Chương 104: Vò thêm hai cái nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 104: Vò thêm hai cái nữa

Sau khi Miles nhảy xuống biển, công tác tìm kiếm và vây bắt của đội cảnh vệ chuyển từ mặt biển xuống dưới biển.

Sóng gió lắng xuống, biển lớn yên tĩnh trở lại, trên chiếc ca nô màu trắng bạc tàn tạ và thương tích đầy mình, hai alpha ôm nhau không coi ai ra gì chưa tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng này được bao lâu thì cảnh vệ đã phái thuyền cứu hộ đến đón bọn họ.

Thẩm Sác và Elise thì lại lái ca nô rời đi đi trước.

Cũng không biết là do gió biển thổi lạnh thấu xương hay là do khí thế của alpha làm người ta đông cứng, tóm lại thì bầu không khí trên xuồng cứu sinh lạnh như băng. Giải Hằng Không ngồi bên cạnh Tống Chiếu Ẩn, không ôm cũng không dụi vào người y, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

Tống Chiếu Ẩn đoán có lẽ hắn vẫn chưa hết giận hoặc là vì vừa rồi lúc lên xuồng cứu sinh, mình đã dùng một câu "Anh tự đi được" để xua tan ý định bế y lên thuyền của hắn, điều này lại khiến cho hắn không vui.

"Vật tư dự phòng trên xuồng vẫn chưa được bổ sung, chỉ còn lại một chiếc khăn tắm thôi, hai cậu chịu khó một chút." Giọng nói của cảnh vệ cắt đứt dòng suy nghĩ đang phát tán của Tống Chiếu Ẩn.

Y còn chưa kịp đưa tay ra thì Giải Hằng Không đã nhận lấy chiếc khăn tắm, xé bọc, giũ ra rồi khoác lên người Tống Chiếu Ẩn, một loạt động tác nối tiếp nhau rồi dừng lại ở bước cuối cùng.

"Anh tự lau được không?" Giải Hằng Không nhướn mày, ánh mắt quét qua cổ tay đang bị nắm lấy của mình, trong âm cuối cất cao hiện lên chút bất mãn.

Tống Chiếu Ẩn thầm nghĩ quả nhiên. Y buông tay phải ra, chùi lòng bàn tay lên xương cổ tay hắn rồi buông xuống: "Em dùng đi, anh không cần."

Vết thương do mái chèo động lực cắt ra trên lòng bàn tay đã ngừng chảy máu nhưng vết thương vẫn còn đó, cảm giác thô ráp khi cọ qua làn da rất rõ ràng.

Giải Hằng Không không hề cảm thấy vui vẻ vì sự chu đáo của Tống Chiếu Ẩn mà ngược lại còn cau mày, trùm khăn tắm lên người y luôn, vầy vò bàn tay đó một trận từ trên xuống dưới.

Tống Chiếu Ẩn: "..."

Hắn vò đến mức mái tóc đen của Tống Chiếu Ẩn rối tung, vành tai ửng hồng, trên vai khoác chiếc khăn tắm trắng toát ra một chút ngây thơ khó hiểu. Thế nhưng trên mặt y lại cứ không có biểu cảm gì, chỉ có một đôi mắt màu xanh xám sáng trong và có hồn, ẩn chứa vài phần dung túng đầy bất lực.

Hai thứ kết hợp lại trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Giải Hằng Không nhìn mà trong lòng mềm nhũn, ánh mắt trống rỗng.

"Trút giận xong chưa?" Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên nhìn hắn, thấy hắn không nói gì thì lại hỏi: "Hay là vò thêm hai cái nữa?"

Giải Hằng Không thở dài trong lòng, thầm nghĩ không biết ai được Tống Chiếu Ẩn dỗ dành như vậy mà còn có thể nổi giận được nữa?

Hai tay hắn thu lực lại, nắm khăn tắm kéo Tống Chiếu Ẩn đến trước mặt mình: "Vò nữa là em có phản ứng mất, phải đổi thành anh 'vò' cho em đấy."

