Chương 12 An toàn cho đối phương !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn một lượt sắc mặt của An Trạch : "Em biết rồi ?"

Cậu gật gật đầu, 2 bàn tay An Trạch khẽ đan vào nhau nắm chặt lại : "Tôi... tôi không muốn bỏ đứa nhỏ". Đột nhiên hình tượng mạnh mẽ, cứng rắn những ngày trước cậu xây dựng đã hoàn toàn biến mất khi 2 hàng nước mắt chảy ngắn chảy dài. Hắn nhìn thấy người trước mặt như vậy liền xót xa, bước đến ôm cậu vào lòng. Nhìn cậu lại càng thêm nhỏ bé trong vòng tay hắn, mặc dù nhìn cả 2 chêch lệch chiều cao không đáng kể.

Hắn nhỏ nhẹ giọng : "Như vậy sẽ rất nguy hiểm cho em, vẫn không nên giữ lại thì hơn"

Nghe vậy An Trạch lại càng nức nở lớn hơn, khản giọng nói : "Cho dù thế nào tôi cũng không muốn bỏ, cho dù có chết cũng không muốn"

"Tiểu Trạch, tôi không muốn em gặp nguy hiểm. Càng không muốn lấy tính mạng của em ra thử"

Cậu đột nhiên đẩy hắn ra xa, lắc lắc đầu, khuôn mặt vẫn đẫm ướt nước mắt : "Anh rõ ràng là không muốn có đứa con này". Sau đó, hét lớn lên :

"Anh biến mất ra khỏi cuộc đời tôi đi, tôi không cần anh. Một mình tôi cũng có thể nuôi đứa nhỏ được"

Nhưng vẫn có suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu, nhỡ đâu...nhỡ đâu mà cậu có chuyện gì thật thì đứa nhỏ, sẽ như thế nào ? Cậu dần dần lùi về phía sau, hắn từ từ tiến lại : "Tiểu Trạch, em bình tĩnh lại. Tôi cần em và con của chúng ta, là tôi không suy nghĩ thấu đáo. Cho dù thế nào cũng sẽ nghe theo em hết, ngoan, đừng kích động. Tôi đưa em đi gặp bác sĩ"

Nghe hắn nói, cậu cũng phần an lòng, đúng là quyết định thế nào, thì cũng nên gặp bác sĩ đưa ra hướng giải quyết tốt nhất.

"Không gặp bác sĩ ở đây sao ?"

Hắn đang đứng đeo khẩu trang vào cho cậu, sau đó mặc thêm một cái áo lông dày đã chuẩn bị sẵn từ khi nào cậu cũng không biết, vừa kéo dây kéo, vừa đáp cậu : "Bệnh viện này chỉ là tình huống cấp bách mới vào, nếu chuyện quan trọng thì vẫn nên đến viện nghiên cứu thì hơn"

"Vậy tại sao ngay từ đâu anh không làm như vậy, mà lại đòi bỏ đứa trẻ chứ"

"Là tôi không suy nghĩ thấu đáo, xin lỗi em và con của chúng ta". Hắn kéo cậu vào lòng ôm.

Cậu đẩy nhẹ người hắn ra : "Vào xe đi, tôi lạnh quá"

"Ùm, đi thôi"

Lên xe thì hắn đưa cho cậu 1 gói bột gì đó màu hồng hồng : "Uống cái này đi, vừa nãy em nói bị đầy hơi. Bác sĩ nói người mang thai dễ bị như vậy, loại này em uống được"

Cậu hơi ngơ ra một chút, thì ra hắn cũng có quan tâm đến... Sau đó, gật gật đầu, xé gói thuốc ra uống.

Đi được khoàng một lúc thì bụng cậu lên tiếng: "Ọc...ọc...". An Trạch có chút ngại ngùng đặt tay lên bụng

"Đói rồi ?"

"Là tại thuốc của anh đưa khi nãy làm tôi tiêu hoá nhanh"

Hắn bật cười, lắc lắc đầu : "Được, là do tôi, nên bây giờ em muốn ăn gì tôi chở em đến đó"

Thiệt ra cậu rất muốn nói là bản thân đang cực kỳ thèm ăn những món lỏng lỏng, nóng ấm, đái khái là cháo hoặc súp. Nhưng giờ này, còn có thể có quán nào bán cho cậu ăn chứ.

