Chương 08 + 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

-Xoài-

Chương 8

Đột nhiên, cậu thấy rất ghét Thành Tự...

***

Bỗng nhiên toàn thành phố bị bao phủ bởi mưa cuối xuân, khắp nơi đều ướt dầm dề. Trời mưa không lớn, rỉ rả tí tách, mưa không lâu, đôi khi nửa đêm mưa mấy giọt, đến sáng thì không thấy tung tích, chỉ ướt lá cây và lác đác mấy cánh hoa rơi trên đất.

Lâm Úy ghét nhất là loại thời tiết ẩm sì sì này.

Trong tiết trời này, giác quan của cậu cực kỳ nhạy cảm. Thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác và vị giác tán loạn tứ phương, không đúng vị trí.

Mà cậu sợ phiền phức, thời tiết như vậy, đi ra ngoài nhất định phải mang ô.

Buổi sáng lúc ra cửa trời trong xanh, Lâm Úy lười biếng, ô đặt trong ngăn tủ trước cửa. Ai ngờ ra ngoài chưa được năm phút, mưa như bụi phấn rơi xuống, như có như không, rơi xuống da không thấy mát mẻ, chỉ có cảm giác dính nhớp, khiến người ta nghĩ đến nấm mốc chướng mắt trên tường...

Lâm Úy không muốn quay lại lấy ô, đành chạy thật nhanh.

Xe bus thuê sẵn đang đợi ở ven đường cửa trường học, Lâm Úy tới sớm nhất, theo thói quen chọn chỗ ngồi gần cửa sổ hẻo lánh, mới ngồi xuống đã hối hận.

Đáng lẽ cậu nên ngồi chỗ dễ thấy một chút. Nhưng các bạn học khác đã lục tục lên xe, cậu đành ngoan ngoãn ngồi ở chỗ.

Điều hoà trong xe mở lạnh, Lâm Úy rụt vào ghế, chép miệng hai ba cái, nếm được vị nhạt nhẽo của hơi nước, bọt nước lóc bóc nổi lên, nhưng không có vị ngọt.

Trên cửa sổ xe có một lớp sương mù, lại bị hạt mưa đập vào, rạch thành từng vệt ngổn ngang lộn xộn.

Trong mông lung mơ hồ, cậu thấy Thành Tự đang cầm ô tới.

Thành Tự che ô qua loa, trên lọn tóc dính vài hạt mưa, thu ô lại chui vào xe. Không ai không chào hỏi anh, anh chỉ đi một mạch xuống cuối xe, nói hôm qua mình ngủ muộn, hôm nay muốn ngủ bù trên xe, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Úy.

Lâm Úy giật mình tại chỗ, hương vị nhạt nhẽo của bọt nước biến mất.

Xe bus khởi động, động cơ dưới gầm xe rung động. Lâm Úy thấy mình như đang cưỡi trên một con ngựa lắc lư.

Thành Tự mặc một chiếc áo liền mũ, đội mũ lên, che khuất gương mặt, có vẻ đã ngủ.

Lâm Úy không đoán được suy nghĩ của Thành Tự.

Dường như nhất cử nhất động của anh đều có thâm ý, lại dường như chỉ là nhất thời có hứng, tuỳ tính mà làm.

Lâm Úy nhìn chằm chằm nửa gương mặt lộ ra của Thành Tự.

Bỗng nhiên, Thành Tự kéo mũ xuống, đôi mắt không chút buồn ngủ đối diện với Lâm Úy.

Thành Tự nhỏ giọng chào cậu: "Hi."

Lâm Úy như bị kim châm phải, quay đầu đi, nhìn sương mù ngoài cửa sổ xe. Rất lâu sau, mới khẽ khàng trả lời: "Hi..."

Đường xe nói xa không xa, nói gần cũng không gần.

Trên đường hai người không trò chuyện cùng nhau. Lâm Úy muốn nói chuyện, trong bụng suy nghĩ cả trăm ngàn đề tài, nhưng cứ xoay sang đụng phải ánh mắt của Thành Tự là quên sạch sẽ.

Lần thứ bảy cậu lấy dũng khí quay sang, xe dừng.

Nơi cắm trại trên một bãi cỏ rộng rãi, cách đó không xa là núi non trùng điệp ẩn hiện trong mây mù. Thời tiết không tốt cho lắm, chỗ cắm trại không nhiều người, chỉ có mấy cái lều vải. Bước chân đạp lên bãi cỏ, mắt cá chân lạnh buốt, do bị cỏ làm ướt.

Lớp trưởng cầm danh sách bắt đầu chia hai người một lều, nếu trước đó không chọn trước bạn thân, thì chỉ có thể ngẫu nhiên bắt cặp.

Lâm Úy bị xếp với một tên nam sinh bốn mắt nhỏ con chung một lều. Hai người đều không phải người hướng ngoại. Thậm chi Lâm Úy còn không nhớ được bạn cùng lớp này tên là gì.

Lều được gấp gọn, không cần phí nhiều sức đã dựng xong. Lâm Úy mặt không biểu tình thu xếp các thứ, nghĩ tới chuyện đêm nay phải ngủ chung lều với một bạn học xa lạ là cảm thấy toàn thân khó chịu.

Nhìn phía xa xa, chỗ Thành Tự tụ tập một đám người, tiếng nói cười rất lớn, rất náo nhiệt.

Đột nhiên, cậu thấy rất ghét Thành Tự.

Cực kỳ chán ghét.

Tâm tình cậu cũng trở nên u ám ẩm ướt như tiết trời này vậy. Ném ba lô vào trong lều vải đã dựng xong, dùng hơi nhiều lực, suýt thì đè sập góc lều. Bốn mắt trừng mắt nhìn Lâm Úy một cái. Tâm tình Lâm Úy càng kém, đổ hết nợ nần lên đầu Thành Tự.

Nói là cắm trại dã ngoại, cũng chỉ là một đám nhóc con choai choai tụ tập với nhau, nướng xiên thịt nửa sống nửa chín, nuốt bằng hết.

Lâm Úy chỉ thấy miếng thịt như biến thành cục đá mắc ở cổ họng, cố nuốt xuống, bề mặt sần sùi mài da thịt non mềm ở cổ họng đến đau đớn.

Nuốt xuống dạ dày, khiến người buồn nôn.

Cậu uể oải, thời tiết cũng ủ rũ suy nhược. Ánh hoàng hôn bị mây màu xám che khuất, chỉ có ít ánh sáng ló ra, rồi nhanh chóng biến mất.

Mưa rơi bất chợt không báo trước, mọi người đưa tay che đầu, chạy về lều của mình.

Lâm Úy không muốn chung sống trong không gian nhỏ hẹp với người bạn xa lạ. Cậu giật một miếng vải chống thấm nước, che lên đầu, ngồi ở ngoài lều. Bởi vì không thể tắm rửa, càng cảm thấy toàn thân dinh dính.

Lâm Úy bỏ mặc bản thân đắm chìm trong mớ giác quan hỗn loạn. Hình khối xuất hiện trong đầu đều xám xịt, thỉnh thoảng loé lên một vệt sáng chói. Đó là màu chiếc áo Thành Tự mặc hôm nay.

Lâm Úy tức giận phủi sạch màu trắng kia đi.

Hạt mưa rơi tí tách tí tách vào vải chống nước.

Lâm Úy phóng tầm mắt xung quanh, khắp chốn không người.

"Cậu không vào à?" Thành Tự vòng từ phía sau tới, ngồi bên cạnh cậu, kéo một góc tấm vải lên để che mưa.

Lâm Úy đang giận anh đó, không hé một lời, trên mặt lạnh tanh, ánh mắt dán vào đám mây ở chân trời, nhìn đám mây ấy chậm rãi bay về nơi xa.

"Đêm nay phải chen với cậu rồi," Thành Tự hững hờ nói, "Lều của tớ bị hỏng."

Nhìn theo ánh mắt của anh, ở xa xa thật sự có một căn lều vải bị sụp xuống, trong gió lạnh buổi chạng vạng nhìn vô cùng đáng thương.

Phòng tuyến Lâm Úy vất vả xây lên bị Thành Tự đập vỡ, miệng cậu hé mở, không biết nói gì cho phải.

Sơ sơ một phút đồng hồ trôi qua, cậu mới phí sức nói: "Không ngủ được."

Thành Tự cười nói: "Hai cậu gầy nhất lớp. Dù gì tôi cũng không thể chen chúc với nữ sinh mà."

Mỗi lần đụng phải Thành Tự, mọi chuyện không như mong đợi, lại vừa vượt qua cả mong đợi.

Cuối cùng thì cả ba người chen chúc trong lều.

Cậu bạn bốn mắt xanh xao trầm lặng nói mình hay đi tiểu đêm, nên ngủ ở ngoài cùng.

Lâm Úy không muốn nằm cạnh cậu ta, bèn ngủ ở trong, dán chặt vào vải lều, hận không thể co mình lại thành một cục không có cảm giác tồn tại.

Đương nhiên Thành Tự nằm giữa.

Mặt Lâm Úy quay vào lều, đưa lưng về phía Thành Tự, mở to mắt, nghe tiếng hạt mưa rơi trên nóc, tí tách.

Lại nghe tiếng hít thở đều đều, không biết thuộc về ai. Còn có ít gió nhẹ mang theo độ ấm quét qua gáy cậu.

Không phải gió. Là hơi thở của Thành Tự.

Cả người Lâm Úy cứng còng, nhưng không phải cứng ngắc toàn bộ, máu nóng vẫn dồn lên, đồng thời truyền cái loại nhiệt độ phiền phức nà xuống thân dưới.

Cậu không dám nhúc nhích, hai chân khép chặt đè lên nhau. Nơi da thịt dính chặt toát mồ hôi. Cậu lấy dũng khí lật người lại, nằm ngửa.

Chỉ là một động tác nhỏ mà thôi, mà như vượt qua cả ngọn núi, cậu mệt đến thở hổn hển.

***

Chương 9

Cậu hé miệng càng lớn, để Thành Tự hôn càng sâu...

***

"Ọt..."

Trong lều vải yên tĩnh nên tiếng bụng Lâm Úy réo nghe rất to.

Toàn thân Lâm Úy cứng đờ, nín thở lại. Trong lều chỉ có tiếng mưa rơi, và cả tiếng lẩm bẩm nho nhỏ của tên bốn mắt.

Không ai nghe thấy, Lâm Úy lại thở ra một hơi vừa chậm vừa dài.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, bụng lại kêu một tiếng.

Cậu đói.

Thành Tự ngủ cạnh cậu bật cười.

Lâm Úy vừa ngượng vừa giận, đan hai tay đè lên bụng mình, dùng thêm chút lực, chỉ mong nó đừng réo nữa.

Thành Tự trở mình, nghiêng mặt về Lâm Úy.

Từ khoé mắt, Lâm Úy có thể nhìn thấy tai Thành Tự, chóp tai hơi nhọn, làn da lộ ra hơi đỏ, như một ác ma xấu xa trong truyền thuyết.

"Đói bụng hả?"

Thành Tự nhỏ giọng hỏi. Hơi thở của anh phả lên gương mặt và vành tai Lâm Úy. Lâm Úy rụt vai lại muốn cọ cọ vành tai ngứa ngáy.

Nhưng cậu không cọ, mà gật gật đầu. Sau đó nhận ra, nơi này tối như vậy, Thành Tự không thể nhìn thấy cậu gật đầu.

Bên cạnh truyền đến tiếng động, là Thành Tự đang cựa quậy.

Lâm Úy nằm ngửa nhìn đỉnh lều, một xíu động tĩnh cũng khiến cậu hoảng sợ như chim đậu cành cong.

Mỗi câu nói, mỗi hành động của Thành Tự đều giống ánh lửa lấp loé trên kíp nổ, sau khi cháy hết thì thứ gì sẽ bén lửa, Lâm Úy biết loáng thoáng.

Nhưng bảo cậu nói, thì không nói ra được.

Đột nhiên bụng Lâm Úy ấm áp. Cậu giật nảy mình.

Là Thành Tự đặt tay lên.

"... Hay là bụng không thoải mái?"

Lâm Úy bắt đầu cảm thấy cả người không thoải mái.

Rõ ràng chỉ là một cái tay, bàn tay và ngón tay duỗi thẳng, dán chặt vào bụng cậu, nhiệt độ xuyên qua quần áo truyền đến da thịt, Lâm Úy lại thấy mình như đổ bệnh.

Cậu không thể lý giải cảm giác hiện tại của mình đối với Thành Tự là gì.

Cậu ghét Thành Tự, ghét anh hờ hững trọng nặng khinh nhẹ.

Nhưng đồng thời cậu khát khao nhìn anh, khát khao anh như thảm cỏ khát mưa xuân.

Bây giờ mưa rơi, lều vải như không tồn tại, Lâm Úy thấy những hạt mưa kia đập thẳng vào mặt mình.

Mưa lạnh, rơi xuống khuôn mặt nóng rẫy của cậu, lập tức bị nhiệt độ cao đồng hoá, biến thành dòng nước ấm, bao bọc toàn thân cậu.

"Không có, không có.." Giọng Lâm Úy nhỏ như muỗi kêu.

"Cậu nói cái gì?"

Thành Tự lại tới gần thêm. Lâm Úy thấy môi anh đụng phải tai mình, chạm nhẹ vào rồi tách ra, giống cảm giác cánh hoa rơi lên da.

"Tớ nói..."

Nói gì đây.

Lúc này ngôn ngữ đã mất đi ý nghĩa, có trăm ngàn phương thức có thể diễn tả tâm tình hiện tại của cậu, ngoại trừ ngôn ngữ.

Ngôn ngữ là thứ nhợt nhạt không có nhiệt độ, trong đầu cậu có đủ mọi màu sắc, hô hấp của cậu có độ ẩm cực cao, thân thể của cậu nóng rực như phát sốt, những thứ này có sức mạnh hơn ngôn ngữ nhiều.

"Tớ nghe không rõ..."

Thành Tự lại tới gần, tay vẫn đặt trên bụng cậu như cũ. Bây giờ gần như cả người cậu bị Thành Tự ôm vào ngực.

Lâm Úy nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm đôi môi khô khốc.

Bên ngoài mưa như lớn thêm, nặng nề đập vào nóc lều, tạo ra âm thanh không nhỏ.

Hiện tại, vào giờ phút này, hư ảo đến mức không chân thực.

Lâm Úy hơi nghiêng đầu, tiếng nói như phát ra từ sâu thân thể.

Cậu nói: "Dạy em..."

Lần này Thành Tự không cười.

Lâm Úy đã chuẩn bị tinh thần đón nhận điệu cười đặc trưng của Thành Tự, nhưng anh không cười. Trong lòng Lâm Úy thấp thỏm, không biết có phải mình đã nói sai gì không.

Cậu muốn nói gì đó để cứu vãn, nhưng không nghĩ ra được gì, trong đầu trống rỗng.

Thành Tự nói: "Lần trước chưa học được ư, hửm?"

Lâm Úy lắc đầu, sau đó lại nhận ra, trong bóng tối Thành Tự không thể nhìn thấy.

Nhưng không hề gì. Thành Tự dùng cùi chỏ chống thân mình lên. Trong lều tối tăm chỉ có thể nhìn thấy chút hình bóng lờ mờ của anh, đường cong chập trùng giống như dãy núi giấu trong mây mù sáng nay nhìn thấy.

Sau đó anh cúi người xuống, ngay trên mặt Lâm Úy. Hai người gần nhau đến mức có thể nhìn rõ hình dáng ngũ quan của đối phương trong bóng đêm.

Lâm Úy nhìn đôi mắt Thành Tự, trong đôi mắt ấy có ánh sáng lấp loé, như mang theo ý cười, lại hình như không có, lạnh lùng đến mức khiến cả người Lâm Úy run rẩy.

"Nhưng," Anh nói, "Nơi này không có cuống cherry..."

Nơi này không có, thậm chí nơi này còn có một bạn học có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào bên cạnh.

Lâm Úy giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào cằm Thành Tự. Ấm áp, nhưng không trơn nhẵn, có một ít gốc râu nham nhám.

Thuận theo cái cằm đi lên, sờ tới vành tai, nóng bỏng.

Sau đó là gương mặt, lại tới sóng mũi cao.

Thuận theo tới chóp mũi, nhân trung hơi lõm, cuối cùng là đôi môi mềm mại.

Thành Tự không nói gì, hơi hé miệng, cắn lấy ngón tay Lâm Úy. Hơi dùng sức, day cắn như đang xả giận.

Lâm Úy thấy ngón trỏ của mình đau nhức, không quá đau, trong đau nhức có chút ngứa ngáy. Đầu lưỡi đụng vào đầu lưỡi mềm mại của Thành Tự, cảm thấy mềm ướt.

Cổ họng Lâm Úy rên rỉ một tiếng, cong chân, hận không thể cuộn thành một cục.

Răng Thành Tự hơi lỏng ra, rồi lại lập tức quấn lấy đầu ngón tay Lâm Úy, giống như quấn lấy cuống cherry.

Lâm Úy thấy toàn bộ giác quan trên người dồn về đầu ngón tay nho nhỏ, cả người bị khoang miệng Thành Tự bao bọc, bị đầu lưỡi Thành Tự liếm láp, gảy chọc.

Thành Tự dùng răng nanh cắn cắn ngón tay Lâm Úy, mơ hồ nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ học được chưa?"

Lâm Úy thở hổn hển, giọng nức nở nghẹn ngào. Cậu không muốn khóc, nhưng không biết vì sao, lý trí sắp sụp đổ.

"Chưa, chưa..."

Thành Tự thở dài, như một giáo viên đối mặt với học sinh ngu dốt, cực kỳ bất đắc dĩ, nhả ngón tay ướt nhẹp của Lâm Úy ra.

Cúi người, đụng vào môi cậu.

Giống như lữ khách lặn lội đường xa cuối cùng cũng được uống một ngụm nước suối ngọt lành, từ sâu trong cổ họng Lâm Úy phát ra tiếng thở dài thoả mãn.

Bọn cậu hôn nhau.

Hôn nhau rồi.

Lâm Úy đã hiểu đây là điều cậu muốn.

Môi kề môi cọ xát vuốt ve.

Hoá ra mùi vị đầu lưỡi không thuộc về mình là như vậy, mang theo hương thơm của bơ, ngọt ngào của cherry.

Đầu lưỡi của cậu bị Thành Tự thắt thành cái nút, tất cả đều mất đi ý nghĩa, chỉ có đầu lưỡi hoà quyện là thật, là nóng bỏng, là ẩm ướt.

"Mỗi ngày đều dung tục đến mức khó thể chịu đựng,

Thực sự nhịn không được nữa,

Em sẽ hái toàn bộ ngọt ngào trên người anh."

Có đôi khi Lâm Úy thấy mình thật rỗng tuếch, khi gió thổi qua có thể nghe thấy cơ thể rung động loảng xoảng.

Nhưng bây giờ cậu đã đầy, đã chân thực.

Cái đầy này cái chân thực này lại càng mang đến hư không.

Cậu hé miệng càng lớn, để Thành Tự hôn càng sâu.

Trong lúc hoảng hốt, tất cả mưa chảy ngược từ thảm cỏ về bầu trời.

Muôn hoa đua nở.

Hết chương 8 +9

...rõ là tả H các má nhỉ ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net