chương 2: Tôi mong cậu sẽ ko làm điều xấu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Hạ Tiểu Nhiên nhớ ko lầm thì lúc này cậu đang học cấp 1, năm 5 thì phải.

Triệu Tiểu Nhiên bước tới trường. Ngôi trường vẫn còn y như ký ức mà cậu còn nhớ. Nét cũ cũ, lại trang nghiêm.
- Thật đẹp!
Cậu khen thầm.

Tới lớp cậu ngồi hẳng vào bàn thứ ba dãy thứ hai, chỗ ngồi cũ a~
Giờ vào học vẫn chưa tới. Hảo chán!

Lơ mơ nhìn về phái cửa sổ, Triệu Tiểu Nhiên thấy nhiều đứa trẻ bằng tuổi cậu hiện giờ, đang chơi đùa, có vẻ thực vui. Cậu cũng muốn vui chơi như thế.. nhưng có lẽ cậu vẫn có kí ức, linh hồn của một kẻ 29 tuổi nên ko có hưng thú.

- Mau biến đi. Ko tao đánh mày bây giờ.
Tiếng của một đứa trẻ vang lên. Lục Tiểu Nhiên quay đầu lại nhìn. Đó là Triệu Kiệt, là một đứa trẻ hư, luôn thích ăn hiếp người yếu hơn mình.

Còn người bị Triệu Kiệt ăn hiếp là Lục Ân Anh. Hừm.. tên khá giống con gái. Lục Ân Anh hình như mồ côi cha mẹ.. hiện đang sống với bà đang ốm nặng. Cuộc sống của Lục Ân Anh thật rất bi đát. Cậu có vài phần thông cảm cho Lục Ân Anh.

- Cút đi!
Lục Ân Anh hiện đang rất mệt. Cậu ghét tất cả con người! Lũ khốn nạn, hai mặt!

- Mày nói cái gì?
Triệu Kiệt mặt thách thức ý như 'mày thử nói lại xem!'

- Tao bảo mày cút!
Lục Ân Anh tính khí hầm hầm. Giọng trầm thấp phun ra đôi chữ.

-  Mày hay!
Thế là Triệu Kiệt bay vào đánh Lục Ân Anh. Thế nhưng Lục Ân Anh tuyệt ko chịu yếu thế. Cậu cũng từng học võ.

Đám đông trong lớp bắt đầu náo động. Có vài đứa trẻ đứng cổ vũ. Vài đứa trẻ lại bảo nên thông báo với thầy cô.

Tất nhiên những đứa trẻ thứ hai đã đúng. Đôi lát sao. Một người cô trung niên bước vào. Đó là cô giáo Lý. Tên Lý Tuyết. Cô giáo Lý vẻ mặt lo âu. Can ngăn hai đứa trẻ đang đánh nhau tung trời trong lớp.

- Triệu Kiệt! Lục Ân Anh! Sao hai em lại đánh nhau? Cùng trường chung lớp thì luôn phải đoàn kết. Từ nay ko được đánh nhau! Nghe chưa!
Cô giáo Lý rống to vào hai học trò đang đứng. 'Sao lại có thể quậy thế chứ!'

- vâng!
Triệu Kiệt và Lục Ân Anh đồng thanh đáp.

- Giờ thì ra ngoài đứng tới hết giờ ra về cho cô!
Cô giáo Lý nghiêm nghị nói. 'phải dạy cho bọn nhóc một bài học.'
-------LEV-------LEV-------LEV-------LEV-------
Tan học... Hạ Tiểu Nhiên đang trên đường về nhà. Cậu vô tình Lục Ân Anh đang đi gần sát một cô gái.

Lục Ân Anh thò tay vào túi cô gái đó.... cậu ấy... định trộm!

- Lục Ân Anh!
Hạ Tiểu Nhiên hét to!

Lục Ân Anh thục tay lại. Tên nhóc thúi. Phá đám cậu.
Cô gái kia hiếu kì quay lại nhìn. Sao đó thấy ko liên quan tới mình liền bước đi.

- Lục Ân Anh sao cậu lại trộm?!
Vừa chạy tới chỗ Lục Ân Anh. Hạ Tiểu Nhiên liền hỏi.

- Tôi trộm thì sao? Cũng vì cuộc sống thôi! Cậu không cần bận tâm!
Lục Ân Anh bước đi.

- Lục Ân Anh cậu không nên làm chuyện xấu xa đó!
Hạ Tử nhiên nắm tay Lục Ân Anh nói.

- Tôi ko làm thì cậu nuôi tôi sao?
'Cậu cũng chỉ giả tạo quan tâm tôi như bao người khác thôi!'

- Tôi ko nuôi cậu được. Nhưng tôi mong cậu sẽ không làm chuyện xấu như thế!
Hạ Tiểu Nhiên nói. Cậu thật ko muốn người bạn cậu từng quen lại đi làm chuyện xấu.

Phải cậu từng quen Lục ân Anh. Nhưng lúc đó là năm cuối cấp hai cậu mới quen được với cậu ta.

- Giả tạo? Biến! ( lừa tình? biến!.. có ai biết bài này hem?)
Lục Ân Anh nói rồi dựt cánh tay mà Hạ tiểu Nhiên đang nắm. Bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC