Chương 4: Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm chìa khóa mở cửa, Nhạc Thiệu đẩy cửa đi vào. Trong phòng tối om, anh giơ tay bật công tắc đèn trên tường, đèn sáng. Đổi dép lê, Nhạc Thiệu một thân đầy mùi rượu đi vào phòng khách, sau đó anh ngây ngẩn cả người: "Lão tam? Cậu ở đây? Sao không mở đèn?"

Tôn Kính Trì vùi ở trên ghế sopha ngẩn người ngẩng đầu, vừa thấy bộ dạng của y, Nhạc Thiệu nhíu mày, đi đến bên cạnh y ngồi xuống: "Làm sao? Cha cậu ép cậu kết hôn?"

Tôn Kính Trì cười, lại mang theo một chút đắng chát: "Cha mẹ tớ cũng không dám ép tớ kết hôn."

Vừa nhìn y như vậy, Nhạc Thiệu không hỏi nữa. Anh móc ra bao thuốc lá, tự mình trước hết rút ra một điếu, sau đó đưa cho Tôn Kính Trì, Tôn Kính Trì cầm một điếu. Hai anh em hút thuốc, Nhạc Thiệu hút một hơi, nói: "Nhớ anh trai phải không." Khẳng định, không phải nghi vấn.

Tôn Kính Trì hốc mắt trong nháy mắt liền phiếm hồng, không phủ nhận: "Nhớ, muốn chết, mỗi ngày đều nhớ." Hút một ngụm thuốc lá, y lau khóe mắt.

Nhạc Thiệu hút thuốc nói: "Anh trai rời đi, đã ba tháng." Nói xong, anh cởi áo ngoài, xắn tay áo, trên cánh tay là vài vết sẹo đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình.

"Nhị ca, lấy cho tớ bình rượu."

Nhạc Thiệu đứng dậy đi lấy rượu trong tủ rượu. Căn hộ này là căn hộ Chung Phong chuyển nhượng sang danh nghĩa của bọn họ. Sau khi Chung Phong chết, ba người cơ hồ liền lấy nơi này làm nhà. So với khi Chung Phong còn sống, khác biệt chính là, trong phòng treo đầy chứa đầy khung ảnh của Chung Phong. Đầu giường phòng ngủ cũng treo vật phẩm trang sức có ảnh chụp của Chung Phong. Ở giữa giường lớn, đặt hũ tro cốt của Chung Phong. Ba người chính là dựa vào phương thức như vậy để vượt qua từng đêm từng đêm sau khi mất đi Chung Phong. Người bồi bạn bên người bọn họ hơn hai mươi năm, bị người ta bức tới tự sát. Ba người không có cách nào tiếp nhận, không thể tiếp nhận, càng nhiều hơn chính là hối hận, hối hận bất lực cùng sơ ý của bản thân.

Liên tiếp uống hai ly rượu ngoại, Tôn Kính Trì ho khan vài lần, sau đó thở hổn hển vài cái, có chút suy yếu nói: "Nhị ca, tớ phát hiện một việc, một việc rất quan trọng, rất quan trọng."

"Chuyện gì?" Vừa uống một bụng rượu, Nhạc Thiệu lại cầm lên bình rượu.

Tôn Kính Trì sâu kín nói: "Tớ phát hiện, thực ra tớ vẫn luôn yêu anh trai."

Ly rượu trong tay Nhạc Thiệu rơi xuống trên mặt thảm, rượu làm bẩn thảm. Anh quay đầu, lông mày nhíu chặt, tựa hồ có chút không hiểu. Tôn Kính Trì không nhìn anh, mà nhìn về phía trước nói tiếp: "Tớ rốt cuộc hiểu rõ tại sao khi nghe được tin tức anh sắp đính hôn, tớ lại rất mất hứng. Tại sao khi anh trai cùng Hứa Cốc Xuyên ra ngoài uống rượu, tớ sẽ nhìn Hứa Cốc Xuyên không vừa mắt. Tại sao khi anh trai cùng những người phụ nữ khác nói chuyện, tớ sẽ cực kỳ khó chịu."

Tôn Kính Trì thống khổ hung ác vò đầu: "Kỳ thực tớ đã sớm yêu anh trai." Y gào lên, "Tớ yêu anh ấy, tớ yêu anh ấy, tớ yêu anh ấy! Tớ căn bản vẫn luôn yêu anh ấy! Nhưng tớ..." Tôn Kính Trì túm chặt tóc, "Nhưng tớ hiện tại, mới phát hiện... Tớ ở sau khi anh ấy chết rồi... con mẹ nó mới phát hiện, tớ yêu anh ấy..." Tôn Kính Trì thanh âm như khóc như oán, khiến người nghe lo lắng.

Nhưng Nhạc Thiệu không lo lắng, anh ngơ ngác, hai mắt trợn tròn nhìn Tôn Kính Trì, tựa hồ là bị hù dọa, lại tựa hồ là bởi vì cái gì đó khác, tóm lại, anh một mực trừng mắt nhìn Tôn Kính Trì, biểu tình ngạc nhiên.

"Tại sao tớ hiện tại mới phát hiện... Tại sao tớ hiện tại mới phát hiện..." Tôn Kính Trì cầm lấy con dao đặt bên cạnh điện thoại ở trên bàn, muốn cứa lên người mình, y quá thống khổ, chỉ có như vậy mới có thể làm cho nỗi thống khổ của y giảm bớt một chút.

Nhạc Thiệu túm lấy cổ tay của Tôn Kính Trì, thở hổn hển.

"Lão tam." Anh khàn giọng hỏi, "Cậu là, như thế nào phát hiện?"

Tôn Kính Trì ngẩng đầu, khóc khóc cười cười: "Hôm nay trên đường lái xe trở về, tớ nhìn thấy có người kết hôn, đột nhiên liền hiểu rõ." Y một tay nện lên ngực, "Chỗ này của tớ, đã sớm có người, đã sớm, có người... Nếu như thời điểm tớ kết hôn, người bên cạnh kia, là anh trai, là anh trai, thì tốt biết bao?" Tôn Kính Trì lã chã rơi lệ, muộn... Y hiểu được quá muộn...

Nhạc Thiệu buông lỏng cổ tay của Tôn Kính Trì, lấy đi con dao trong tay của y, trên mặt vẫn là biểu tình ngạc nhiên. Tôn Kính Trì lâm vào trong hối hận cùng thống khổ không có cách nào tự kiềm chế, Nhạc Thiệu thân thể lung lay, thất hồn lạc phách: "Anh trai..."

Điện thoại di động của Nhạc Thiệu vang lên, anh hoàn hồn, tiếp nhận. Trong điện thoại truyền đến thanh âm của một người: "Nhạc Thiệu, cậu ở chỗ nào vậy?!" Là Hà Khai Phục.

Nhạc Thiệu nhíu mày: "Tôi ở nhà. Làm sao?"

"Cậu đến quán bar Ô Nha một chuyến đi. Tiêu Tiếu uống nhiều, nhất định đòi gỡ xuống cửa quán bar, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, cậu đến đây một chuyến đi."

Nhạc Thiệu trái tim âm ỉ đau nhức, cửa của quán bar Ô Nha là do anh trai mua. Anh nói: "Tôi cùng lão tam qua đó."

"Ừm."

Cúp điện thoại, Nhạc Thiệu vỗ vỗ Tôn Kính Trì: "Chúng ta đi đón lão tứ, sau đó lại nói chuyện này."

"Nhị ca..." Tôn Kính Trì muốn biết nhị ca đối với chuyện này có cái nhìn như thế nào.

Nhạc Thiệu khóe mắt ngưng tụ nước mắt: "Đón lão tứ về rồi lại nói." Anh đứng dậy kéo Tôn Kính Trì đứng lên, "Anh trai vốn là của chúng ta. Ngoại trừ chúng ta, không ai xứng với anh ấy."

Tôn Kính Trì nước mắt trào ra.

"Đi thôi, đi đón lão tứ."

"Ừm!"

Tôn Kính Trì lái xe, hai người đến quán bar Ô Nha, chỉ thấy Tiêu Tiếu ngồi xổm trên mặt đất, cả người dán ở trên cửa quán bar, trong miệng la hét người ở bên cạnh mau dỡ xuống cánh cửa, cậu muốn mang đi. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đi tới liền đem Tiêu Tiếu lôi dậy. Thấy là nhị ca cùng tam ca, Tiêu Tiếu không giãy dụa, cũng không tiếp tục la hét: "Đều cút đi cho tôi."

Hai người đem Tiêu Tiếu say khướt kéo lên xe, Nhạc Thiệu cùng Hà Khai Phục nói một câu: "Bọn tôi về nhà trước." Sau đó liền để Tôn Kính Trì lái xe. Trong ba người, Tôn Kính Trì uống rượu ít nhất.

Về đến nhà, Tiêu Tiếu quần áo cũng không cởi trực tiếp trèo lên giường, ôm hũ tro cốt của Chung Phong hô: "Anh trai... anh trai... em nhớ anh..."

Nhìn cậu như vậy, Nhạc Thiệu nói: "Đợi ngày mai sau khi lão tứ tỉnh táo rồi lại nói. Tớ đi tắm." Tôn Kính Trì hoảng hốt ngồi ở trên giường. Nếu như anh trai biết tâm tư của y đối với hắn, có thể hay không ở trên trời mắng y? Trách y?

Giữa trưa hôm sau, Tiêu Tiếu tỉnh rượu, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đã thức dậy. Tỉnh lại, Tiêu Tiếu trước hết ngây ngốc một lát, sau đó tìm thấy hũ tro cốt của Chung Phong ở trong chăn, lại ôm một hồi, lúc này mới rời giường. Rửa đi một thân mùi rượu cùng ngột ngạt, Tiêu Tiếu khoác áo choàng tắm lau tóc đi ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng khách, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đồng dạng vẻ mặt chán chường đang pha trà. Nhìn thấy Tiêu Tiếu đã tỉnh, Tôn Kính Trì rót cho cậu một chén trà. Tiêu Tiếu ngồi xuống bên cạnh Nhạc Thiệu, không nhắc tới việc tối hôm qua cậu đến quán bar Ô Nha, trầm mặc.

Tôn Kính Trì lại đi vào phòng bếp lấy cho Tiêu Tiếu sandwich. Tiêu Tiêu hoàn toàn là nhai nuốt theo bản năng. Từ sau khi Chung Phong qua đời, Tiêu Tiếu liền biến thành một kẻ mặt than thuần túy. Nhạc Thiệu mở miệng: "Lão tứ, tam ca của cậu tối hôm qua nói với tớ một chuyện, hiện tại tớ nói với cậu."

Tôn Kính Trì động tác uống trà dừng lại, không lên tiếng. Nhạc Thiệu không e dè nói thẳng: "Tam ca của cậu hôm qua phát hiện, cậu ấy đối với anh trai tình cảm không chỉ là tình anh em, cậu ấy yêu anh trai, cậu ấy muốn cùng anh trai kết hôn."

Tiêu Tiếu trong nháy mắt ngẩng đầu, ánh mắt khiếp sợ.

Nhạc Thiệu bình tĩnh nói: "Tối hôm qua tớ suy nghĩ một đêm, tớ phát hiện, thực ra tớ cũng yêu anh trai, vẫn luôn yêu anh trai."

Tiêu Tiếu hầu kết giật giật, trong hốc mắt có nước mắt. Nhạc Thiệu vẫn bình tĩnh như vậy: "Anh trai không còn, tớ cảm thấy bản thân cũng đã chết. Cái này, chính là cảm giác yêu đến tuyệt vọng đi. Tớ quả thực rất ngu ngốc, anh trai không còn tớ mới nghĩ thông suốt, lại còn là sau khi lão tam nói ra tớ mới hiểu được."

Tiêu Tiếu nước mắt rơi xuống: "Tớ nhớ anh trai..."

"Lão tứ, cậu có yêu anh trai không?"

"Yêu!" Tiêu Tiếu đáp không một tia do dự, "Tớ nhớ anh trai!"

"Vậy, chúng ta liền cùng anh trai sống chung một chỗ đi." Nhạc Thiệu đặt chén trà xuống, đưa ra quyết định, "Chúng ta xây một căn nhà ở Đông Hồ, đem tro cốt của anh trai chôn cất tại đó, chúng ta cùng anh trai ở chung một chỗ, không bao giờ rời xa nhau. Cũng sẽ, không tách rời nhau."

"Ừm!" Tiêu Tiếu không quan tâm tình cảm của cậu đối với Chung Phong là tình yêu hay là cái gì, cậu chỉ biết, người kia không còn, cậu cũng đã chết.

Tôn Kính Trì nói: "Nếu như kiếp sau có thể gặp được anh trai, tớ tuyệt đối sẽ không buông anh ấy ra nữa."

Nhạc Thiệu quyết tâm nói: "Giống nhau. Anh trai là của ba chúng ta. Ba anh em chúng ta không cần tranh giành. Anh ấy trước kia là của ba chúng ta, về sau cũng thế, kiếp sau vẫn thế!"

"Là Quyền gia cùng Chung gia giết anh trai! Là Quyền gia cùng Chung gia giết anh trai!" Cảm xúc của Tiêu Tiếu lại trở nên kích động. Nhạc Thiệu ôm vai cậu: "Lão tứ, thù này chúng ta nhất định phải báo. Công ty hiện tại đã chuẩn bị không sai biệt lắm, ba anh em chúng ta thương lượng một chút xem sau này nên làm thế nào, muốn báo thù cho anh trai, chúng ta phải có thực lực tuyệt đối."

Tiêu Tiếu bình tĩnh lại, gật gật đầu.

Đông Hồ, ba người đồng thời đem hũ tro cốt của Chung Phong để vào trong huyệt. Trên bia mộ không có gì hết, chỉ có một bức ảnh chụp của Chung Phong. Đợi đến ngày bọn họ chết, trên bia mộ trước mắt sẽ có tên của bốn người bọn họ —– mộ của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng người bọn họ yêu nhất, Chung Phong.

~ ~ ~ ~ ~

* sandwich: còn gọi là bánh kẹp, bánh mì kẹp, là đồ ăn thường có ít nhất hai lát bánh mì và những lớp kẹp, nhất là thịt, đồ biển, hay phó mát cùng với rau hay xà lách. Có thể dùng bánh mì không, hay có thể quét bơ, dầu, mù tạc hay đồ gia vị khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net