Chương 37 Lựa chọn ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trạch Trạch, em đúng là vẫn luôn xài số cũ"

"Vì đó là số điện thoại để người nhà tôi có thể liên lạc". Cậu ngồi đối diện y.

"Nói dối, người nhà của em chỉ có mỗi người ba độc đoán, ông ấy sẽ không bao giờ liên lạc với em"

Cậu hừ lạnh :

"Anh cũng biết điều đó ? Nhưng anh cũng như họ thôi, đều xem tình cảm của người khác là cỏ rác"

Y nắm tay cậu :

"Là... là lỗi do anh, khi đó gia đình anh bắt ép anh phải lấy cô ta, nên anh bắt buộc phải nghe theo"

Cậu lấy mạnh tay bản thân ra khỏi tay y :

"Vậy sao ? Nhưng tôi rất tiếc, lời chúc phúc của tôi cũng đã nói với anh. Hiện tại tôi không thể rút lại được, với cả chồng của tôi anh ấy rất ghen. Sau này đừng làm phiền tôi nữa"

"Trạch Trạch, rõ ràng hôm nay em đã đồng ý gặp anh mà"

"Tôi đồng ý gặp anh, chỉ muốn cho anh biết tôi đã sống tốt như thế nào. Ngoài ra, không còn lý do nào khác"

"Em em đúng là nhẫn tâm tình cảm ngần ấy năm của chúng ta, em lại nói vất bỏ liền vất bỏ"

"Hahahaha. Nực cười, chính bản thân anh là người đã chôn vùi thứ tình cảm này. Tôi dành cả thanh xuân cho anh. Để rồi tôi được thứ gì hả ? Sau này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa"

Người trước mặt lại tiếp tục vô sỉ mà kéo lấy tay cậu, ghì chặt :

"Em tha thứ cho anh đi, Trạch Trạch, anh thật sự biết lỗi rồi. Dù sao, tình cảm của chúng ta rất sâu nặng mà"

"A!". Cậu đột nhiên la đau một tiếng.

"Em sao vậy Trạch Trạch"

Cậu lấy tay ra khỏi bàn tay dơ bẩn của y, đặt tay lên bụng mình, xoa xoa :

"Là đứa trẻ trong đây quá nghịch ngợm rồi". Cậu đưa mắt lên nhìn y.

"Nếu anh chấp nhận được thì mình có thể yêu nhau"

"Đồ thần kinh, tìm mày để kiếm chút tiền lại đụng phải đứa không bình thường. Thật khiến người khác kinh tởm"

Sau khi y rời đi cậu liền bật cười :

"Chỉ có cách này mới có thể khiến người như tên khốn đó từ bỏ. Hoà Hoà chưa ra đời đã giúp được papa rồi, sau này sẽ bù đắp cho con"

An Trạch đã mang thai rồi, mặc dù hắn và cậu làm chuyện đó không nhiều. Vì hắn rất sợ lại đẩy cậu một lần vào ngưỡng cửa tử. Nếu hắn biết thì liệu sẽ để cậu sinh đứa trẻ chứ ?

Cậu cũng thừa biết chuyện đó, nhưng dù thế nào cũng là con của cậu. Không thể nào tạo ra nó, rồi cuối cùng lại chọn vứt bỏ, chỉ là một sinh mạng bé nhỏ. Nếu nó được sinh ra, thì sẽ có một tương lai, một cuộc đời của bản thân. Không thể nào chính cậu lại tự tay bóp chết cuộc đời của đứa trẻ vô tội này được.

"Cậu không định nói với cậu ta ?"

"Đợi đến khi cái thai lớn, thì sẽ nói. Đến lúc đó, anh ấy có muốn tôi bỏ cũng không thể bỏ được"

Ông tiến sĩ gật đầu :

"Lần này, tôi sẽ cố gắng hoàn thiện con chip hơn, không để cậu phải bỏ qua quá trình trưởng thành của con trẻ"'

Quả thật muốn giấu đúng là thiệt thòi lớn với cậu, mỗi lần thức ăn trên bàn ăn, có món cậu chỉ cần nhìn là muốn nôn cho bằng hết. Nhưng lại phải kiềm lại, đến khi không có ai, thì một mình trốn lên lâu nôn ra. Cho dù có buồn ngủ đến mấy cũng phải cài báo thức dậy, cố gắng sinh hoạt giờ giấc như bình thường để hắn không có điều gì nghi ngờ. Đến cả quần áo cũng không dám bận bó sát, vì lần này bụng cậu còn lớn hơn so với lần mang thai trước. Chỉ cần sơ hở chút sẽ nhận ra ngay.

"Tiểu Trạch"

"Dạ ?"

"Em tăng cân lên, cảm giác thật quyến rũ"

"Anh...anh nói gì vậy chứ, ý anh chê em mập lên sao ?"

"Anh không phải, chỉ là thấy em mập mạp lên thì rất vui. Nhưng mà không đúng, hình như chỉ có bụng em là to lên, còn chỗ khác đều ốm"

Cậu nhanh chóng lấy áo thun bận vào :

"Em đang thay đồ ai cho anh vào đây. Với lại mẹ nấu đồ ăn ngon như vậy, nên em ăn nhiều mập lên là đúng rồi"

"Không đúng, mỗi bữa ăn gần đây, anh thấy em đều không ngon miệng. Chắc chắn là do..."

"Do...do cái gì chứ ?"

"Do sữa tăng cân của anh mua cho em"

Cậu thở phào nhẹ nhõm :

"Đúng đúng, là do sữa do sữa mà ra đó"

Hắn gật gật đầu hài lòng :

"Vậy anh phải mua thêm mấy hộp cho em nữa mới được"

"Hả ? Không được, không được, em phải giữ dáng để bận lễ phục đi sự kiện, còn phải bận đồ để diễn nữa chứ. Anh định cho em mất việc hả". Không ! là do sữa hắn mua đều không phù hợp với người mang thai chút nào, lúc nào hắn cũng giám sát cậu uống hết ly thì mới an tâm rời đi. Hại cậu mỗi lần uống xong đều phải nôn một trận đến rát cả dạ dày.


"Mẹ"

"Tỉnh rồi sao ? Ăn chút cơm đi con, hôm nay được nghỉ làm sao ?"

Cậu ngồi xuống bàn cắn miếng bánh bao, gật gật đầu :

"Dạ, hôm nay con không có cảnh quay. Ưng Vũ anh ấy đi làm rồi sao mẹ ?"

Bà bưng đĩa cá hấp đặt trước mặt cậu :

"Nó với ba con hẹn đánh golf với đối tác, nên đi từ sớm rồi"

Cậu ngửi thấy mùi cá thì bắt đầu nôn khan.

"Tiểu Trạch, con sao vậy ? Không khoẻ a ?"

Cậu chạy đến bồn tay nôn hết ra, bà đứng phía sau vuốt vuốt lưng, không ngừng lo lắng.

"Đây khăn giấy, con lau đi"

"Cảm ơn mẹ"

"Mau mau ngồi xuống đã"

"Đồ ăn mẹ nấu không hợp khẩu vị con sao ?"

Cậu lắc đầu :

"Không phải không phải đâu mẹ, là...là do..."

"Không lẽ...". Bà liếc mắt xuống nhìn phần bụng hơi nhô ra của cậu.

"Con có rồi ?"

Cậu gật gật đầu.

"Tốt, tốt, là chuyện vui mà"

"Nhưng mà mẹ, mẹ đừng nói với Ưng Vũ a"

"Đây là chuyện vui sao con lại muốn giấu nó"

"Mẹ đã quên lúc con sinh Tiểu Niệm, đã hôn mê 2 năm a. Anh ấy nhất định không để con sinh lần thứ 2 a. Con không thể để anh ấy biết được, chỉ chờ đứa trẻ trong bụng lớn, không thể bỏ được thì mới có thể nói"

Bà đặt tay lên tay cậu :

"Tiểu Trạch, con nghe mẹ nói, chúng ta có Tiểu Niệm rồi, con không cần phải lấy tính mạng bản thân ra đặt cược một lần nữa"

"Mẹ, mẹ có thể hiểu cảm giác của con mà, con không thể nào đoạt đi cuộc đời của đứa bé được. Dù sao nó cũng là con của con. Mẹ hiểu cảm giác đó mà"

"Tiểu Trạch"

Cậu để tay bà lên bụng của mình :

"Đứa bé đang đạp con đó, mẹ cảm nhận được không, rõ ràng là đứa bé rất năng động a. Nếu sinh ra thì Tiểu Niệm sẽ được làm anh, sẽ có người chơi cùng với nó"

"Phải phải, đứa trẻ này rất hiếu động a. Nhưng Tiểu Trạch... mẹ..."

"Mẹ"

Bà gật đầu :

"Được rồi, được rồi. Mẹ để con tự quyết, nhất định phải bồi bổ bản thân không để xảy ra chuyện"

"Dạ, con nhất định không để xảy ra sai xót"

___________________________________

End chương 37


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net