Chương 5: Diễn đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi cửa sau, không sai.

Công ty của Hạ Tư Gia đúng là một trong bốn nhà đầu tư lớn nhất của [chơi cổ]

Lợi dụng quan hệ , cũng không sai.

Hạ Tư Gia là người mà Ngô Trăn đích thân đề cử.

Nhưng, nói được như thế này thì cũng là quá thật thà rồi.

Dư Phong không khỏi nhớ đến cuốn tiểu thuyết trinh thám giật gân mà bản thân mượn năm xưa, trên trang thứ ba có tên một người nào đó bị khoanh tròn lại, bên cạnh đươc ghi chú bằng bút màu "Đây chính là hung thủ" .

Mặc dù hai chuyện không liên quan chút nào, nhưng đều mang đến cho y sự kinh ngạc và thất vọng, hình như còn có thêm một chút phẫn nộ nữa.

Dư Phong nhíu chặt hai đầu lông mày, thật lâu sau đó mới nói: "Quả thực có những yếu tố này, nhưng bối cảnh như vậy người khác cũng có, mà sở dĩ tôi chọn cậu, là bởi vì cậu có những điều kiện phù hợp nhất với nhân vật. "

Hạ Tư Gia ngẩn người, cậu và người bị bệnh tự kỷ rất giống nhau à?

"Nhân vật Kim Tiểu Hàn này cần phải khiến cho khán giả sinh lòng tiếc thương, cho nên y nhất định phải đẹp đẽ, mảnh mai, yếu ớt. Đó cũng là lý do mà tôi yêu cầu cậu giảm 5kg. "

Dư phong liếc nhìn Hạ Tư Gia với ý vị sâu xa, chuyển đề tài: "Mặc dù chúng ta đã tô vẽ chứng bênh tự kỷ ở một mức độ nhất định, trên một số phương diện thì nó tương tự với hội chứng Asperger, nhưng chung quy thì nó vẫn là một loại tật bệnh. "

"Theo mô tả của nhân vật, trí lực của Kim Tiểu Hàn rất thấp, có chướng ngại rõ ràng đối với việc giao tiếp, hơn nữa còn cáu kỉnh và dễ giận. Những thứ này cần phải được thể hiện bằng việc cường điệu hóa ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm gương mặt."

"Tôi đã xem qua phim của cậu, thứ lỗi vì phải nói thẳng, kỹ năng diễn xuất vô cùng ngây ngô. Thế nhưng, cậu lại có sự can đảm trong việc phóng thích thiên tính, diễn không trói buộc. "

Hạ Tư Gia hiểu, tức là đang nói nhìn cậu đẹp đẽ, diễn thoải mái chứ gì.

"Cậu có ưu thế của cậu, nhưng nếu không thể đạt được tới yêu cầu của tôi thì dù cho công ty của cậu có rót thêm bao nhiêu vốn, tìm bao nhiêu là người tới nói giúp cho cậu, tôi vẫn sẽ thay cậu ra. "

Khuôn mặt của Dư Phong vốn đã nghiêm túc, lúc này vì trầm xuống nên càng có thêm một loại cảm giác áp lực bức người, "Nội trong ba ngày, với điều kiện tiên quyết là không làm chậm trễ việc ghi hình, không cần biết cậu dùng phương pháp gì, giảm 1kg cho tôi!"

Hạ Tư Gia sợ ngây người, chỉ thiếu có 1kg mà y cũng nhìn ra được sao? Cậu hiểu rõ Dư Phong không phải chỉ là đang hù dọa, quả thực y đã từng có lần đổi người giữa chừng. Lúc đó diễn viên chính đã ghi hình được một nửa, tất cả nhà đầu tư đều phản đối việc thay người, thái độ của Dư Phong lại kiên quyết, cuối cùng là được như mong muốn.

Thấy Hạ Tư Gia không lên tiếng, Dư Phong chỉ coi như đã khiến cậu thấy bối rối, cười một tiếng ôn hòa, "Cậu cũng không cần phải cảm thấy quá áp lực, tôi sẽ giúp cậu hoàn thiện nhân vât, dù sao thì việc thay người cũng phiền phức."

