âm hộ tắc dương vật của nam nhân, đầu vú bị người ngậm trong miệng ngủ, một bên vú nằm trong lòng bàn tay to rộng của hắn, tứ chi cả hai quấn quýt lấy nhau, cả thân thể Sở Mặc hoàn toàn giao cho hắn.

Đầu vú chợt truyền đến cơn đau nhói, Sở Mặc nhíu mi khẽ rên lên, răng nanh nhi tử cắn vào nhũ khổng, ngay cả khi nói chuyện hắn cũng không rời bỏ mút lấy đầu vú y, vì thế thanh âm có phần buồn cười:

"Vì sao không ngủ?"

Sở Mặc chớp chớp mắt: "Đã ngủ quá nhiều, còn cậu thì sao?"

"Vui đến không ngủ được."

Một trận xoay chuyển, Sở Mặc bị đè dưới thân nam nhân, hai chân cong gác lên eo hắn, mông cao cao nhếch lên, Sở Mặc cắn môi cảm nhận quy đầu lại cắm vào vào tử cung đã chứa đầy tinh dịch. Sở Mặc hoàn toàn trần truồng, Sở Nghiêm Phong chỉ cởi khóa kéo quần lộ ra dương vật, hắn nhìn một nửa dương căn của mình trượt ra khỏi âm đạo, lại bắt lấy eo y hung hăng đâm vào.

"Ô-- khoan đã, Nghiêm Phong..."

"Em cuối cùng đã gả cho tôi, chúng ta thật sự đã kết hôn. Tôi sợ đây chỉ là một giấc mộng quá đẹp." Biểu tình Sở Nghiêm Phong tràn ngập hạnh phúc, hắn quý trọng hôn lên chiếc nhẫn trên tay y.

Ngón tay Sở Mặc dịu dàng chạm lên ngũ quan anh tuấn của nhi tử, y thở dốc, cười nói: "Thật sự hạnh phúc đến thế sao?"

Sở Nghiêm Phong nói: "Tôi rất hạnh phúc, Sở Mặc, vô cùng hạnh phúc, em không chỉ là cha của tôi, em còn là vợ của tôi, chúng ta đã trở thành những người thân cận nhất thế giới này."

Sở Mặc cười không đáp.

"Em kiên nhẫn một chút, sau khi tôi kết thúc tất cả, chúng ta sẽ cùng đi hưởng tuần trăng mật...! Bảo bối, đừng kẹp tôi chặt như vậy!"

Hô hấp thô nặng hai người dây dưa bên nhau, Sở Mặc toàn bộ thân thể mềm như bông nằm dưới thân sinh nhi tử, cũng là chồng của mình, quy đầu thật lớn đẩy ra hai mảnh âm môi, chen vào tiểu âm hộ, một lần nữa bắn cho y một bụng tinh dịch, Sở Nghiêm Phong vẫn cắm bên trong tử cung y, hắn mút lấy đầu vú y:

"Sở Mặc, sinh con cho tôi đi."

Sở Mặc mím chặt môi.

Sở Nghiêm Phong vuốt khóe mắt đỏ hoe của y, trầm giọng nói:

"Từ bây giờ đừng chối bỏ nữa, đó là nghĩa vụ của em."

Câu lấy cổ Sở Nghiêm Phong, Sở Mặc ngậm lấy môi nhi tử:

"Tôi đã biết."

Sở Nghiêm Phong rời đi đến thành phố S vì có chuyện xảy ra.

Khi Trạch Dương mở cửa vào phòng, Sở Mặc đang ngồi trên giường, trên tay y cầm một cái nĩa nhựa có đầu sắc nhọn. Nó vốn là một cái nĩa găm trái cây bình thường, Sở Mặc đã lén giấu nó đi, mỗi ngày bên dưới lớp chăn, y đều bí mật kiên trì mài nó lên thành giường.

Trạch Dương đặt khay thuốc lên bàn, hắn gọi: "Sở phu nhân..."

"Những người bên ngoài đều gọi tôi như thế sao?"

Trạch Dương hạ giọng: "... Tiên sinh, mau đưa cho tôi cái đó."

Sở Mặc siết chặt nĩa nhựa trong tay, y lẩm bẩm: "Thứ này không giết tôi được, hắn nhất định sẽ lại cứu sống tôi, một lần nữa trừng phạt, một lần nữa giam cầm..."

"Tiên sinh, ngài đã cùng bọn họ kết hôn." Trạch Dương đã tiến lên một bước, hắn nhàn nhạt nói: "Lão đại hắn thật sự rất yêu ngài, sau khi mọi chuyện kết thúc, ngài nên ngoan ngoãn ở bên..."

"Keng!"

Sở Mặc ném mạnh cái nĩa ra cửa sổ, y giận dữ nhìn Trạch Dương, đôi mắt y đã đỏ hoe:

"Tôi không cần hắn trả thù cho tôi!"

"Ngài..." Trạch Dương cau mày.

"Làm sao tôi có thể ở bên hắn được?! Không, Trạch Dương, cậu không hiểu..."

Trạch Dương thật sự không hiểu: "Ngài đừng tùy hứng như thế nữa."

Sở Mặc ôm lấy đầu: "... Tôi đã kết hôn với hắn, hắn nhất định sẽ bị trừng phạt! Chúng ta không nên như thế, tôi sẽ sớm bị bọn họ bức điên!"

Trạch Dương cảm thấy lời này có ẩn ý gì đó, hắn định buột miệng hỏi thì có người gõ cửa, hắn vừa mở cửa thì một thủ hạ vẻ mặt đầy hốt hoảng la lên:

"Trạch Dương! Lão đại, hắn, hắn... không xong rồi!!"

Sở Mặc ngồi trên giường bệnh nghe thấy tim mình lỡ một nhịp.

-----------------------

"Ngoài đời hắn thật sự rất đẹp trai nha ~ "

Sở Cận Thiên ổn định hô hấp, hắn không vội tỉnh dậy mà nghe ngóng xung quanh, sau khi đã xác định tình hình thì chậm rãi mở mắt, trước mắt hắn là một nam nhân có vẻ ngoài tuấn mỹ như hoa, khuôn mặt treo nụ cười thân thiết, hắn thấy Sở Cận Thiên tỉnh rồi thì vỗ tay nói:

"Đôi mắt này... Anh trai, anh quả nhiên là thân sinh của ông ấy."

Sở Cận Thiên nheo mắt, hắn thầm đánh giá tình hình hiện tại của mình. Hắn bị trói ngồi trên một ghế gỗ giữa một nhà kho hai tầng rộng lớn, hai tay bị khóa bởi còng sắt, súng và dao găm đã bị lấy mất, thế nhưng đồng hồ bạc trên cổ tay vẫn còn. Ngoại trừ nam nhân đang múa may trước mặt, xung quanh hắn còn đứng gần mười người đều cầm súng.

Quả nhiên hắn sẽ không trực tiếp xuất hiện.

Sở Cận Thiên âm trầm nhìn hắn, chậm rãi nhả từng tiếng: "Dịch Tần Hạo."

"Phải, Dịch Tần Hạo của anh đây. Hai lần trước gặp anh thì không giả chết, nhảy khỏi xe thì cũng là phải phóng hỏa." Dịch Tần Hạo bực bội kéo tay áo lên để lộ phần da lồi lõm vết sẹo, hắn bất mãn nói, "Lần đó tôi thật sự đã tự đốt bản thân đấy..."

Sở Cận Thiên vẫn chỉ yên lặng nhìn hắn tự ba hoa. Dịch Tần Hạo vừa nói song vừa quan sát bộ dáng của hắn gần như thừa hưởng chín mười phần từ người đó, tuy đã nhìn thấy người này rất nhiều lần trên truyền thông, hắn vẫn không nhịn được cảm thán, dù người đang bị trói và lâm vào thế yếu, hơi thở cao ngạo không hề suy giảm, con ngươi màu hổ phách như đang lặng lẽ quan sát con mồi, ẩn tàng uy hiếp từ cường giả.

Dịch Tần Hạo hơi thu lại nụ cười, hắn rút súng ra mở chốt khóa, ngả ngớn nói:

"Bị em trai tiêm thuốc mê rồi mang đến cho kẻ thù, vậy mà anh trông còn ngạo mạn thế được?"

"Ông ta không có ở đây?"

"Thôi nào, chẳng phải trước đây anh rất có hứng thú với tôi sao?" Dịch Tần Hạo nói, "Là tôi đã cài người phá nội bộ Sở thị, cũng là tôi cướp đi mấy đơn hàng của anh... A! Kể cả lão già ngu ngốc mê tiền kia nữa, chỉ cần lừa nói mấy câu thế là tin ngay, mấy chuyện này, anh thật sự không muốn hỏi tôi một chút à?"

Sở Cận Thiên khẽ cười, mang theo khinh miệt: "Nhất thiết phải nói chuyện với loại kỹ nam rẻ tiền như mi?"

"Đoàng!"

Một phát súng bắn vào cạnh chân Sở Cận Thiên.

"Sở Cận Thiên, hiểu tình trạng của bản thân đi." Dịch Tần Hạo cười lạnh nói, "Tôi có thể giết anh bất cứ lúc nào."

"À, thế sao." Sở Cận Thiên ngả người ra ghế dựa, "Vậy có thể trực tiếp nói với ông ta, y nhất định sẽ chôn cùng với tôi, ông ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy y nữa."

Dịch Tần Hạo nhướng mi, "Hiện tại có khác sao? Các người cũng giấu y rất kĩ."

"Vậy hẳn cũng không cần bày trò nhiều thế? Thả một tên hề như cậu ra để tôi chơi đùa, chủ yếu cũng là để tôi lơi lỏng cảnh giác rồi thừa cơ bắt y đi."

"Sở Cận Thiên, anh biết rất nhiều thứ, hẳn anh cũng đoán ra hôm nay tôi bắt cóc anh vì ông ấy muốn thấy anh..." Dịch Tần Hạo khinh thường cười, "Đứa con trai đã loạn luân với thân sinh phụ thân suốt mười năm."

Họng súng lục đặt lên trước trán Sở Cận Thiên, Dịch Tần Hạo đưa mặt lại gần hắn, nói "Từ bỏ đi, Sở Cận Thiên."

"Anh không đấu lại ông ấy."

Sở Cận Thiên cười nhạt.

"Tôi không nghĩ vậy."

Âm thanh "Răng rắc" vang lên, Dịch Tần Hạo vừa nghe liền chửi thầm một tiếng, cùng lúc đó Sở Cận Thiên bật người dậy, giơ tay đánh bay khẩu súng trên tay Dịch Tần Hạo xuống đất, chân hướng đầu gối hắn đá một cước, Dịch Tần Hạo đau khuỵu chân lùi lại giữ khoảng cách, sau đó lại bị đối phương túm tóc cho một cú đấm vào mặt, dù bị tập kích choáng váng nhưng Dịch Tần Hạo vẫn ngay lập tức vung cùi chỏ phản kích, Sở Cận Thiên lùi lại né tránh, tiếp theo không buông tha tiến lên tiếp tục đá vào gối trái của hắn. Khớp chân đều bị đá gãy, Dịch Tần Hạo lảo đảo muốn té ngã, Sở Cận Thiên nhanh chóng tiến ra sau dùng còng tay đã bị phá đứt siết cổ hắn. Khí lực của hắn lớn kinh người, Dịch Tần Hạo hoàn toàn bị khống chế, nhưng hắn không từ bỏ giãy giụa, khuỷu tay giơ lên định thúc vào bụng đối phương, bên tai lại nghe tiếng gạt cò súng.

"Đứng im." Sở Cận Thiên không biết đã nhặt được súng khi nào, hắn lạnh lùng nói.

Dịch Tần Hạo khóc không ra nước mắt.

Vì sao người đó chưa bao giờ nói cho hắn biết rằng, đối phương cũng thừa hưởng toàn bộ sức mạnh khủng bố đến phi lý này của ông ấy!

Thủ hạ xung quanh cũng bị một màn giao chiến diễn ra chưa đầy năm giây này khiến cho sững sờ, đồng loạt giương súng chỉa về phía hai người nhưng không thể bóp cò.

