Chương 86: Yêu nhau lắm cắn nhau đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86: Yêu nhau lắm cắn nhau đau

Khu lưu trữ khu B.

Vẻ mặt nghiêm túc của A Xuân sau khi nghe thấy tin tức Sherley truyền đến cũng không thể hiện bất kỳ sự vui mừng nào. Bốn lính canh ở trước sau trái phải gã người nào người nấy đều e dè, cũng đang cúi người ngồi xổm sau một cabin sinh học nào đó, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hành lang dài nơi khu 1 và 2 giao nhau.

Giải Hằng Không và Tống Chiếu Ẩn đang trốn ở đó.

Hai alpha được tăng cường bởi virus gamma này mạnh đến mức nào thì người có mặt tại hiện trường đều rõ như ban ngày. Trước sau chưa đầy năm phút, bọn họ đã giải quyết một nửa số lính canh và lượng đạn rõ ràng đang trong tình trạng cạn kiệt.

Bất kể là súng gây mê trên người lính canh đã chết, kim gây mê bị vứt đi hay là cả mảnh đạn nổ, mọi thứ bọn họ có thể cầm được đều trở thành vũ khí trong tay.

"Dồn mục tiêu vào khu vực quan sát, xả khí gây mê." A Xuân không định để cấp dưới hy sinh vô nghĩa nữa, sau khi xác nhận Sherley đã bắt được hacker xâm nhập hệ thống kia thì ra lệnh.

"Thông báo cho Donner, bảo ông ấy đưa các nhân viên nghiên cứu rời đi từ lối đi đi dự phòng."

Trong khu vực quan sát, sau khi Tống Chiếu Ẩn biết Elise bị lộ thì lập tức đổi phương hướng, y không đến gần khu vực vòng ngoài khu B nữa mà đi về phía khu vực quan sát.

Ngay khi lập kế hoạch, bọn họ đã biết rõ rằng việc đột phá vô số hàng phòng ngự để lấy thuốc ổn định không phải là một chuyện dễ dàng. Kế hoạch càng phức tạp thì trong quá trình thực hiện càng dễ phát sinh vấn đề, vậy nên chỉ có thể căn cứ vào tình hình thực tế để điều chỉnh hành động.

Hiện tại phía Elise đã xảy ra chuyện, trong tình huống chưa xác nhận tiến sĩ Trần có lấy được thuốc từ phòng lưu trữ hay không, bọn họ chỉ có thể tự mình đi xác nhận.

Trong vòng năm phút này, bọn họ không tránh khỏi bị thương nhưng cũng may mà đều không phải vết thương chí mạng, nhờ vào khả năng tự chữa lành siêu phàm của mình đã nhanh chóng cầm máu được.

Chỉ có điều nhiệt độ cơ thể của Giải Hằng Không càng ngày càng cao, tơ máu cũng dần dần lan ra trong lòng trắng mắt, đôi mắt đen láy của hắn không còn sáng như trước, như thể đang ấp ủ một cơn bão đầy hung bạo. Pheromone quanh người hắn khi thì run rẩy khi thì ngang ngược, đang ở trong trạng thái cực kỳ bất ổn.

"Em sao rồi?" Sau khi đi vào khu vực quan sát, Tống Chiếu Ẩn hỏi.

"Không sao đâu." Giải Hằng Không ôm ngực, nghiêng đầu mỉm cười với y: "Tim hơi đau một chút, muốn anh hôn em một cái."

Tống Chiếu Ẩn liếc mắt sang, hơi bất lực nhìn hắn một cái, nhất thời không biết hắn đang cố ý hay là nói thật.

Không đợi y đoán được kết quả, xung quanh đột nhiên vang lên một tiếng máy móc khởi động ầm vang. Trên nền nhà trước và sau hai người xuất hiện một ô chữ nhật màu đen, một tấm thép màu bạc từ từ nâng lên từ trong ô chữ nhật, chỉ trong vài giây đã chạm đến trần nhà.

Bọn họ bị nhốt vào một không gian kín mít có kích thước bằng một căn phòng.

Ngay giây sau, bốn góc tường hai bên có những ống khí trông như đầu rắn nhô ra, khói trắng dày đặc từ từ được xả ra.

Chỉ vừa mới được mở mang về thứ này ở khu B thôi mà Giải Hằng Không đã ngay lập tức nhận ra đây là gì.

"Chậc." Khoé miệng Giải Hằng Không nhếch lên, sắc mặt u ám: "Giờ thì phiền rồi đây."

Hai người bọn họ không phải là những người duy nhất rơi vào phiền toái.

Bên ngoài nhà máy dược Ankers, cạnh chiếc xe tải nổ lốp buộc phải dừng lại, Elise giơ hai tay lên, mang theo vẻ mặt nghiêm trọng bước xuống xe, Doug ngồi ở hàng ghế sau cũng đang bị một alpha vũ trang đầy đủ cầm súng chĩa vào đầu đuổi xuống xe.

Sherley với mái tóc đỏ rực đã đưa súng bắn tỉa cho cấp dưới, xách một khẩu AK trên tay đi tới, cười nửa miệng đánh giá hai người trước mặt.

"Một kẻ khuyết tật, một đứa con nít." Sherley khịt mũi khinh thường một tiếng, thể hiện sự châm biếm trong im lặng, cũng không biết là mình đang giễu cợt ai.

Sherley nhận lấy chiếc máy tính mà cấp dưới lấy được từ Doug, nhìn sơ qua một cái.

Ả không hiểu rõ các loại ký tự và mật mã trên màn hình lắm nhưng vẫn biết Doug đang giải mã mật khẩu của cửa phòng lưu trữ, dù sao thì ả cũng đã xác định được vị trí của bọn họ từ định vị ngược của hệ thống phòng ngự ở cổng an ninh.

Sherley đóng máy tính lại, hơi nhướn mày, ánh mắt đặt vào Doug đang mím chặt môi. Alpha có thân hình cao ráo, Sherley còn cao hơn Doug cả nửa cái đầu. Ả cầm AK chĩa vào Doug, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Lần trước cậu là người đã bẻ khoá quyền hạn lái trực thăng à?"

Cho dù có bị súng chĩa vào thì Doug cũng không hề tỏ ra sợ hãi, đương nhiên không ai để ý đến bắp chân đang co rút lại của cậu bên dưới quần.

"Mày muốn làm gì?" Elise âm thầm đi tới chặn trước mặt Doug, lạnh lùng hỏi.

Đuôi mắt Sherley quét qua cô một cái, không hề đặt cô vào mắt mà tiến lên trước một bước, dùng họng súng nâng cằm Doug lên, thuận miệng hỏi một câu: "Ngài Hình bảo tôi hỏi cậu xem có sẵn lòng đi theo tôi không."

Sau khi Từ Viên bị giết, bọn họ thật sự rất cần những nhân tài trong lĩnh vực thông tin mạng, dù sao thì tư liệu của Mạn Đức đều là cơ mật, nếu như bị lộ ra ngoài thì người xui xẻo không chỉ có Tạ Hình mà thậm chí còn liên luỵ đến cả nhà họ Tạ.

Họng súng lạnh như băng, có thể ngửi thấy mùi khói thuốc súng nồng nặc, hơi thở của Doug trở nên gấp gáp, dùng đôi mắt như một con nai nhỏ nhìn Elise một cái, sau đó lại nhìn Sherley, hỏi một cách thăm dò: "Nếu như tôi đồng ý thì bây giờ chị có thể thả chúng tôi đi không?"

Sherley dùng nòng súng vỗ lên cái má phúng phính của cậu: "Không thể thả cậu đi nhưng cậu có thể giữ lại một mạng."

