Chương 3 Giữ ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu viện trưởng lần này là người sẽ trực tiếp khám cho cậu : "Cậu nằm xuống kéo áo lên đi, tôi siêu âm cho"

Cậu nghe theo nằm xuống vô cùng thoải mái, kéo áo lên để lộ ra cả phần bụng. Ông ta bắt đầu cho gel lên bụng cậu, rà rà máy đảo cả mấy vòng gì đó

Cậu rướn đầu lên đặt tay sau gáy, giọng nói hiển hách hỏi ông : "Rốt cuộc có khám ra không, nếu ung thư hay đại loại gì nặng nặng thì cứ nói đi, dù sao tôi cũng chuẩn bị tâm lý hết rồi"

"Không tới nổi như cậu nói đâu". Ông quay sang người đang đứng bên cạnh : "Đúng là cậu ấy mang thai, tiên sinh" .

Thái độ ông cũng không mấy ngạc nhiên khi nói kết quả, chả bù lại cho người nằm trên giường đột nhiên bật dậy, đến đau cả bụng : "Cái bệnh viện này đã bị anh mua chuộc rồi có phải không ? Khùng điên gì đâu, tôi lăn lộn ở cái giới showbiz gặp biết bao nhiêu loại người, nhưng người như anh đúng là lần đầu tiên đó. Muốn sinh con thì tìm người con gái nào mà sinh, biện lý do để theo đuổi tôi cũng thật nực cười"

Hắn chưa kịp mở miệng đáp lời Chu viện trưởng, đã trực tiếp bị cậu la mắng cho toé tát.

"Cậu là diễn viên An Trạch có đúng không ?". Chu viện trưởng đột nhiên lên tiếng hỏi cậu.

Cậu liền đánh mắt quay sang nhìn ông nghĩ thầm : "Chết tiệt, bịt khẩu trang rồi mà vẫn bị nhận ra sao"

"Là tôi thì sao ?". Cậu vẫn giữ được thái độ bình tĩnh đáp ông ta.

"Tôi biết để tiện xưng hô với Trạch tiên sinh a. Cậu với Lữ tiên sinh đây đã phát sinh quan hệ tình dục đúng không ?". Ông cũng rất bình thản hỏi, mà không hề có chút kỳ thị cậu.

Cậu ngượng đến đỏ cả mang tai : "Ông...ông hỏi để làm gì ?"

"Tôi nghe cậu nói với Lữ tiên sinh hình như không tin vào việc cậu mang thai, nên chỉ muốn giải thích qua cho cậu". Ông chắp tay về phía sau lưng nói.

Mặt cậu vẫn rất đỏ vì ngượng, 2 má ửng ửng hồng, ngập ngừng đáp : "Òm...ùm... đúng là... đã làm"

"Vậy tôi siêu âm cho cậu hoàn toàn không sai rồi, tôi sẽ giải thích đại khái cho cậu như thế này, cậu và cả Lữ tiên sinh đều có cơ thể đặc biệt, chỉ khi tìm thấy người thích hợp với cơ thể của mình mới có thể sinh con thôi. Còn nếu là cơ thể khác thì sẽ không có khả năng làm người khác mang thai và cũng sẽ không mang thai. Trùng hợp là cơ thể của cậu và Lữ tiên sinh hợp nhau"

"Gì chứ ? 2 nam nhân thì hợp chỗ nào chứ ? Vì sao ông lại biết là do anh ta gây ra chứ ? Rốt cuộc khoa học nào đã chứng minh chứ ??? Vì sao tôi có thể mang thai được. KHÔNG THỂ NÀO !". Cậu đột nhiên tức giận hét lớn vào mặt Chu viện trưởng.

"Đúng là vẫn chưa được công nhận, nhưng hiện tại ở các viện nghiên cứu đã chứng thực rằng có 0,08% người rơi vào trường hợp này. Và may mắn là cậu và cả Lữ tiên sinh rơi vào 0,08% đó"

"Không! Không tin !"

"Vậy bây giờ tôi hỏi cậu, trước giờ cậu đã quan hệ với ai khác ngoài Lữ tiên sinh chưa ? Và người đó có mang thai không ?"

"Đó là vì tôi xài các biện pháp tránh thai đầy đủ". Nói vậy chứ trong lòng An Trạch có chút bất an, vì có mấy lần cậu và Hà Lương quan hệ, cả 2 đều trong tình trạng say xỉn đến mức quên cả xài "cái đó". Cứ nghĩ là sẽ mang thai, nhưng không lần nào là có. Cậu đăm chiêu nghĩ, đến người bên cạnh gọi cũng không nghe, hắn đành phải vỗ vỗ vai cậu : "An Trạch, An Trạch"

Cậu mới sực tỉnh : "Vậy...vậy mang thai là thật ?"

Cậu nhìn Chu viện trưởng, ông cũng gật gật đầu. Nhìn sang hắn, hắn cũng gật gật đầu.

An Trạch như phát điên lên vậy , cậu nghĩ : đàn ông mà lại đi mang thai có quái dị quá không chứ ? Còn sự nghiệp của cậu thì sao ? Đang ở đỉnh cao mà, làm sao được chứ. Biết ăn nói với lão già ở nhà sao đây chứ. Bình thường ông ta đã ghét bỏ cậu, chỉ muốn cậu đem con dâu về, bây giờ vừa mang bụng to về, nhưng lại đem theo chồng về ?

"An Trạch, em đừng lo lắng, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em. Còn về chuyện nếu em sợ ai biết, thì sẽ không sao đâu, tên viện trưởng này là người của tôi". Hắn nhìn cậu ngồi trên giường một lời cũng không nói, sợ rằng cậu chắc là đang lo sợ chuyện này.

Bất ngờ cậu thốt lên : "Phá nó đi"

"Cậu...cậu muốn phá bỏ đứa nhỏ ?". Chu viện trưởng nhìn cậu, sau đó lại nhìn sang hắn.

"Không được sao ? Bây giờ nó cũng còn nhỏ nếu tính thì cũng chạc 2,3 tháng thôi. Để lâu không phải sẽ càng nguy hiểm sao"

Hắn ngồi xuống trước mặt cầm tay cậu, run run hỏi : "Em...em là muốn phá con của chúng ta sao ?"

Cậu trực tiếp buông tay hắn ra : "Anh nghĩ giữ nó lại thì tôi được gì chứ ? Một người đàn ông mà mang thai nghe đã thấy quái dị, còn sự nghiệp của tôi ? Gia đình của tôi nghĩ như thế nào chứ ? Không phải là anh nên anh không hiểu được tôi đâu"

Ưng Vũ nhắm hờ đôi mắt lại, đứng dậy, hơi thở có chút nặng trĩu : "Ùm, em muốn sinh ra thì tôi sẽ nuôi, nếu em muốn bỏ nó thì tôi sẽ tôn trọng em. Dù sao mọi chuyện đều là do tôi gây ra cho em"

"Nếu anh muốn tôi giữ, tôi cũng sẽ không giữ nó lại đâu" Cậu lạnh lùng đáp, sau đó một mạch đi thẳng ra cửa phòng.

Hắn muốn đi theo cậu, chở cậu đi, nhưng sợ rằng thấy hắn, cậu còn sẽ kích động hơn. Quay sang nhìn Chu viện trưởng : "Chuyện hôm nay mà lọt ra ngoài, ảnh hưởng đến cậu ấy, thì ông đừng mong sẽ làm được cái nghề này nữa"

Ông run sợ đáp : "Vâng, tôi tuyệt đối không bép xép".

Sau đó, hắn rời đi, khuất cả bóng lưng, ông mới thở phào nhẹ nhõm : "Sợ chết ta mà, phục vụ hắn lâu như vậy mỗi lần gặp ta đều phải nín thở mà. Vẫn kỳ bí như vậy, ta cũng không rõ thân phận hắn, nhưng chỉ cần làm sai đều sẽ không yên ổn". Ông lắc lắc đầu, ngồi xuống ghế từ từ trấn an bản thân.

Hắn nhanh chóng lái xe âm thầm đi theo sau cậu, lại thấy bản thân cậu ghé vào một club gần đó. Bản thân cũng đi theo sau.

Cậu vào quán, ngồi tại vị trí quầy : "Một ly m...". Định bụng sẽ gọi một ly loại mạnh, nhưng chợt nhớ còn đang mang thai tiểu quỷ : "Cooktail loại nhẹ nhất"

"Vâng, tiên sinh"

Bất giác cậu sờ tay lên bụng mình, chỉ là cái bụng phẳng lì : "Con thật sự ở trong đây sao ? Cho dù có hay không ta cũng sẽ không ngược đãi con đâu, ta chỉ có thể trốn tránh mọi thứ, đưa con đi một mình. Ta ích kỷ nhỉ ? Vì đã dành để nuôi con một mình, nhưng ta thật sự không tin tưởng ai cả. Để con chịu thiệt rồi"

_________________________________

End chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net