Chương 16: Túng Dục Quá Độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Lăng sáng sớm hôm sau liền xuất phát. Hôm trước, hai người ở nhà dính lấy nhau cả một ngày, Tiêu Bách Chu bị làm tới mức hai chân như nhũn ra, đến bây giờ vẫn chưa bình phục lại, chỉ cảm thấy hư thận vô cùng. Chiều tối, Nhạc Lăng gọi cho Yến Phi một cuộc điện thoại, nói là trước khi đi Hàn Quốc muốn để Tiêu Bách Chu tới Đông Hồ ở, Yến Phi nhiệt tình hoan nghênh. Vừa vặn Tiêu Dương cùng Hứa Cốc Xuyên cũng ở bên này, nhiều người càng thêm náo nhiệt.

Nhạc Lăng trước hết đưa Tiêu Bách Chu đến Đông Hồ, sau đó lái xe tới quân đội. Nhạc Lăng mặc dù đang học tập ở trường quân đội, nhưng quan hệ trong quân đội vẫn còn đó, trước tiên phải phục tùng chính là an bài của quân đội. Thời điểm Tiêu Bách Chu đến, Yến Phi cũng vừa mới rời giường. Nhìn y vẻ mặt mệt mỏi, Yến Phi trêu ghẹo: "Có muốn ngủ một lát không?" Rõ ràng là túng dục quá độ a. Nhất là Tiêu Bách Chu đi đường muốn bao nhiêu chậm liền có bấy nhiêu chậm, Yến Phi vẫn có thể nhìn ra ít nhiều, dù sao hắn cũng là người từng trải a.

Tiêu Bách Chu cũng dứt khoát, hỏi: "Tôi ngủ ở phòng nào?"

Yến Phi nói: "Phòng ngủ trên tầng ba, cậu tùy tiện chọn. Gian phòng đóng cửa là của Tiểu Dương."

"Được, tôi đi ngủ một lát, buồn ngủ muốn chết."

Tiêu Bách Chu kéo valy đi về phía cầu thang, nhìn bộ dạng hao tổn sức lực để đi đường kia của y, Yến Phi nói: "Cha, người giúp Bách Chu xách valy một chút, thân thể của cậu ấy có chút bất tiện."

Yến Tam Ngưu không nghe ra mờ ám trong lời nói của con trai, nhưng cũng nhìn ra Tiêu Bách Chu hành động có chút không tiện. Ông lập tức đi qua, nhấc chiếc valy cỡ lớn kia của Tiêu Bách Chu lên, Yến Tường cũng hỗ trợ cha mình.

Tiêu Bách Chu vội nói: "Cảm ơn chú."

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."

Yến Tam Ngưu mặc dù lưng còng vô cùng, nhưng sức lực lớn, dù sao cũng làm việc đồng áng cùng thợ mộc nửa đời người. Yến Tường gầy như cây gậy trúc, không có sức lực như cha mình, chẳng qua coi như cũng có chút tác dụng. Tiêu Bách Chu một tay chống lan can, chậm rãi đi theo phía sau. Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi kia của y, Yến Phi lắc đầu, đi vào phòng bếp tìm mẹ mình. Nói với mẹ hôm nay nấu canh gà, thả thêm chút nhân sâm đông trùng hạ thảo gì đó, bổ khí. Còn hắn, ăn canh cá là được rồi.

Yến Tam Ngưu cùng Yến Tường đem valy của Tiêu Bách Chu mang lên một căn phòng ngủ trống trên tầng ba, Yến Tam Ngưu còn dặn dò Tiêu Bách Chu nếu đói bụng thì xuống dưới nhà ăn cái gì đó. Tiêu Bách Chu rất cảm ơn những câu nói tràn ngập quan tâm của Yến Tam Ngưu đối với mình. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương từ khi tới đế đô ở chung một chỗ với con trai lớn, tính cách cũng sáng sủa hơn rất nhiều. Ít nhất hai người hiện tại nhìn thấy bằng hữu của Yến Phi sẽ không còn khẩn trương đến mức không dám mở miệng tiếp chuyện.

Tiễn bước Yến thúc thúc cùng Yến Tường, Tiêu Bách Chu cởi quần soóc trực tiếp lên giường đi ngủ. Đói bụng gì đó chờ đến khi ngủ no giấc rồi tính tiếp. Y có ép khô Nhạc Lăng hay không thì y không biết, y chỉ biết là Nhạc Lăng tuyệt đối ép khô y. Ngáp một cái, ý thức của Tiêu Bách Chu bắt đầu mơ hồ.

Tiêu Bách Chu ngủ bù trong phòng ngủ dành cho khách, mà trong một gian phòng khác cũng ở tầng ba, Tiêu Dương cùng Hứa Cốc Xuyên căn bản còn chưa rời giường. Hứa Cốc Xuyên chỉ xin nghỉ tổng cộng có năm ngày, lần kế tiếp trở về cũng không biết là thời điểm nào, đương nhiên phải nắm chắc thời gian cùng Tiêu Dương 'ôn tồn'. Tối nay phải tới Tiêu gia, đến lúc đó thuận tiện tạt qua thăm cha mẹ của mình là được rồi. A, nuôi con trai a, chính là như vậy... Khụ khụ, cha mẹ của Hứa Cốc Xuyên mỗi lần nghĩ tới trong mắt đều là lệ.

Yến Phi mặc kệ mấy kẻ trên tầng kia, ăn xong bữa sáng hắn còn phải đi tản bộ kiêm phơi nắng. Yến Tường đi cùng anh trai, chờ sau khi từ Hàn Quốc trở về cậu lại tiếp tục 'tập luyện đánh lộn'.

"Anh trai, em thật sự được đi Hàn Quốc sao?"

"Đương nhiên là thật."

Yến Phi xoa xoa đầu em trai, cười nói: "Em cứ an tâm thoải mái đi chơi đi. Nếu không phải thân thể của anh hiện tại bất tiện, sẽ đi cùng em. Chỉ là đi Hàn Quốc mà thôi, đừng khẩn trương. Về sau anh trai còn có thể dẫn em đi châu Âu, đi Australia, đem toàn bộ thế giới đều đi thăm thú một lần."

Yến Tường hai mắt sáng ngời, tràn ngập khát khao, lại có chút cảm thấy không chân thật tựa như bản thân đang nằm mơ. Nhớ đến cậu trước kia là một thằng nhóc nhà quê, ra nước ngoài là chuyện muốn cũng không dám nghĩ tới. Nhưng hiện tại, cậu sắp được đi Hàn Quốc. Yến Tường vừa chờ mong lại vừa khẩn trương.

"Anh trai, em chưa từng ra nước ngoài, em đi nếu làm cho anh mất mặt thì phải làm sao?"

Thằng nhóc này. Yến Phi nói: "Em ăn nói lễ phép, lại không phải không hiểu chuyện, như thế nào làm cho anh trai mất mặt? Em cứ đi theo mấy người Tiểu Dương ca ca là được rồi, có gì không hiểu cứ hỏi ba người bọn họ, đừng sợ. Em là em trai của anh, vì sao ngay cả chút tự tin ấy cũng không có. Đi thêm vài lần, càng đi sẽ càng quen. Về sau cha mẹ ra ngoài du lịch, nếu đúng vào dịp anh không có thời gian, em sẽ là người đưa cha mẹ đi."

Trong lời nói của anh trai mang theo một chút tin tưởng đối với mình, Yến Tường lập tức đứng nghiêm theo tư thế quân đội: "Em cam đoan sẽ không làm cho anh trai mất mặt, em sẽ cố gắng học tập!" Từ khi đến đế đô gặp được rất nhiều chuyện, cậu phải cố gắng học tập.

Yến Phi từ trên xuống dưới đánh giá em trai một lượt, làm như nghiêm túc nói: "Ừm, tư thế đứng nghiêm không tồi. Nghỉ!"

Yến Tường phối hợp nghỉ.

"Nghiêm!"

Yến Tường lập tức lại phối hợp đứng nghiêm. Yến Phi ha ha bật cười, Yến Tường cũng rất cao hứng khi mình chọc cho anh trai nở nụ cười. Yêu thương xoa xoa đầu của em trai, Yến Phi nói:"Anh khát."

"Để em đi lấy!" Yến Tường chạy đi. Nhìn thấy em trai vui vẻ chạy vào nhà lấy nước cho mình, Yến Phi thở hắt ra, ngửa đầu nhìn lên bầu trời. A, có thể sống lại một đời, thật tốt. Có thể sống lại trên cỗ thân thể này, thật tốt. Sờ sờ bụng, Yến Phi bĩu môi, đương nhiên không tính đến cái này.

Giữa trưa gần 12 giờ, Tiêu Dương cùng Hứa Cốc Xuyên mới từ trên tầng đi xuống. Không ngoài dự đoán, Tiêu Dương cũng một bộ dáng dấp túng dục quá độ, bước đi chầm chậm. Yến Phi phơi nắng xong muốn tới phòng bếp nấu một niêu cháo trứng muối thịt nạc, đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Dương và Tiêu Bách Chu. Yến Phi hiện tại ở trên phương diện ẩm thực trái lại không cần đặc biệt chú ý, cũng không phải bởi vì hắn mang thai, mà là bởi vì cấu tạo sinh lý đặc thù của hắn. Sau khi Giản Trọng Bình cho hắn xem thông tin cùng kiểm tra của hai lệ án ở nước ngoài kia, Giản Trọng Bình có nói rằng hắn không cần lo lắng bài tiết sẽ làm ô nhiễm hậu môn dùng để làm tình.

Bởi vì thời điểm hắn bài tiết, bên trong hậu môn sẽ nhô ra một đoạn đường ruột thật sự có khả năng co rút lại. Nói trắng ra chính là bộ phận nào đó dùng để bài tiết và bộ phận nào đó dùng để làm tình của Yến Phi mặc dù ở chung một chỗ, nhưng thực ra đều có chức trách riêng, không tồn tại tình huống xen lẫn vào nhau. Đương nhiên, chuyện này là Giản Trọng Bình trực tiếp nói cho ba ông anh trai, sau đó ba người thuật lại cho Yến Phi. Khi Yến Phi nghe chuyện này, thiếu chút nữa lật bàn, đây là thể loại 'thân thể quái thai' gì vậy!

Ăn cháo, Tiêu Dương có chút ngượng ngùng nói: "Chú dì, mấy ngày nay cháu cùng Hứa ca ở đây quấy rầy, quả thực làm cho chú dì vất vả rồi."

Bởi vì tạm thời không thể thuê người, nấu cơm cùng một phần việc nhà đều do hai vợ chồng Điền Vãn Hương xử lý. Tiêu Dương biết cậu và Hứa Cốc Xuyên không làm được gì, cho nên càng thêm hổ thẹn gấp bội. Điền Vãn Hương cùng Yến Tam Ngưu đồng thời xua tay: "Đừng nói thế, đừng nói thế." Hai người không quen nhất chính là người khác cùng bọn họ khách khí.

Yến Phi cười nói: "Hai người cũng đừng khách khí, cha mẹ tôi không giỏi ứng phó nhất chính là người khác đối với bọn họ khách khí. Hai người càng khách khí, bọn họ càng cảm thấy không được tự nhiên. Nếu thực sự cảm ơn bọn họ, thì đừng khách khí nữa." Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương một người lại thêm một người dùng sức gật đầu, con trai nói rất đúng! Tiêu Dương càng ngày càng hiểu được Yến Phi vì sao lại đem hai người này trở thành cha mẹ của mình, hai người này đáng giá để Yến Phi làm như thế!

Tiêu Dương cười nói: "Vậy chú dì, cháu và Hứa ca sẽ không cùng hai người khách khí."

"Không cần khách khí, không cần khách khí." Điền Vãn Hương chỉ chỉ thức ăn đặt trên bàn, "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."

"Được!"

Tiêu Dương dùng thìa múc một miếng đậu hũ non, thỏa mãn nuốt xuống. Nhìn cậu ăn ngon miệng như vậy, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều nở một nụ cười phát ra từ nội tâm, Yến Tường cũng toét miệng cười. Hứa Cốc Xuyên không nói cảm ơn, anh rót cho Yến Tam Ngưu một chén nhỏ rượu đế. Yến Tam Ngưu vội vàng cầm lấy chén rượu. Hứa Cốc Xuyên cũng rót cho bản thân một chén đầy, nâng chén: "Yến thúc, tôi kính chú."

"A, đừng khách khí, đừng khách khí, cứ coi như nhà mình." Yến Tam Ngưu thành thật, thấy Hứa Cốc Xuyên một hơi uống cạn, ông cũng một hơi uống cạn. Yến Phi lập tức nói: "Cha, người đừng học theo cậu ta, cậu ta tửu lượng cao, người uống một ngụm là được rồi."

Yến Tam Ngưu lấy tay lau miệng, cười ngây ngô: "Không có việc gì, không có việc gì, ba có thể uống, có thể uống."

"Ha ha..." Yến Phi cùng Tiêu Dương đều nở nụ cười.

Cơm nước xong, Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương lại quay trở về phòng ngủ ở trên tầng. Yến Phi, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương giữa trưa đều phải nghỉ ngơi, bọn họ ở dưới tầng cũng chẳng để làm gì, chẳng bằng trở về phòng tranh thủ ngủ một chút. Yến Tường không ngủ trưa, cậu ở trong phòng khách xem TV, xem kênh khoa học kỹ thuật. Trong phòng ngủ dành cho khách trên tầng ba, Tiêu Dương nằm úp sấp trên giường, Hứa Cốc Xuyên massage chân và thắt lưng cho cậu. Có người gõ cửa, hai người không khỏi buồn bực, Hứa Cốc Xuyên đi ra mở cửa.

Người ngoài cửa cư nhiên là Yến Phi, Hứa Cốc Xuyên lập tức nghiêng người để đối phương đi vào, cùng lúc hỏi: "Cậu không đi ngủ trưa sao?"

Yến Phi nói: "Tôi tìm Tiểu Dương có việc."

Tiêu Dương đã ngồi dậy. Yến Phi đi qua ngồi xuống ở bên giường, sau đó cầm một tấm thẻ tín dụng giao cho Tiêu Dương, nói: "Trong thẻ này có 20 vạn, password là sáu số cuối trong số điện thoại di động của Tường tử. Tường tử không biết cách quẹt thẻ, đến Hàn Quốc khẳng định cũng không dám mua thứ gì, anh đưa thẻ cho em, em cảm thấy có thứ gì tốt thì mua cho em ấy, cũng dạy em ấy cách quẹt thẻ, em có thể cùng Bách Chu đồng thời thương lượng. Ngoài ra, mua cho cha mẹ anh vài món đồ, cụ thể mua cái gì các em cũng tự xem xét đi, không cần mua cho anh."

Hứa Cốc Xuyên nhíu mày: "Cậu còn cùng tôi khách khí như vậy để làm gì? Trực tiếp nói với tôi một tiếng là được rồi. Lấy lại thẻ của cậu đi."

Yến Phi nói: "Nếu là tôi đi Hàn Quốc, tôi khẳng định không cùng cậu khách khí. Thời điểm đối mặt với các cậu, Tường tử vốn đã rất khẩn trương, nếu để cho em ấy biết tiền cũng là các cậu trả, tôi đoán em ấy sẽ không chịu đi. Tấm thẻ này là thẻ tín dụng tôi làm cho Tường tử, khoản tiền bên trong cũng là tiền của tôi. Em ấy sử dụng tiền của anh trai tuyệt đối an tâm hơn so với sử dụng tiền của các cậu. Em ấy lần đầu tiên ra nước ngoài, tôi muốn để em ấy đi chơi vui vẻ thoải mái."

Hứa Cốc Xuyên mi tâm giãn ra, đối với Tiêu Dương gật đầu, Tiêu Dương tiếp nhận tấm thẻ, cam đoan: "Anh cứ yên tâm giao Tường tử cho em và lão Tiêu đi. Về phần Vệ Văn Bân tiểu tử kia, anh cũng đừng mong đợi gì."

Yến Phi nghiêm túc trả lời: "Anh hoàn toàn không mong đợi gì ở cậu ta."

Mà Vệ Văn Bân bị Tiêu Dương và Yến Phi ghét bỏ lúc này đang cùng Park Thái tử nhà cậu ở rạp chiếu phim xem phim điện ảnh. Park Thái tử bao trọn một phòng chiếu phim, một bên xem phim, một bên ở trên người Vệ Văn Bân sờ tới sờ lui, ở trên mặt hết hôn chỗ này lại hôn chỗ khác, còn dùng miệng ngậm bỏng ngô để Vệ Văn Bân ăn. Không biết còn tưởng rằng hai người đang xem phim A, à không, phim G.

* phim A: Adult Movie, phim người lớn

* phim G: Gay Movie, phim gay

Đem tấm thẻ giao cho Tiêu Dương, Yến Phi phải đi ngủ. Một lần nữa nằm úp sấp ở trên giường, Tiêu Dương nhìn thẻ tín dụng trong tay, nói: "Yến ca thực sự đem người nhà họ Yến trở thành người thân. Hiện tại xem ra, người Yến gia cũng sẽ không phát hiện ra Yến ca là giả."

Hứa Cốc Xuyên thản nhiên nói: "Yến gia có cậu ta là phúc khí. Cho nên mới nói đám người Chung gia là đồ ngốc. Có một đứa con phúc khí như vậy lại không nhìn thấy, như thế nào cũng muốn đem con trai bức chết, sau đó chính mình cũng rơi vào kết cục thân bại danh liệt."

"Hửm? Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Dương quay đầu.

Hứa Cốc Xuyên nói: "Chung Chấn Tả bị cách chức thẩm tra, trực hệ cùng bàng hệ của Chung gia gần như toàn bộ ngã ngựa, thuộc hạ tâm phúc của Chung Chấn Tả vốn đã bị mấy người anh trai của nhóc 'tẩy trừ' không sai biệt lắm, lúc này đã xem như là toàn quân không còn cách đông sơn tái khởi."

* trực hệ: nhánh chính trong dòng họ

* bàng hệ: nhánh phụ trong dòng họ, là họ hàng thân thích của trực hệ

* đông sơn tái khởi: hồi phục lại, quay trở lại, trở lại như xưa

"A? Vậy Chung Dũng thì sao?" Tiêu Dương biết chuyện Yến Phi cầu tình cho Chung Dũng.

* cầu tình: xin tha

Hứa Cốc Xuyên nói: "Chung Dũng chính là người duy nhất không thất thế."

Tiêu Dương không khỏi lo lắng: "Vậy Yến ca biết không? Chung Chấn Tả dù sao cũng là cha của anh ấy a."

Hứa Cốc Xuyên bình tĩnh đáp: "Mấy người anh trai của nhóc chỉ đem toàn bộ người của Chung gia kéo xuống, lại làm cho Chung gia chịu đả kích, mất đi chút tiền tài, sẽ không muốn mạng của bọn họ, càng không khiến bọn họ ngồi tù, nhiều nhất là tổ chức xử phạt nội bộ. Chỉ cần những người cùng Yến Phi thân thiết như chúng ta không nói gì, cậu ấy sẽ không biết. Chung Chấn Tả người này không đủ thông minh, chết vì sĩ diện, mang vạ vào thân. Sau khi Chung Phong 'chết', địa vị của Chung gia xuống dốc không phanh, Chung Dũng không có hi vọng thăng chức, anh ta nên đoán được vì sao lại như vậy, kết quả anh ta còn một lần lại thêm một lần chạm vào điểm mấu chốt của mấy người của nhóc. Điểm mấu chốt của mấy người anh trai của nhóc chính là Chung Phong, mặc kệ cậu ta có phải hay không còn sống."

Tiêu Dương nhăn mặt nhăn mũi: "Em sẽ không ở trước mặt Yến ca lắm miệng, em cũng không ưa đám người Chung gia kia. Thế toàn bộ người của Chung gia đều ngã ngựa, Chung Dũng có thể hay không trả thù Yến ca a?"

Hứa Cốc Xuyên nói: "Tôi và mấy người anh trai của nhóc sẽ chú ý."

Tiêu Dương lại nghĩ đến một sự kiện, lập tức hỏi: "Ai, Hứa ca, cái người vu cáo hãm hại Yến ca kia hiện tại sao rồi?"

Hứa Cốc Xuyên vô cùng kiên nhẫn trả lời: "Hình như là bị phán 10 năm tù đi. Yến Phi bị bắt cóc, Yến Tường bị bắt nạt, nguyên nhân gây ra đều là bởi vì sự kiện kia, tôi ước chừng mấy người anh trai của nhóc sẽ làm cho tên kia ở trong tù phạm chút lỗi, sau đó tăng thêm mức phạt."

Tiêu Dương không chút nào đồng tình, nói: "Xứng đáng, hoàn toàn là do hắn ta tự tìm đường chết. Yến ca chưa từng chọc vào hắn ta, chỉ bởi vì Yến ca có tiền, kết giao với bằng hữu có tiền, hắn ta liền hãm hại Yến ca. Đáng giận nhất chính là hắn ta hại Yến ca bị bắt cóc, nếu Yến ca xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mấy người anh trai của em tuyệt đối sẽ chết. Hắn ta không phải hại một mình Yến ca, mà là hại cả ba nhà bọn em. May mà mấy người anh trai của em động tác nhanh, đúng lúc cứu được Yến ca, em hiện tại nhớ tới vẫn còn cảm thấy sợ hãi."

Hứa Cốc Xuyên cúi đầu ở trên cổ của Tiêu Dương hôn một cái, thanh âm từ tính: "Cho nên nhóc ở nước ngoài phải chú ý an toàn, tôi sẽ phái bảo tiêu đi theo nhóc, mặc kệ đi đâu cũng không được để cho bảo tiêu rời khỏi tầm mắt của nhóc."

Tiêu Dương xoay người, ôm cổ Hứa Cốc Xuyên, nhướng mày: "Thật sự chỉ là bảo vệ em, chứ không phải giám sát em?"

Hứa Cốc Xuyên khôngchút nào xấu hổ vì bị vạch trần, ngược lại đương nhiên nói: "Chẳng lẽ không nên như vậy?"

"Còn nói để em thành thành thật thật, anh đã phái người đi theo giám sát em, em còn dám không thành thật sao?" Cái đồ khẩu thị tâm phi này. Nhưng mà cậu thích. Tiêu Dương nở nụ cười ngọt ngào.

* khẩu thị tâm phi: nói một đằng làm một nẻo, suy nghĩ và lời nói trái ngược nhau

Hứa Cốc Xuyên đương nhiên không yên tâm để cho Tiêu Dương một mình xuất ngoại, cho dù có Tiêu Bách Chu bọn họ đi cùng cũng không được. Cho dù Tiêu Tiếu phái bảo tiêu qua đó, anh cũng sẽ phái người của mình tới nước Mỹ 'trông nom' Tiêu Dương. Nếu có người nào không có ánh mắt dám đi thông đồng với Tiêu Dương, anh sẽ làm cho đối phương biết cái gì gọi là nam nhân đã có ông xã không thể tùy tiện trêu chọc.

"Chờ đứa nhỏ sinh ra, anh phải lập tức ly hôn!" Tiêu Dương ra lệnh.

"Đứa nhỏ sinh ra cũng vừa vặn là lúc nhóc trở lại, tôi sẽ cho nhóc xem giấy chứng nhận ly hôn." Hứa Cốc Xuyên gián tiếp cam đoan. Tiêu Dương kéo đầu của anh xuống, hôn môi.

Tiêu Bách Chu một giấc ngủ thẳng đến hơn 2 giờ chiều mới tỉnh lại. Thời điểm thức dậy tự nhiên là bụng đói kêu vang. Đổi một bộ quần áo mặc ở nhà, y xuống dưới tầng. Trong phòng khách có thanh âm TV, Tiêu Bách Chu đi vào phòng khách, sau đó gọi: "Tường tử."

"A, Tiêu ca."

Yến Tường lập tức đứng lên: "Em đi lấy đồ ăn cho anh."

"Không cần không cần, để anh tự đi vào phòng bếp lấy." Tiêu Bách Chu vội vàng nói, da mặt của y cũng không dày như vậy. Yến Tường không chịu ngồi trở lại, mà rất nhanh nói: "Anh trai của em bảo nếu anh xuống tầng thì em đi lấy đồ ăn cho anh. Anh chờ một lát, đều đã làm sẵn, em chỉ cần mang lên là được rồi." Không để cho Tiêu Bách Chu lại có cơ hội cự tuyệt, Yến Tường trực tiếp chạy về hướng phòng bếp.

Tiêu Bách Chu trong lòng ấm áp, cảm kích Yến Phi đối với mình vừa chu đáo lại vừa chiếu cố. Y chậm rãi đi về phía phòng ăn, Yến Tường đã đem cháo đặt ở trên bàn ăn. Tiêu Bách Chu chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bọc da mềm mại, thở phào một hơi, nơi nào đó vẫn cực kỳ khó chịu a.

Yến Tường lại đi vào, mang theo một chiếc khay. Tiêu Bách Chu vươn tay: "Cảm ơn."

"Để em, để em."

Yến Tường bỏ khay xuống, đem một đĩa sủi cảo cải trắng thủy tinh, một đĩa đậu phụ rán, một đĩa dưa chuột trộn, một đĩa dưa hấu mát lạnh lần lượt đặt lên bàn ăn, sau đó nói: "Tiêu ca, anh ăn đi, ăn xong thì gọi em, em tới thu dọn. Anh trai của em nói hôm nay thân thể của anh không thoải mái, đừng để anh làm bất cứ cái gì."

Tiêu Bách Chu trên mặt có chút nóng: "Cảm ơn em, Tường tử."

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Tiêu ca, anh mau ăn đi." Yến Tường cầm khay rời đi.

Nhìn thấy mấy món ăn tuyệt đối thích hợp với tình trạng của mình hiện tại, Tiêu Bách Chu lại một lần nữa cảm kích sự chu đáo của Yến Phi, cũng lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì có thể gặp được một người bạn như Yến Phi. Ừm, quan hệ của hai người hiện tại dùng cụm từ 'chị em dâu' để hình dung càng chính xác hơn đi. Tiêu Bách Chu không khỏi bị ý nghĩ này của bản thân làm cho tức cười. Y tuyệt đối là bị một tiếng 'bà xã' của Nhạc Lăng làm cho ảnh hưởng, tuyệt đối là như vậy!

Yến Tường điều chỉnh âm lượng TV, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng ăn. Anh trai trước khi đi ngủ đã dặn cậu không được để cho Tiêu ca làm cái gì, cậu phải làm theo lời dặn của anh trai. Chú ý khoảng 10 phút, phòng ăn bên kia hình như có động tĩnh, Yến Tường lập tức đứng dậy lao đi. Chạy đến phòng ăn, quả nhiên nhìn thấy Tiêu ca đang thu dọn bát đĩa, Yến Tường nhanh chóng đi vào, quát to: "Tiêu ca, để em làm, để em làm."

"Không cần, anh làm được rồi, thân thể của anh không nghiêm trọng như anh trai em nói." Tiêu Bách Chu không chịu đưa bát đĩa cho Yến Tường. Yến Tường giữ chặt cánh tay của y, đoạt lấy bát đĩa, nói: "Anh trai đã dặn em, em phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net