- chương 14 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi rượu cùng son phấn tràn ngập đại đường kỹ viện, tiếng cười vui tán tỉnh không ngừng bên tai, dàn nhạc trên sân khấu ra sức diễn tấu lại không ai xem. Trong đó hé ra một bàn tròn lớn ngồi bảy tên hán tử, bọn họ say khướt ôm các cô nương quần áo hở hang, hoặc rung đùi đắc ý đàm luận, hoặc cùng cô nương trong lòng uống rượu trêu đùa.

Uông Đông Thắng cầm đầu kéo nữ tử bên cạnh đứng lên, lúc lắc hướng sương phòng trên lầu hai đi đến. Nữ nhân cười hì hì giúp đỡ hắn, miệng nói “Đại gia, đừng như vậy gấp gáp, thời gian hãy còn sớm......”

Uông Đông Thắng ha ha cười, một tay xấu xa xoa nắn bộ ngực đầy đặn của nàng. Hai người tiến vào một phòng đã sớm chuẩn bị tốt, Uông Đông Thắng một cước đá cửa, ôm cô nương ngã vào trên giường, một tay cởi ra y bào của nàng.

Hai người đang muốn miệt mài một phen, bỗng nhiên 'xuy' một tiếng, ánh nến trong phòng lập tức tắt. Kỹ nữ kia hoảng sợ, chỉ nghe Uông Đông Thắng trong bóng đêm lớn tiếng la hét

“Tên vương bát đản nào dám quấy rối lão tử vui đùa!”

Hắn vừa dứt lời, cửa sổ đột nhiên 'kẽo kẹt' một tiếng mở ra, một bóng người màu đen chợt lách vào trong phòng. Trường kiếm trong tay đối phương lóe ra từng trận hàn quang, ánh trăng sau lưng bao trùm lấy hình dáng tuấn tú của.

“Ngươi...” Uông Đông Thắng đang muốn mở miệng, thiếu niên nhanh như chớp nhảy đến trước mặt hắn. Thanh quang xẹt qua, chỉ nghe thấy 'phốc phốc' vài tiếng, Uông Đông Thắng không còn phát ra bất kì thanh âm gì nữa.

Bóng đen kia nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ, như ma quỷ biến mất trong bóng đêm.

Trong phòng một thiên yên tĩnh, kỹ nữ trên giường hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng cả người phát run, sờ soạng tìm kiếm hộp diêm, châm một ngọn nến. Sau khi ánh sáng trong phòng khôi phục, nàng rốt cục thấy được Uông Đông Thắng ngã trong vũng máu, ngực hắn bị đâm thủng, miệng há to hai mắt trợn trừng, bộ dáng cực kỳ kinh khủng.

“Nha!!!” Ngọn nến trong tay kỹ nữ rớt xuống, nàng ta phát ra một tiếng thét chói tai.

Gió Bắc gào thét, quét qua hoa lau đầy khắp núi đồi, dưới bầu trời u ám, đỉnh núi phảng phất bị bao phủ bởi một đám bụi mù.

Một nấm mộ lẻ loi đứng trên sườn núi, phía trước cắm một tấm mộc bài đơn sơ. Tiền giấy ở trong gió bay lả tả, như từng bông tuyết khổng lồ. Thiếu niên một thân áo xám đứng trước mộ, chăm chú nhìn dòng chữ trên mộc bài.

“Kim Hoa, ta đã báo thù cho ngươi. Ngươi không cần tái thương tâm...” Miêu Tuyết Khanh thì thào nói "Ta sẽ thực hiện hứa hẹn của ta. Ta nói muốn thành thân cùng ngươi, thì nhất định sẽ thành thân...."

Hắn nói xong, xoay người sang chỗ khác, thấy được cẩm y nam tử đứng sừng sững trong bụi hoa lau, đối phương tới đó khi nào, hắn nhưng lại không có phát hiện.

“Như thế nào? Điều nên nói đều nói xong rồi sao?” Hạ Hầu Huân bất biến mà cười nói.

Miêu Tuyết Khanh né tránh ánh mắt của y, không nói tiếng nào mà nhìn xa xăm. Hạ Hầu Huân đi đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn, dùng khẩu khí bâng quơ nói

“Mới sáng sớm, thủ hạ của Uông Đông Thắng đã chạy đến trong phủ nháo sự, nói nếu không đem ngươi giao ra, sẽ hủy đi Hạ Hầu phủ chúng ta.”

Miêu Tuyết Khanh tiếp tục im lặng, Hạ Hầu Huân lại nói “Ta cùng bọn họ nói chuyện thật lâu bọn họ cũng không chịu bỏ qua, ta cũng không có biện pháp, đành phải phân phó hạ nhân đóng cửa, đưa bọn họ toàn bộ giết chết ở trong phòng.”

Miêu Tuyết Khanh lúc này mới nhìn y, đối với lời y nói tỏ vẻ nghi ngờ. Hạ Hầu Huân cười ám muội, chậm rãi kề sát vào mặt hắn, y dựa vào thật sự gần, nhiệt khí phất phơ trước mũi Miêu Tuyết Khanh, người sau vội đem mặt biệt khai.

“Ngươi không tin sao? Ta vốn tính toán giết bọn họ. ” Hạ Hầu Huân cười đến bí hiểm, khiến Miêu Tuyết Khanh không thể không nhìn về phía ánh mắt y.

Hạ Hầu Huân một tay nâng lên cằm hắn, nửa thật nửa đùa nói “Bọn họ trước đó từ phân đà Khánh Châu trộm đi một quyển sổ, ngươi nên biết, phân đà chủ phân đà Khánh Châu, Chung Quyền lão nhân, từ trước đến nay không phục ta, Uông Đông Thắng là muốn đem sổ sách bán cho ta, để cho ta nắm được nhược điểm của Chung lão nhân. Cha ta một lần trong hội nghị đà chủ đề cập qua muốn cho ta tiếp quản chưởng môn vị, lúc ấy thanh âm phản đối lớn nhất chính là Chung lão nhân, ta là rất muốn có thể mượn thứ này áp chế ông ta. Nhưng cũng không phải dùng loại trò hề của tiểu hài tử này..."

Miêu Tuyết Khanh mi tâm vừa động, hắn cơ hồ có thể đoán được dụng ý của Hạ Hầu Huân. Lời Hạ Hầu Huân nói kế tiếp hoàn toàn chứng thật ý tưởng trong đầu hắn “Ngươi giết Uông Đông Thắng, vừa vặn giúp ta một phen, ta chẳng những tìm được lý do diệt bọn hắn, còn có thể đem sổ sách của Chung lão nhân thu về, thoải mái mà trả lại cho hắn, thuận nước giong thuyền. Kể từ đó, lão già kia ngày sau đối ta nếu bất mãn cũng không dám nói ra. Lại nói, ta hẳn là nên hảo hảo cảm tạ ngươi, ngươi nói có phải hay không?”

Lời y nói phảng phất đã có âm mưu từ trước, hết thảy sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này như sóng cuồn cuộn quay về trong đầu Miêu Tuyết Khanh.

Chẳng lẽ, nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tính toán của Hạ Hầu Huân? Chính mình cùng Kim Hoa cứ như vậy từng bước một rơi vào bẫy? Nói như thế, hết thảy hành động không bình thường từ trước đến nay của Hạ Hầu Huân đều có thể giải thích hợp lý!

Miêu Tuyết Khanh sắc mặt dần trở nên tái nhợt, môi hắn phát run, thanh âm yếu ớt hỏi “Kim Hoa....Cái chết của Kim Hoa......”

“Cũng là trong kế hoạch của ta.” Hạ Hầu Huân thản nhiên cười nói “Nếu nàng không chết, ngươi sẽ không tức giận đến giết chết Uông Đông Thắng, có phải hay không?”

“Chuyện nàng bị ô nhục....”

“Đương nhiên cũng là ta an bài.” Hạ Hầu Huân mị mắt cười, miệng phát ra lời nói vô cùng lãnh khốc “Kim Hoa cô nương thật sự là một quân cờ không tồi, mỗi việc làm đều trong ý tưởng của ta, duy điểm da mặt dày là nằm ngoài ý liệu. Sau lúc bị cưỡng hiếp cư nhiên còn vọng tưởng có thể với ngươi thành thân, bất quá hoàn hảo, ta bảo Chu mụ bà cười nàng vài câu, nàng đêm đó liền thắt cổ. Thật sự là không uổng công ta một phen an bài chu đáo.”

Miêu Tuyết Khanh hai mắt mở lớn, giận không thể trừng mắt y. Hay cho một chiêu mượn đao giết người! Chính mình cùng Kim Hoa đều bị đùa bỡn! Kim hoa còn vì thế bị mất mạng! Chính mình còn giống cái xuẩn đản chạy tới ám sát Uông Đông Thắng! Kỳ thật thủ phạm chân chính hại chết Kim Hoa lại ngay tại trước mắt!

Nhưng cho dù nội tâm phẫn hận đến mức nào, hắn lại ngay cả dũng khí rút kiếm chỉ vào người trước mắt cũng không có, Miêu Tuyết Khanh gắt gao cắn răng, hai tay nắm chặt, móng tay dùng sức đến đâm vào da thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net