Chương 10.2 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10.2

Mộc Thanh trở lại kho Ngự dược. Khai Tâm đang phát cáu, mấy ngày thuốc gói trong bao không được sắp xếp rốt cuộc lọt vào mắt xanh của chủ nhân, bị ném khắp nơi đâu đâu cũng có. Y thấy Mộc Thanh đi lại thì mắng to: "Ngươi lại nghe mùi mà tới? Mũi chó còn không thính bằng ngươi đó!"

Mộc Thanh sờ sờ cái mũi của mình, cảm thấy có thể cùng hàng với loài cho trung thành, cũng là vinh hạnh của mình.

Mộc Thanh chẳng màng Khai Tâm đang nổi bão, tiến lên ôm lấy y, ôm y thật chặt vào trong ngực, rồi cúi đầu chui vào cổ của y mà hít một hơi thật sâu.

Hắn nhớ Khai Tâm cực kỳ. Dạo trước bên nhau mỗi ngày thì không thấy thế. Rời nhau hai ngày, hắn không được nghe thấy giọng nói huyên thuyên của y, đột nhiên thấy rất khó chịu. Cứ như cơm trắng, không ai xem đó là một món ngon, nhưng nó là một món không thể thiếu trong những bữa tiệc, Dù có nhiều món ngon đẹp đẽ nhường nào, không có món chính thì không thể coi là một bữa hoàn chỉnh.

Mộc Thanh nhìn gương mặt trắng bóc trơn mềm của Khai Tâm, hắn thấy ví dụ của mình cực kỳ mang tính hình tượng.

Mộc Thanh cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi ẩm ướt mềm mại kia, an ủi tướng tư mấy ngày nay của mình. Khai Tâm làm bộ phản kháng hai lần rồi nhanh chóng rơi màu nồng nhiệt của Mộc Thanh, nóng bỏng đáp lại hắn, không biết thỏa mãn hút lấy tình cảm của hắn.

"Ban nãy ngươi cố tình chạy đi à?"

Trong nụ hôn nhiệt tình, giọng mũi của Khai Tâm không mấy dễ nghe, quấn quít với đôi môi của Mộc Thanh, y mới ăn một chút cười lên.

Không chạy thì chắc chắn sẽ bị Đường Tiềm bắt được. Sau đó cả hai sẽ diễn một màn cha con nhận nhau, một tiết mục khóc ròng. Nếu sơ ý trong phút chốc có thể bị bắt về ĐƯờng môn, làm cái gì mà Thiếu chủ Đường môn. Có quỷ mới đi. Đầu Gỗ ngay bên cạnh tốt biết bao nhiêu, được ăn được uống được người hầu hạ, còn khong phí sức làm việc, Vì thế, người thân này tuyệt đối không thể nhận.

Trải qua một lần rời khỏi Mộc Thanh, căm hận Khai Tâm dành cho Đường Tiềm đã giảm đi không ít. Dường như hiểu được lời của sư phụ. Một chữ tình, hại người quá thảm. Tuy mẹ là người bị hại, nhưng chưa chắc cha đã sống vui vẻ gì. Cảm giác đau khổ khi yêu một người lại không có được người đó, những ngày này coi như y được nếm thử rồi. Thật ra cha cũng là một người đáng thương.

Những, y cũng không vì thế mà tha thứ cho ông ta. Nói kiểu gì thì mẹ cũng chết vì ông ấy, cứ chờ sau khi Đường môn định được môn chủ đời tiếp theo, rồi hẳn suy nghĩ có nên cải thiện quan hệ với ông hay không...

"Vừa rồi ta còn báo thù thay ngươi. Sau này Hoàng đế ca ca nhất định sẽ không bắt nạt ngươi nữa." Mộc Thanh tiếp tục mút hôn, nói.

Đêm nay bị Hoàng đế ca ca trêu đùa quá thê thảm, hại Khai Tâm luôn âu lo cho hắn. Sao hắn có thể tha cho đại ca được. Trong bụng thừa tướng có năng lực đẩy thuyền (). Nếu là Hoàng đế, hẳn là đẩy càng nhiều. Vì thế trào phúng vài câu, hắn ta sẽ không để trong lòng.

Mộc Thanh vừa lấy lòng xong lại bị một quyền lên bụng. Khai Tâm giận dữ ngẩng đầu trừng hắn.

Mộc Thanh bị trừng mà khó hiểu nổi: "Sao thế?"

"Ngươi nói xem, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mấy ngày nữa là mười chín."

"Mười chín! Sao mới mười chín mà dáng người lại cao như thế hả?"

Ông nội nó. Y đã trông mặt mà bắt hình dong, cứ cho là Mộc Thanh lớn tuổi hơn mình. Kết quả tính thử, mình còn lớn hơn hắn năm tuổi. Mới tưởng tưởng mình bị một người đàn ông nhỏ tuổi hơn đè, Khai Tâm đã thấy cơn giận khó nguôi.

Mộc Thanh nhìn dáng vẻ Khai Tâm khoa trương nhón chân để cố gắng làm ra khoảng cách giữa đầu hai người, cực kỳ muốn nói, theo tâm tính tinh quái linh hoạt như quỷ của y, lớn cao tầm này đã coi như là kỳ tích rồi. Nhưng nghĩ đến mục đích tối nay, hắn quyết định im lặng là vàng.

Mộc Thanh kéo lại vòng eo của ái nhân, lần nữa hôn xuống, cũng ôm bổng y lên. Có một số chuyện cần dùng ngôn ngữ hình thể để diễn đạt. Kho Ngự dược hiển nhiên không quá phù hợp.

"Ta lớn hơn người, từ rày về sau phải để ta đè ngươi!" Khai Tâm bị hôn đến nỗi thở dốc, hồi lâu mới ra điều kiện.

"Được."

Quen thuộc trở thành điều hiển nhiên, Mộc Thanh không nghĩ ngợi mà đồng ý. Sau này rốt cuộc ai đè ai, chờ lên giường giải quyết sau.

Hôm sau, Mộc Thanh bị Nhiếp Kỳ lôi đi tuyên phong Tam hoàng tử. Sau khi đại điển phong lễ kết thúc, chính thức vào ở Đĩnh vương phủ. Đại tướng quân Nhiếp Anh liên tiếp tới mấy ngày để luận bàn võ công với Mộc Thanh. Lúc sắp về còn hẹn hắn đến biên cương làm khách, Mộc Thanh khá hợp ý kiếm thuật với vị Nhị hoàng huynh này, bèn gật đầu đồng ý ngay.

Khai Tâm cũng chuyển vào ở trong Đĩnh vương phủ cùng Mộc Thanh. Sau vài ngày thần tiên quyến lữ, y mở một quán rượu thật to ở kinh thành, để Mộc Thanh phô bày tài nếu nướng tuyệt diệu. Ý tưởng này không mưu () mà hợp với Mộc Thanh. Hắn ở lâu trong núi rừng, quen với sinh hoạt tự do, không chút hứng thú với cung đình quan trường.

Nơi mở quán mau chóng được định đoạt. Khai Tâm cả ngày bận rộn xem phong thủy, thêm đồ dùng, không bao lâu đã bố trí xong xuôi hai tầng lầu, chỉ chờ ngày tốt để khai trương. Gần như mỗi ngày Đường Tiềm đều đến phủ hỏi thăm Khai Tâm, nhưng đề nghị bảo y về cố hương thì ông mãi không nói. Mộc Thanh nhìn ra được ý của ông, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

"Đường môn chủ rất thương ngươi."

Hôm nay Mộc Thanh đến thử nấu ăn trong phòng bếp của quán rượu. Khai Tâm ngửi thấy mùi thịt muối trong nồi lớn nên cũng chạy vào, trông mong chờ đồ nhắm. Khi y nghe thấy câu nói đột nhiên xuất hiện của Mộc Thanh, thì thở dài.

"Ta biết chứ." Cũng bởi vì biết, nên mới muốn giữ vững ý chí. Tuy y và Đường Tiềm là cha con ruột, nhưng con người của ông thì y hiểu hơn ai hết. Vì đạt được mục đích, nước cờ nào cũng có thể dùng được. Cho nên, một khi trúng kế bi thương của hắn, cuộc sống dài đằng đẵng sau này sẽ ngoan ngoãn mặc ông sắp đặt.

"Có thể hằng ngày kề gối trò chuyện với cha mình là một chuyện rất hạnh phúc."

Nhớ tới phụ vương, Mộc Thanh có chút xúc động.

Vốn tưởng vào kinh rồi thì sẽ được gặp phụ vương, nhè đâu sau đó mới biết ông đã từ bỏ giang sơn, du ngoan khắp chốn. Bao giờ về thì phải xem tâm trạng của ông cụ. Mộc Thanh nghĩ đến chuyện cha con gặp nhau mà xa vời vợi thì vô cùng hâm mộ Khai Tâm.

Khai Tâm gật nhẹ, hơi cảm động nói: "Nhưng mà, tình cảm hai ta kéo dài không lâu thì sau này phải thế nào?" (可是, 两情若是长久时, 又岂在朝朝暮暮)

Mộc Thanh sẩy tay một cái, không cầm chắc chảo rang suýt nữa làm nó rơi xuống đất.

Được rồi. Khi y không nói năng gì, ngoài trừ văn dốt vũ nát thì cực kỳ đáng yêu.

Không cần vợ quá thông minh, đáng yêu thôi là đủ.

Một tràng cười to từ ngoài truyền đến, Khai Tâm quay đầu nhìn thoáng qua, mắng: "Hồ lô chết tiệt, sao hắn còn chưa đi?"

Đường Dật đang ngồi ở một góc, uống trà cùng với Ly Tuyết trong quán rượu. Khai Tâm nhìn dáng vẻ hắn ta thảnh thơi mà giận không có chỗ xả. Đường Tiềm đến còn coi được, tên hồ lô đó ngoifolif ở đây cả ngày để làm gì?

Vì Đường Dật đã bị nhốt chung một nơi với đám Ly Tuyết và Thiết Chiến nên ngày Khai Tâm cứu người, y cũng đành cứu tên hồ lô này ra luôn. Qua một lần cùng chung hoạn nạn, Đường Dật và Thiết Chiến thân quen với nhau từ đó, học được mấy chiêu liên lạc ám hiệu thô thiển. Cứ ba ngày một lần là hắn ta chạy tới gần hoàng cung vẽ ám hiệu hẹn Ly Tuyết ra. Quán rượu này của Khai Tâm tọa lạc ở một nơi đất lành xa xôi bèn xông pha đi đầu, được chọn làm nơi gặp mặt.

Mộc Thanh nghe Khai Tâm phàn nàn thì hắn thò đầu ra ngoài thăm dò thử: "Xứng lắm đấy."

"Xứng? Ngươi nói họ à?" Tên hồ lô trăng hoa kia sao mà xưng với Ly Tuyết cơ chứ, hơn nữa hắn ta không phải chỉ thích phụ nữ đầy đặn ư..."

Đột nhiên Khai Tâm phát hiện mình lỡ lời, liền dừng lại ngay. Còn may Mộc Thanh không để ý, thuận miệng nói: "Ly Tuyết vẫn là một cô gái trể, có thể thiếu chút khí chất phụ nữ nhỉ."

Mộc Thanh lấy ra một nồi thịt ngũ vị hương nóng hổi đã hầm xong, cắt thành từng khúc nhỏ. Khai Tâm tức thì như cho con cười cợt sáp lại, cắn miệng thịt vào miệng.

"Ngon không?"

Ngón tay chưa kịp rút ra, cảm nhận được lưỡi của Khai Tâm liếm tới liếm tui ở đầu ngón tay mình, cử chỉ ái muội khiến bụng dưới Mộc Thanh nóng lên. Hắn nghĩ đến hành động ướt át hơn, nhưng thấy bên ngoài còn người nên đành thôi.

Mỹ vị trong miệng, Khai Tâm quăng luông chuyện lỡ lời ra sau đầu, vẻ mặt hạnh phúc gật đầu thật mạnh: 'Ngon ngon, càng làm ta cảm thấy nơi tệ lậu đơn sơ này không xứng với tài nấu nướng của ngươi. Nếu lấy hết đồ làm bếp trong phòng Ngự thiện, sẽ càng thập toàn thập mỹ."

"Vận chuyển nhiều đồ ra như vậy khá tốn sức, chi bằng chúng ta mang nhanh một chút." Mộc Thanh cười cười: "Cũng tạm ổn rồi. Đặt mua nhiều lại tốn thêm tiền. Vương phủ chúng ra còn phải nuôi rất nhiều người, mọi chuyện vừa bắt đầu, không nên dùng tiền hết cho mấy thứ đó."

"Thiều tiền hả? Sao không nói sớm chứ. Sau chúng ta có một ngon núi vàng lớn ăn mặc không hết nổi. Không dùng thì phí. Yên tâm đi, bao trong người ta." Khai Tâm vỗ ngựa, thề thốt son sắt cam đoan.

"Ngươi nói... Đây là thư mật của Đĩnh vương gia?"

Nhiếp Kỳ nhìn mứt quả bày trên bàn tỏa ra mùi hương cám dỗ, sắc mặt âm u.

Tên chết dẫm này, nửa đêm làm tổng quản nội thị cấp báo nói có thw mật, hại hắn ta và Hoàng hậu mới vui vẻ một nửa thì phải qua quýt kết thúc. Ai ngờ ra xem thử, thứ gọi là văn kiện gấp chỉ là một túi mứt quả, kèm theo một chiếc thư nhà của Khai Tâm.

"Hoàng đế ca ca thân yêu, quấy rầy đêm xuân quả thật có lỗi. Quán rượu chuẩn bị khai trương tháng sau, không biết sao thu chi có chút eo hẹp, không biết ca ca có thẻe thưởng một chút đỉnh được không? Xin trình lên túi mứt quả độc nhất vô nhị mà Mộc Thanh bí mật ché biến, để tỏ lòng thành."

Nhiếp Kỳ nhìn lạc khoản vẽ một cái mặt cười ngọt ngọt, lòng thầm rủa tên qua thuốc nhỏ nhoi kia một lần. Dùng một túi mứt quả để lấy ngửa tay xin bạc, không cần nghĩ, nhất định là ý định của Khai Tâm.

"Thơm mà không ngán, ngọt ngào vừa đủ, ngon hơn điểm tâm mà phòng Ngự thiện của chúng ta làm nhiều. Tiểu Ngũ, bảo Lão Tam lần sau đưa nhiều thêm nhá." Phó Thiên Thường nghiêng người dựa vào thành giường, bỏ từng miếng mứt quả vào miệng, lười biếng nói.

Đổ dầu vào lửa, mày mặt Nhiếp Kỳ càng đen. Tổng quản nội thị Tiểu Ngũ không dám nói nhiều, chỉ cười nhẹ làm lành.

"Ngươi cũng lại nếm thử, dù gì cũng là tấm lòng của Mộc Thanh mà."

Dù Mộc Thanh đã khôi phục thân phận hoàng tử nhưng mọi người vẫn quen gọi tên cũ của hắn. Nhiếp Kỳ bị ép ăn một miêng mứt quả, đành cười khổ một tiếng, thở dài: "Chỉ mong đời đời kiếp kiếp không sinh vào nhà đế cương, dù bất hạnh sinh ra ở thâm cung, cũng đừng là phận con trưởng."

Bởi vì, làm đại ca thật cực nhọc.

Lúc trước, Lục hoàng tử ở phía Băc còn trắng trợn đến đòi tiền với Nhiếp Kỳ. Y nói viện trợ dị tộc là bổn phận của thiên triều; Tiểu Thất tiêu dao giang hồ cùng ái nhân muốn mở rộng buôn bán của quán rượu, hiên ngang viết vài tờ thư chữ hành (kiểu viết na ná chữ thảo), ngụ ý bảo, tiền; ngay cả Đại tướng quân cũng chạy đến tham gia náo nhiệt, ngôn ngữ chính nghĩa tuôn ra, nói quân mạnh nước mới thịnh, mở rộng quân lương là việc không thể thiếu, có trời mới biết quân lương thật sự dùng cho quân sĩ hay là xây dựng nơi ấm áp cho ái nhân của hắn ta?

Giờ này, ngay cả Khai Tâm cũng đánh chủ ý lên đầu Nhiếp Kỳ. Mọi chuyện khéo léo làm hắn ta cảm thấy các đệ đệ đều bàn tính trước, từng cái một đều làm cực kỳ khôn khéo. Nhưng có đứa nào nghĩ được quốc khố là của triều đình, không phải của một mình hắn ta!

(Editor: em thấy mấy người đó muốn xin tiền túi của anh đó)

"Bớt ở đây oán than đi nè. Lão Lục ở phương Bắc, Lão Thất ở giang hồ, Nhị đề đóng giữ biên giới, trấn giữ giang sơn của ngươi một cái thùng sắc rồi. Giờ ngươi còn có Lão Tam rộng rãi chu cấp đồ ăn ngon, Hoàng đế như ngươi còn không biết đủ hả? Lúc này chỉ cho đi một tí tiền mà thôi." Phó Thiên Thường nói chuyện cũng không quên món ngon, chớp mắt mà mứt quả đã vơi hơn nửa.

Hắn ta không phải là không biết đủ, nhưng cảnh tượng này không thể kéo dài. Nếu không, về sau chỉ đợi làm trâu làm ngựa cho đám đệ đệ đó.

Tiểu Ngũ nhòm thấy Nhiếp Kỳ lộ ra nụ cười nhếch miệng thì rùng mình. Theo kinh nghiệm hầu hạ chủ tử từ nhỏ mà đoán, có thể mình sắp gặp điều không may rồi.

...

"Ngươi bảo... Đây là lễ vật khủng của Hoàng đế ca ca?"

Dường như là câu hỏi đã từng nghe.

Tiểu Ngũ run lên, dưới cái trừng hung tợn của Khai Tâm, gã cảm thấy mình như cừu con đáng thương sắp bị đem đi giết mổ.

Ai... Tổng quản nội thi, cái danh coi như thật vẻ vang, làm gì có ai biết chua xót trong đó? Nửa đêm canh ba không được đi ngủ, đến chỗ Hoàng thử nhận lấy một bộ mặt khó coi. Thế này đây, báo ứng đến rồi, mình bị Hoàng thượng phái đến đây làm hình nhân thế mạng.

"Hoàng đế hẹp hòi, mượn hắn chút tiền, có phải không trả đâu mà lại giữa đêm đưa đến mấy chữ. Thứ đồ bỏ này có thể ăn, uống hay bán được tiền hở?"

Sau lưng Tiểu Ngũ ròng ròng mồ hôi lạnh. Không nghe thấy, gã không nghe thấy gì đâu. Bức tranh chữ đẹp mà Hoàng thượng tự hào không hề bị một tên quan thuốc nhỏ nhoi phán là không đáng một đồng. Đêm nay trắng sáng đoàn viên, Đĩnh vương gia đang uống rượu ngắm trăng cùng ái nhân Khai Tâm thôi.

"Điều đỉnh thiên hạ... (Điều khiển vương vị thiên hạ)"

Mộc Thanh nhìn tấm màu mực, ngòi vàng móc bạc, mềm mại lại mạnh mẽ nằm trên bàn, chắc chắn không hề "đồ bỏ" như miệng Khai Tâm nói. Hắn cung kinh nhận thánh dụ, để Tiểu Ngụ có thể được giải thoát không cần bôn ba cả đêm. Gã cũng chăng thèm nhận tiền thưởng, quả đầu chạy ngay.

Khai Tâm đưa tiễn tổng quản nội thị đáng thương, y sai người đi cất bữa tranh chữ này, ngày mai sẽ đi tìm học giả có tiêng để treo lên tường. Dù sao đây cũng là Hoàng đế ngự bút, coi như đồ bỏ cũng phải cung kính thật nhiều.

Ai... Chỉ tiếc mấy miếng mứt quả đó. Nếu biết thì để lại cho mình hưởng thôi,

Khai Tâm lắc đầu liên tục, nhìn thấy Mộc Thanh cứ nhìn chữ chăm chứ, thì tức giận nói: "Đừng nhìn nữa, nhìn mãi cũng không lấy vàng ra được. Hoàng đế ca a hẹp hòi."

Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn Khai Tâm. Ái nhân bình thường thông minh vô đối nhưng lại hay hồ đồ vào thời điểm quan trọng."

"Hoàng huynh nào có hẹp hòi? Không phải huynh ấy đã đưa vàng đến cho chúng ta sao? Tên quán hãy còn chưa nghĩ ra, nếu lấy tranh chữ tuyên thành Ngự bút này làm thành một bức hoành phi, làm tên của quán rượu, thì đây chính là biển chữ vàng còn gì. Có nói, buôn bán nhất định dồi dào không dứt."

Khai Tâm sáng mắt lên. Đúng nhỉ, chuyện đơn gian như vậy mà y không hề nghĩ đến. Y tưởng tượng có thể kiếm một mớn lớn từ tranh chữ của Hoàng đế thì cười nắc nẻ.

"Nói đúng nhỉ, Hoàng đế ca ca đã đem tranh chữ đến, không tận dụng triệt để thì thật có lỗi cới huynh ấy."

Ngày quán rượu khai trương, Khai Tâm mời vũ công đến tạo không khí. Trong ngoài quán rượu đông nghìn nghịt, cực kỳ huyên náo. Lầu chính có treo một biển hiệu đề bốn chữ 'Điều đỉnh thiên hạ' cực lớn, sáng lập lèo trên nền đỏ. Nghe bảo đó là chữ do chính Đương kim Thánh thượng ngự bút, cũng có không ít thực khách đến thưởng thức tranh chữ vì tiếng tăm của nó.

Khai Tâm kéo Mộc Thanh đến một góc lầu xem múa. Chợt y trôn g thấy trong đám người có bóng dáng quen thuộc lóe lên. Thế mà lại là Nhiếp Kỳ và Phó Thiên Thường mặc thường phục đến. Y vội nói nhỏ: 'Hoàng thượng ca ca đến dùng cơ, có cần thịt bọn họ không?"

"Không cần đâu." Mộc Thanh một lời bác bỏ: "Ngày đầu khai trương không thể thịt người, rước về điềm xấu. Thời gian còn dài, có thể từ từ thịt."

"Nói cũng phải." Khai Tâm chồm người ra trước, nghiêng đầu nhìn biển bàng, đột nhiên hỏi: "Đầu Gỗ, ngươi nói coi. Hoàng đế ca ca cố tình viết mấy chứ này cho ngươi, liệu có dụng ý khác không?"

"Dụng ý?"

"Đúng. Ám chỉ người một đợt gắn bó với nồi vạc, dù là chân dẫm thất tinh, cũng đừng vọng tưởng giành thiên hạ với hắn ta đấy."

Mộc Thanh quay đầu ngạc nhiên, lập tức cười kéo Khai Tâm vào lòng.

Cái ôm đem lại ấm áp, hệt như cảm giác ngày đó sau khi Mộc Thanh hôn mê tỉnh lại, được Khai Tâm ôm lấy. Lúc đó, hắn đã có trực gian, thanh niên có đôi mắt hoa đào to tròn này, sẽ là ngươi quan trọng nhất trong cuộc đời sau này của hắn.

"Thiên hạ? Ta đã có được thiên hạ của mình rồi. Ngươi chính là thiên hạ của ta!"

Hoàn tất bộ 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net