"Không thể bắn, đúng không?" Sở Cận Thiên trầm thấp cười, con ngươi lập lòe ánh nguy hiểm, "Dù sao đây cũng là con nuôi làm ấm giường của ông ta."

"Sở Cận Thiên..." Dịch Tần Hạo phẫn nộ nghiến răng nói, "Rốt cuộc mày đã tra đến cái gì?!"

"Rất nhiều chuyện."

Sở Cận Thiên lôi kéo Dịch Tần Hạo đến cửa nhà kho, thanh âm của hắn không quá lớn, thế nhưng đủ để tất cả những người trong nhà kho nghe thấy, ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết đều có chút vặn vẹo: "Hôm nay tôi tới đây là để nói một lời này, tất cả những kẻ đã chạm vào y, hay hiện tại dám mơ tưởng đến y, tôi sẽ truy lùng giết chết từng tên một!"

Dịch Tần Hạo không khỏi run lên, bởi hơi thở của người đằng sau thật sự rất khủng bố, không khác ông ấy là mấy.

Lúc này bên ngoài từ xa xa truyền đến rất nhiều tiếng xe ô tô, Dịch Tần Hạo kinh ngạc nghĩ, là người của Sở Cận Thiên?!

Không thể nào, hắn đã kiểm tra rất kĩ càng trên người Sở Cận Thiên không có thiết bị theo dõi nào mới mang hắn lên xe, thậm chí trên xe cũng có máy chặn sóng, thế nhưng vì sao người của hắn vẫn mò đến đây nhanh như thế?!

Trên cổ chợt lạnh lạnh, Dịch Tần Hạo liếc mắt nhìn xuống.

Chẳng lẽ cái đồng hồ bạc này có giấu thiết bị định vị?!

Giống như biết hắn đang nghĩ gì, Sở Cận Thiên lạnh nhạt nói: "Đồng hồ này đúng là có thiết bị định vị, hẳn cậu ta đã lén mang cho tôi sau khi người của cậu mang tôi lên xe."

Dịch Tần Hạo vô cùng tức giận: "Biết ngay là hắn sẽ phản bội mà!"

Sở Cận Thiên cười lạnh.

Cậu ta không hề phản bội, cậu ta chỉ trả lại những gì người anh trai này đã tặng thôi.

"Tôi sẽ không thua, y vĩnh viễn phải thuộc về tôi." Sở Cận Thiên trầm giọng nói, rồi hắn đột nhiên giương súng về phía tầng hai nhà kho tối tăm, bóp cò!

"Đừng!" Dịch Tần Hạo dùng hết sức nâng người, hung hăng đạp vào chân đối phương, hắn té nhào về phía trước, cùng lúc đó Sở Cận Thiên cũng lăn một vòng dưới đất tránh một làn đạn bắn tới, nhưng không may vẫn có một viên bắn trúng bụng hắn.

Ngay khi thủ hạ lên đạn định tiếp tục bắn, lúc này phía trên tầng hai bỗng vang lên thanh âm nam nhân:

"Dừng lại."

Thủ hạ đồng loạt hạ súng.

Một tay chặn lại vết thương trên bụng, Sở Cận Thiên ánh mắt lạnh băng nhìn lên lan can tầng hai.

Do quá tối nên hắn không thể nhìn rõ người kia, hắn chỉ thấy người nam nhân đó có dáng người cao ngất, khoác một bộ âu phục đen tuyền, không thể thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ thấy phần đường cong cằm lăng lệ cùng một đôi môi mỏng lãnh bạc. Hắn giấu mình trong bóng tối, nhưng từ xa vẫn có thể cảm nhận khí tràng âm lãnh khủng bố từ hắn, người đối diện vô tri vô giác sẽ thấy cảm giác lạnh lẽo bao phủ, sợ hãi một chớp mắt sau sẽ bị hắn giết chết.

Hai người, một cao một thấp, thế nhưng khí chất không ai thua ai, là tương tự nhau, là cùng chảy chung một dòng máu của dã thú, không có nhân tính, vì mục tiêu của mình mà bất chấp tất cả.

"Cậu là con của y?"

Thanh âm của hắn khi nói chuyện trầm thấp hữu lực, mang cảm giác không giận tự uy.

