Chương 70: Lâu rồi không gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70: Lâu rồi không gặp

Tống Chiếu Ẩn không bày tỏ ý kiến ​​gì về việc Giải Hằng Không đã xem một bộ phim "hành động" mà vẫn lấp hố đất không nhanh không chậm.

Sau khi xong việc, hai người một trước một sau quay lại nhà gỗ, Giải Hằng Không đột nhiên lẩm bẩm một câu: "Có phải tôi không nên giết hết bọn chúng không?"

Tống Chiếu Ẩn hơi nghiêng đầu sang, nghe hắn nói tiếp: "Nếu như bọn chúng đã tìm đến rồi, bắt tôi về lại chẳng phải là vừa đẹp hay sao."

Donner chắc chắn sẽ rất sẵn sàng tiêm thuốc ổn định cho hắn.

Câu này hắn không nói ra nhưng Tống Chiếu Ẩn có thể hiểu được. Hơn nữa, y để ý rằng Giải Hằng Không nói là "tôi" mà không phải là "chúng ta", câu nói khéo léo này làm cho y dừng bước, xoay người lại nhìn về phía Giải Hằng Không.

Giải Hằng Không cũng dừng bước, gác hai tay lên đỉnh cây cuốc, hơi nghiêng đầu nhìn y, vừa giống như thăm dò vừa giống như tò mò thật: "Anh đoán xem người của Mạn Đức tìm tới trước hay là Elise tìm tới trước?"

Tống Chiếu Ẩn nhìn chằm chằm hắn hai giây, cất tiếng hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

Giải Hằng Không cong mắt nở một nụ cười ngọt chết người nhưng không đền mạng.

"Elise tới trước thì anh có thể rời đi cùng chị ta; người của Mạn Đức tới trước thì anh phải về cùng với tôi, anh chọn cái nào?"

Mặc dù Giải Hằng Không hỏi rất nhẹ nhàng nhưng Tống Chiếu Ẩn lại nghe ra được một chút nguy hiểm trong giọng nói trầm khàn không dễ nhận ra của hắn. Nhớ lại sự chua lè trong giọng điệu lúc nãy khi Giải Hằng Không nhắc đến Elise, Tống Chiếu Ẩn mới hiểu ra được.

Giải Hằng Không đang sợ mình sẽ bỏ hắn lại sao?

Sau khi Giải Hằng Không bình tĩnh lại, nghe hắn nhắc đến Elise rồi lại nhắc đến chuyện ở viện nghiên cứu, Tống Chiếu Ẩn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ từ cơn kích thích vừa rồi, chỉ số IQ cũng trở về mức bình thường.

Bây giờ xem ra cũng không hẳn vậy.

Máu của y có lẽ chỉ có thể tạm thời dằn xuống cảm xúc nổi loạn của Giải Hằng Không nhưng không thể cải thiện tác dụng phụ của virus gamma.

Có lẽ Giải Hằng Không đã thật sự khôi phục được một phần ký ức nhưng khả năng khống chế cảm xúc vẫn chưa đủ ổn định, vậy nên mới giống như bây giờ, nói chuyện nửa vời, cảm xúc nhạy cảm.

Tống Chiếu Ẩn cau mày suy nghĩ về điểm kỳ quặc của Giải Hằng Không, cảnh tượng yên lặng không nói gì này lại kích thích Giải Hằng Không, đối với hắn mà nói, sự do dự và im lặng của Tống Chiếu Ẩn đồng nghĩa với việc chọn cái trước. Con ngươi đen láy của hắn trở nên sâu lắng, ánh mắt mang theo ý cười đột nhiên trở nên sắc bén.

"Rắc——"

Tiếng gỗ nứt toác đột nhiên vang lên, cả hai người đều sững sờ, sau đó cụp mắt nhìn cây gậy gỗ trong tay Giải Hằng Không đã vỡ thành mùn cưa.

Bởi vì hắn dùng quá nhiều sức nên không ít gai gỗ đã đâm vào lòng bàn tay Giải Hằng Không, từng giọt máu tràn ra rồi lại bị vân gỗ hút lấy.

Tống Chiếu Ẩn thở dài một hơi trong lòng: "Cậu vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi cho thật tốt."

Mau thông minh lên đi.

Ngốc mặc dù rất đáng yêu nhưng cũng rất phiền.

Giải Hằng Không tập trung lại tinh thần, cau mày không vui, ném cái cuốc trong tay ra khỏi cửa, chửi một câu cực kỳ khinh bỉ: "Đồ tồi."

Tống Chiếu Ẩn bị dáng vẻ trẻ con của hắn chọc cười, cười khẽ một tiếng.

Lông mày Giải Hằng Không lại giãn ra: "Anh cười cái gì?"

Tống Chiếu Ẩn nhướn mày: "Đồ tồi."

Giải Hằng Không: "..."

Có một tiếng ầm vang mơ hồ truyền đến từ phía mặt trời lặn, hai người lập tức không cười nữa mà cùng nhìn về phía Tây.

Màn trời bị mặt trời nửa núp trong tầng mây chia cắt thành một nửa màu chàm, một nửa màu mực, ráng chiều màu cam rực rỡ vắt ngang trên đó, trút xuống như một dòng thác cuồn cuộn.

Một chiếc trực thăng ló ra khỏi rừng núi màu mực, trở nên rõ ràng hơn trong ánh tà dương, đang đến gần căn nhà của thợ săn.

Giải Hằng Không thu tầm mắt lại, thấy Tống Chiếu Ẩn vẫn đứng đó bất động.

"Anh chưa chạy nữa à?"

Tống Chiếu Ẩn liếc hắn một cái, cất bước đi đến chỗ đặt máy liên lạc, máy liên lạc cỡ lòng bàn tay quả nhiên đang chớp lên ánh sáng màu xanh lá.

Giải Hằng Không hiểu ra, hất cằm: "Ồ, là Elise."

Tống Chiếu Ẩn gật đầu: "Ừm, là Elise."

Giải Hằng Không bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn, tì đầu lưỡi vào răng nanh, cụp mắt xuống, đúng lúc nhìn thấy con thỏ gỗ được hắn nhét vào túi áo.

Vừa nãy lúc hắn và Tống Chiếu Ẩn hôn nhau, hắn vẫn không nỡ buông tay nên cứ nhét vào túi áo như vậy.

Giải Hằng Không cúi đầu, một tay ôm con thỏ dính máu, ngón tay dính đầy mùn cưa ở bên còn lại quý trọng vuốt ve đôi tai không hoàn chỉnh của nó. Dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu này khiến cho Tống Chiếu Ẩn nhìn mà tim mềm nhũn, lúc đang định bước tới nói gì đó thì tiếng ầm vang đã đến trên đỉnh đầu bọn họ.

Gió mạnh do cánh quạt thổi lên làm cho cỏ dại xiêu xiêu vẹo vẹo, trong làn bụi bay mù mịt, một khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái thò ra từ cửa kính trực thăng, sắc mặt hơi tiều tuỵ nhưng vẫn rất có sức hấp dẫn. Một đôi mắt phượng đa tình không nhịn được quan sát căn nhà gỗ tồi tàn trước mặt, từ gò đất mới đắp trước cửa cho đến bóng dáng mơ hồ hiện rõ trong cánh cửa gỗ rộng mở, cuối cùng tập trung vào alpha đang chậm rãi bước ra ngoài.

Mặc dù đã biết từ trước rằng Z vẫn còn sống, cũng nhận được tin nhắn bí mật từ Z nhưng lúc này khi nhìn thấy người còn sống, Elise vẫn không thể bình tĩnh được.

Biểu cảm nghiêm trọng trên mặt cô lập tức trở nên nhẹ nhõm và vui mừng khi nhìn rõ khuôn mặt của Tống Chiếu Ẩn.

Giải Hằng Không đi ra theo sau Tống Chiếu Ẩn, mặc dù phải nheo mắt lại vì gió mạnh nhưng vẫn không bỏ lỡ tia sáng loé lên trong mắt Elise. Giải Hằng Không kéo Tống Chiếu Ẩn về lại, vòng tay ra sau đóng cửa lại.

Elise: ?

Tống Chiếu Ẩn: "Làm gì vậy?"

Ánh mắt Giải Hằng Không tuần tra từ thân trên trần trụi của y đi xuống, giơ tay cởi áo của mình đưa cho y: "Anh mặc vào."

Tống Chiếu Ẩn: "..."

Ngay khi trực thăng đáp đất, tiếng ầm vang tạm thời dừng lại, gió mạnh cũng từ từ lắng xuống.

Một lúc sau, cửa gỗ lại mở ra lần nữa, Giải Hằng Không cởi trần, một tay cầm bức tượng điêu khắc gỗ một tay cầm súng lục, còn Tống Chiếu Ẩn lại mặc một chiếc áo khoác thô thiển, trên đó còn dính đất và vết máu.

Hai người đứng sánh vai nhau trước cửa, cùng nhìn vào cánh quạt từ từ dừng lại của chiếc trực thăng.

Elise mở cửa bằng tay phải đang đeo dụng cụ cố định xương, hào hùng nhảy xuống khỏi máy bay.

Cô không còn mặc váy đầm sặc sỡ lộ ra vẻ tình tứ nữa mà là một chiếc áo ba lỗ đơn giản và quần bó già dặn, tay trái cầm một con đại bàng sa mạc màu bạc, một túi đựng súng được buộc ngoài đùi, ở thắt lưng và cẳng chân thì nhét dao găm.

Cơn gió thổi bay mái tóc dài tán loạn của Elise, để lộ vết máu ở sườn mặt và cả đôi khuyên tai nhỏ sáng bóng trên dái tai, phủ đầy bụi bặm bước nhanh về phía căn nhà gỗ trên đôi bốt da.

Sự hưng phấn của Elise giảm đi vài phần khi nhìn thấy Giải Hằng Không cởi trần nhưng vẫn dùng ánh mắt vui vẻ nhìn Tống Chiếu Ẩn.

"Đến cũng nhanh thật đấy."

"Lâu rồi không gặp."

Giải Hằng Không và Tống Chiếu Ẩn gần như nói cùng một lúc.

Elise nở một nụ cười thoải mái, nói với Tống Chiếu Ẩn: "Tôi biết ngay cậu còn sống mà, không dễ chết thế được."

Gặp lại bạn cũ, tâm trạng Tống Chiếu Ẩn rất tốt, y mỉm cười nhìn Elise vẫn còn rất lôi cuốn, nói một câu "Cảm ơn" từ tận đáy lòng.

Elise: "Thế này thì xa lạ quá rồi, giữa chúng ta còn phải nói câu này nữa à?"

Tống Chiếu Ẩn cười khẽ một tiếng không nói gì thêm.

Giải Hằng Không bị phớt lờ nghe thấy câu này lại càng không vui, chưa kịp lên tiếng nói gì thì một giọng nói thiếu niên đầy ngạc nhiên vang lên từ phía sau ba người họ.

"K, quả nhiên anh vẫn chưa chết!"

Giải Hằng Không nhìn ra sau Elise, nhận ra thiếu niên mặc đồng phục tác chiến chính là chú chó nhỏ rất rành máy tính mà Elise nuôi bên cạnh.

"Ai nói với cậu là tôi chết rồi?" Hắn lạnh lùng hỏi lại.

"Ờm... không ai cả, không ai cả, em nghĩ nhiều thôi." Khi ánh mắt sáng rực của Doug đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giải Hằng Không, cậu đột nhiên thấy sợ hãi trong lòng, lúc nhanh chóng rời mắt đi thì tình cờ bắt gặp ánh mắt ôn hoà nhìn sang của Tống Chiếu Ẩn, không hiểu sao lại khiến cho cậu nhớ đến ánh mắt của anh tư khi nhìn mình, lộ ra một chút yêu thương lạnh lùng.

"Đây là Tiểu Ngư à?" Lúc Tống Chiếu Ẩn nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên, trong lòng lại hiện lên một khuôn mặt của một đứa trẻ năm sáu tuổi, một vài hồi ức được vén mở, khiến cho y buột miệng hỏi ra trong vô thức.

Sắc mặt Elise tối sầm trong chớp mắt, nhanh chóng nói một câu "Không phải" rồi lại nói: "Ở đây không an toàn, chúng ta rời khỏi đây trước đã."

Mạn Đức không hề từ bỏ việc truy lùng khu vực này, sự xuất hiện của ba lính canh trước đó đã khiến cho vị trí của bọn họ có nguy cơ bị lộ. Lúc này Elise lái trực thăng tới, động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ nhanh chóng bị Mạn Đức nhận ra, đợi đến khi người của Mạn Đức đuổi tới, muốn rời khỏi đây sẽ rất khó.

Giải Hằng Không nhìn Tống Chiếu Ẩn: "Tiểu Ngư là ai?"

Elise khẽ cau mày, ánh mắt nhìn sang Giải Hằng Không đã lạnh đi: "Đi."

Tống Chiếu Ẩn cảm nhận được Elise không muốn nói thêm nữa, không trả lời câu hỏi của Giải Hằng Không mà chỉ nói một câu "Đi thôi."

Mặc dù Giải Hằng Không nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm.

Lúc Tống Chiếu Ẩn đi ngang qua Doug có nhìn cậu thêm hai cái nữa, Doug cực kỳ lịch sự giới thiệu bản thân: "Xin chào ngài Z, em tên Doug, là cấp dưới của cô Elise."

Tống Chiếu Ẩn gật đầu, cũng đáp lại một câu "Xin chào."

Giải Hằng Không khịt mũi khinh thường một tiếng, tách Doug ra khỏi Tống Chiếu Ẩn, ra lệnh: "Đi lái máy bay."

Doug lập tức gật đầu, leo lên trực thăng và ngồi vào ghế lái. Giải Hằng Không dễ dàng nhảy lên hàng ghế sau, xoay người quay đầu lại đưa tay về phía Tống Chiếu Ẩn: "Nào."

Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên nhìn hắn một cái, mặc dù y không cần mượn sức nhưng vẫn nắm tay Giải Hằng Không, Elise ở bên cạnh nhìn cảnh này mà cau mày, đặc biệt là khi Tống Chiếu Ẩn nghiêng đầu sang, cô đã nhìn thấy một vết đỏ nhỏ cỡ ngón tay cái bên dưới cái bóng của cơ ức đòn chũm của y.

Elise với dày dặn kinh nghiệm tình trường vô thức cho rằng đó là dấu hôn nhưng lại nhanh chóng tự phủ nhận, chỉ xem như vết muỗi vằn trên núi đốt.

Sát thủ Z lạnh nhạt và kiêng khem sẽ bị người khác hôn ra một dấu hôn sao?

Làm sao có thể???

Elise sẽ là người đầu tiên không tin!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC