Làm Một Ôn Nhu Công Đủ Tiêu Chuẩn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tề Mạch tỉnh lại, liền thấy một vật thể lạ hình đám mây trắng mềm mại đang bay trước mặt, bất quá nó lại có hai đôi mắt đỏ tươi cùng chiếc đuôi đen nhỏ dài đang vẫy vẫy.

Nó chớp chớp mắt nhìn cậu, khi thấy ánh mắt kì dị như nhìn sinh vật lạ của cậu nó liền rũ mắt, chiếc đuôi đang vẫy vẫy bỗng yểu xìu tựa như... Một chú cún bị chủ bỏ rơi đang tỏ ra ủy khuất.

Tề Mạch khóe mắt run rẩy, đám mây trắng này là thứ gì đây sao giống một con pet quá vậy? Hơn nữa không phải Tề Mạch cậu chết rồi sao? Chét trong ngày đầu tiện hẹn hò với gái!!!

Thở dài một cái, cậu cất lời "Đây là đâu? "

Hệ thống đưa mắt lên nhìn nhìn cậu rồi chậm rãi trả lời [Đây là khoang hệ thống, chúng ta đã kí hiệp ước rồi! Cậu là kí chủ thứ 3 của ta. Tui cứu cậu một mạng đổi lại cậu phải làm nhiệm vụ cho tui]

Cậu ngẩn người ra, khoan! Sau tình tiết này quen quá vậy? !(◎_◎;). Đây không phải là những gì được viết trong truyện nam sinh hệ thống sao?.

Tề Mạch bỗng ngước lên hỏi "Tại sao lại chọn tôi?"

Hệ thống sớm đã có chuẩn bị nên nhanh nhão trả lời [Bởi vì ngươi có khí chất của nhân vật sắm vai ta cần]

Tề Mạch tỏ vẻ, được rồi, để tui ổn định tâm lý đang rối loạn của mình chút đã.

- Nếu tui không làm nhiệm vụ thì sao?!- Cậu đặt câu hỏi.

Không làm khác với không hoàn thành, Tề Mạch cậu là đang muốn chống đối hệ thống sao? Hệ thống vẫy vẫy đuôi nghĩ, nếu vậy thì nó nhất định phải dọa cậu một trận mới được!

Hệ thống: [Nếu cậu không làm nhiệm vụ cậu sẽ bị chủ hệ thống trừng phạt, bất quá ở bộ phận của ta cậu sẽ không bị hồn siêu Phách tán mà sẽ bị hỏa thiêu, sau khi chết cháy sẽ được sống lại và lặp lại như một vòng tuần hoàn, chủ hệ thống sẽ dựa vào mạch não cậu mà phán quyết thời hạn giam cầm]

Uầy, sao nghe ghê rợn thế. Tề Mạch thầm nuốt nước bọt vẻ mặt thêm phần hòa nhã nói "Nhiệm Vụ của tôi là gì?"

Hệ thống vẻ mặt tự hào, đuôi cũng không tự chủ Đưa qua đưa lại [Ta là hệ thống 69419, thuộc bộ phận 'Cứu Vớt Tiện Thụ', được tạo nên do oán khí của các hủ nam, hủ nữ khi đọc thể loại Tra Công Tiện Thụ. Mà nhiệm vụ chính của kí chủ là xuyên qua các đam mỹ tiểu thuyết ngược luyến để cứu vớt tiện thụ]

Tề Mạch: Σ(゚д゚lll)

Xuyên qua các tiểu thuyết đam mỹ để cứu tiện thụ, nhưng cậu lại là thẳng nam nga... Làm sao có thể cứu vớt được một nam nhân đã cong được, chỉ sợ bất cẩn cũng cong theo mà thôi.

Hệ Thống: [Nói đến như vậy chắc cậu cũng hiểu đại khái rồi nhỉ. Thôi chúng ta mau đến thế giới đầu tiên nào!].

.

Tề Mạch tỉnh lại từ cơn choáng váng, lòng thầm mắng hệ thống không để cậu kịp chuẩn bị liền truyền tống tới thế giới đầu tiên.

Nhìn căn phòng đầy xa hoa, rồi lại nhìn chiếc giường kingsize trải tấm grap màu trắng, trong lòng Tề Mạch gào thét, Lão Tử bây giờ là phú nhị đại nga, lão tử đã là người giàu có rồi nha, hahaha.... ☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆

Bỗng từ trên không trung rơi xuống một quyển sách dày cộp, bìa sách đề tựa 'Muốn Cùng Em Đi Hết Kiếp Này', nó dày đến nỗi mà một trạch nam đã cày hơn mấy ngàn chương truyện như Tề Mạch cũng cảm thấy lười đọc.

Bất quá đây là cốt truyện nha, là vận mệnh của cậu đó nga~ nên Tề Mạch vẫn phải ngậm đắng nuốt cay ngồi đọc từng chương truyện.

Truyện nói về thụ chính là Cao Luân Vĩ, một người có tuổi thơ bất hạnh khi cha hắn là một con nghiện rượu còn mẹ hắn lại là một người đàn bà nhu nhược. Hắn lớn lên trong những trận roi đòn của cha cùng những lời mắng nhiết của mẹ, những trận cãi vả của họ đã trở thành nỗi ám ảnh đối với hắn. Năm hắn học năm nhất tiểu học mẹ hắn đã bị ba hắn trong lúc say rượu đánh chết, cha hắn vì sợ cảnh tù ngục đã bỏ trốn, còn hắn thì bị đưa vào trại trẻ mồ côi.

Trong trại trẻ mồ côi, hắn bị những đứa trẻ ở đó ăn hiếp vì mang danh là con của một tên tội phạm, côi nhi viện không có nhiều nguồn trợ cấp nên những đứa trẻ ở đây luôn tranh giành miếng ăn, giống như một xã hội thu nhỏ những đứa trẻ nào to lớn, mạnh mẽ thì sẽ được nhiều món ăn hơn những đứa trẻ nhỏ con, yếu ớt mà hắn lại là đối tượng bị cướp mất thức ăn nhiều nhất thành ra cơ thể rất nhỏ con, gầy gò.

Năm Cao Luân Vĩ 18 tuổi, hắn rời đi, đến thành phố S sinh sống. Hắn làm việc bán thời gian ở quán bar 'Liêm Ngọc', quán bar nổi tiếng nhất thành phố S để trang trải cuộc sống. Cho tới một ngày hắn bị công chính là Hàn Liệt Tống cưỡng bức vì y bị chuốt xuân dược và nghĩ hắn là một MB, sáng hôm sau y để lại một số tiền rồi đi mất. Mà Cao Luân Vĩ vì bị một nam nhân cưỡng bức mà sinh ra ám ảnh tâm lí rất ghét sự đụng chạm của người cùng giới.

Cốt truyện thật sự bắt đầu khi Cao Luân Vĩ 20 tuổi, một nhóm người đi tới nhà hắn nói họ là chủ nợ của cha hắn và ông ta nợ bọn họ 200 vạn, rồi đưa tờ cam kết cho hắn xem. Sau đó họ bắt hắn phải trả thay ông ta, mà một sinh viên nghèo như hắn làm sao có đủ tiền để trả cho họ thế là Cao Luân Vĩ bị ép kí giấy bán thân.

Song mới biết công chính Hàn Liệt Tống chính là chủ nợ của hắn, khi công chính thấy ánh mắt kiên cường, sạch sẽ của hắn liền thấy thú vị, rồi sau đó y cưỡng ép Cao Luân Vĩ. Sau hơn 3 tháng theo đuổi, Hàn Liệt Tống thấy mình đã hoàn toàn chinh phục được hắn nên bắt đầu ruồng bỏ hắn, mà ngay lúc đó Cao Luân Vĩ đã chớm nở tình cảm nồng đậm đối với y. Hàn Liệt Tống vì không muốn thấy món đồ chơi cũ cứ lượn lờ trước mặt mình nên đã đưa hắn vào gay bar để phục vụ khách còn y thì sớm chiều bầu bạn bên các mỹ nhân.

Sau 3 năm, thụ chính thân tàn ma dại, đối với y vô cùng hận, hắn trốn thoát rồi vay mượn khắp nơi để làm phẫu thuật thẩm mỹ quay lại trả thù. Sau đó hắn tìm cách quay lại bên Hàn Liệt Tống, quyến rũ y, khiến y trầm mê trong khoái lạc. Nhưng người động lòng trước không phải lại là Hàn Liệt Tống mà chính là hắn, đứng giữa hận thù và tình cảm Cao Luân Vĩ đã yếu đuối lựa chọn tha thứ cho y. Nhưng lúc đấy Hàn Liệt Tống vẫn chưa xác định tình cảm với hắn, y ngoài miệng nói yêu hắn nhưng trong tối lại triền miên cùng người khác, khi hắn phát hiện được chuyện đó Hàn Liệt Tống lạnh lùng cắt đứt quan hệ, không hề nhớ tới tình xưa nghĩa cũ mà giam cầm hắn để những tình nhân của y thay phiên hành hạ hắn.

Sau 1 năm, Cao Luân Vĩ hoàn toàn chết tâm, thần trí không ổn định bị Hàn Liệt Tống vứt ra ngoài. Sau đó, hắn bị chuyển tới bệnh viện tâm thần, điên điên khùng khùng ở đó hết 1 năm, hắn hết bệnh. Sau đó Cao Luân Vĩ vay mượn khắp nơi đặt vé máy bay đi nước A, trong lúc ở đó hắn gặp được nam phụ Hàn Triệt Ân, một bác sĩ tài giỏi, Hàn Triệt Ân lúc đầu cũng không có mấy hảo cảm với hắn nhưng về sau lại một mực theo đuổi hắn, họ dây dưa hết 5 năm thì Cao Luân Vĩ mới miễn cưỡng chấp nhận thử làm người yêu của Hàn Triệt Ân.

Sau đó Hàn Triệt Ân đưa hắn về ra mắt gia đình mới biết được Hàn Triệt Ân hóa ra lại là em trai của Hàn Liệt Tống, người hắn hận nhất. Cũng biết được, y vì mất đi hắn mà hối hận tột độ, điên cuồng tìm kiếm hắn, sống trong bia rượu hết 5 năm.

Rồi sau đó là quá trình y truy thê => Hắn vì tình cảm còn quá nặng nên đã tha thứ đồng thời chia tay nam phụ => HE

Tề Mạch : ...

Hệ thống! ngươi có chắc đây không phải truyên ngôn tình 8 giờ vàng cẩu huyết không vậy!? (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

Kêu cậu đi cứu vớt tiện thụ trong đây không bằng kêu cậu đi chết đi, hắn lụy tình như thế thì cứu quái nào được!

Thân thể mà cậu nhập vào là Hàn Triệt Ân, nam phụ aka bàn đạp cho tình cảm của công thụ, hiện chỉ mới 10 tuổi mà thụ chính nhỏ hơn cậu 2 tuổi hiện đang ở côi nhi viện, còn tận 12 năm nữa kịch tình mới bắt đầu mà đợi đến khi kịch tình bắt đầu mới chịu tiếp cận thụ chính thì chắc lúc đó hắn đã hết cứu rồi.

Nguyên chủ là một người ôn nhu, dịu dàng như gió xuân không giống như công chính vô tình, phong lưu kia, mà lúc này công chính cũng chỉ mới 14 tuổi.

Bỗng hệ thống reo lên [Ting... Ting... Thành công đăng nhập vào thế giới dầu tiễn thỉnh kí chủ hảo hoàn thành nhiệm vụ 'Cứu Vớt Tiện Thụ']

Hệ thống: [Kí chủ cố gắng chỉ cần có thật nhiều điểm tích phân liền có thể mua cho tui một cái cơ thể nga]

Tề Mạch: Có nhiều tích phân để làm gì?

Hệ thống: [Tích Phân rất quan trọng, nó giống như tiền tệ mà nhân loại hay sử dụng vậy, chỉ cần có nhiều tích phân chúng ta liền mua được rất nhiều thứ]

Tề Mạch gật gù, vậy thì cậu phải chăm chỉ làm nhiệm vụ mới được! o(^▽^)o

Tề Mạch bước xuống giường, đầu tiên là nhìn thử thân thể mình nhập vào thế nào đã, đứng trước gương là một cậu bé phấn nộm, đôi mắt to tròn, hai má phúng phính, mái tóc nâu hơi xoăn. Làm Tề Mạch khỏi khỏi thốt lên "Dễ thương quá!!!"

Làm một manh khống không có tiết tháo, Tề Mạch nhéo nhẹ hai cặp má bánh báo của mình, thõa mãn đến muốn chết đi.

Sau khi làm một vài chuyện riêng tư xong, Tề Mạch đi xuống nhà dưới. Vì đang buổi sáng nên hai vợ chồng Hàn gia đang ngồi ăn sáng, khung cảnh rất ấm cúng.

Khi thấy cậu xuống, nữ nhân triều mến gọi cậu lại, nói bâng khuâng một vài câu rồi bọn họ bắt đầu bữa sáng, đang khi ăn Tề Mạch đột nhiên hỏi "Cha mẹ, anh trai đâu rồi?", nữ nhân tay vẫn trét bơ vào bánh, thong thả trả lời "Anh con tối hôm qua không về", họ bình tĩnh như đó là chuyện cơm bữa, cậu không nói gì tiếp tục ăn hết phần của mình.

Sau đó cậu nhanh chóng biết được, hiện đang là kì nghỉ hè mà hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên. Thâm tâm trạch nam của Tề Mạch reo hò, không phải đi học lại ngay, không phải ngay lập tức gặp lại đống bài tập đó cậu... Cậu thực sự cảm thấy mình hạnh phúc như lần đầu tiên được nắm tay gái hẹn hò.

Tề Mạch thả mình trên chiếc giường êm ái, trong lòng tìm cách tiếp cận thụ chính. Mà thụ chính lúc này đang ở trại mồ côi chịu cảnh bị đám trẻ ăn hiếp, nhưng với cái thân thể trẻ em này thì cậu làm sao tiếp cận thụ chính được? Tề Mạch suy nghĩ một lúc bỗng ngồi phắc dậy.

Ha ha, chỉ cần đem thụ chính nhận làm con nuôi là được rồi, bất quá cậu mới chỉ 10 tuổi không thể nhận nuôi nam chính được, chỉ có cách nhờ cha mẹ nguyên chủ thôi.

Tề Mạch gật gù, một bộ dáng quyết tâm vì nhiệm vụ, vì tích phân ta phải thuyết phục được họ. Cậu đi tới thư phòng của Hàn Nhiên, gõ gõ cửa.

Khi nghe thấy tiếng nói trầm ổn " Vào Đi!", Tề Mạch mới lụi hụi đi vào. Cậu đóng khép cửa lại, đi đến đứng đối diện Hàn Nhiên, ông không ngẩng đầu lên "Có việc gì, Tiểu Ân?".

Tề Mạch rũ mắt, đáp "Cha, con muốn có em", bỗng nhiên thấy ông ngẩng đầu lên mặt dù vẫn không có biến hóa nhưng vẫn thấy hai má khẽ đỏ lên "Khụ... Khụ... Chuyện này không thể gấp, ta cùng mẹ con cũng chưa có dự định đó"

Cậu chớp chớp mắt, Cha công chính- kun, ông đang nghĩ cái gì vậy? Nhưng cũng là cậu nói quá dễ hiểu lầm, "Không phải.... Con chỉ là muốn nhận nuôi một đứa em mà thôi".

Cha Hàn rất nhanh bình ổn lại tâm trí, gật đầu nói "Được thôi, nhưng học kì này con phải đạt top 1 toàn khối, đồng ý không?".

Tề Mạch sau khi nghe được cậu nói của Hàn Nhiên mới yên tâm phần nào, gật đầu nói câu đồng ý và cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng.

Sau khi nghe tiếng đóng cửa Hàn Nhiên ngẩng đầu lên, đứa con trai thứ 2 này của ông quá hoàn hảo, từ nhỏ đã tự lập không nhờ vả cha mẹ bất cứ điều gì, không ngờ hôm nay lại phá lệ nhờ ông giúp đỡ, đúng là.... Thật hạnh phúc a, cuối cùng ông cũng thấy mình thực hiện được trách nhiệm của một người cha rồi.

Không nói quá, tốc độ của Hàn Nhiên đúng là vô cùng nhanh, hôm sau cậu đã thấy một chiếc xe chờ sẳn trước nhà, cậu nói vài lời với Hàn phu nhân rồi lên xe.

Trên chiếc Lamborghini, Tề Mạch ngồi bên trong không ngừng đưa mắt đánh giá chiếc xe, lần đầu tiên cậu đươc ngồi trên một chiếc siêu xe nếu bây giờ đám bạn của cậu ở đây cậu sẽ chỉ mặt tụi nó cười "Haha, tui không có bạn gái nhưng tui có siêu xe, các người có không?" chắc chắn đám bạn cậu mặt sẽ đen như đít chảo nga.

Thật sảng khoái quá đi, Tề Mạch sao một lúc não bổ đã trở về trạng thái bình thường. Chiếc xe theo chỉ thị của cậu lăn bánh tới Côi nhi viện Thiên Ân, chiếc xe vừa lăn tới đã thấy đám trẻ đưa mắt tò mò ra ngóng xem.

Tề Mạch bước ra từ trong xe, một thân ăn mặc chỉ tề lại còn mơ hồ tỏa ra quý khí nhìn từ xa liền biết cậu là một thiếu gia được giáo dục tử tế.

Cậu vừa bước xuống thì đã thấy viện trưởng đi tới nghênh đón, họ bàn luận đôi câu rồi Tề Mạch trực tiếp vào chủ để chính "Có lẽ ông biết hôm nay tôi tới đây là để nhận nuôi một đứa bé về làm em trai", gã tiếp lời "Vâng, vậy để tôi dẫn cậu đi xem một chút"

Côi Nhi viện Thiên Ân nói lớn cũng không phải mà nói nhỏ cũng không phải, nhưng điều cậu chắc chắn ở đây là côi nhi viện này không thể nào thiếu nguồn trợ cấp được, nó nằm ở gần trung tâm một thành phố lớn và khá phồn thịnh, cũng có khá nhiều quỹ từ thiện ở đây. Nếu như thế thì côi nhi viện này không thể nào mà thiếu lương thực được trừ khi... Viện trưởng đã âm thầm bỏ túi số tiền đó.

Tề Mạch cười lạnh, đúng là mượn danh côi nhi viện để kiếm tiền mà. Những đứa trẻ khi thấy cậu đi qua đều có chút ghen tị, tại sao trong khi bọn nó từ nhỏ đã đói khổ, làm việc đến da cũng chuyển màu mà người trước mắt này lại có thể ăn bận xinh đẹp, sống trong vinh hoa phú quý như vậy được? Thật không công bằng!!!

Mặc kệ những ánh mắt của bọn trẻ Tề Mạch vẫn lạnh lùng lướt qua từng đứa, bỗng đang đi thì nghe tiếng hệ thống vang lên [Kí chủ! Kí chủ! Ngài lướt qua thụ chính mất rồi!?].

Đôi chân mũm mĩm bỗng dừng bước, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy một đứa trẻ nhỏ con, thấp hơn đám trẻ kế bên rất nhiều, tóc tai bù xù lại mặc một chiếc áo sớm đã phai màu, vừa nhìn cậu liền biết đây chắc chắn là thụ chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net