Bước chân người của hắn đã tới rất gần, Sở Cận Thiên híp mắt nhìn bóng người kia. Đối phương chính là người có một nửa dòng máu đang chảy trong mình, cư nhiên hắn không có bất kì cảm xúc nào.

Nam nhân lãnh đạm nói: "Cậu không giống y."

Sở Cận Thiên gạt cò súng trên tay, "Vậy sao?"

Ánh mắt nam nhân chạm phải chiếc nhẫn trên tay trái Sở Cận Thiên.

Sở Cận Thiên một lần nữa giơ súng về phía nam nhân áo đen, đáy mắt hắn lạnh băng không có một gợn sóng. Nam nhân không hề gì đứng ôm tay, hắn lạnh nhạt hỏi:

"Ngủ cha của mình, có thích không?"

Ngón tay đã đè lên cò súng, Sở Cận Thiên cười khẽ, nói: "Thích, ở trên giường y rất ngoan..."

Nam nhân vẫn không có biểu cảm gì.

"Ông cũng biết đúng không-- Cảnh Phong?"

Tay nam nhân sờ lên khẩu súng trong túi áo.

Sở Cận Thiên nhìn thẳng vào hắn, "Không, phải là Cố chủ tịch..."

"-- Cố Uyên."

-------------------------------------

Ngày hôm đó, thế giới của Sở Mặc suýt một lần nữa sụp đổ.

Hốc mắt khô ráo, giống như nước mắt bị cái gì chặn lại, tầm mắt chao đảo, năm giác quan tựa cô lập với xung quanh, y nghe không thấy những gì mọi người đang nói, toàn bộ thế giới chỉ còn hai màu trắng và đỏ, màu áo trắng của bức tường bệnh viện, màu trắng của y phục bác sĩ, và màu máu đỏ của hắn thấm đẫm ra giường.

Hắn nói với y, khu vườn hoa hồng ở biệt thự đã được hắn cho người trồng lại. Vì thế mỗi ngày đến thăm, hắn đều mang một cành hồng tặng cho y, tất cả đều được y cắm vào lọ hoa bên cửa sổ. Cánh hoa hồng có màu đỏ, nhưng cũng không đỏ thẫm như màu máu của hắn.

Vì sao hắn lại chảy máu nhiều như thế?

Là vì bị 'kẻ thù' bắn sao?

Là vì trả thù cho y sao?

Khi được người đưa đến phòng cấp cứu, Sở Cận Thiên đã bất tỉnh, phần bụng bị đạn bắn của hắn lan tràn máu tươi.

Sở Mặc ôm đầu ngồi trước phòng cấp cứu, bàn tay y không ngừng run rẩy, thẳng đến khi có người cầm lấy tay y, hắn an ủi:

"Anh ấy sẽ không sao, ngài đi nghỉ ngơi đi."

Sở Mặc không hiểu, rõ ràng sắc mặt của hắn cũng vô cùng xanh xao, vì sao hắn còn có thể trấn tĩnh như thế.

"Anh Phong đang từ thành phố S trở về, hẳn nửa đêm nay sẽ tới, đến lúc đó tôi sẽ trông giữ ngài."

Sở Mặc chỉ ôm đầu trong khuỷu tay không phản ứng hắn.

Lúc này trong phòng cấp cứu chạy ra một y tá, thủ hạ nhanh chóng hỏi thăm tình hình phẫu thuật:

"Ca phẫu thuật thế nào rồi?!"

"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, tình hình nguy kịch lắm rồi, chúng tôi đang liên hệ cung cấp thêm túi máu bổ sung!"

Rõ ràng hôm nay đã uống thuốc, thế nhưng Sở Mặc không biết vì cái gì tầm mắt y ngày càng tối đi, trái tim đập ngày càng nhanh, như muốn nhảy khỏi lồng ngực y. Sở Mặc túm lấy góc áo Trạch Dương, một tay ôm ngực trái, y thở hổn hển nói:

"Sẽ không đủ đâu..."

Trạch Dương không nghe rõ y nói: "Ngài nói sao?!"