Hạ Tư Gia luôn có cảm giác cái mỉm cười của Dư Phong có chút giống như nụ cười của nhân vật phản diện khi thực hiện được gian kế, dừng một chút nói: "Vâng. "

Cuộc trò chuyện rất nhanh đã đến lúc kết thúc, Dư Phong hỏi một vấn đề cuối cùng, "Cậu nghĩ rằng ở trong lòng của Kim Tiểu Hàn, anh trai có ý nghĩa như thế nào?"

"Người thân?"

"Là chỗ dựa duy nhất. "

Dư phong gợi nhắc: "Trí thông minh của cậu ta chỉ ở mức bốn, năm tuổi, cậu có thể tưởng tượng giống như sự dựa dẫm của cậu đối với cha mẹ của mình, dù là ngây thơ, nhưng trong tiềm thức vẫn biết, bọn họ yêu cậu, vĩnh viễn sẽ không làm hại cậu. "

Hạ Tư Gia nét mặt khẽ biến, nhanh chóng rũ mắt, "Em hiểu rồi. "

Có cái gông xiềng mang tên thay người, thái độ của Hạ Tư Gia trở nên nghiêm túc hơn một chút, không phải là sợ bị thay, mà là cảm thấy bẽ mặt.

Buổi chiều, cậu an phận ở trong phòng xem kịch bản, đến lúc khai máy mười phần tự tin, nhưng mà hiệu quả cũng không được như tưởng tượng cho lắm.

Địa điểm quay ngoại cảnh của [chơi cổ] chủ yếu tập trung ở thôn Già La và thành phố C, nhân vật chính Kim Lập Hạ là dân quê, trong nhà chỉ có mẹ và đứa em trai mắc bệnh tự kỷ. Kỳ thi đại học năm 1998 kết thúc, hắn là sinh viên đại học duy nhất trong thôn, được lên tỉnh để đi học.

Ngày nhận được thư báo đỗ, lần đầu tiên Kim Lập Hạ nhìn thấy được phồn hoa của thành phố lớn, cũng là lần đầu tiên nhận thức được sự chênh lệch giữa người với người.

Hắn nỗ lực học tập, làm thuê, hy vọng thông qua việc phấn đấu mà thay đổi tầng lớp của mình, nhưng đến học kỳ năm thứ ba, mẹ hắn mắc bệnh ung thư, mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm và Kim Tiểu Hàn, người không thể tự mình sinh tồn lên thành phố.

Vì để có thể gom góp tiền phẫu thuật cho mẹ, Kim Lập Hạ dưới cơ duyên xảo hợp học được cách đầu cơ đồ cổ, đáng tiếc là ca phẫu thuật thất bại.

Sau khi tiễn đưa mẹ, Kim Lập Hạ còn một khoản nợ khổng lồ và một đứa em trai cần hắn chăm sóc cả đời, hắn tạm nghỉ học để chuyên tâm kiếm tiền, trong lúc vô tình phát hiện ra khoản lợi nhuận kếch xù có thể thu được từ việc làm giả đồ cổ, bắt đầu bí quá hoá liều.

Trong quá trình làm giả đồ cổ, Kim Lập Hạ nhận ra thiên phú nghệ thuật đáng kinh ngạc của em trai mình, đối phương có thể phục chế hoàn hảo kỹ thuật điêu khắc, tráng men, lên màu gốm ba màu thời Đường.

Hai anh em chung sức hợp tác, vượt bao cửa ải, đồ cổ làm ra thật giả lẫn lộn, qua mắt vô số chuyên gia, thậm chí còn có mấy bảo tàng giành giật thu mua sau khi tuồn ra thị trường.

Năm 2005, một phú thương người Hoa tiêu 300 vạn Bảng Anh, lấy được một chiếc ấm đầu Phượng gốm ba màu thời Đường, quyên tặng cho viện bảo tàng thủ đô, không ngờ lúc vận chuyển lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến việc ấm đầu Phượng bị tổn hại.

Trong quá trình Viện bảo tàng lập tổ chuyên gia tiến hành phục hồi, phát hiện ra ấm đầu Phượng này là đồ giả, cuối cùng dính dáng đến vụ án làm giả đồ cổ lớn nhất từ trước đến nay.

Vụ án này làm kinh động tới cả triều đình [1], phía trên nghiêm lệnh tra rõ, Kim Lập Hạ nhạy bén phát giác ra có biến, sau khi qua mặt được sự truy vấn của cảnh sát, mang theo Kim Tiểu Hàn trốn về quê.

[1] Gốc là "Cao tầng", mình dùng từ triều đình để giống như dân mình khi nói đến các cụ các bác phía trên (A.K.A những người cầm quyền, lãnh đạo cấp cao).

Buổi ghi hình đêm nay, chính là cảnh mà anh em nhà họ Kim vừa trốn về quê.

Bởi vì đi đường liên tục mấy ngày, Kim Tiểu Hàn khá mệt mỏi, không chịu đi thêm một bước nào nữa.

Kim Lập Hạ cũng đã sức cùng lực kiệt, áp lực đè nặng, trong cơn tức giận ném Kim Tiểu Hàn ở ven đường, sau đó hối hận, quay trở lại kéo Kim Tiểu Hàn theo, lại bị đối phương tay đấm chân đá.

Hạ Tư Gia chưa bao giờ quay phim nào mà cần phải hoạt động tay chân kịch liệt đến như thế, cậu tự nhận thấy là bản thân đã diễn vô cùng giống như thật, nhưng Dư Phong vẫn không hài lòng, chê tâm trạng và động tác của cậu chưa đủ chân thực. Dù là Ngô Trăn bảo cậu đánh thật, lúc Hạ Tư Gia ra tay vẫn thu lực lại, đây là phản ứng hoàn toàn trong vô thức của cơ thể.

Liên tục quay tầm mười lần, Hạ Tư Gia nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, đã phải sửa makeup 2, 3 lần.

Dư phong bảo cậu nghỉ ngơi một lát, gọi Ngô Trăn vào. Hai người nói thầm gì đó, Hạ Tư Gia thấy Ngô Trăn nhíu lông mày, rồi gật đầu một cái. Cậu cho là đạo diễn chỉ dẫn Ngô Trăn cái gì đó, nhưng sau khi bắt đầu quay, Ngô Trăn cũng không nói gì, cách diễn cũng không có sự thay đổi nhiều.

Quay thêm bốn lần nữa, trạng thái tinh thần của Hạ Tư Gia ngày càng kém, thể lực cũng bị tiêu hao rất nhiều, cậu hoài nghi có khi quay suốt đêm cũng chưa chắc qua được. Trong lúc mơ màng, cậu vô ý tát vào mặt của Ngô Trăn, chỉ nghe một tiếng "chát" vang lên, dấu bàn tay đỏ nhạt dần dần trở nên rõ ràng dưới ánh đèn chiếu xuống, Hạ Tư Gia bỗng ngây ngẩn cả người.

Sau vài giây đồng hồ yên tĩnh, đạo diễn hô cắt.

"Xin l-- "

"Tại sao không diễn tiếp?"

Ngô Trăn cắt ngang lời xin lỗi của Hạ Tư Gia, ngữ khí mang theo sự lạnh lẽo mà trước đây chưa từng có:

"Bị đánh là tôi, tôi còn không dừng lại, tại sao cậu lại dừng? Từ chín giờ đến giờ, quay mười tám lần, đạo diễn Dư đích thân mổ xẻ giảng giải kịch bản, tôi cũng hết lòng giúp cậu diễn, thế nhưng cậu lại mãi không bắt được tâm trạng. "

"Hạ Tư Gia, cậu đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người, lãng phí tài nguyên của cả đoàn làm phim. "

Hạ Tư Gia bị nói đến mức không biết phản ứng ra sao, ngoài cậu ra, mỗi người trong trường quay đều bị cơn bộc phát bất ngờ của Ngô Trăn dọa cho sợ ngây người. Trong ấn tượng của bọn họ, Ngô Trăn luôn luôn hành sự để lại đường lui, dù là có ý kiến đối với ai đó hoặc chuyện nào đó, cũng sẽ không nổi giận rõ ràng như thế.

Nhưng giờ phút này, thế mà Ngô Trăn lại chỉ trích Ha Tư Gia ngay trước ống kính. . .

Dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, Ngô Trăn tiến lên một bước, tới gần Hạ Tư Gia, ở khoảng cách gần ở mức thân mật, dùng mức âm lượng mà chỉ có hai người nghe được nói: "Là anh của cậu bảo tôi đề cử cậu, nhưng hình như cậu cũng không thèm để ý đến cơ hội này. "

"Nếu cậu không muốn diễn, có thể kịp thời dừng lại, đạo diễn Dư thật ra đã sớm chuẩn bị người mới, bây giờ đang ở trường quay, làm người thay thế cho cậu. "

Anh chằm chằm vào Hạ Tư Gia, trong mắt lộ ra cao cao tại thượng khinh thị và trào phúng, "Tôi nghĩ rằng cho dù có đổi thành một người mới nào đó, cũng sẽ không tệ hại đến mức như cậu. "

"Mẹ!"

Hạ Tư Gia đẩy mạnh Ngô Trăn ra, trong mắt lửa giận dâng lên muốn ra: "Ai khiến anh đề cử thì anh đi mà kiếm người đó! Tưởng tôi muốn tới cái nơi đến chim còn không thèm ỉa này lắm hả?

Một tiếng hét này của cậu, khiến những người xung quanh cũng phải giật mình thanh tỉnh. Mắt thấy Hạ Tư Gia đã nắm lấy cổ áo của Ngô Trăn, Lục Hinh lòng nóng như lửa đốt chạy lên, các staff cũng tiến đến ngăn giữa hai người.

Nhưng Hạ Tư Gia cũng không hợp tác, chỉ muốn tìm Ngô Trăn nói lý. Trong lúc giãy giụa, cùi chỏ của cậu vô ý đụng vào Lục Hinh, cô xuýt xoa vì đau, Hạ Tư Gia nghe thấy, thoáng dừng, ngừng tay lại với nét mặt khó coi.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn kiểu này, Dư Phong cũng không nổi giận, chỉ bảo Hạ Tư Gia và Ngô Trăn tự đi nghỉ ngơi.

Lục Hinh lôi kéo Hạ Tư Gia vào một góc, mấy người trợ lý vội vàng đưa nước và đồ tới, nhiệt độ buổi tối rất thấp, nhưng giờ phút này nhiệt độ trên đầu Hạ Tư Gia còn hơn cả bốc hỏa, dịch người ra không để ý tới ai.

Nhóm trợ lý không biết làm sao, thế nhưng cũng không sợ, các cô ấy đi theo Hạ Tư Gia ít nhất cũng một năm, biết rõ tính tình sếp dù khó đoán thế nhưng xưa nay không mắng người bên cạnh, thế là đều im lặng đứng ở một bên, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng.

"Làm sao mà lại làm rùm beng lên vậy?" Lục Hinh nhẹ giọng hỏi.

"Ai mà biết được anh ta phát bệnh gì, đúng là đồ điên!" Hạ Tư Gia hốc mắt ửng đỏ, như đang tủi thân, nhưng cậu chỉ đơn thuần là đang giận dữ.

Lục Hinh hơi đau lòng, tuy rằng cô quản lý Hạ Tư Gia, luôn chê cậu là một tên "yêu tinh phiền phức", thế nhưng trong số những nghệ sĩ mà cô dẫn dắt, thân cận nhất cũng chỉ có Hạ Tư Gia. Trong lòng cô đã luôn xem Hạ Tư Gia như là em trai của mình.

Cô quay đầu đưa mắt nhìn Ngô Trăn, đối phương đưa lưng về phía này, cách xa đám người, một mình đứng trong màn đêm.

Cho dù biết không nên xử trí theo cảm tính, nhưng Lục Hinh có lẽ ngay bây giờ trong phút chốc đã sinh ra một chút bất mãn đối với Ngô Trăn. Trong lúc cô mềm giọng an ủi Hạ Tư Gia, Dư Phong đi tới.

"Tư Gia vẫn chưa hạ hỏa à?" Dư phong vỗ vỗ lưng của Hạ Tư Gia.

Hạ Tư Gia đã nổi nóng thì dù là ai cậu cũng không cho mặt mũi, nghiêm mặt không nói lời nào, nhưng Dư Phong cũng không để bụng.

"Có cảm thấy Ngô Trăn vô cùng đáng ghét hay không?

Hạ Tư Gia khẽ nâng lên mắt.

"Có muốn đánh cậu ta hay không?"

". . ."

Nghe lời động viên không khác gì kích động của Dư Phong, Hạ Tư Gia trở về trước ống kính.

Dấu tay trên mặt của Ngô Trăn đã được che khuất bởi lớp trang điểm, cũng như xóa sạch sự áy náy còn sót lại của Hạ Tư Gia.

Khi clapboard dập xuống, Ngô Trăn giống như trước, lôi kéo Hạ Tư Gia đi trên đoạn đường đất gồ ghề. Anh có thể cảm giác rõ ràng được sự kháng cự của đối phương, ngay cả lực cản trở cũng lớn hơn nhiều.

Ngô Trăn bước càng lúc càng nhanh, dùng hết sức kéo lê theo người ở phía sau, trong đáy mắt nổi lên phong ba. Bảy, tám ngày hoảng hốt chạy trốn, nơm nớp lo sợ, đã khiến hắn thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi. Vì để che giấu hành tung, hắn không dám tự mình lái xe, không dám đi máy bay tàu lửa, chỉ có thể đi nhờ xe, không ngừng thay đổi phương tiện di chuyển.

Hắn nhất định phải tiêu trừ tất cả mối nguy, tuyệt đối không thể bị bắt.

Kim Lập Hạ không sợ ngồi tù, chỉ sợ em trai không có ai chăm sóc. Đó là người thân duy nhất của hắn, là lương tri, là bộ rễ, cũng là vảy ngược của hắn.

Nhưng Kim Tiểu Hàn vĩnh viễn không thể nào hiểu được lòng hắn.

Tâm tình tiêu cực đã mệt mỏi đến điểm giới hạn, khi đã an toàn về đến quê nhà, thêm sự vô tri tùy hứng của Kim Tiêu Hàn, dây cung duy trì lý trí của Kim Lập Hạ đứt đoạn, hắn đột nhiên dừng bước, vung mạnh tay.

Theo quán tính, Kim Tiểu Hàn ngã dập mông xuống đất.

Trái tim của Kim Lập Hạ như bị dằm đâm, nhưng so với sự bực bội và tức giận ngập trong đầu, việc nhỏ nhặt như vậy cũng không còn đáng kể. Hắn quay đầu bước đi, lần đầu tiên trong đời hắn bỏ rơi em trai, nhưng chưa đi được bao xa thì đã bị đánh vào sau gáy.

Nắm bùn nát tươm, Kim Lập Hạ tỉnh táo lại như một kỳ tích-- Kim Tiểu Hàn và người bình thường khác nhau, dù đã hai mươi tuổi nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao hắn lại mong chờ một đứa trẻ có thể hiểu nỗi khổ tâm của hắn chứ.

Sự hối hận dần dâng lên, Kim Lập Hạ xoay người, thấy Kim Tiểu Hàn vẫn ngồi ở trên mặt đất, vội vàng chạy lại giữ chặt cánh tay của đối phương.

Một trận đấm đá như mưa rơi trên người hắn, dù tâm trí của Kim Tiểu Hàn không được hoàn thiện, nhưng sức lực vẫn là của một người trưởng thành. Kim Lập Hạ không tránh, dùng sức ôm chặt em trai, cường ngạnh giữ người trong ngực.

"Cắt, OK!"

Hạ Tư Gia nghe thấy tiếng của Dư Phong, nhìn về phía máy quay, thấy đạo diễn bật ngón cái về hướng này.

Dư Phong quả thực rất hài lòng, trên thực tế, cả cú ngã sấp của Hạ Tư và nắm bùn mà cậu ném vào người Ngô Trăn, đều không có trong kịch bản, nhưng những thứ tình cờ xảy ra này lại khiến cảnh quay thêm trọn vẹn, có logic phù hợp với hành vi.

Dựa trên cảnh quan và góc quay, còn phải thay đổi vị trí máy rồi quay thêm vài cảnh nữa, Dư Phong nói: "Diễn viên nghỉ ngơi một chút, camera ánh sáng điều chỉnh vị trí, đổi qua trung cảnh [2]. "

[2] Medium Shot (MS): Góc quay hẹp hơn quay toàn cảnh và rộng hơn quay cận cảnh.

Đợi đến lúc xong hết cảnh quay, Dư Phong nhìn màn hình giám thị một lúc rồi kêu Hạ Tư Gia tới.

Lúc đó Ngô Trăn đang đứng ở bên cạnh đạo diễn, lẳng lặng nhìn Hạ Tư Gia, nhưng mà ngay cả một cái liếc mắt cậu cũng không cho, vòng qua anh đứng ở phía bên kia.

"Cậu đến xem này. " Dư Phong dịch người sang một bên.

Hạ Tư Gia cúi người, chuyên chú nhìn vào màn hình. Dù kinh nghiệm của cậu không nhiều, cũng có thể nhìn ra cảnh quay đoạn này cậu vô cùng linh động, có sức hút, diễn với vị Ảnh Đế Ngô Trăn này cũng không bị áp chế đến mức cực kỳ rõ ràng.

"Thế nào?" Dư phong hỏi.

Hạ Tư Gia dè dặt cười một tiếng, "Rất tốt. "

Tốt thì tốt, nhưng chỉ là trông không giống cậu lắm.

Hạ Tư Gia nghĩ đến lời Ngô Trăn từng nói, Dư Phong sẽ khiến cho khí chất tự thân của cậu trở nên suy yếu trong lúc quay, khiến cậu trở thành vật phẩm trong phim.

Cậu nghiêng mắt liếc nhìn Ngô Trăn một cái, anh đáp lại ánh mắt của cậu, khẽ cười.

"Tư Gia cũng đừng trách thầy Ngô của chúng ta, là tôi giao cho cậu ta tìm cơ hội gây sự với cậu. " Dư Phong chú ý tới màn giao lưu ánh mắt của hai người, chợt nói.

Hạ Tư Gia ngẩn ra, hai chữ không tin viết đầy trên mặt.

"Cậu biết tại sao tôi lại sắp xếp cho cảnh quay này làm cảnh mở đầu không?"

Vấn đề này cũng không khó trả lời, rất nhiều đạo diễn đều sẽ đem cảnh quay tâm trạng kịch liệt hoặc thân mật đặt ở đầu, Hạ Tư Gia ở trong giới này cũng đã hơn một năm, cũng đã từng nghe: "Là muốn thông qua việc tương tác cơ thể, gia tăng sự ăn ý giữa các diễn viên bằng tốc độ nhanh nhất có thể?"

"Đúng, trước đó quay không thuận lợi, cũng là bởi vì hai cậu khuyết thiếu cảm giác tin tưởng và độ ăn ý. "

Dư Phong nói: "Ngô Trăn có kinh nghiệm phong phú, điểm này đối với cậu ấy thì không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng cậu thì lại lo lắng quá nhiều, sợ ra tay quá mạnh, lưu lại dấu vết, hoặc là cái gì khác. Mà thật ra cho dù cậu có đánh thật, Ngô Trăn cũng sẽ có kỹ xảo tránh được, đồng thời đánh lừa ống kính. "

"Tóm lại, tạp niệm quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới biểu hiện, ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng, bây giờ cãi nhau xong có thấy thoải mái hơn rồi không?"

Dư phong giải thích xong, thuận miệng cảm thán: "Nếu không phải cách kia không thể dùng đến, tôi cũng không muốn khiến thầy Ngô làm phản diện đâu. "

Hạ Tư Gia cẩn thận nghĩ lại, hình như trong lúc ghi hình cậu thật sự không thể đánh trúng Ngô Trăn được, lẽ nào một cái tát kia là đối phương cố ý?

Hắn hoài nghi nhìn về phía Ngô Trăn, liền nghe đối phương nói: "Ngại quá, vừa rồi tôi nói rất quá đáng. "

Hạ Tư Gia nghĩ tới những lời chỉ trích kia của Ngô Trăn, trong lòng vẫn không thoải mái, trong đó có lẽ có lời thật lòng.

"Mặc dù Hạ Cẩn tìm tới tôi, nhưng tôi đề cử cậu, hoàn toàn là vì cậu phù hợp với nhân vật trong tưởng tượng của tôi, với lại, " Ngô Trăn ngậm lấy cười nói: "là một khán giả của thầy Hạ, tôi rất mong chờ được hợp tác với cậu. "

Hạ Tư Gia có chút khó chịu đối với thái độ lấy lòng của Ngô Trăn, hơi mất tự nhiên nói: "Quên đi, tôi cũng không cẩn thận mà đánh trúng anh, không sao chứ?"

"Không sao, cậu cũng không dùng bao nhiêu lực, hơn nữa đó là tôi cố ý bị đánh. "

Quả nhiên.

"Anh kính nghiệp thật đấy. " Hạ Tư Gia không nhịn được mà châm chọc, hơi tức giận, "Lẽ nào ngoài cãi nhau ra không có cách nào ôn hòa hơn à?"

"Có đó, đạo diễn Dư có nhắc đến, không dùng được. "

"Là gì?"

"Cậu không biết thật à?"

Hạ Tư Gia lắc lắc đầu.

Ngô Trăn khóe môi cong cong, chậm rãi phun ra hai chữ: "Hẹn ch!ch. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net