Chương 73: Ngủ cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73: Ngủ cùng nhau

Trên người alpha chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc trước trán hơi dài ướt đẫm bị hắn vuốt ra sau, vài sợi loà xoà còn đang nhỏ nước, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.

Sự bẩn thỉu và nhếch nhác trong cuộc chạy trốn đã biến mất hoàn toàn, hắn đã rạng rỡ trở lại, ngoại trừ một ít râu lún phún trên cằm. Giải Hằng Không uể oải nằm dựa ra đó, phần ngực và bụng lộ ra trắng như một viên ngọc lạnh lẽo với những đường nét đẹp đẽ dưới ánh đèn, ngược lại khiến cho mặt mũi hắn trông cực kỳ nhiều màu sắc, những vết thương nhỏ màu đỏ trên mặt càng giống như dệt hoa trên gấm, vô cùng bắt mắt.

Lúc nhìn chằm chằm y, đôi mắt sâu thẳm càng trở nên cực kỳ thâm tình, cho dù lời nói thốt ra lại toát lên sự tuỳ tiện.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ ngủ chung một phòng nữa, Tống Chiếu Ẩn cũng không đuổi hắn đi.

"Tắm xong rồi thì nghỉ ngơi đi." Y nói.

Giải Hằng Không đứng dậy từ trên ghế dựa đi tới, ánh mắt rơi vào trước ngực Tống Chiếu Ẩn, giọng nói trầm thấp vang lên: "Vết thương của anh vẫn còn chảy máu."

Vết thương bị tai thỏ đâm rách trước đó lại vì gặp nước mà thấm ra một ít vết máu đỏ, theo vết thương ửng đỏ uốn lượn đi xuống, vạch ra một vệt nước màu đỏ trên cơ ngực trắng nõn và rắn rỏi tương tự như của Tống Chiếu Ẩn.

"Không nghiêm trọng." Tống Chiếu Ẩn cúi đầu nhìn một cái không buồn để ý, với khả năng chữa lành của y, vết thương chỉ chưa đến một centimét này sẽ mau chóng tự cầm máu, chưa đến một tuần sẽ đóng vảy và lành lại.

Chỉ trong chốc lát, Giải Hằng Không đã đi tới trước mặt y, giơ ngón tay lên lau vết máu đó đi, nhìn chằm chằm mấy giây rồi sau đó đưa ngón tay dính máu lên môi, thè đầu lưỡi ra liếm sạch.

Ánh mắt Tống Chiếu Ẩn dừng lại nơi đầu lưỡi màu hồng đang thè ra của Giải Hằng Không, cảm giác tồn tại của chút hơi ấm do ngón tay cái để lại trên cơ ngực đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.

Y khẽ cau mày, đột nhiên giơ tay lên, đặt lòng bàn tay lên trán Giải Hằng Không.

Giải Hằng Không sững sờ, đôi mắt đen láy hơi mở to, lộ ra biểu cảm nghi hoặc.

"Cậu lại sốt rồi." Giọng nói của Tống Chiếu Ẩn không cao không thấp, không có cảm xúc gì.

Giải Hằng Không gật đầu, dụi trán vào lòng bàn tay y: "Ừm, phải làm sao đây?"

Tống Chiếu Ẩn: "Nhả chút pheromone ra hạ nhiệt đi."

"..."

"Tôi cảm thấy không được." Giải Hằng Không hạ giọng, nắm lấy bàn tay chưa kịp rút lại của Tống Chiếu Ẩn, pheromone băng tuyết mang theo cảm xúc được nhả ra từng chút một, cuốn về phía Tống Chiếu Ẩn.

Những cảm xúc nhỏ bé như thăm dò, nghi hoặc và khao khát đều được Tống Chiếu Ẩn nhạy cảm nhận thấy. Vẻ mặt y không thay đổi, nhìn chằm chằm vào alpha giống như một chú chó nhỏ trước mặt mình.

Vẻ mặt Giải Hằng Không đột nhiên trở nên vô cùng đáng thương, kéo tay Tống Chiếu Ẩn: "Anh ôm tôi đi, hôn tôi nữa."

"..."

Tống Chiếu Ẩn khẽ nhướn mày: "Để cậu cắn thêm lần nữa à?"

Giải Hằng Không tặc lưỡi nói: "Cũng được."

Tống Chiếu Ẩn: "Tôi cảm thấy không được."

Nghe thấy câu này, lông mày của Giải Hằng Không đột nhiên xụ xuống.

Không lâu sau, bàn tay trái đang kéo Tống Chiếu Ẩn đột nhiên tăng thêm sức lực, tay phải vòng ra sau thắt lưng Tống Chiếu Ẩn, kéo y một cái.

Tống Chiếu Ẩn dường như đã nhận ra từ lâu, giơ tay chặn thế tiến công của hắn, cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp, mang tính cảnh cáo hơn là nghi hoặc.

Nhưng Giải Hằng Không vẫn không dừng lại mà xoay cổ tay, đột nhiên thay đổi chiêu thức, đồng thời tiến về phía trước, mang theo sức ép tiếp cận y.

Tống Chiếu Ẩn vừa chặn vừa lùi lại nhưng chỉ trong chốc lát, hai người đã lôi lôi kéo kéo mấy lần liền. Cuối cùng gót chân Tống Chiếu Ẩn kề vào mép giường, bị Giải Hằng Không nắm lấy cơ hội vồ y xuống nhưng ngay khi ngã xuống, Tống Chiếu Ẩn cũng tìm được cơ hội giữ lấy hai tay Giải Hằng Không.

Cơ thể hai người chồng lên nhau nằm trên chiếc giường lớn, giường đệm mềm mại tuy có mùi ẩm mốc thoang thoảng nhưng nhiều hơn hết là mùi cơ thể của nhau, là mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trộn lẫn giữa băng tuyết và gỗ thông.

"Cậu có mệt không?" Tống Chiếu Ẩn có hơi bất lực.

Giải Hằng Không lắc đầu, hơi thở nóng hổi phả vào cằm Tống Chiếu Ẩn, đôi mắt vẫn đen kịt âm u.

Lúc này Tống Chiếu Ẩn mới nhận ra hốc mắt hắn lại nổi lên màu máu, da thịt đang kề sát có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể quá cao của hắn, thế là y dịu giọng lại, nói: "Tôi mệt rồi, đi ngủ có được không?"

Có lẽ là vì giọng điệu của y nhẹ nhàng và chậm rãi, để lộ ra sự vỗ về không dễ nhận thấy nên động tác của Giải Hằng Không đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt đen láy nặng nề rơi vào đôi mắt xanh xám của Tống Chiếu Ẩn, sau đó nhìn xuống, quét qua quầng thâm khó nhận thấy dưới mắt y, lực khống chế trên tay từ từ buông lỏng.

Nhưng cũng không phải là hắn sẽ không chiếm hời miếng nào.

Khi ánh mắt hắn tiếp tục nhìn xuống, dừng lại trên ngực trái với vết thương mới chồng lên vết thương cũ của Tống Chiếu Ẩn, Giải Hằng Không đột nhiên cúi đầu, lại liếm đi một ít máu rỉ ra từ vết thương trên ngực Tống Chiếu Ẩn, sau đó lại di chuyển sang bên cạnh, để lại một nụ hôn nơi vết thương cũ thô ráp do đạn bắn mà hắn đã để lại.

Tống Chiếu Ẩn đột nhiên sững sờ, trái tim nằm ở lồng ngực bên phải đập lỡ một nhịp.

Cảm giác ngắn ngủi đó gần như chưa đầy một giây đã rời đi, xúc cảm ở vùng da với vết thương cũ chậm chạp hơn những nơi khác nhưng Tống Chiếu Ẩn lại sững sờ như bị điện giật.

Đợi đến khi Giải Hằng Không xuống khỏi người y, nằm xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói một câu "Ngủ đi" thì y mới lấy lại tinh thần, suy nghĩ chậm chạp vẫn tiếp tục chuyển động.

Duy trì tinh thần căng thẳng cao độ trong thời gian dài, ngay cả là người sắt cũng không chống đỡ nỗi.

Kể từ khi Mạn Đức biết về thân phận của Giải Hằng Không, Tống Chiếu Ẩn vẫn luôn nâng cao tinh thần, y phải đề phòng tính cách không biết kiềm chế tự tìm đường chết cho mình của Giải Hằng Không, cũng phải đề phòng sự thăm dò chồng chất của Donner; còn phải liên lạc với Elise trong im lặng; mãi cho đến cuối cùng khi đã lừa được nhân viên nghiên cứu, để y và Giải Hằng Không tỉnh táo rời khỏi Mạn Đức.

Rơi xuống rừng mưa nhiệt đới, ngoại trừ đêm đó vì mất kiểm soát trong kỳ mẫn cảm mà hôn mê ra, từ đầu đến cuối y chưa bao giờ thả lỏng cảnh giác dù chỉ một khoảnh khắc.

Lúc này đây đã thành công trốn thoát khỏi quân truy đuổi và đang nằm trong ngôi nhà cũ của mình, môi trường quen thuộc, con người quen thuộc, vào thời khắc nên thả lỏng và ngủ yên, vậy mà Tống Chiếu Ẩn lại hiếm khi mất ngủ.

Y nhìn tòa nhà nằm đó như vương miện qua bệ cửa sổ và cả trăng sáng sao thưa trên màn trời, không hiểu sao lại có một cảm giác không chân thật.

Mặt trăng sáng như đĩa bạc, ánh trăng mờ ảo đổ xuống, giống với "mặt trăng" giả của Mạn Đức đến vậy nhưng lại dường như không giống đến vậy.

Từng ký ức nối tiếp nhau hiện lên trong đầu Tống Chiếu Ẩn, khiến cho y thất thần hồi lâu, mãi cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng kéo dài. Như thể bị truyền nhiễm, Tống Chiếu Ẩn thở dài một hơi nhẹ nhõm, khép đôi mắt xanh xám mệt mỏi lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

"Keng——"

Tiếng chuông lảnh lót vang lên khi mặt trời lên cao, kéo những con người đang chìm vào giấc mộng trở lại thực tại. Ánh nắng rực rỡ chiếu vào qua khe hở của rèm cửa, Tống Chiếu Ẩn đợi hai giây mới mở mắt ra hoàn toàn, đập vào mắt là mấy sợi tóc được ánh nắng chiếu vào thành màu vàng chói loá, cùng với trái cổ nhô lên bị che đi một nửa bên dưới, trong ánh nắng ban mai của buổi sáng, sự tương phản giữa sáng và tối thế mà lại có thêm vài phần gợi cảm.

Hơi thở nóng hổi phả vào trán y, Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên, nhìn thấy râu mọc lún phún trên cằm Giải Hằng Không và đôi môi đã bong ra lớp da khô.

"Keng——"

Khi tiếng chuông thứ hai vang lên, lúc này Tống Chiếu Ẩn mới thu cánh tay không biết đã vòng qua người hắn từ lúc nào của mình, sau đó hơi lùi lại nhấc cánh tay sau lưng mình ra, thoát khỏi cái ôm của Giải Hằng Không.

Giải Hằng Không vẫn đang ngủ say, lông mày rậm khẽ cau lại, bên dưới đôi mắt nhắm nghiền có những nếp nhăn không rõ ràng, như thể ngủ không yên. Động tác của Tống Chiếu Ẩn chậm lại, thăm dò và cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn một chút, vẫn còn hơi cao nhưng không nóng rẫy, tiếng chuông thứ ba vang lên cũng không thể đánh thức hắn.

Tống Chiếu Ẩn biết hắn cần nghỉ ngơi nên không làm phiền hắn mà lặng lẽ rời khỏi phòng, sau đó thì nhìn thấy Doug đang ôm gối nằm sấp ngủ ngon lành trên ghế sofa trong phòng khách.

Không đủ phòng cái quần què ấy, rõ ràng là đứa trẻ đi lạc này đã chu đáo nhường phòng cho rồi.

Phòng khách nối liền với ban công rộng rãi, có thể nhìn thấy biển lớn xanh thẳm nối liền với bầu trời trong xanh ở phía xa, những con sóng dịu dàng dâng lên theo gió. Kiến trúc đẹp đẽ cùng với mảng xanh hoá mang đậm phong tình riêng của thị trấn nhỏ Listan thu trọn trong tầm mắt, khảm thêm viền váy tươi tắn cho mảng tơ lụa mềm mại với hai màu xanh trắng đan xen đó.

Tiếng chuông đánh thức thị trấn đang ngủ say, con người mặc váy áo xinh đẹp đi bộ trên đường bố, cho dù là cư dân hay khách du lịch, tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, gọi bạn gọi bè vẫy tay cách những tòa nhà. Những khẩu âm khác nhau vang lên liên tục không ngừng, náo nhiệt ở khắp mọi nơi.

Tống Chiếu Ẩn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở toà nhà đối diện, có cả giọng nữ dịu dàng dỗ dành, tiếng khóc oa oa chuyển sang tiếng cười khúc khích, tươi mới, sinh động và tràn đầy sức sống.

Sau khi đi ra ban công hít thở sâu vài hơi, không khí trong lành mang theo vị mặn của sóng biển và hương hoa thơm mát chui vào miệng và mũi, thay thế khí đục ứ đọng trong lòng Tống Chiếu Ẩn, khiến cho tâm trạng chán nản của y thả lỏng một chút.

Không lâu sau, có tiếng mở cửa vang lên từ căn phòng phía sau, giọng nói thư thái của Elise vang lên: "Dậy rồi à?"

"Ừm, chào buổi sáng." Tống Chiếu Ẩn quay đầu lại, thấy Elise từ cửa đi vào, cậu thiếu niên ngủ trên ghế sofa vẫn đang ngủ say.

"Ăn chút gì không?" Elise mang cà phê và đồ lót dạ cô vừa ra ngoài mua về đi về phía y: "Hạt cà phê trong nhà cậu hết hạn sử dụng cả rồi, may mà ở đây còn có quán cà phê. Làm một ly không?"

Cô đã thay một bộ quần áo khác, bộ đồng phục tác chiến màu đen trên người đã chuyển sang một chiếc đầm theo phong cách của thị trấn Listan.

Đó là một chiếc đầm trễ vai màu cam nhạt, ở vai có thêu hoa văn tinh xảo, những đoá hoa trổ bông thành chùm từ vai đi xuống, bó sát dọc theo đường cong cơ thể vượt trội của cô, sau đó dàn trải ra trên vạt váy đuôi cá, thoắt ẩn thoắt hiện theo bước đi của cô.

Khoé môi Tống Chiếu Ẩn cong lên, ngửi thấy mùi sữa hơi ngọt trong không khí: "Cappuccino?"

"Ừm hứm." Elise biết y định nói gì, dựa vào lan can, nửa cảm thán nửa nói đùa: "Lớn tuổi rồi, không uống được đắng quá, chỉ muốn uống gì ngọt chút thôi."

Tống Chiếu Ẩn liếc mắt sang nhìn Elise: "Không có gì thay đổi."

Elise đột nhiên cười yêu kiều một tiếng: "Còn cậu lại thay đổi khá nhiều."

Tống Chiếu Ẩn nhướn mày, Elise nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của y: "Năm năm không gặp, sao lại cảm thấy cậu ngày càng trẻ ra nhỉ? Tôi nhớ bây giờ có thế nào thì cậu cũng phải bốn mươi rồi chứ."

Trong mắt Tống Chiếu Ẩn hiện lên ý cười khó nhận ra nhưng lại nhanh chóng bị thay thế bằng một cảm giác thất vọng kỳ lạ. Y nghiêm túc suy nghĩ về tuổi hiện tại của mình, thế mà lại có hơi không chắc chắn.

"Cụ thể thì tôi bao nhiêu tuổi?" Y đột nhiên hỏi.

Nụ cười trong mắt Elise đông cứng lại, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Chiếu Ẩn thì nụ cười lập tức biến mất.

"Ba mươi lăm."

Tống Chiếu Ẩn gật đầu, sau đó lại hỏi: "Năm năm trước, tức là năm 1078, tôi đã chấp hành những nhiệm vụ gì?"

Elise cau mày: "Có ý gì? Cậu..."

Tống Chiếu Ẩn: "Trí nhớ của tôi có chút vấn đề, có rất nhiều chuyện không nhớ rõ lắm."

Nhưng y biết rằng Elise là người đáng tin cậy, mình đã từng cứu mạng Elise hơn một lần.

Doug đã giải mã mạng dữ liệu của Mạn Đức hai lần, hơn nữa vào cái lần Tống Chiếu Ẩn gửi tín hiệu cầu cứu, cậu còn đột nhập vào cơ sở dữ liệu của Mạn Đức trong thời gian ngắn và lấy được một vài tư liệu liên quan đến thí nghiệm.

Mặc dù Elise chưa xem hết nhưng vẫn có hiểu biết nhất định về những thí nghiệm do Mạn Đức nghiên cứu, đồng thời suy nghĩ một lát cũng có thể hiểu được những gì Tống Chiếu Ẩn gặp phải trong năm năm qua.

Tống Chiếu Ẩn cũng không giấu cô, chỉ đơn giản nói cho cô biết về chuyện tác dụng phụ sau khi mình bị tiêm thuốc.

Elise đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn về phía Tống Chiếu Ẩn trở nên nghiêm trọng: "Cậu là alpha duy nhất hợp nhất thành công với virus gamma gì đó cho đến giai đoạn hiện tại?"

Tống Chiếu Ẩn chưa kịp trả lời thì giọng điệu của Elise đã trở nên bức thiết: "Vậy sau đó thì sao? Ngoại trừ khuyết thiếu trí nhớ ra thì sẽ không có vấn đề gì khác nữa chứ?"

Tống Chiếu Ẩn lắc đầu, Elise cau mày còn định nói gì đó nữa thì đột nhiên một tiếng "rầm" trầm lắng vang lên sau lưng hai người.

Doug đang co người nằm sấp nằm trên ghế sofa đã biến mất, chỉ trong giây lát đã mang theo đầu tóc như tổ quạ xoa cái mông đau nhức, ngáp một cái từ dưới đất đứng dậy.

"Thơm quá à, thơm quá à..."

Cậu ta lẩm bẩm như đang mơ, vừa nói vừa hít mũi, cuối cùng ánh mắt tập trung vào hai người đang cầm cà phê và đồ lót dạ ngoài ban công, sau khi tỉnh táo được một nửa thì chậm chạp chào hỏi: "Chào... chào buổi sáng ạ."

Elise đặt cà phê xuống, giọng điệu trầm xuống nghiêm nghị nói: "Dậy đúng lúc lắm, mang tư liệu về Mạn Đức qua đây."

"Hả?" Trong mắt Doug vừa tỉnh dậy vì đói chỉ có đồ ăn trên bàn, nghe thấy câu này thì sửng sốt mấy giây mới lấy lại tinh thần, khàn giọng làm nũng: "Lát nữa đi, em ăn chút gì đã."

Tối qua bộ ba sát thủ đã ăn một đống quýt nhưng cậu thiếu niên đi lạc thì bụng trống không, làm gì cũng không có sức.

Đôi mày lá liễu của Elise trở nên hung dữ, đang sắp sửa nổi giận thì Tống Chiếu Ẩn đột nhiên nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn Doug đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn với hai mắt phát sáng: "Không sao, ăn xong rồi nói tiếp."

Elise đành bỏ cuộc.

Doug thậm chí còn không buồn đánh răng rửa mặt mà đã nhai từng miếng đồ ăn lớn, cảm giác chua chát khó chịu trong dạ dày dịu đi, lúc này mới đi lấy máy tính của mình.

"K thì sao? Vẫn chưa dậy ạ? Anh ấy không đói sao?" Doug rất quan tâm đến thần tượng của mình, mặc dù thần tượng dường như có chút ác cảm với cậu.

Tống Chiếu Ẩn "Ừm" một tiếng: "Vẫn đang ngủ."

Elise hoàn toàn không để tâm đến tình hình của K mà chỉ tập trung vào hồ sơ mà Doug bật lên.

"Cót két——"

Âm thanh cánh cửa bị kéo ra vang lên, tiếng bước chân từ phòng ngủ chính truyền đến, Doug ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó thì sững sờ rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại.

Chỉ thấy alpha để trần nửa người trên đang quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng. Sắc mặt hắn hồng hào, mang theo sự khoan khoái thoả mãn nhưng ánh mắt đen láy sâu thẳm lại có chút lạnh lùng, nhưng vừa nhìn về phía này lại trở nên mềm mại và thả lỏng.

Đó là sự thả lỏng chỉ có khi tìm thấy bảo bối mà mình muốn tìm.

Theo tầm nhìn của hắn, Doug chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đặt vào khuôn mặt của Tống Chiếu Ẩn đang đứng bên cạnh mình: "Sao anh ấy lại đi từ đó ra vậy?"

"Hai anh ngủ cùng nhau ạ?"

......

......

Vậy em ngủ sofa làm cái quái gì???

Elise: Tôi đã thấy gì vậy?

Gin: mần mãi đến 2/3 truyện mới biết cặp đôi trâu già cỏ non này chênh tận một con giáp =))) với cả thấy hài một cái là thằng tó con Không Không nó muốn ăn đậu hủ mà hai người này phải oánh nhau một trận trước đã ngộ thiệt =))))

À đúng rùi k biết có ai để ý khum thì bộ đồ Elise mặc trong phần "Giới thiệu nhân vật" là bộ váy cam ở chương này nè :">


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC