Chương 6: Chép bài tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6: CHÉP BÀI TẬP
Editor: Anh Anh

Cuối cùng Giản Minh Chu vẫn ăn hết cháo.

Tuy rằng hương vị của thìa đầu tiên thật sự khiến anh chấn động, nhưng sau khi ăn thêm vài miếng, ngũ giác của anh cũng dần bong ra, có thể nuốt xuống trong hư vô.

Cả người anh tản ra một luồng hơi thở kỳ ảo, cuối cùng Tạ Cảnh ngăn anh lại,

"Chú nhỏ, không ăn được thì thôi."

Giản Minh Chu lắc đầu, "Mất cảm giác......"

Tạ Cảnh, "Chú đã chửi thề rồi."

"......" Giản Minh Chu tình tĩnh, "Tôi nói là, sau khi vị giác tê liệt thì vẫn có thể ăn được."

"Xem ra chú không thích đồ vừa ngọt vừa mặn."

"...Chỉ là lần đầu tiên tôi ăn được loại mặn ngọt đậm đà như vậy." Giản Minh Chu khen ngợi, ăn hết phần cháo còn lại rồi đưa lại cái bán trống không,

"Là đề xuất của cậu nhỏ cậu à?"


Tạ Cảnh thản nhiên tổng kết kinh nghiệm, "Không nên tin cậu ấy."

"......"

Tạ Cảnh bê bát thìa của anh đi, Giản Minh Chu uống hai ngụm nước cho trôi hết vị, cầm điện thoại lên thì thấy Tạ Trì vẫn đang phấn khởi truy hỏi:

—— Sao rồi, nó có thành công không?

【 Minh Chu 】: Chắc là thành công mất đi lòng tin đối với cậu.

【 Tạ Trì 】:?

-

Ngày hôm sau Giản Minh Chu hết sốt.

Tạ Cảnh lại nấu cháo mặn lần nữa, lần này không có Tạ Trì can thiệp, hương vị của bát cháo rất hợp lòng người.

Cơm nước xong, cậu lại phát huy đầy đủ tính năng của trâu ngựa, cầm bát đi rửa sạch, tiện thể nhắc nhở,

"Nhớ uống thuốc, chú nhỏ."

Giữa phòng ăn và phòng bếp chỉ cách một bồn rửa chén.

Giản Minh Chu ngẩng đầu là có thể thấy bóng dáng bận rộn của Tạ Cảnh. Lưng dài vai rộng, xương bả vai dưới lớp áo phông đung đưa theo cử động của cậu, toát lên cảm giác đáng tin cậy và yên tâm.

Trong lòng anh không khỏi dâng lên chút ấm áp.

Ngẫm lại hôm qua lúc anh mê man không tỉnh táo, hình như Tạ Cảnh còn thu dọn đồ đạc, đắp chăn cho anh......

Cảm giác ấm áp này vẫn kéo dài cho đến khi anh về phòng chuẩn bị uống thuốc.

Đống thuốc màu sắc rực rỡ được đặt trên mặt bàn trong phòng ngủ. Lúc Giản Minh Chu lấy thuốc thì thấy một tờ giấy nhớ nằm bên cạnh, anh nhàn nhã cầm lên xem: Cái gì đây vậy?

Giây tiếp theo, chữ viết quen thuộc đập vào mắt ——

Mẹ nó!!!

Đầu ngón tay Giản Minh Chu run rẩy, suýt chút nữa thì buột miệng chửi thề thành tiếng.

Đây không phải là tờ ghi chú về triển lãm truyện tranh Anime mà chủ biên ghi lại cho anh à?

Sao lại tuỳ tiện xuất hiện trên này vậy!

"........."

Sau cú chấn động dài đến mười mấy giây, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích ——

Tối hôm qua anh phát sốt. Tạ Cảnh dọn đồ, đắp chăn giúp anh.

Nhưng Tạ Cảnh không phải người đi lục lọi đồ người khác, hẳn là ghi chú bị rơi ra, Tạ Cảnh để lên trên bàn cho anh.

Vậy cậu ấy có đọc được nội dung trên giấy nhớ không?

Giản Minh Chu nhìn mấy tên triển lãm được viết rõ ràng trên đó, tuy rằng chỉ nhìn tên thì không biết được cái gì, nhưng nếu lên mạng search thử thì sẽ nhảy ra một đống:

BL thầy trò, văn phòng, tình yêu cấm kỵ......

Điểm chết người nhất là cuối cùng còn có một câu bình luận rồng bay phượng múa của Hạ Diệp ——
Đi tìm tác giả truyện tranh yêu thích nhất của cậu để xin chữ ký riêng!

"......" Giản Minh Chu nhắm mắt: Để anh chết đi.

Còn chưa nghĩa ra nên dò xét thái độ của Tạ Cảnh như nào thì ngoài cửa đã truyền đến một tiếng, "Chú nhỏ."

Tạ Cảnh rửa bát xong đi tới.

Giản Minh Chu không kịp nghĩ nhiều, cơ thể đã đột ngột bị lý trí điều khiển! Anh nắm chặt tờ giấy nhớ trong lòng bàn tay, mở túi vải ra bắt đầu giả bộ lục lọi.

"Cháu định ra ngoài, nếu chú......"

Tạ Cảnh đi tới cửa, ngừng nói.

Giản Minh Chu làm ra dáng vẻ như đang tìm kiếm gì đó, cũng không ngẩng đầu lên mà "Ừm" một tiếng.

Tạ Cảnh lập tức không nói nữa.

Không biết do xuất phát từ giáo dục hay do cảm giác xa cách, tóm lại cậu cứ thế dựa vào khung cửa, rất có kiên nhẫn chờ anh "Bận" xong.

Giản Minh Chu, "........."

Anh bệnh nặng chưa khỏi, tay khua khoắng đến phát đau. Không khỏi hò hét trong lòng: Nhanh hỏi tôi đang tìm cái gì đi!

Một giọt mồ hôi từ thái dương anh trượt xuống.

Tạ Cảnh đầu kia cuối cùng cũng mở miệng, "Không tìm thấy thứ gì à?"

Giản Minh Chu thở phào nhẹ nhõm, "Không thấy tờ giấy ghi chú."

Tạ Cảnh dừng một chút, "Cái màu xanh? Hôm qua bị rơi ra, cháu tiện tay nhặt lên để lên trên bàn, không có à?"

Giản Minh Chu lắc đầu.

Tạ Cảnh nhướn mi, "Quan trọng lắm hả?"

"Hạng mục công việc cấp trên ghi cho, còn chưa kịp xem."

"...Xin lỗi, do cháu không cất cẩn thận."

Lời này nói ra xem như mọi việc đều được giải quyết, nếu đã đọc nội dung thì hẳn sẽ không giả bộ không biết. Giản Minh Chu thoáng thở phào, an ủi ngược lại cậu,

"Không sao, tôi bảo cậu ta biết lại là được."

Dáng vẻ điều khiển cấp trên của anh có thể nói là nước chảy mây trôi, môi Tạ Cảnh mấp máy, cuối cùng rất có giáo dục mà nuốt lời định nói xuống, đáp lại dặn dò,

"Vậy cháu đến trường trước, nếu chú cần gì thì gọi..."

Giản Minh Chu ôn hòa, "Tôi biết, 120."

"......"

Tạ Cảnh nhìn anh một cái thật sâu, "Vâng."

Chờ người rời đi, Giản Minh Chu mở tờ giấy ghi chú trong lòng bàn tay ra:

Chữ viết trên đó bị anh vò nát như tấm kính vạn hoa, bớt đi một chút sáng sủa nhiều thêm một vẻ bảy quẹo tám rẽ.

Thật ra cảm giác về chừng mực của Tạ Cảnh rất tốt.

Dường như anh có thể lại thản nhiên được rồi.

-

Cơn cảm cúm mùa hạ cũng giống như trận mưa rào ngày đó, tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Mấy hôm sau, Giản Minh Chu gần như đã khoẻ hẳn.

Một tiếng "Tan họp" vang lên trong phòng họp công ty, nhóm biên tập nối đuôi nhau ra ngoài. Giản Minh Chu cũng cùng Hạ Diệp đi dọc hành lang trở về phòng làm việc của mình ——

"Lại đến thời điểm này hàng năm." Anh mở miệng.

"Ừ." Hạ Diệp không cảm xúc.

—— Hội nghị nghiên cứu phòng ban vào thứ sáu.

Nói một cách đơn giản, là chủ biên, phó biên các phòng ban trong công ty cùng tham gia hội nghị giữa năm. Mục đích là tổng kết thành quả, đề ra triển vọng tương lai, lại dùng những từ ngữ văn vẻ hoa mỹ và luận điệu trống rống viết thành một báo cáo dài dằng dặc. Hạ Diệp vung bút nói, "Cuộc họp hàng năm đều là đánh rắm."

Keng! Giản Minh Chu ngựa quen đường cũ cầm bút lên, "Nhưng lại không thể không tự hỏi làm thể nào để đánh rắm thật đẹp mà không bị trùng."

Keng, xoảng, "Toàn là mấy việc vô nghĩa."

Keng, cạch, keng, "...... Tôi biết cậu bất mãn. Nhưng có thể ngừng lấy bút máy đánh nhau với tôi được không?"

Đồng nghiệp đều đang nhìn về phía này!

Vừa nói thì một đồng nghiệp bộ phận bên cạnh đi ngang qua cười trêu chọc, "Chủ biên Hạ khá là hợp với bộ phận truyện tranh đam mỹ nha ~"

Đối phương nói xong thì vụt đi. Ánh đao ánh kiếm dừng lại.

Giản Minh Chu quay đầu liếc nhìn Hạ Diệp đang im lặng.

Thật ra Hạ Diệp không giống với anh lắm, cậu ta vốn ở bộ phận văn học, chỉ là không lên được chức chủ biên bộ phận văn học, nên mới bị đá sang bộ phận truyện tranh đam mỹ.

...... Lại chọc trúng chuyện đau lòng, thật đáng thương.

"Quên đi." Hạ Diệp đột nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy mắt kính, mang theo chút đắc ý nói với Giản Minh Chu, "Bỏ qua chuyện này đã. Tôi biết một trang web báo cáo rất ít người biết, là hình thức diễn đàn, có thể chép bài tập."

Giản Minh Chu nháy mắt liếc nhìn, "Còn không mau lấy ra!"

Hạ Diệp nhếch mép cười, "Hay là thôi đi, nếu bài chúng ta trùng nhau thì sao giờ?" Anh ta nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Giản Minh Chu, "........."

Ánh mắt anh sâu kín: Lời nguyền hắc ám Gunara*.

*Trùm cuối trong phim hoạt hình Balala Little Demon Fairy

-

Sau khi về đến nhà, Giản Minh Chu mở máy tính ra chuẩn bị viết báo cáo.

Vẫn nói bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ.

Bây giờ anh vẫn còn đang kéo tơ, thật sự không muốn lãng phí nơ ron thần kinh để viết một thứ vô dụng như vậy.

Nhưng tên cún chủ biên kia không chịu chia sẻ trang web cho anh, anh chỉ có thể tự mình tìm kiếm.
Giản Minh Chu ngồi khoanh chân trên sofa tìm kiếm trên mạng.

Tìm kiếm nửa ngày thì vẫn nghìn bài như một, anh không khỏi nhìn về phía Tạ Cảnh đang gọt cà rốt trong bếp, "Tiểu Cảnh, cậu có từng lưu cái loại trang web đó chưa ——"

Cà rốt bị mất một góc!

Tạ Cảnh nhướng mi, "... Cái gì?"

Giản Minh Chu, "Loại trang web tương tự như viết báo cáo, tiểu luận, có thể lên đấy sao chép văn mẫu, bài tập ấy?"

"......" Tạ Cảnh tiếp tục gọt củ cải, "Không."

"Cậu chưa từng chép bài bao giờ à?"

"Thay vì mất công tìm kiếm, không bằng tự mình viết còn nhanh hơn."

Giản Minh Chu giác ngộc: Rất có lý nhưng cũng chẳng dễ dàng gì!

Anh hít sâu một hơi rồi tựa lưng vào sofa.

Ánh đèn trên trần nhà lọt vào mắt anh, anh thả lỏng đầu óc nói, "Nhưng sao bây giờ tôi không thể viết ra được cái gì vậy, thuốc cảm cúm giết chết virus đồng thời cũng lấy đi một lượng nhỏ tế bào não của tôi rồi......"

Tạ Cảnh:.........

Giản Minh Chu nói xong thì sửng sốt: Từ từ đã, anh đang làm gì thế, làm nũng với một đứa trẻ à?

Anh lập tức thu lại vẻ mặt ngồi dậy, vừa định bảo mình chỉ nói linh tinh thôi, thì phía phòng bếp đã truyền ra giọng Tạ Cảnh:

"Có muốn cháu viết hộ không, chú nhỏ?"

Giản Minh Chu sửng sốt nhìn sang.

Đôi mắt đen nhánh thong dong của Tạ Cảnh mang theo mê hoặc, cổ họng anh khẽ động, "Cái này hình như không tốt......"

"Cháu không trả tiền thuê nhà, chỉ là chuyện tiện tay thôi."

...... Viết thứ này nào có tiện tay!

Giản Minh Chu nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, anh đã trịnh trọng giao máy tính vào tay đối phương,
"Vậy cảm ơn cậu, Tiểu Cảnh."

"......"

Tạ Cảnh không biết công việc cụ thể của anh, nhưng biết là lĩnh vực biên tập xuất bản. Có thể viết dàn ý đại cương trước, sau đó mình tự thêm chút chi tiết công việc vào nữa là được.

Tạ Cảnh ngồi viết báo cáo cho anh, Giản Minh Chu liền đi gọt củ cải.

Giữa chừng Tạ Trì có gọi điện hỏi thăm anh đã hết bệnh chưa, nghe thấy âm thanh thái rau của anh, đột nhiên tức giận:

"Tạ Cảnh làm trâu ngựa kiểu gì vậy!!"

Giản Minh Chu kẹp điện thoại bên tai, suýt chút nữa thì bị điếc vì tiếng gào của anh ta, "... Cậu ấy đang viết báo cáo cho tôi."

Tạ Trì, "?????"

Đột nhiên mở khoá thêm phạm vi nghiệp vụ khiến bên kia phải im lặng.

Giản Minh Chu cúp điện thoại, nấu cà ri.

Không bao lâu sau, tiếng gõ chữ ở đầu bên kia phòng khách dừng lại, Tạ Cảnh gọi một tiếng, "Chú nhỏ, tới xem."

"Nhanh thế?" Giản Minh Chu đi tới xem thử, báo cáo ban đầu vậy mà được biết không tồi, thậm chí còn cực kỳ tri kỷ để lại chỗ trống cho anh điền vào!

Ngón tay thon dài gõ gõ, "Được không chú nhỏ?"

"Ừ..." Ánh sáng màn hình làm cho đôi mắt của Giản Minh Chu sáng lên, giữa lông mày cũng có chút màu sắc. Sau một lúc lâu anh mới kìm nén nội tâm kích động lại, vỗ vỗ vai Tạ Cảnh khen ngợi,

"Tiểu Cảnh, quả nhiên cậu rất có năng lực."

-

Giản Minh Chu bất giác nhận ra tâm lý phòng bị của mình đã yếu dần, ngay cả máy tính cũng có thể đưa cho đối phương.

Nhưng không sao, anh đã có được một bản báo cáo hoàn mỹ.

Hội nghị các bộ phận vào thứ sáu nhanh chóng đến.

Anh và Hạ Diệp cùng đi đến phòng hội nghị lớn trên tầng. Hạ Diệp còn ân cần hỏi han, "Thế nào, viết báo cáo xong chưa?"

Giản Minh Chu kiêu ngạo cười nhạt, "Viết rất tốt."

Đi vào phòng hội nghị, bên trong có một chiếc bàn dài hình bầu dục rất lớn. Ngồi đằng trước là sếp lớn, còn lại là chủ biên các bộ phận đều trình diện, Giản Minh Chu và Hạ Diệp ngồi xuống đối diện nhau.

Hội nghị nhanh chóng bắt đầu.

Sếp ngồi đầu chỉ định từng người lên báo cáo, Giản Minh Chu ngồi tại vị trí của mình nghe từng báo cáo của các chủ biên khác. Qua hai ba bộ phận, thì đến chủ biên của bộ phận văn học đứng lên ——

Cả người mang phong thái ôn hoà chín chắn tinh anh, gương mặt mang theo nụ cười lịch sự đĩnh đạc mà phát biểu.

Nghe được chưa đầy hai phút thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Giản Minh Chu cúi đầu nhìn xuống.

【 Chủ biên 】: Beyond.

? Anh phiên âm ra, mới phản ứng được là đối phương đang dùng tiếng Anh để mắng một câu tiếng Trung duyên dáng.

Hạ Diệp hào hoa phong nhã trong ấn tượng, thoạt nhìn là hình người dạng chó, rất ít khi để lộ cảm xúc nói lời thô tục như vậy. Giản Minh Chu nhẹ nhàng đáp lại bằng một dấu chấm hỏi:?

【 Chủ biên 】: Lát nữa ngàn vạn lần đừng gọi đến tôi.

【 Minh Chu 】: Cậu đang nói gì thế?

Anh liếc nhìn Hạ Diệp ngồi ở đối diện, mắt kính quản quang che mất biểu cảm của đối phương, chỉ còn lại bờ môi mím chặt, cộng với bàn tay đang gõ tin nhắn run nhè nhẹ. Màn hình điện thoại sáng lên:

【 Chủ biên 】: Con mẹ nó anh ta chép bài giống hệt tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net