Chương riêng cho Nam Khang của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Lang thang trên tumblr, tìm được một bài viết về anh, quyết định sẽ dành ra một chương để đăng bài viết này!)

****

Tự dưng đọc Phù sinh lục ký rồi cứ nghĩ: "Nam Khang, anh của những hồi ức tốt đẹp này có bao giờ nghĩ rằng người ta rồi sẽ rời bỏ anh, để mặc anh ôm hết đớn đau mà rời bỏ thế gian không?"

Mình không nghĩ sẽ có lúc đọc đam mỹ, nhưng thật sự, hồi ức của anh đắng cay và day dứt hơn hết thảy những gì mình từng đọc.

Rốt cuộc thì tất cả đều là vì tình yêu thôi mà.

"Tôi là người tha thiết cầu mong anh được hạnh phúc hơn bất kì ai khác trên cõi đời này, chỉ có điều khi nghĩ đến niềm hạnh phúc đó không có phần mình, vẫn sẽ cảm thấy rất đau."

Vậy đó, lời hứa thì vẫn còn nhưng người lại đâu mất rồi ?

Anh đã buông xuôi khi chưa đầy 28.
Anh không chờ nữa hay anh tiếp tục giữ tình yêu này tồn tại mãi mãi ?
Khi anh mất đi, em cũng sẽ không nói liệu đó là đáng hay không đáng. Tình yêu luôn là một thứ kì lạ và đau đớn.
Không ai biết anh nghĩ gì lúc đó và tại sao anh lại làm như vậy. Chỉ một ngày ngắn ngủi thôi, cuộc sống của anh đã chấm dứt hoàn toàn.
Riêng em thì, em cảm nhận rằng tình yêu này là sinh mệnh của anh và nỗi cô đơn là thuốc độc của anh.
Không vì gì cả, không vì mệt mỏi, không vì đau đớn, không vì người ấy. Đơn giản là đến lúc, có phải không ?

Mọi người thường bảo rằng thời gian là thứ vĩ đại nhất, tất thảy đều bị nó bào mòn, vùi lấp, bất kể là niềm vui hay đau thương, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.

Tôi chỉ có thể chậm rãi tiến về phía trước, có thể rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại những chuyện này, lúc đó có lẽ trong lòng đã có người khác.

Có lẽ vẫn còn đang đợi, thế nhưng đã quên mất bản thân vì sao lại kiên trì đến thế.

Cũng có lẽ anh đã quay về bên tôi rồi.
.
.
.
Tất cả mọi người đều nói tình yêu của Nam Khang là thuần khiết. Cả đời chỉ yêu, chỉ si một người, còn cái tình nào đẹp hơn. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi căm hận cái gọi là thuần khiết này. Bởi, trong cái thế giới hỗn tạp đầy định kiến này, thì tình yêu thuần khiết không thể tồn tại.

Tấm lòng son sắt, như Nạp Lan. Thâm tình bất hối, tựa Nam Khang.

Ngày anh rời đi, anh chưa tròn hai mươi tám tuổi, thế nhân biết đến anh, cũng chỉ có tám năm. Hai mươi năm đầu, vốn không ai để ý đến, mà ngay cả anh, cũng chỉ sơ lược nó trong vài câu chữ. Chỉ vì gặp được người ấy, tám năm đó mới được anh khắc họa dưới ngòi bút của mình.

Anh không hận người ấy. Anh nói là do chính anh thích người ta. Mà người ấy lại là một kẻ lõi đời, sẽ không vì anh mà chống lại cả thế tục. Tôi không muốn hiểu rõ liệu người ấy có yêu anh sâu đậm bằng anh yêu người ấy hay không. Thế gian này đã đủ làm cho con người ta bối rối quẩn quanh rồi, có một số chuyện, hãy để nó cứ mơ mơ hồ hồ hồ thì tốt hơn.

Anh nói, anh thích nhất câu "Mong cho tháng ngày yên ổn, một đời bình yên." còn muốn viết lên quà cưới đưa cho người ấy vào hôn lễ. Điều này làm cho tôi nghĩ tới đứa nhỏ, khi sinh ra, ai cũng nói để cho nó làm một đứa trẻ hạnh phúc nhất, nhưng rồi lại chính tay mình giết nó đi. Có lẽ, thế gian này không xứng đáng có được anh.

Anh nói, anh không sợ chết, chỉ sợ rằng sau khi chết đi, sẽ không có ai thương người ấy như anh.

Thế nên, hiện giờ không thể yêu người ấy được nữa, vậy thì phải trở về thôi.

Rồi cuối cùng anh nói: "Em vĩnh viễn cũng không sống tới ba mươi lăm tuổi, thế nên em sẽ chờ anh mãi mãi..."

Anh dùng cái chết của chính mình, để đem tình yêu với người ấy kéo dài mãi mãi, đến thiên thu vạn kiếp. Đối với hắn, đây không phải là trừng phạt tàn khốc nhất hay sao? Cả đời này, người ấy sẽ ghi khắc anh vào trong tâm khảm, bất luận là thống khổ hay là hạnh phúc, cũng đều có anh tùy theo bên người. Ngẫm lại, đây cũng là một cách để anh gần được với người ấy.

Đi thôi, nếu anh đã lựa chọn rời đi, thì đừng lưu luyến chốn nhân gian đầy rẫy thị phi này nữa. Chỉ hy vọng nỗi tưởng niệm của tôi sẽ không quấy rầy đến giấc ngủ an bình của anh.

Nguyện tuế nguyệt tĩnh bình, kiếp sau yên ổn.

( -Nguồn : Baidu-
-Người dịch : Tĩnh Nguyệt- )

****
Nguồn ~> https://www.tumblr.com/search/phù%20sinh%20lục%20ký

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net