"Không cần đâu, lúc về tôi sẽ nấu chút mì gói ăn là được"

"Em thèm ăn sao ? Nhà tôi không có mấy loại thực phẩm rác đó"

"Vậy để sáng mai tôi ăn là được"

Hắn im lặng một lúc, sau đó hỏi : "Em muốn ăn cháo không ? Tôi biết giờ vẫn còn một quán mở"

Biết đọc suy nghĩ của cậu ư ?...

Cậu gật gật đầu : "Muốn ăn"

Người ta thường hay bảo "căng da bụng trùng da mắt", cậu đang cảm thấy mình đúng là minh chứng cho điều đó. Vừa no bụng với 2 tô cháo, bây giờ ngồi trên xe lại muốn ngủ.

"Em muốn ngủ thì ngủ đi, đến nơi tôi sẽ gọi em dậy"

Hai mắt An Trạch híp híp lại, gật gật đầu, thấy cậu như vậy, hắn lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Một tay điều khiển xe, tay còn lại hắn với ra đăng sau lấy chăn bông đã chuẩn bị sẵn đắp lên người cậu.

Lúc đến nơi, hắn không hề giữ lời gọi cậu dậy, mà trực tiếp xuống xe trước, mở cửa rồi ẵm cậu đi vào. Mặc dù, chiều cao cả 2 không chênh lệch là mấy, nhưng do An Trạch có chút gầy, không đô con như hắn. Nên chuyện ẵm cậu cũng tương đối dễ dàng cho hắn.

Có thể một phần do thể trạng mang thai, nên mọi thứ đều thay đổi, lúc trước khi cậu ngủ chỉ cần âm thanh nhỏ cũng làm cậu thức giấc, thế mà bây giờ, hắn đưa cậu lên tận mấy tầng lầu vậy, mà một chút trạng thái dậy cũng không xuất hiện. Cũng có thể một phần do hắn rất cẩn thận và nhẹ nhàng.

Lúc vào hắn đặt cậu nằm trên giường, sau đó mới nói chuyện riêng với tiến sĩ. Ông ấy cũng là người đã nghiên cứu về thể chất của hắn từ nhỏ đến giờ, tên viện trưởng ở bệnh viện là do ông gửi gắm cậu trong lúc đi công tác.

"Tôi đã đọc qua hồ sơ bệnh án rồi, cậu cũng biết tình trạng nguy hiểm như thế nào rồi"

Thật ra lúc nhận được kết quả cậu đã gửi cho ông ấy rồi, chỉ là kết quả đáp lại không được như ý, nên không muốn nói cho An Trạch nghe.

"Thật sự không còn cách nào để bảo vệ cho sự an toàn của cậu ấy sao ? Cả đứa trẻ nữa"

Ông ấy đắn đo một hồi lâu sau mới đáp : "Thật ra không phải không có, nhưng chuyện này phải đánh liều"

"Chỉ cần bảo đảm an toàn cho cậu ấy tôi sẽ thử"

Ông mới đứng dậy, đi đến két sắc được đóng âm vào trong tường dùng vân tay để mở ra, lấy một sấp hồ sơ. Sau đó, để trước mặt hắn : "Đây là đề tài mà tôi đang nghiên cứu, là một con chíp mà khi cậu ấy sinh chỉ cần thay thế nó vô, thì mọi hoạt động sinh con sẽ không ảnh hưởng đến cậu ấy. Nhưng phải đảm bảo rằng trong lúc mang thai thể trạng phải tốt"

"Vậy chuyện này chả phải vẫn là đang đem tính mạng của cậu ấy ra đánh liều sao ?"

Ông lắc đầu : "Việc này chắc chắn sẽ không vấn đề gì ra, nhưng chất liệu để tạo thành con chíp này ở tận Tầy Dũ, rất khó tìm"

"Chuyện đó ông không cần phải lo, tôi sẽ tìm cho bằng được. Dù cho có mạng đổi mạng tôi cũng không để cậu ấy xảy ra chuyện gì"

____________________________________
End chương 12

Thật sự xin lỗi vì tần suất ra chương càng chậm, vì thời gian này ta học online bù đầu bù cổ 🥲 deadline dí thở không nổi. Cả tuần nay ta đều thức 2,3h sáng chạy deadline 🥲 kh ngủ được đến 5 tiếng nữa, nên ta sẽ cố gắng nhất có thể nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net