- chương 17 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Xèo xèo'...... Hương thơm thịt xương thang từ trong ngôi miếu đổ nát phiêu tán, ngọn lửa chiếu sáng cả căn phòng. Thiếu niên nằm trên đống cây cỏ khẽ rên, yếu ớt mà mở mắt ra.

Thanh niên ngồi trước đống lửa quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra tươi cười ấm áp.

“Ngươi tỉnh?”

Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, tuyết đã  bắt đầu yếu bớt, không trung xuất hiện vài tia nắng sớm, giá lạnh bị xua tan.

****

Trong thành Phạm Châu xe đông đúc, tiểu thương cùng lữ khách lạc dịch từ cửa thành tiến vào không dứt, các thủ vệ gắt gao nhìn chằm chằm mỗi người, một khi thấy người khả nghi liền giữ lại tra hỏi.

Hai gã nam tử trẻ tuổi dẫn ngựa đi theo dòng người vào thành, nam tử dẫn con ngực trắng một thân hạnh sắc trường bào, ngoài hai mươi tuổi. Hắn vóc người thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã, thần sắc bình thản, nhìn như phú gia công tử chỉ biết đọc thi thư, nhưng bất ngờ thay hắn lại mang trên lưng một thanh trường kiếm cùng trang phục không chút nào tương xứng.

Nam tử đi theo phía sau hắn trong tay nắm con ngựa xích hồng sắc, ăn mặc một thân màu xám, vóc người so với nam tử dẫn ngựa trắng thấp hơn một chút, hắn trên lưng cũng đeo kiếm, đầu đội sa mạo màu trắng, đem khuôn mặt che lại rất kín đáo. Một nam tử không thể thấy được diện mạo như thế vừa xuất hiện, lập tức khiến cho thủ thành thị vệ chú ý, hai gã thủ vệ đi qua, quát lớn

“Này! Ngươi, đem sa mạo cởi ra.”

Áo xám nam tử ngừng lại, nhưng không có nghe theo bọn họ nói lập tức ngã mũ. Thanh niên có con ngực trắng phía trước hắn quay trở lại, ôn hòa hỏi “Hai vị quan gia, xin hỏi xảy ra chuyện gì?”

Một gã thủ vệ thấy hắn khẩu khí nhã nhặn, liền tức giận mà giải thích “Nói đồng bạn của ngươi đem sa mạo cởi ra. Ngươi nên biết, sinh nhật của đương kim võ lâm minh chủ An Trường Quân sắp đến, rất nhiều kẻ không hợp pháp nhân cơ hội trà trộn vào thành, chúng ta cũng là cẩn thận làm việc.”

“Đúng vậy, tại hạ rõ ràng.”

Thanh niên đối với áo xám nam tử nói “Tuyết khanh, vậy ngươi cởi sa mạo đi.”

“Vâng…” nam tử áo xám nhẹ nhàng tháo xuống sa mạo, hé ra khuôn mặt thanh lệ tuấn tú. Thủ vệ trên dưới đánh giá hắn một phen, hỏi “Hắn là gì của ngươi?”

“Là tiểu đồ nhi của tại hạ.” Thanh niên mỉm cười trả lời.

“Đồ đệ hả?” Thủ vệ có điểm không tin mà nhìn bọn họ, nam tử áo xám nhỏ nhất cũng phải mười tám tuổi, hai người tuổi tác hơn kém nhiều nhất ba bốn tuổi, nói là sư huynh đệ thì hợp lý hơn.

Bọn họ đang nói, thị vệ trưởng đã đi tới, gã trông thấy thanh niên dắt con ngực trắng, lập tức mừng rỡ như điên mà hô

“Thân Đồ huynh! Ngươi đã về rồi!”

“Tả đại nhân, đã lâu rồi.” Thân Đồ Bách Nho cười ảm đạm.

“Ha ha ha, thật sự là hồi lâu không gặp rồi…”

Hai người thủ vệ không biết làm sao mà nhìn thủ lĩnh bọn họ trực tiếp cùng Thân Đồ Bách Nho vấn an, chỉ nghe Tả thị vệ trưởng hỏi “Như thế nào? Đặc biệt trở về mừng thọ sư phụ ngươi đi?”

“Đúng vậy, nghe sư phụ nói, ngày thường được Tả đại nhân chiếu cố không ít, nhưng lại không tìm được cơ hội đa tạ ngươi.”

“Ôi chao, chúng ta là giao tình thế nào a? Lại còn nói đa tạ cái gì.” Họ Tả nhìn một chút thiếu niên phía sau Thân Đồ Bách Nho, hỏi “Vị này như thế nào xưng hô?”

“Nga....vị này chính là tiểu đồ của ta, họ Miêu.”

Miêu Tuyết Khanh ôm quyền nói “Tả đại nhân hảo.”

“Nga..... hảo hảo…” Gã chuyển hướng Thân Đồ Bách Nho, chế nhạo nói “Ngươi này hảo tiểu tử, chính mình cũng thu nạp đồ đệ?”

Thân Đồ Bách Nho cười cười, không nói gì. Thị vệ trưởng thấy hai thủ vệ đang to mắt nhìn bọn họ, thô thanh hỏi

“Các ngươi làm cái gì? Không nhận ra Thân Đồ công tử sao?”

“Thân Đồ công tử?” Một gã thủ vệ kinh ngạc mà nhìn Thân Đồ Bách Nho "Chẳng lẽ chính là Tam đệ tử Thân Đồ Bách Nho của An minh chủ?"

“Đúng là tại hạ.” Thân Đồ Bách Nho cười mị mị mà nói, hai người thủ vệ biết chính mình mới vừa rồi mạo phạm, vội vã xin lỗi hắn, Thân Đồ Bách Nho hảo tính tình mà nói đừng lo. Sau khi cùng thị vệ trưởng cáo biệt, liền dẫn Miêu Tuyết Khanh rời đi.

“Không có hù dọa đến ngươi đi?” Thân Đồ Bách Nho quan tâm hỏi Miêu Tuyết Khanh phía sau, đối phương mờ mịt mà nhìn hắn.

“Không có…”

“Vậy là tốt rồi.” Thân Đồ Bách Nho nói nhỏ “Nơi này đã là phạm vi sư môn, ngươi có thể không cần mang mũ rồi, gần đây khí trời buồn bực, nhất định không dễ chịu đi?”

“Ta không có việc gì.” Miêu Tuyết Khanh lắc đầu, tâm lý vì được hắn quan tâm mà lặng lẽ cảm động.

“Lát nữa ngươi có thể gặp mặt sư công cùng nhị sư bá của ngươi, bọn họ phi thường ôn hòa, cho nên ngươi không cần câu nệ.”

“Ân… Cái kia, sư phụ…” Miêu Tuyết Khanh chần chờ mà lên tiếng.

“Cái gì?”

“Chuyện của ta… Ngươi muốn nói cho bọn họ sao?”

“Cũng không cần phải nói rõ ràng cho họ, nói không chừng chúng ta trụ một vài ngày đã đi rồi, chỉ sợ cũng không tìm được cơ hội để nói.”

“Sư phụ không có ý định trụ lâu một chút sao?”

“Sư công ngươi luôn luôn thích thanh tĩnh, hơn nữa nhị sư bá vừa mới lấy vợ, không nên quấy rầy bọn họ.”

“Thích thanh tĩnh… Vậy sư công vì sao còn muốn cử hành loại thọ tiệc khổng lồ này?”

“Ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ bởi vì là thọ tiệc bốn mươi tuổi, cho nên muốn long trọng một chút.”

“Thọ tiệc này yêu cầu tất cả bang phái trên giang hồ tới tham gia sao?” Miêu Tuyết Khanh có điểm bất an hỏi.

“Hẳn là vậy, nói không chừng còn có thể có vài kẻ không mời mà tới.” Thân Đồ Bách Nho biết Miêu Tuyết Khanh cố kỵ, hắn quan tâm mà nói “Ngươi đừng lo lắng, nếu là chủ nhân trước kia của ngươi tìm tới, ta tuyệt đối bảo vệ ngươi.”

“Sư phụ… Cám ơn ngài, nhưng là…” Miêu Tuyết Khanh biết rõ thực lực 'người nọ', nếu như Thân Đồ Bách Nho cùng y chính diện giao đấu, nhất định sẽ bại trận. Lấy hiểu biết của hắn đối với 'người nọ', Thân Đồ Bách Nho có thể có cơ hội thắng. Nhưng là, hắn đã rời đi Độc Phiến Môn đã ba năm, ba năm nay, người nọ võ nghệ đã tiến triển tới trình độ nào, hắn cũng không rõ. Hơn nữa, nói đến tàn nhẫn, Thân Đồ Bách Nho tuyệt đối không phải đối thủ…

Thân Đồ Bách Nho nhìn hắn lâm vào trầm tư, liền biết hắn lo lắng. Hắn cười nói “Tuyết khanh, cho dù vi sư võ công không cao cường, ít nhất còn có sư công ngươi cùng nhị sư bá, nếu vi sư bị đánh bại rồi, bọn họ nhất định cũng sẽ bảo vệ ngươi.”

“Sư phụ, ngài đừng nói như vậy…” Miêu Tuyết Khanh xấu hổ mà lắc đầu. Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, chính mình băn khoăn cũng có chút dư thừa, người nọ cũng nhẫn tâm mà đem hắn ném tại thôn quê rồi, lại như thế nào muốn lần nữa làm cho hắn trở về? Nói không chừng đối phương đã sớm cho rằng hắn đã chết, chính mình chỉ cần cẩn thận làm việc, đừng làm cho đồng môn cũ phát hiện mình đầu quân vào làm môn hạ người khác, đại khái liền sẽ không gặp phải phiền toái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net