Giọng nói của hắn không nhỏ, cho dù có gió biển che phủ nhưng cảnh vệ chỉ cách bọn họ một mét cũng có thể nghe rõ, vô thức liếc bọn họ một cái.

Tống Chiếu Ẩn thấy thế mà cũng không chịu tém tém lại, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Chỉ 'vò' thôi à?"

Thứ Giải Hằng Không không chịu nổi nhất chính là khi Tống Chiếu Ẩn dùng vẻ mặt bình tĩnh nói ra lời thô tục, hắn lập tức muốn cúi đầu hôn y nhưng lại ấp ủ ý đồ riêng nên đành phải nhẫn nhịn.

"Chỉ 'vò' thôi không dập được lửa giận bây giờ của em, anh phải nghĩ thêm cách khác."

Sau khi nghe câu nói nước đôi này, nụ cười hiện lên trên mặt Tống Chiếu Ẩn, y tiến tới hôn lên môi Giải Hằng Không một cái, giọng nói vừa trầm vừa nghiêm túc: "Mặc dù dáng vẻ em tức giận khá là đáng yêu nhưng chỉ thỉnh thoảng mới được vậy thôi."

"Anh không giỏi dỗ dành người khác, càng không giỏi với người yêu. Nếu như em bất mãn, muốn nổi giận hoặc là muốn gì đó, anh mong là em có thể nói thẳng với anh, anh sẽ cố gắng hết sức thoả mãn em."

Lúc Tống Chiếu Ẩn nói câu này, vẻ mặt y rất bình tĩnh, trong mắt phản chiếu khuôn mặt sửng sốt của Giải Hằng Không nhưng cũng lộ ra sự chân thành khi nỗ lực hết mình.

Những lời tự phân tích và hứa hẹn với tình ý chân thành này, từng chữ như những hạt ngọc trai lớn nhỏ rơi trên đĩa ngọc, gieo rắc vào trái tim Giải Hằng Không, khảm sâu vào máu thịt khiến cho hắn cả đời khó quên.

Sau khi xuồng cứu sinh cập bến, Giải Hằng Không và Tống Chiếu Ẩn được một chiếc xe sedan màu đen đón và đưa đến một căn nhà gỗ ven biển ở gần bến cảng.

Với tư cách là đối tác tạm thời của quân đội khu 1, hơn nữa còn vừa xảy ra một sự kiện tập kích nghiêm trọng như vậy, dựa vào lẽ thường thì tất cả mọi người phải quay trở lại căn cứ quân sự để điều tra nhưng bộ ba sát thủ này lại có thân phận đặc biệt, Thẩm Sác không có gan bảo đội trưởng đội cảnh vệ làm thế mà tự quyết định đưa bọn họ đến căn nhà trú ẩn an toàn này.

Dù sao thì lỡ như một trong hai ông lớn này mà không vui thì sẽ lại có một tai hoạ nữa xảy đến.

Trong nhà an toàn, ngoài hai cảnh vệ ra thì còn chuẩn bị hai bác sĩ.

Ngoại trừ Thẩm Sác bị bầm tím một chút do va chạm ra thì những người còn lại đều bị thương do đạn bắn, Elise thì chỉ có vết thương cũ tái phát, thay thuốc đơn giản là không sao nữa. Cánh tay trái của Nhan Linh đã trúng đạn khi lao về phía Thẩm Sác, may mà chỉ là một vết xước chứ không phải vết thương xuyên thủng, cho dù vậy thì tâm trạng Thẩm Sác vẫn căng thẳng, canh gác bên cạnh không rời.

Lúc Tống Chiếu Ẩn và Giải Hằng Không đến nơi, vết thương của những người khác cũng gần như đã được xử lý xong, bác sĩ chờ đợi đã lâu bắt đầu làm kiểm tra cho Tống Chiếu Ẩn và Giải Hằng Không.

Giải Hằng Không không bị trúng đạn nhưng trên người có không ít vết thương do bị đấm và dao chém. Vết thương sau lưng bị nứt ra lần nữa, may mà không nghiêm trọng lắm, lúc đến nhà an toàn thì đã tự cầm máu nhờ cơ chế tự bảo vệ. Hắn không để bác sĩ băng bó cho mà chui vào phòng tắm dội người rồi tự mình xử lý đơn giản.

Lúc đi ra, bác sĩ đã xử lý xong vết thương trên lòng bàn tay của Tống Chiếu Ẩn và đang ngồi xổm bên giường chuẩn bị xử lý vết thương do đạn bắn trên chân y.

Vị trí vết thương do đạn bắn rất xảo trá, nằm ở mặt ngoài đùi, ngay sát xương hông.

"Tôi giúp cậu cởi quần ra trước." Bác sĩ nói xong, tay còn chưa kịp chạm vào chiếc quần rách nát của người bị thương thì đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh từ phía sau truyền đến, giống như ông chỉ cần cử động một chút nữa thôi thì tay mình sẽ hứng chịu tổn thương cực nặng.

"Không làm phiền ông nữa." Giọng nói u ám của Giải Hằng Không vang lên, hắn đi tới xách cổ áo của bác sĩ beta lên, xách ông ra khỏi khoảng cách xã giao.

"Ngoại trừ tôi ra, không ai có thể cởi quần vợ tôi hết."

Bác sĩ: "......"

Bác sĩ có thể được Thẩm Vấn Khinh sắp xếp tới đây đương nhiên không phải là người ngu ngốc, biết những kẻ ở đây đều không đơn giản, chắc chắn phải biết cách xử lý vết thương nên cũng không lãng phí thêm lời nào nữa mà tự giác rời đi.

Tống Chiếu Ẩn ngồi đó yên lặng chờ Giải Hằng Không đến cởi thắt lưng quần của y: "Sao với ai em cũng ghen hết vậy?"

Giải Hằng Không nhướn mày, vốn dĩ định nói vài câu tục tĩu nhưng khi nhìn thấy máu tươi đầm đìa và máu thịt đã nổi lên viền trắng của y, trong mắt hắn chỉ còn lại nước tù nặng trĩu.

Bây giờ hắn đột nhiên hiểu ra vì sao vào đêm tuyết rơi đó, rõ ràng Tống Chiếu Ẩn đã bị hắn khiêu khích đến rạo rực nhưng vẫn còn thời gian để ý đến vết thương không quan trọng sau lưng hắn.

Cũng giống như khoảnh khắc này, khi nhìn thấy vết thương đang rỉ máu trước mặt, trong lòng hắn biết rõ rằng nó không nghiêm trọng và cũng không chí mạng nhưng trong mắt lại chỉ thấy mỗi vết thương này, mọi tà niệm và suy nghĩ dâm dục vọng đều phải tạm gác sang một bên.

Hắn dường như lại học được thêm một kiến thức khác về tình yêu.

Đau lòng.

Hắn rất đau lòng.

"Được rồi, đừng có bày ra bộ dạng khóc bù lu bù loa đó nữa, làm như tôi sắp chết vậy." Nhan Linh bất lực buông ống tay áo xuống, lườm Thẩm Sác đang cau mày ở bên cạnh một cái.

"Ai khóc bù lu bù loa cơ!" Thẩm Sác lập tức phản bác, chớp đôi mắt chó con cố gắng chứng minh mình không hề quan tâm chút nào: "Tôi cũng đâu có đau, tôi khóc làm quái gì!"

"Ừm." Nhan Linh mỉm cười gật đầu, nhàn nhã cảm thán: "May mà người bị đau không phải cậu, chứ nếu mà khóc thật thì tôi cũng không biết phải làm sao mới được."

Mặc dù câu này của Nhan Linh mang tính chất trêu đùa nhiều hơn nhưng trong lòng Thẩm Sác vẫn nhói lên một cái, dù sao thì người này vì cứu cậu nên mới bị thương.

Cảm giác tức nghẹn trong lòng chỉ có thể nuốt ngược trở lại, không tiếp tục tranh luận nữa mà chỉ phản bác trong lòng: "Cho dù người bị đau có là tôi thì tôi cũng sẽ không khóc."

"Ừm, cậu là người dũng cảm nhất!" Nhan Linh như thể biết cậu đang nghĩ gì, đột nhiên đưa tay ra vò cái đầu đang cúi xuống của cậu.

Cái chạm nhẹ gần như dịu dàng trên đỉnh đầu khiến cho Thẩm Sác đứng hình tại chỗ, trợn mắt nhìn người trước mặt, trong lòng khi thì hoài nghi có phải người này có khả năng đọc suy nghĩ hay không, khi thì hoài nghi vừa rồi có phải mình lỡ nói nhỏ ra không.

Cậu còn chưa kịp nghĩ ra kết quả gì thì cảnh vệ ở ngoài cửa đột nhiên gọi một tiếng đồng thanh và nghiêm túc: "Anh Thành."

Hai mắt Thẩm Sác sáng lên, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc áo thun đen bó sát và quần túi hộp đen đi vào. Mái tóc đen cắt sát như gai nhọn trên đỉnh đầu để lộ ra đường nét ngũ quan rõ ràng, không đến mức đẹp trai nhưng đoan chính thì có thừa. Thân hình anh ta cao lớn gần một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn dưới chiếc áo bó sát tràn đầy sức mạnh, rõ ràng là một alpha.

Chính là Thẩm Thành, người lái trực thăng bất ngờ xuất hiện ở Ankers khi đó.

"Anh Thành! Sao anh lại đến đây?" Thẩm Sác lập tức chạy tới.

Khoé miệng nghiêm túc của Thẩm Thành hơi cong lên, tự nhiên đưa tay vuốt cọng tóc vểnh lên trước trán Thẩm Sác: "Bắt một người, tiện thể qua đây xem."

"Bắt ai?" Thẩm Sác hỏi theo phản xạ rồi ngay lập tức nghĩ tới gì đó: "Miles?"

Thẩm Thành gật đầu, lúc này mới chuyển sự chú ý sang Nhan Linh đang ngồi bên cạnh, Nhan Linh nghiêng đầu mỉm cười vẫy tay chào hỏi anh ta.

Thẩm Thành không hề tỏ ra bất mãn với hành động ngả ngớn của hắn, khẽ gật đầu rồi không nhìn nữa.

Vẻ mặt Thẩm Sác vẫn còn hơi ngơ ngác, cậu không biết tại sao Z lại muốn tìm Đường Sói, cũng không biết tại sao Đường Sói lại là mục tiêu của Miles, cho nên khi Đường Sói bị S bắn chết, cậu chỉ cảm thấy kinh ngạc nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là anh tư nhà mình đã chuẩn bị sẵn ở bến cảng, đã đoán trước được sự xuất hiện của Miles.

Sự ngạc nhiên không ngăn được cậu khỏi việc nhận ra nguyên nhân hậu quả khi Thẩm Thành ra tay, hoá ra tất cả chỉ là một màn kịch bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Thẩm Sác đang định hỏi ra nghi vấn trong lòng thì cánh cửa ở góc Tây Nam mở ra, Elise để tóc ướt khoác áo choàng tắm đi ra.

Không còn lớp trang điểm cầu kỳ, khuôn mặt được chăm sóc thoả đáng của Elise không hề lộ ra chút thăng trầm nào theo thời gian, khi nở nụ cười, những nếp nhăn hiện lên trên khóe mắt cũng trở nên quyến rũ. Cô khoanh hai tay trước ngực, không những không có bất kỳ tác dụng che chắn nào còn khiến cho bộ ngực trắng như tuyết càng nổi bật hơn.

Elise nhìn quanh một vòng không rõ ý tứ rồi dừng lại trên khuôn mặt với khí chất đoan chính của Thẩm Thành, nói bằng giọng điệu châm biếm: "Đến đây nhanh vậy, xem ra là trắng tay à."

"Không đuổi theo được?" Thẩm Sác ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành, hỏi.

Mặc dù đối phương cũng là alpha nhưng khi đối diện với khe núi trắng như tuyết lộ ra dưới áo choàng tắm màu trắng, Thẩm Thành vẫn rời mắt đi.

Thẩm Thành miễn bình luận: "Cũng không phải là không thu hoạch được gì."

Elise nheo mắt lại, hơi bất mãn với việc Thẩm Thành không có ý định nói ra mình thu hoạch được gì, thế nhưng Thẩm Sác đã nhanh chóng hỏi ra suy nghĩ của cô.

"Thu hoạch được gì ạ?"

Miles nhảy xuống biển không phải vì bị ép buộc không còn đường lui mà đã có mưu tính từ trước, thậm chí tọa độ nhảy xuống cũng đã được tính sẵn, lưới đánh bắt do tàu ngầm thả ra vừa vặn chụp được hắn, thiết bị dưới nước của cảnh vệ không theo kịp tốc độ nên không thể đuổi kịp.

Nhưng việc S bị dùng làm mồi nhử cho kế điệu hổ ly sơn không có ai giúp đỡ là thật, càng không phải là đối thủ của tiểu đội tinh nhuệ do Thẩm Thành dẫn dắt.

Việc Thẩm Sác bắt đầu chủ đề khiến cho Thẩm Thành không thể giữ im lặng được nữa, sau khi nói ra thu hoạch được gì thì lập tức hỏi: "Z đang ở đâu?"

"Trong căn phòng hướng ra biển đó, bọn họ cũng bị thương, đang xử lý vết thương."

"Cũng?" Lông mày đen rậm của Thẩm Thành khẽ cau lại, ánh mắt bắt đầu quét qua toàn thân Thẩm Sác.

"Em không sao." Thẩm Sác có hơi xấu hổ, liếc mắt nhìn Nhan Linh ở bên cạnh một cái, lúc bắt gặp ánh mắt của hắn thì lại vội vàng nhìn đi chỗ khác. Nhắc đến vết thương, cậu lại nghĩ đến vụ nổ ở cảng nên lập tức truy hỏi: "Đúng rồi, thương vong ở cảng thế nào?"

Nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thành dịu đi một chút: "Không sao, chỉ có một vài hành khách bị thương nhẹ thôi."

Đệt, Miles thật sự không nói dối.

Hai mắt Thẩm Sác mở to, sự ngạc nhiên cũng hiện lên trong mắt Nhan Linh và Elise ở bên cạnh, hiển nhiên là cảm thấy hơi kinh ngạc với việc phần tử khủng bố giết người không chớp mắt đột nhiên rủ lòng từ bi.

"Đúng thật là..." Thật là thế nào, Thẩm Sác không tìm được tính từ, chỉ cảm thấy có lẽ Miles thật sự để tâm đến Tống Chiếu Ẩn.

Thẩm Thành hỏi thăm phòng Tống Chiếu Ẩn xong thì đi thẳng qua đó, rõ ràng là có chuyện cần tìm y. Thẩm Sác đi theo phía sau, muốn đi vào nghe nhưng Thẩm Thành lại quay đầu lại nhìn cậu một cái, cậu đành phải dừng bước nhìn Thẩm Thành đi vào.

"Chuyện gì vậy chứ, còn không nói cho mình." Thẩm Sác bĩu môi lẩm bẩm, vừa xoay người lại thì đối diện với đôi mắt cười lạnh lùng của Elise.

Trái tim Thẩm Sác bỗng nhiên thắt lại: "Chị, sao chị lại nhìn em như vậy?"

"Cậu nói xem?" Elise hỏi ngược lại.

Thẩm Sác: "..."

Cậu thật sự không biết, nhưng nhớ lại sau khi S xuất hiện, đúng như Tống Chiếu Ẩn nói rằng tự khắc sẽ có người xử lý, khi nhìn rõ những người đó là cấp dưới của Thẩm Vấn Khinh, cộng thêm ánh mắt Elise nhìn cậu lúc này, trong lòng Thẩm Sác đột nhiên hiểu ra một chút.

"Em cũng không biết vì sao anh Thành lại tới." Thẩm Sác nói, sau đó lại dùng phán đoán để củng cố sự tự tin của mình: "Có lẽ là Z và anh tư của em đã bàn bạc xong hết rồi?"

Elise khịt mũi khinh thường một tiếng.

Thẩm Sác lập tức nhăn mặt: "Chị à, chị tin em đi, thật sự em không có mật báo đâu."

Elise nhìn cậu không bày tỏ ý kiến, không biết là đang nghĩ gì.

Lúc này, Nhan Linh vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Tôi làm chứng, không phải cậu ấy."

Hai người quay lại nhìn hắn, Nhan Linh giơ tay trái lên như học sinh giơ tay trả lời câu hỏi trong lớp, mỉm cười nói: "Người mật báo là tôi."

Elise nheo mắt lại, đôi mắt vốn đang lơ đãng trở nên sắc bén và nguy hiểm.

"Tuy nhiên..." Nhan Linh nói: "Tôi chỉ nói chuyện Đường Sói còn sống cho Tướng quân Thẩm thôi."

Đôi đồng tử dưới hàng mi dài của Elise hơi giãn ra trong giây lát, tiêu điểm trong đôi mắt sắc bén của cô chuyển từ mặt Nhan Linh sang một điểm nào đó trong hư không, trong lòng đột nhiên cuồn cuộn những suy nghĩ.

Nếu Nhan Linh không nói dối thì Thẩm Vấn Khinh quả thật là người có con mắt nhìn xa trông rộng và không thể coi thường, hơn nữa tình báo mà anh có được còn nhiều hơn những gì bọn họ tưởng tượng.

"Hả? Anh tư của tôi có hứng thú với Đường Sói từ bao giờ vậy? Không phải anh ấy muốn bắt... Miles sao?"

Thẩm Sác buột miệng nói ra, trong nháy mắt đã hiểu ra ngay... Anh tư của cậu có hứng thú với Đường Sói là vì Tống Chiếu Ẩn và Miles cũng có hứng thú với Đường Sói.

Người tên Đường Sói này rốt cuộc nắm giữ bí mật gì?

"Câu trả lời đều ở đây."

Trong căn phòng hướng ra biển.

Xử lý vết thương xong, Tống Chiếu Ẩn thay sang áo choàng ngủ, ăn mặc tuỳ ý khiến cho khí chất của y trở nên ôn hoà nhưng sự ôn hoà này đã biến mất hoàn toàn sau khi Thẩm Thành xuất hiện.

Thẩm Thành lấy từ trong túi áo gió ra một chiếc máy tính bảng gấp, đưa cho Tống Chiếu Ẩn đang ngồi trên ghế sofa. Ánh mắt thờ ơ không có chút độ ấm nào của Tống Chiếu Ẩn di chuyển từ mặt hắn đến chiếc máy tính bảng trong tay hắn, không hề có ý định đưa tay ra nhận.

Trong phòng im lặng trong chốc lát, rõ ràng Thẩm Thành đang đứng nhưng khi đối mặt với hai alpha ngồi đối diện lại không có chút lợi thế nào về mặt khí thế. Tuy nhiên, hắn vẫn cố chấp không thu tay lại, như thể chắc chắn rằng Tống Chiếu Ẩn sẽ không nhắm mắt làm ngơ vậy.

"Đoàng——" Một tiếng súng vang lên phá vỡ sự im lặng.

Ánh lửa lóe lên, máy tính bảng bằng kim loại nổ tung thành vô số mảnh vỡ, Thẩm Thành giật mạnh tay lại, các mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay căng cứng vì dùng sức. Đôi mắt vốn bình tĩnh cũng trở nên ác liệt, cảnh giác nhìn chằm chằm Giải Hằng Không đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa.

Khẩu súng lục vẫn còn bốc khói xoay một vòng quanh ngón trỏ của Giải Hằng Không, cuối cùng dừng lại khi nòng súng hướng xuống. Giải Hằng Không liếc mắt nhìn ra cửa sổ sát đất hướng ra biển, nơi ranh giới giữa biển và trời thấp thoáng một tia nắng ban mai.

"Trời sáng rồi." Giải Hằng Không đột nhiên nói, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Thành, ánh mắt bình tĩnh mang theo ý cười: "Còn không đi ngủ nữa thì muộn mất."

Thẩm Thành nghe ra được sự uy hiếp ẩn giấu trong lời hắn nói, bình tĩnh nheo mắt lại, khoé mắt liếc nhanh qua Tống Chiếu Ẩn với vẻ mặt thờ ơ ẩn chứa sự lơ đãng, tạm thời đè nén sự bất mãn trong lòng xuống.

"Tôi đã chuyển lời rồi, không làm phiền nữa."

Nói xong, Thẩm Thành xoay người đi về phía cửa, bàn tay buông thõng bên người không hề vung vẩy mà áp sát vào lưng quần.

Đợi người đi rồi, Giải Hằng Không mới đặt khẩu súng lục lên bàn lại, hắn liếc mắt nhìn về phía Tống Chiếu Ẩn đang hơi cụp mắt: "Buồn ngủ không?"

"Vẫn ổn." Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên, thu lại cảm xúc trong mắt.

Giải Hằng Không nhìn chằm chằm y một giây, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Tống Chiếu Ẩn. Hắn hơi cúi xuống, lòng bàn tay chống lên lưng ghế sofa, giam Tống Chiếu Ẩn ở trước người, nhỏ giọng nói: "Nếu đã không muốn ngủ thì chi bằng làm chút chuyện khác đi."

Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên nhìn vào mắt hắn, mùi khói thuốc súng trong không khí bị thay thế bởi hơi thở của Giải Hằng Không, điều này khiến cho y cảm nhận được một chút thoải mái, trong mắt càng có thêm một chút ý cười.

"Làm gì cơ?" Y hỏi.

Trong mắt Giải Hằng Không hiện lên nụ cười xấu xa, sau đó đột nhiên cúi xuống vác Tống Chiếu Ẩn từ trên ghế sofa lên.

Tống Chiếu Ẩn kinh hãi nhưng cũng không phản kháng, ngay lúc y ngầm cho rằng Giải Hằng Không sẽ phát điên ném mình lên giường thì Giải Hằng Không lại ôm y sải bước đến bệ cửa sổ, hứng lấy làn gió buổi sớm ẩm ướt rồi nhảy ra ngoài.

"Đi trốn với nhau."

Không biết các vị có còn nhớ Không Không từng nói là sẽ đưa Tiểu Tống đi xem chim mà cậu ấy nuôi không! Haha

Gin: chi tiết Không Không nói sẽ dẫn anh Tống đi xem động vật mình nuôi ở chương 58 nha =))))

À bonus cho những ai không nhớ đoạn Tống Chiếu Ẩn nói sẽ có người xử lý S thì nó nằm ở chương 98, lúc Giải Hằng Không hỏi có cần đuổi theo S không thì Tống Chiếu Ẩn nói là không cần vì có người đuổi theo rồi nhaaaa, mần bộ này bị đau đầu một cái là chi tiết nào cũng phải note lại để lỡ sau đó có nhắc lại còn biết mò lại chương cũ đối chiếu quằn dữ luôn 😫


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC