Chương 38: Đón Mừng Năm Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên đán, Yến Phi vẫn chưa thể đi ra ngoài mời bạn bè thân thích đến Đông Hồ liên hoan. Mọi người vô cùng náo nhiệt trải qua một cái tết. Yến Phi còn đặc biệt bảo Hứa Cốc Xuyên mang hai đứa nhỏ tới. Hai đứa con trai của Hứa Côc Xuyên, một đứa gọi là Hứa Minh Dương, một đứa gọi là Hứa Mộc Dương. Là Hứa Cốc Xuyên tự mình đặt tên. Tiêu Dương sau khi biết được cảm động đến rối tinh rối mù, đêm đó liền mặc cho Hứa Cốc Xuyên muốn làm gì thì làm, để anh quay lại những thước phim cực kỳ không phù hợp với thiếu nhi.

Một đám người đàn ông trưởng thành vây quanh hai bé con 'a a ô ô'. Tiêu Dương buông xuống khúc mắc đối với đứa nhỏ, thời gian mấy ngày cậu liền học được cách thay bỉm, cách cầm bình sữa cho đứa nhỏ bú. Hứa Cốc Xuyên không để vú em đi theo, mà để vú em đem bình sữa đã đổ đầy sữa đặt trong lồng giữ nhiệt rồi tự mình cầm theo tới đây. Yến Phi ôm Hứa Mộc Dương, một tay cầm bình sữa ở dưới sự chỉ đạo của mẹ mình cho đứa nhỏ bú, hắn cảm thấy phần mẫu tính không nhiều lắm của mình đều bị khơi ra. Không biết hai con heo con nhà mình có phải hay không cũng ăn tốt như vậy.

* mẫu tính: bản năng của người mẹ

Ở Đông Hồ cùng các bằng hữu đồng thời trải qua Nguyên đán, sau đó Vệ Văn Bân liền theo Park Tae Seok đi Hàn Quốc. Cậu ở Hàn Quốc một tuần rồi lại trở về đế đô. Lần này đi Hàn Quốc không phải cùng Park Tae Seok trải qua thế giới hai người, mà là chuẩn bị chuyện đẻ thay. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau đứa nhỏ của cậu cùng Park Tae Seok sẽ có tin tức.

Cách làm của Vệ Văn Bân cùng Park Tae Seok cũng gợi ý cho Tiêu Dương và Tiêu Bách Chu. Không có cách nào phục chế chức năng sinh dục của Yến Phi là việc bọn họ tiếc nuối nhất. Hai người cũng quyết định tham khảo cách làm của Vệ Văn Bân cùng Park Tae Seok, tạo ra một đôi cục cưng song bào thai thuộc về bọn họ cùng người yêu của bọn họ. Hứa Cốc Xuyên và Nhạc Lăng đều không phản đối, chỉ cần Tiêu Dương và Tiêu Bách Chu thích, hai người họ không quan trọng. Chẳng qua Hứa Cốc Xuyên và Nhạc Lăng không tính sớm như vậy, chờ sau khi Tiêu Dương và Tiêu Bách Chu tốt nghiệp đã rồi lại nói, hai người họ một người ở Trường Phản, một người cũng đang đi học, không có kinh nghiệm cùng thời gian để chiếu cố đứa nhỏ.

Cuối tháng một, Yến Phi rốt cuộc cũng có thể xuống giường. Nằm ở trên giường một tuần lễ hắn đã không muốn nằm nữa. Nhưng Điền Vãn Hương nói cái gì cũng không cho phép hắn xuống giường, nhất định phải nằm đủ một tháng mới được. Yến Phi không lay chuyển được mẹ mình, cũng biết mẹ mình là vì tốt cho mình, hắn cắn răng kiên trì chịu đựng, rốt cuộc nhịn được tới lúc tự do. Ngày đầy tháng hôm đó, trưởng bối ba nhà mang đứa nhỏ tới, đi cùng còn có hai vị bảo mẫu cùng hai vị vú em.

Lần đầu tiên chính thức nhìn thấy hai đứa bé, Yến Phi rất cao hứng. Thời điểm ôm đứa nhỏ vào trong ngực, hắn cực kỳ không có tiền đồ cái mũi có chút chua xót. Đây chính là heo con ngây người ở trong bụng hắn chin tháng. Đứa nhỏ vừa trở về, Yến Phi ở trong phòng trẻ em không ra ngoài. Lúc này hắn mới có cảm giác chân thực 'trở thành ma ma'.

Tiệc đầy tháng của đứa nhỏ chia làm hai đợt, một đợt chỉ mở tiệc chiêu đãi đại lão quan lớn, nhân số nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít —– không công khai với bên ngoài, là dạng tiệc rượu nửa tư mật. Đến lúc đó Hoàng đế sẽ mang theo con trai cùng cháu trai trình diện. Một đợt khác chính là tiệc đầy tháng cao điệu công khai. Thuộc hạ, bằng hữu, bạn bè trong giới kinh doanh, bạn bè nước ngoài... của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Hứa Cốc Xuyên, tổng cộng 1000 bạn, ròng rã chúc mừng ba ngày. Ảnh chụp đáng yêu của bốn bé con treo đầy trong khách sạn mời khách. Yến Phi làm Thái tử phi chính thức lộ diện, hiện tại không ai dám hoài nghi tầm quan trọng của hắn đối với ba vị Thái tử gia. Chỉ cầu có thể được hắn ưu ái một chút, từ đó trở thành hồng nhân trước mặt ba vị Thái tử gia. Chẳng qua nguyện vọng tươi đẹp của bọn họ đã định sẵn sẽ thất bại. Thời gian của Yến Phi ngoại trừ dành cho gia đình ra toàn bộ đã bị Tần Trữ đặt trước.

* hồng nhân: người nổi bật, người tâm phúc, người tin cậy

Tiệc trăng tròn ròng rã náo nhiệt ba ngày, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu uống đến say như chết, Hà Khai Phục và Tần Trữ hai vị cha nuôi này cũng say đến bất tỉnh nhân sự. Một vị khác làm cha, Hứa Cốc Xuyên, cũng không tốt hơn nơi nào. Mỗi ngày đều là bị Tiêu Dương kéo tới trên giường. Uống liền ba ngày, Yến Phi và Tiêu Dương không thể không ra lệnh cho bốn người kiêng rượu một năm, một năm không được thì chí ít cũng phải nửa năm.

Ngày thứ hai của tiệc trăng tròn kết thúc, Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân lại quay trở lại Mỹ. Chẳng qua lần này lúc chia tay Tiêu Bách Chu và Tiêu Dương không khổ sở giống như lần trước, Vệ Văn Bân cũng không còn cô đơn, bởi vì Park Tae Seok sẽ bồi cậu đồng thời trở lại Mỹ.

Cuộc sống chính là hợp hợp phân phân. Yến Phi chính thức thăng chức trở thành bảo mẫu. Hắn không thể cho đứa nhỏ bú sữa, chỉ có thể làm bảo mẫu. Buổi sáng, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đi làm, Yến Phi rời giường ăn sáng rồi đi xem đứa nhỏ đã tỉnh chưa. Tỉnh rồi hắn liền cùng con trai chơi đùa, chờ con trai ngủ hắn lại đi vẽ tranh. Nếu như con trai chưa tỉnh, hắn trước hết đi vẽ tranh, sau đó dặn bảo mẫu bao giờ con trai tỉnh thì đi gọi hắn. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương buổi tối sẽ trở về nhà riêng, Yến Phi bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi thật tốt, ở chỗ này hai người lúc nào cũng nghĩ đến việc chăm nom cháu trai, nấu cơm cho cả nhà. Cuối tuần Yến Phi cùng ba người sẽ mang theo đứa nhỏ trở lại đại viện gặp ông bà nội. Có đôi khi ông bà nội cũng sẽ tới Đông Hồ thăm cháu trai.