Doug không phải là đồ ngốc, nghe ra được từ mà Sherley dùng là "cậu", thế là lập tức nói: "Thế... thế thì không được, giữ lại hai mạng cho bọn tôi thì tôi sẽ đồng ý."

Sherley cười tươi nhưng giọng nói lại cực kỳ lạnh lùng: "Cậu không có tư cách bàn điều kiện với tôi."

Doug bị ả dọa đến mức vô thức lùi lại một bước, sợ ả nhất thời kích động sẽ nổ súng ngay, nếu vậy thì khuôn mặt đẹp trai đáng yêu của cậu sẽ biến thành một quả dưa hấu nát mất. Thế là cậu dũng cảm cất cao giọng nói: "Chị... có thể quyết định được sao? Chị không hỏi ngài Hình gì đó à?"

Bị chất vấn về uy quyền của mình, Sherley nheo mắt lại, dùng ngón trỏ ma xát cò súng, như thể lúc nào cũng có thể không vui mà nổ súng.

Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra!

"Vút——"

Một đường sáng bạc từ xa bay đến xuyên thủng màn đêm tối tăm. Vụt một tiếng, âm thanh đạn găm vào da thịt vang lên rất nhỏ và nặng nề.

Đồng tử của Sherley đột nhiên giãn ra, ngửa người ra sau với vẻ mặt kinh hãi và đau đớn. Ả không thể tin nổi nhìn xuống vị trí trái tim đang nở hoa tuyết của mình, bàn tay đang cầm súng cũng bị cùng một viên đạn xuyên qua, không thể bóp cò được nữa, không cam tâm ngã xuống đất chết ngay lập tức.

Doug đang đứng đối diện ả trợn tròn mắt, thoáng thấy chiếc máy tính rơi khỏi tay ả trong khoé mắt thì gần như vô thức lao tới chụp lại.

Bất ngờ xảy ra chỉ trong chớp mắt, những lính canh giống như chim sợ cành cong, hai người cảnh giác nhìn bốn phía, một người bóp cò.

Người nổ súng chính là lính canh phía sau Doug, Elise tập trung lại tinh thần mau chóng lách người sang chắn ngay phía sau Doug. Ngay khi viên đạn găm vào vai cô, phát súng bắn tỉa thứ hai từ đâu bắn ra cũng trúng vào lính canh đó.

Trước khi lính canh ngã xuống đất, Elise đã đưa tay ra nắm lấy tay phải đang cầm súng của gã, ngay khi ngã xuống cũng đồng thời xoay người nổ súng về phía lính canh sau lưng mình.

Cùng lúc đó, người đang nấp trong bóng tối bắn ra viên đạn thứ ba, lính canh duy nhất còn lại thậm chí còn chưa kịp phát hiện ra nguồn gốc của viên đạn thì linh hồn đã bị tiễn xuống địa ngục.

Trước sau chưa đầy ba bốn giây, các alpha bao vây Elise và Doug đều ngã xuống đất, bọn họ thuận lợi thoát khỏi hiểm cảnh.

Doug đang ôm máy tính trong lòng nghĩ lại vẫn còn sợ, lập tức đứng dậy chạy đến chỗ Elise, khi nhìn thấy máu tươi chảy ra từ vai cô, vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi của cậu đột nhiên tái nhợt.

"Chị ơi, chị ơi, chị, chị sao rồi?!" Doug đặt máy tính sang một bên, dùng hai tay bịt lên miệng vết thương của cô.

Vẻ mặt Elise đau đớn: "Thằng nhóc này cậu chỉ vì một cái máy tính nát mà không cần mạng sống nữa à?"

"Em... em..." Hốc mắt Doug đỏ hoe, sắp khóc đến nơi: "Xin lỗi, xin lỗi chị..."

"Chị vẫn chưa chết mà, khóc cái rắm ấy." Elise thở hổn hển: "Được rồi, rời khỏi đây trước đã."

May mà vị trí cô trúng đạn không phải chí mạng, Doug vội vàng đỡ Elise dậy, vừa nhặt súng lên thì lại nghe thấy tiếng sột soạt từ bụi cỏ phía sau. Doug kinh hãi, lập tức đi lên trước che chắn cho Elise, giơ súng lên cảnh giác nhìn bóng dáng dần trở nên rõ ràng hơn trong bóng tối.

Một thanh niên với vóc dáng cao mặc áo thun đen và quần dài đen, mái tóc dài buộc sau đầu xuất hiện trong rừng cây tối tăm, một khẩu súng bắn tỉa lắp ống giảm thanh được hắn vác trên vai, vừa thản nhiên vừa phách lối.

"Nhan Linh?"

Doug tỏ vẻ ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây?"

Nhan Linh nghiêng đầu cười với cậu: "Điều này không quan trọng, quan trọng là tôi vừa cứu mạng hai người. Nếu không muốn bị bắt nữa thì rời khỏi đây trước đã."

Doug nghi hoặc nhìn Nhan Linh rồi lại nhìn Elise, sau đó cũng nhìn thấy sự nghi hoặc tương tự trong mắt Elise, trong lòng hiểu ra ngay đây không phải là sắp xếp của Elise.

"Đi thôi." Elise cân nhắc vài giây rồi không hỏi thêm câu nào nữa. Cô có thể cảm nhận được Nhan Linh không có ác ý, thế là bảo Doug cầm máy tính theo, nhặt lại tai nghe rồi quay lại xe, liên lạc với hai đứa trẻ xui xẻo vẫn đang ở bên trong Ankers.

Trong không gian khép kín ở đầu bên kia.

Khi khí gây mê bản nâng cấp được xả ra, Tống Chiếu Ẩn và Giải Hằng Không đã phản ứng lại ngay gần như không cần phải trao đổi. Bọn họ nín thở tập trung tinh thần, một người nhả pheromone ra lợi dụng nhiệt độ thấp để quấy nhiễu máy móc, một người thì nổ súng định phá hủy máy móc.

Trận ác chiến kéo dài khiến cho vũ khí trên người bọn họ cạn kiệt, chỉ còn lại hai viên đạn nên chỉ có thể giải quyết được một trong số đó.

Tống Chiếu Ẩn tiện tay nện khẩu súng lục hết đạn trong tay ra ngoài, đánh chính xác vào cái còn lại ở phía trước bên phải, mặc dù đã đánh vỡ phần đầu nhô ra những vẫn chưa hoàn toàn làm cho lỗ khí bị bít lại, vẫn còn một ít khói trắng mỏng không ngừng phun ra.

Trong không gian khép kín không rộng rãi lắm, pheromone băng tuyết nồng nặc khiến cho nhiệt độ không khí giảm mạnh. Sau khi được virus gamma tăng cường, khả năng kiểm soát pheromone của Giải Hằng Không lại càng tăng thêm, thậm chí hắn còn có thể đông cứng những thể khí đó ngay, bao phủ lên thiết bị xả hết lớp hoa sương giá màu trắng ngà này đến lớp hoa sương giá màu trắng ngà khác.

Sau đó bọn chúng sẽ vỡ thành từng mảnh khi hắn ném con dao găm vào, tất cả các máy móc đều bị phá huỷ nhưng điều này vẫn không ngăn được hoàn toàn sự xâm nhập của thể khí. Không khí lọt vào đó dần dần bao phủ trên đầu hai người, phảng phất như sương mù vào sáng sớm nhưng thứ nó mang lại không phải là cảm giác mát lành mà là sự tê liệt khiến người ta càng ngày càng mê man.

Bị kim gây mê đâm vào còn có thể nhả một ít máu ra để đẩy nhanh quá trình chuyển hoá, nhưng lúc này bị khí gây mê bao phủ, trừ khi bọn họ không hít thở, nếu không thì sẽ không thể nào không bị ảnh hưởng. Cho dù có là cơ thể được tăng cường bởi virus gamma thì cũng không thể chịu đựng được việc hít vào trong thời gian dài.

Sắc mặt Tống Chiếu Ẩn vô cùng nghiêm túc, y cố gắng hết sức làm nhịp thở chậm lại, mượn vết thương đau nhói và sự lạnh buốt trong nhiệt độ thấp để chống lại cảm giác mê man và suy nghĩ giải pháp.

Giải Hằng Không giải phóng pheromone ra lần nữa, khiến cho những bông hoa sương giá đó ngưng tụ trên tấm thép vừa mới được nâng lên, từng mảng hoa sương giá ngưng tụ lại, Giải Hằng Không nghiến chặt răng, đột nhiên đấm vào bức tường lạnh và cứng.

"Rầm rầm rầm——" Âm thanh trầm lắng vang vọng trong căn phòng khép kín, tấm thép đó bị mỗi cú đấm của hắn làm cho móp méo biến dạng nhưng không hề có dấu hiệu vỡ ra.

"Đừng lãng phí sức lực vô ích nữa." Một giọng nam thô kệch đột nhiên vang lên trong phòng.

Là A Xuân.

"Đây là kim loại tổng hợp, sẽ không bị giòn hoá ở nhiệt độ thấp đâu." A Xuân nói tiếp, giọng điệu bình tĩnh và ổn định. Hiển nhiên đã nghĩ đến việc đối phó với khả năng của Giải Hằng Không từ lâu và vẫn luôn trì hoãn cho đến bây giờ mới bật khí gây mê là để một mẻ hốt trọn.

"Thật sao?" Giải Hằng Không hỏi ngược lại, hắn thờ ơ nhìn khớp xương đỏ bừng vì bị rách da của mình, năm ngón tay di chuyển rồi nắm chặt nắm đấm nhưng không thử lại nữa mà quay đầu sang nhìn Tống Chiếu Ẩn, hỏi y: "Bây giờ phải làm sao đây?"

Cảm giác tê dại từng cơn khiến cho đầu óc Tống Chiếu Ẩn nặng trĩu, y không trả lời vì chính y cũng không nghĩ ra cách.

"Hay là bọn mình đầu hàng đi." Khoé miệng Giải Hằng Không nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Tống Chiếu Ẩn hiện lên một chút điên dại, hắn nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần anh ở bên cạnh em, làm chuột bạch cũng không phải là không chịu nổi."

Tống Chiếu Ẩn không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Giải Hằng Không, tựa như đang suy nghĩ nhưng cũng giống như đang ngẩn người.

Đúng lúc này, bên tai y đột nhiên vang lên một giọng nam trong trẻo ngọt ngào với khí chất thành thục.

"Muốn ra ngoài không?"

Tống Chiếu Ẩn đột nhiên sửng sốt, con ngươi mơ màng tập trung lại trong chốc lát, giọng nói đó lại tiếp tục vang lên: "Giết Giải Hằng Không, tôi thả anh đi."

Gần như cùng lúc đó, con ngươi đen láy đang nhìn nhau với Tống Chiếu Ẩn của Giải Hằng Không cũng co rút lại, hiện lên một chút cảnh giác.

Hiển nhiên Giải Hằng Không cũng nghe thấy giọng nói này.

Giọng nói này chắc chắn và rõ ràng trong tai, không giống như chất giọng vang xa và rời rạc của A Xuân, đến từ tai nghe tích hợp trong tai bọn họ.

"Cậu là ai?" Tống Chiếu Ẩn hỏi.

Bên kia tai nghe không trả lời ngay mà sau ba bốn giây im lặng mới có hồi âm vang lên: "Anh giết cậu ta là có thể rời khỏi đây, từ nay về sau cao chạy xa bay."

Có lẽ là vì mệnh lệnh bị phớt lờ hoặc là vì gì khác, câu trả lời này nhả chữ mạnh hơn trước, giọng điệu cũng trầm hơn, hiện lên cảm giác tức giận và bất mãn.

Giải Hằng Không vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên chậm rãi nói: "Giết tôi rồi thì thả anh ấy đi?"

Trên mặt hắn không nở nụ cười mà chỉ có sự uy nghiêm lạnh lùng, trên cổ mơ hồ nổi lên những đường gân xanh và vết ban đỏ.

Cảnh tượng quen thuộc và vấn đề quen thuộc này khiến cho suy nghĩ vốn đã hỗn loạn của Giải Hằng Không càng thêm hỗn loạn, gần như ngay lập tức nhớ lại cảnh tượng bên bờ sông ngầm của Mạn Đức.

Lúc đó Quạ cũng bắt bọn họ phải tàn sát lẫn nhau.

Trước con đường sống, cho bọn họ sự lựa chọn.

Giải Hằng Không nhìn chằm chằm Tống Chiếu Ẩn bằng đôi mắt sâu thẳm gần như thâm tình của mình, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có muốn đi không?"

Pheromone mạnh mẽ mùi băng tuyết không còn nhắm vào bức tường thép nữa mà là hướng về phía Tống Chiếu Ẩn, sự kinh ngạc vì không được tin tưởng lúc đó và nỗi buồn vì bị bỏ rơi dâng trào ngay lúc này, khiến cho lý trí của Giải Hằng Không hoàn toàn biến mất.

Một loạt sự thay đổi cảm xúc này của hắn đều thu vào trong mắt Tống Chiếu Ẩn. Y biết đây là dấu hiệu Giải Hằng Không sắp sửa mất khống chế dưới kích thích liên tục, thế là vô thức đưa tay ra sau gáy Giải Hằng Không, muốn vỗ về alpha sắp mất đi lý trí trước mặt nhưng ngay khi thực hiện động tác thì lại bị hắn khống chế ngược lại.

Giải Hằng Không không biết lấy sức lực từ đâu ra mà bổ nhào về phía y, dùng hai mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm alpha dưới người, giống như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống y nhưng chỉ hỏi ra một câu hỏi mà hắn rất sợ câu trả lời: "Anh lại muốn giết em rồi bỏ đi như lần trước sao?"

Nồng độ thuốc gây mê càng ngày càng cao, tư thế đảo lại khiến cho đầu óc Tống Chiếu Ẩn càng choáng váng hơn, thậm chí phải phản ứng mất hai giây mới nhớ ra "lần trước" mà hắn nói là lúc nào, là chỉ lần trước bên bờ sông ngầm của Mạn Đức, dưới kích thích trí nhớ, y đã vô thức lựa chọn nổ súng vào Giải Hằng Không.

"Anh nghĩ em sẽ cho anh đi sao?" Giọng điệu của Giải Hằng Không tràn đầy nguy hiểm, hoàn toàn không cho Tống Chiếu Ẩn cơ hội lên tiếng mà tiếp tục nói: "Em chẳng phải người rộng lượng gì đâu, em sẽ không xả thân cứu người như A Kiếp, vì yêu mà chết! Em ích kỷ, để mình được vui thì cái gì em cũng có thể làm được. Em có chết thì em cũng sẽ kéo anh theo! Anh phải ở bên em."

Mặt mày Giải Hằng Không trông rất dữ tợn, tốc độ nói rất nhanh nhưng giọng điệu càng ngày càng nhẹ lại, tựa như càng ngày càng thiếu tự tin, năm chữ cuối cùng thậm chí còn hơi run lên.

Tống Chiếu Ẩn không hề nhận ra nhưng y vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ, đau đớn và cả bất an dày đặc lúc này của Giải Hằng Không thông qua pheromone quanh người hắn.

Pheromone gỗ thông bị đồng loại kích thích nhả ra trở nên dịu đi, Tống Chiếu Ẩn khó khăn nâng bàn tay phải bị khống chế lên, có lẽ thuốc gây mê đã có tác dụng với Giải Hằng Không, hoặc là Giải Hằng Không vốn cũng không muốn ngăn cản y.