Sở Mặc ngẩng mặt nhìn hắn, đáy mắt nguội lạnh như tro tàn:

"Máu dự trữ, có thể sẽ không đủ đâu..."

"... Vì đó là nhóm máu hiếm."

Bên kia hành lang truyền đến tiếng kêu đầy lo lắng của nữ y tá: "Phát thông báo tìm người hiến máu gấp đi! Nhóm máu của bệnh nhân là nhóm máu hiếm... là nhóm máu Rh-!"

"Rõ, tôi đi phát thông báo ngay đây!"

"Mau liên hệ trong nội bộ công ty có ai có nhóm máu này không, gọi tới bệnh viện gấp!"

Bên đó hành lang vô cùng hỗn loạn, ở bên này trước cửa phòng cấp cứu, Trạch Dương đứng bất động.

"... Ngài sao lại biết?"

Trạch Dương như phát điên túm chặt lấy vai y, hắn hét lên:

"Tại sao ngài lại biết!!"

Sở Mặc nhìn thẳng vào mắt hắn, y chậm rãi nói:

"Cậu đã từng nói sẽ không bao giờ để hắn chết phải không?"

Đôi mắt Trạch Dương đầy tơ máu nhìn y.

"Tôi có thể cho hắn máu, nhưng với một điều kiện."

Sở Mặc chỉ vào xích sắt trên chân y:

"Tháo thứ này ra."

Trạch Dương lập tức hiểu ý y, hắn cắn răng nói: "Chuyện đó là không thể! Ngài cũng biết hắn đối với ngài...."

"Vậy tùy cậu lựa chọn." Sở Mặc bình tĩnh nói, sắc mặt y trắng bệch, "Liệu hắn có cầm cự được đến khi có người hiến máu hay không, cậu có thể đánh cược..."

"Sở Mặc, sao ông có thể tàn nhẫn như thế..." Mười ngón tay Trạch Dương bám chặt lên vai y, vẻ mặt của hắn dữ tợn, "Ngay bây giờ tôi cũng có thể đánh gục ông rồi ném vào phòng lấy máu..."

"Một lần thì vẫn ổn, nhưng đến lần thứ hai, thứ ba thì sao?"

Trạch Dương lộ ra biểu cảm kinh ngạc, Sở Mặc nở nụ cười buồn.

"Nếu cậu thích hắn, cậu có thể nhẫn tâm nhìn hắn tiếp tục như thế sao?"



"Ngài không nhìn hắn tỉnh lại rồi hẵng đi à?"

Bước chân dừng lại, hai tay chống nạng đứng trên bậc tam cấp, Sở Mặc đầu cũng không quay lại, y đáp:

"Không cần."

Trạch Dương nhìn bóng dáng gầy yếu của nam nhân như sắp bị bóng tối nuốt chửng.

"Tôi có thể hỏi, quan hệ của ngài với hắn rốt cuộc là gì không?"

Sở Mặc quay nửa đầu lại, một nửa mặt của y chìm trong bóng tối, một nửa còn lại được ánh đèn chiếu sáng, trông thật ấm áp và xinh đẹp:

"Không phải cậu đã đoán được rồi sao?"

Nửa đêm đó đổ trời mưa, trên con đường không một bóng người, một nam nhân mặc áo trắng bệnh nhân khập khiễng chống nạng bước đi, cả người y đã bị mưa xối ướt sũng, y ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, nước mưa rơi xuống mắt y rồi chảy ra khỏi hốc mắt, lăn xuống gò má.

Vì sao bầu trời tự do y đã ước vọng suốt mười năm qua... Nó lại mịt mù đến thế?

--------------------------------------------------------------------

Sở Mặc cũng không muốn để công chết nên đã đưa ra quyết định :< Mọi người còn nhớ cái đồng hồ bạc Sở Triết đeo ở Chương 1 không :> với cả thiếu niên lên giường với anh công nào đó ở bên Mỹ mấy chương trước nữa xD và mọi người đừng quên chi tiết sức khoẻ phi thường gene nhà anh Cố nhé, hint chính mình đã để ở các chương trước và dành cho plot twist đó xD

Đến đây chắc cũng gọi là hết P1 của truyện được rồi nè xD


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net