* hợp hợp phân phân: lúc thì tụ họp, lúc thì chia ly

Chớp mắt một cái cũng sắp đến tết. Tết năm nay tất cả mọi người muốn trở lại đại viện, đêm 30 ăn cơm ở Nhạc gia. Hai đứa nhỏ rất ít khóc, nhưng chỉ cần một đứa khóc, đứa còn lại nhất định sẽ khóc theo. Mà cũng không thể đem hai đứa nhỏ tách ra, nhất định phải đặt chung một chỗ. Nếu như tách hai đứa nhỏ ra, bọn chúng sẽ khóc lớn, khóc lật trời. Điều này có khả năng là vì song bào thai đã tạo thành thói quen từ trong 'bụng mẹ' đi. Từ ngày hình thành phôi thai đó, bọn chúng đã ở cùng nhau, ở trước khi sinh ra bọn chúng chưa từng tách khỏi nhau một ngày nào, cho nên một khi tách ra sẽ cực kỳ không vui.

Qua ngày đầy tháng, khuôn mặt của hai đứa nhỏ đã nẩy nở. Tóc máu sau khi cạo xuống bị Tần Trữ cầm đi đóng khung tranh, hiện tại đang treo ở trên tường trong phòng trẻ em. Tần Trữ thỉnh thoảng sẽ chạy tới 'đốc thúc' Yến Phi vẽ tranh. Nhưng chỉ cần hai đứa nhỏ tỉnh dậy, Tần Trữ bảo đảm sẽ chơi cùng đứa nhỏ phớt lờ Yến Phi, Yến Phi cảm thấy Tần Trữ hoàn toàn là đem việc đốc thúc hắn vẽ tranh làm lý do, căn bản chính là tới thăm con trai nuôi.

* tóc máu: tóc của trẻ con mới sinh ra

Ngày cuối năm đó, Tần Trữ, Hà Khai Phục bỏ lại người nhà của mình đồng thời chạy tới Nhạc gia. Năm nay đối với tất cả mọi người mà nói đều đặc biệt khác biệt. Ngoại trừ ba người đang đi du học, ngoại trừ Hứa Cốc Xuyên đang ở Trường Phản, người nhà cùng bằng hữu quan trọng nhất đời này của Yến Phi đều bồi ở bên cạnh hắn. Còn có thêm hai con heo con đáng yêu. Cao hứng cùng kích động nhất không ai vượt qua được bốn cặp trưởng bối được lên chức ông bà nội, mà trong đó cao hứng nhất nhất chính là Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương. Bọn họ từ một vùng nông thôn thấp kém nghèo khổ nhất đi đến đế đô, vượt qua những ngày tốt đẹp mà ngay cả trong mộng cũng không dám nghĩ tới. Con lớn của bọn họ kết hôn, sinh ra hai đứa cháu trai đáng yêu, con nhỏ đi học cũng không chịu thua kém, người một nhà sinh hoạt giống như ở trong bình mật.

Trên bàn cơm, Yến Phi nâng ly nói ra lời hào hùng: "Nhạc thúc, Ngô di, sang năm con khẳng định sẽ để hai người ôm cháu trai của Nhạc gia!"

"Được!" Nhạc tư lệnh cao hứng vỗ bàn, giơ lên ly rượu, "Tiểu Phi a, đứa nhỏ này nên sinh, nhưng thân thể cũng phải cố kỵ, tuyệt đối không nên miễn cưỡng."

"Không miễn cưỡng. Con còn muốn sinh một đứa giống Nhạc Thiệu a." Yến Phi cũng không biết là uống nhiều hay là như thế nào, đối với chuyện sinh đứa nhỏ này nửa điểm cũng không hề kiêng kị.

Nhạc tư lệnh cùng Nhạc phu nhân nghe được liền vui vẻ ra mặt. Nhạc tư lệnh cùng Yến Phi cụng ly, ngược lại nhìn về phía con trai, lập tức giáo huấn: "Mày phải cố gắng bồi dưỡng thân thể! Đừng có mà cả ngày hút thuốc uống rượu!"

"Biết rồi biết rồi!" Nhạc Thiệu có dự cảm, trừ phi anh có đứa nhỏ, bằng không anh đừng hòng yên tĩnh.

Tiêu phụ nâng lên ly rượu nói: "Ly rượu này tôi kính mấy ông bà già chúng ta, kính mấy đứa nhỏ đang ngồi đây, kính cháu trai đáng yêu của chúng ta. Chúc vài lão già chúng ta thân thể khỏe mạnh đừng gây thêm phiền phức cho mấy đứa nhỏ. Chúc mấy đứa nhỏ nỗ lực công tác đồng thời chú ý thân thể, gia đình hòa thuận. Chưa có gia đình cũng nhanh chóng xây dựng gia đình." Hà Khai Phục và Tần Trữ cười khan, Tiêu phụ nói tiếp: "Hi vọng Tiểu Mặc Mặc cùng Tiểu Mạc Mạc của chúng ta vui vẻ khỏe mạnh lớn lên."

Tất cả mọi người nâng ly lên.

"Cạn ly ~"

"Chúc mừng năm mới ~"

Tại bên trong pháo hoa mừng năm mới, mọi người uống cạn ly rượu chúc phúc cho sinh hoạt năm sau, ly rượu chúc phúc cho sinh mệnh mới. Tiểu Mặc Mặc cùng Tiểu Mạc Mạc nằm bên trong giường trẻ em vô ưu vô lự ngủ say, còn chưa nghĩ tới bọn chúng thân là 'tân nhân loại' sẽ ở trong lịch sử nhân loại lưu lại bút tích như thế nào.

* vô ưu vô lự: không buồn không lo

Ở trong tiếng chuông 12 giờ đêm mừng năm mới, Yến Phi đi vào phòng trẻ em, nhìn đứa nhỏ mỉm cười. Không biết lúc này sang năm có phải hay không sẽ có một Tiểu Thiệu Thiệu nằm ở chỗ này. A, hắn thật sự rất chờ mong.

"Phi, cục cưng tỉnh sao?"

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không tìm thấy Yến Phi, đến phòng trẻ em xem thử, quả nhiên thấy hắn đang ở đây. Yến Phi quay đối cười với ba người, nói: "Anh cảm thấy Tiểu A Trì cùng Tiểu Tiểu Tiểu nhà chúng ta thật sự rất đáng yêu."

Hai người trong mắt lộ ra đắc ý cùng hạnh phúc, một người vô cùng ai oán: "Em muốn đem Mặc Mặc cùng Mạc Mạc cướp đoạt."

"Cha mẹ tớ sẽ liều mạng với cậu." Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nhẫn tâm vứt bỏ nhị ca, tiến lên một trái một phải ôm lấy Yến Phi. Yến Phi ở trên miệng của hai người hôn 'bẹp' một cái, sau đó nhéo nhéo cái mũi của Nhạc Thiệu đang ủy khuất, "Chỉ cần bản thân em không có vấn đề, sang năm anh khẳng định sẽ để em ôm Tiểu Thiệu Thiệu."

"Chẳng lẽ anh cũng cảm thấy là vấn đề của em?" Nhạc Thiệu khóc không ra nước mắt.

Yến Phi ánh mắt lóe lên một vòng ánh sáng, nói: "Đương nhiên không phải, Thiệu Thiệu của anh làm sao có khả năng không sinh được đứa nhỏ. Anh không cho em đứa nhỏ, vậy đổi thành một phần quà khác có được hay không?"

"Cái gì?" Ba tiếng vang lên.

Nhạc Thiệu đẩy Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì ra, gầm thét: "Hai người các cậu là đồ phản đồ! Chỉ có phần của tớ!"

Yến Phi không để ý tới nội chiến ba anh em, ôm lấy khuôn mặt của Nhạc Thiệu, ánh mắt lóe sáng: "Đêm nay, muốn không?"

Ba người ngây ngốc 0.5 giây, tiếp đó là tiếng rống to: "Muốn!" Bọn họ nhẫn nhịn mấy tháng trời rồi! Nhịn từ khi Yến Phi mang thai năm tháng đến tận bây giờ!

Nhạc Thiệu lại hướng Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì gào to: "Hai cậu cút qua một bên cho tớ!" Gào xong, anh thanh âm thô ráp hỏi Yến Phi: "Có thể sao?"

"Không thành vấn đề."

"Em muốn!"

Bắt lấy tay của Yến Phi, Nhạc Thiệu liền mang người rời đi. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu kháng nghị đuổi theo: "Không được! Bọn tớ cũng muốn!"

"Muốn cái gì?" Mấy vị trưởng bối ngồi trong phòng khách nhìn lại, hỏi.

"Con mang Phi đi xem hoa đăng." Ném ra một lời nói dối rất dở, Nhạc Thiệu một tay nắm chặt Yến Phi, một tay xua đuổi Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đang muốn bám dính, "Không cho hai người đi cùng!"

"Phi, anh sẽ không nhẫn tâm như vậy đi!" Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu một bên ngăn chặn xua đuổi của nhị ca, một bên túm lấy cánh tay của Yến Phi.

Yến Phi cười ha ha, những người khác liền nhìn bốn người nhốn nháo ồn ào rời đi.

"Bọn họ làm gì vậy?" Tần Trữ hỏi.

"Ai biết." Hà Khai Phục không có dự tính đi tham gia náo nhiệt.

Bên kia, Yến Phi đã bị ba người kéo lên xe.

"Phi, bọn em cũng muốn."

"Được được."

"Không được! Đây là quà anh tặng cho em!"

"Đứa nhỏ theo họ của cậu, bọn tớ muốn!"

"Ha ha, các cậu có thể hay không đừng không có nguyên tắc như vậy a."

"Phi, em yêu anh."

"A, buồn nôn."

"Phi, Phi..."

"Lão tứ! Cậu lái xe!"

"Tại sao lại là tớ?"

"Ai bảo cậu nhỏ nhất! Cậu không hiểu nhất chính là lớn nhỏ có thứ tự! Lái xe đi!"

"Lão tứ, cậu lái xe."

"Phi, anh coi, nhị ca cùng tam ca chính là bắt nạt em như thế."

"Ha ha ha..." Yến Phi ở trên miệng ba người hôn một cái, nói: "Thiệu Thiệu... A Trì... Tiểu Tiểu... thật xin lỗi... không có sớm một chút phát hiện ra, anh yêu các em."

Ba người ngừng lộn xộn, hô hấp bất ổn.

"Năm năm kia, hại các em chịu khổ. Đứa nhỏ, là đền bù anh tặng cho các em, các em, thích không?"

"Thích lắm! Chỉ cần anh trở về, cái gì cũng đều thích!"

Yến Phi sờ sờ hốc mắt phiếm đỏ của ba người, yêu cầu: "Về nhà đi. Anh muốn các em, đặc biệt muốn."

"Rống!"

Câu nói này của Yến Phi đốt lên dục hỏa của ba con dã thú đã đói bụng thật lâu. Xe rất nhanh khởi động. Cũng không quản người lái xe là ai, Yến Phi đêm nay khẳng định là không ngủ.

Trên xe, kích tình đã bắt đầu. Ở thời điểm bị tiến vào, Yến Phi trong đầu hiện lên một ý nghĩ —– Nếu có kiếp sau, hắn vẫn nguyện ý bản thân có chức năng sinh dục. Bởi vì hắn yêu Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của hắn, bởi vì, hắn rất yêu rất yêu bọn họ.

"Anh trai, em yêu anh."

"Anh cũng thế... anh cũng thế..."

Ô tô tiến về hướng Đông Hồ, một năm mới trôi qua, cũng mở ra chương mới của cuộc đời. Yến Phi con bướm nhỏ mà Chung Phong sống lại này sẽ còn tiếp tục vỗ đôi cánh của hắn, tiếp tục dẫn ra những cố sự khác —–

~ ~ ~ ~ ~

* hoa đăng:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net