Tóm lại là Tống Chiếu Ẩn đã rút tay về được, ngay khi lòng bàn tay kề lên sau gáy Giải Hằng Không thì nghe thấy lời uy hiếp đột nhiên trở nên hung dữ nhưng lại câu trước đá câu sau của Giải Hằng Không: "Anh muốn sống thì tốt nhất là giết em ngay bây giờ đi."

Tống Chiếu Ẩn đột nhiên cũng hơi tức giận, năm ngón tay bên phải của y nắm chặt lại, kéo đầu Giải Hằng Không lại gần, lạnh lùng hỏi: "Nói xong chưa?"

Giải Hằng Không nhẫn nhịn cơn đau, thái dương nổi lên từng sợi gân xanh, hắn nhìn chằm chằm Tống Chiếu Ẩn nhưng lại không hề phản kháng chút nào, giống như đang chờ bị xẻo một dao.

Tống Chiếu Ẩn cũng nhìn chằm chằm hắn: "Em nghĩ anh sẽ không giết em nên em cố ý kích động anh à?"

Lý trí của Giải Hằng Không đã không còn phân biệt được mình đang nghĩ gì và lời của Tống Chiếu Ẩn nghĩa là sao nữa. Khí gây mê khiến cho cơ thể hắn mềm nhũn và tinh thần choáng váng.

Sau khi tuyến thể vốn đang miễn cưỡng duy trì trạng thái ổn định nhả ra một lượng lớn pheromone xong thì không ngừng truyền đến cảm giác đau như kim châm, sưng tấy và tê dại. Cơn đau ăn mòn cơ thể đó dần dần lan rộng ra toàn thân, như thể bên trong cơ thể hắn được nhét một con thú hung ác đang nhe nanh múa vuốt, đang xé xác hắn một cách tàn nhẫn, khiến cho hắn phấn khích, khiến cho hắn bất an.

Ánh mắt của Tống Chiếu Ẩn chậm rãi di chuyển từ đôi mắt đỏ ngầu xuống đôi môi đang mím chặt hơi run lên vì nghiến chặt răng của hắn. Cảm nhận được sự bất an cực lớn của hắn, trong lòng y bất lực thở dài một hơi: "Đúng là anh sẽ không giết em."

Nói xong, tay phải của y lại dùng sức lần nữa, đồng thời ngẩng đầu hôn lên môi Giải Hằng Không.

Dưới tác dụng của thuốc gây mê, thật ra đây là cái chạm rất nhẹ nhưng nụ hôn do Tống Chiếu Ẩn chủ động vẫn khiến cho tinh thần Giải Hằng Không tạm thời tỉnh táo trong chốc lát, hắn giống như bị điểm huyệt không thể cử động, cho đến khi Tống Chiếu Ẩn buông môi hắn ra, sau đó lại cắn một miếng vào tuyến thể sau gáy hắn.

Cùng lúc khi pheromone được bơm vào, Giải Hằng Không cuối cùng cũng tìm lại được lý trí nhưng chút lý trí này cũng không kiên trì được lâu, thuốc gây mê đã được xả ra hơn hai phút, nhiều nhất là hai phút nữa, bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi khả năng hành động, trở thành những con cừu chờ bị giết thịt.

Đúng lúc này, trong tai nghe vang lên tiếng rè rè, lần này là giọng của Elise: "Alo alo alo, có nghe thấy không?"

Tống Chiếu Ẩn lắc đầu, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Doug lẩm bẩm: "Vừa nãy không phải còn chồng ơi vợ à hả, sao mới đó mà sắp sửa tàn sát lẫn nhau rồi?"

"Sao mà chưa trả lời nữa? Có thể nhìn thấy tình hình xảy ra bên trong không?" —— Đây là giọng của Elise.

Có lẽ là do tín hiệu vừa được khôi phục nên hầu hết âm thanh đều được truyền đi cùng một lúc, âm thanh trong tai nghe đột nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC