Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chồng ơi sao anh không qua đây?"

Lúc mà Tần Cảnh đến bệnh viện thì Thời Thanh Tự đã tỉnh rồi.

Omega nằm trên giường vừa nhìn thấy anh, mới vừa rồi còn ánh mắt còn ảm đạm u ám lập tức sáng lên, ngoan ngoãn ngồi trên giường gọi một tiếng "Chồng ơi"

Tần Cảnh trực tiếp ngây người tại chỗ, đỉnh đầu có một chuỗi dấu chấm hỏi và chấm than bay qua.

Thời Thanh Tự vừa mới gọi anh là gì cơ ?

Chồng ơi ?!

Hôm nay anh đang họp, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng như trống bỏi (1)

Nguyên văn là 催命符, ý nghĩa là bùa đòi mạng, được ẩn dụ cho những trận đấu khắc nghiệt, biện pháp nghiêm khắc,...

Lần đầu tiên hắn cúp máy nhưng không ngờ tới phía bên kia điện thoại không từ bỏ ý định gọi lại một lần nữa.

Anh chỉ có thể tạm dừng cuộc họp đi nghe cuộc điện thoại không biết của ai kia.

"Alo, chào ngài, xin hỏi ngài có phải là người nhà của bệnh nhân Thời Thanh Tự không?"

Câu đầu tiên mở miệng của đối phương làm đại não của Tần Cảnh giống như bị chết máy, anh cố gắng làm âm anh cố gắng làm âm thanh của mình bình tình trở lại.

"Đúng, tôi là chồng em ấy, em ấy bị làm sao vậy?"

"Anh Thời vừa mới gặp tai nạn xe. Bước đầu chẩn đoán rằng anh ấy bị chấn động não nhẹ, vừa rồi hỏi thì cái gì anh ấy cũng nói không biết. Chúng tôi tìm được trong điện thoại anh ấy số điện thoại của ngài, bây giờ anh có tiện qua đây không?"

Bây giờ Tần Cảnh không có tâm trạng quan tâm xem rốt cục là trong điện thoại ghi như nào mà bác sĩ đoán ra anh là người nhà của Thời Thanh Tự, chỉ nói một câu "Tới luôn đây".

Cúp điện thoại chuẩn bị đi tới bệnh viện.

Anh để cho trợ lý thay mình tiếp tục cuộc họp, ngay cả quần áo cũng không thay, lái xe không dừng nghỉ tới bệnh viện.

Vừa mới bước vào phòng bệnh, định hỏi xem đối phương có chỗ nào thấy không ổn không thì đã bị tiếng gọi "Chồng ơi" của Thời Thanh Tự làm cho đứng hình tại chỗ.

Người gặp tai nạn không phải là anh đấy chứ? Đây có lẽ không phải là anh nghe nhầm.

Giống như để chứng minh cho suy đoán của anh, omega với sắc mặt thiếu sức sống nhưng ánh mắt sáng ngời lại gọi thêm một tiếng nữa.

"Chồng à, vì sao anh lại không qua đây?"

Tần Cảnh bỗng nhiên hoàn hồn, hơi ngạc nhiên đáp: "Qua đây, qua đây."

Anh vừa tới gần, omega ở trên giường lập tức tiến lại gần, hai tay mềm mại như không có xương ôm vào eo anh, vùi cả mặt vào phần lưng bụng, còn dùng một biên độ nhỏ để cọ cọ.

Đáng thương nói: "Sao bây giờ anh mới tới, em đợi anh rất lâu rồi."

Tần Cảnh còn đang chìm trong trạng thái nghe không lọt tai, chỉ có thể cứng nhắc trả lời: "Xin lỗi, anh vừa rồi đang họp."

Anh thử dò hỏi omega: "Em còn nhớ tại sao mình lại gặp tai nạn xe không?"

Thời Thanh Tự lắc đầu.

Tần Cảnh: "Thôi bỏ đi, người không sao là tốt rồi."

Bởi vì khoảng cách gần, anh có thể ngửi được mùi vị của quả đào mật. Gần như là trong nháy mắt, anh đã biết đây là tín tức tố của Thời Thanh Tự.

Tần Cảnh cùng Thời Thanh Tự là hôn nhân xứng đôi vừa lứa. Trong ba năm, hai người trừ cuối tuần ra thì trong tuần số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thật ra lần đầu tiên mà Tần Cảnh gặp Thời Thanh Tự, ấn tượng đối với Omega này khá tốt. Lúc đó còn nghĩ, so với những Omega thích bám dính lấy người khác thì anh càng thích kiểu Omega thế này hơn. Trong thâm tâm anh thấy ngày thường vừa không cần anh phải ở cùng quá nhiều, cũng không cần để anh vừa phải cưng chiều vừa phải dỗ dành.

Nhưng dần dần, không biết từ bao giờ mà tâm tình của Tần Cảnh trước đây từ "Omega này không có bám dính người thật hợp ý mình. " thành "Sao em ấy vẫn chưa đến tìm mình."

Ngay cả kì phát tinh của đối phương cũng là Thời Thanh Tự tự mình trải qua một mình.

Vả lại mỗi lần có nơi lưu lại tín tức tố, đối phương đều sẽ dọn dẹp sạch sẽ, một chút mùi vị cũng không lưu lại.

Đây là lần đầu tiên anh ngửi được mùi vị tín tức tố của Thời Thanh Tự, rất ngọt nhưng lại không ngấy, có cảm giác giống như cắn một miếng lớn đào mật nhiều nước.

Theo bản năng anh vuốt ve mái tóc của Omega mềm mại ngoan ngoãn, trái tim đập thình thịch.

Ở ngoài mặt thì nhẹ giọng hỏi: "Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"

Thực ra thì trong lòng đã sớm vang lên tiếng thét chói tai của con sóc thảo nguyên (Marmota bobak)

(Con này nè mọi người =))) Chiếc meme vô cùng signature)

A a a a a Dáng vẻ làm nũng của vợ anh đáng yêu chết mất.

Nhưng anh đột nhiên ý thức được một việc.

Đây có thể là di chứng của tai nạn xe. Anh không thể làm một tra A thấy vợ mình làm nũng mà không chú ý đến vấn đề sức khỏe được.

Thời Thanh Tự nháy mắt, lông mi như cây quạt nhỏ nhấp nha nhấp nháy, hai con ngươi thanh tú ẩn chứa không còn là sự lãnh đạm và xa cách mà thay vào đó là sự ỷ lại.

Omega lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Không có chỗ nào không thoải mái cả, em muốn về nhà."

Tần Cảnh nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nhẵn bóng mịn màng của cậu, nói to: "Được, một lát nữa chúng ta về nhà, anh đi hỏi bác sĩ một số việc, em ngoan ngoãn ở lại đây đợi anh nhé."

"Được ạ ~ vậy anh nhất định phải về nhé, đừng quên em vẫn ngồi đợi anh."

"Ừm."

Trên hành lang bệnh viện.

Tần Cảnh vừa ra khỏi cưởi đã ra kiếm bác sĩ phụ trách kiểm tra sức khỏe cho Thời Thanh Tự.

Anh kể lại ngắn gọn tình huống vừa rồi, hỏi: "Bác sĩ, vì sao Omega nhà tôi lại có tình trạng như hiện nay?"

"Đây có lẽ là do di chứng của tai nạn xe, não bị chấn động nhẹ gián tiếp làm kích hoạt những thứ trong vô thức của tính cách, chờ anh ấy khôi phục trí nhớ thì sẽ tốt lên thôi."

"Tình huống thế này sẽ kéo dài trong bao lâu?"

"Nói không chừng thì có thể ngày mai sẽ khôi phục, cũng có thể mãi mãi cũng không khôi phục được."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ, vậy khi nào em ấy có thể xuất viện vậy."


Lúc đầu mình đã định không làm gì tiếp nữa nhưng nghĩ về việc sắp thi HSK nên lại xách đít lên làm =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei