Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Ở bên nhau cả đời

Tần Cảnh chỉ có thể để Thời Thanh Tự đồng ý tham dự buổi tiệc, bởi vì 5 phút trước anh cũng nhận được lời mời tương tự.

Nếu như để cho anh đối phương đi một mình anh cũng không yên tâm. Bây giờ hai người đều nhận được lời mới thì đúng lúc có thể đi cùng với nhau.

Nhưng trong ấn tượng của anh, Thời Thanh Tự giống như trước đây chưa từng tham gia các buổi tiệc như thế này.

Cần phải mua thêm quần áo thôi.

Có lý do chính đáng nên buổi chiều Tần Cảnh cố ý trốn việc, không tới công ty của anh nữa.

Thời Thanh Tự mở cửa xe ra, kể cả có đang cài dây an toàn phía trước cũng không ngăn được cậu thò đầu ra ngoài. Nhìn thấy con đường đi trước mắt không phải đường về nhà, mới quay đầu lại hỏi alpha: "Chồng ơi, chúng ta đi đâu vậy?"

Tay Tần Cảnh cầm vô lăng, liếc nhìn omega, phân tâm đáp lời: "Đưa em đi mua quần áo đó, ngồi tử tế vào, đừng thò người ra ngoài nữa, nguy hiểm lắm đấy."

"Được goy ~"

Nói ra thì thấy cứ kì kì, Thời Thanh Tự mất trí nhớ cứ bảo gì là nghe cái đó, giống như một cái đuôi nhỏ vậy, đi theo anh mọi lúc mọi nơi. Điều này làm anh cảm thấy bớt lo lắng đi nhiều.

Trung tâm mua sắm rất lớn. Trong trường hợp sợ omega không tìm thấy anh thì Tần Cảnh sẽ chủ động dắt tay cậu, ôm chặt trong lòng

Nhưng nếu Thời Thanh Tự không thích như thế, muốn bỏ ra thì Tần Cảnh sẽ từ ôm trở thành nắm chặt 10 ngón tay.

Omega ngẩng gương mặt nhỏ như lòng bàn tay lên, cười vừa lòng: "Thế này mới đúng nè, chồng à anh nắm tay cũng không biết nắm."

"Đúng đúng đúng, Thanh Tự mới biết nắm đó."

Alpha mồm thì nói như thế nhưng mà tay vẫn kéo chặt em bé vào lòng.

Trước khi tới thì Tần Cảnh đều hẹn trước sẽ tới may đo với cửa hàng. Lần này tới là bởi vì cần may đo và thử đồ cho Thời Thanh Tự.

Ông chủ cửa hàng đưa 2 bộ quần áo tới cho Thời Thanh Tự, nói: "Cậu thử trước kiểu dáng với màu sắc này đi, nếu hợp thì tôi sẽ lấy số đo cho cậu."

Omega ôm hai bộ quần áo, vô tội chớp chớp mắt, cậu chớp chớp mắt, nhìn alpha của mình nói nhỉ: "Chồng ơi, anh vào thử với em đi."

Tần Cảnh chiều chuộng vuốt mặt omega, cười nói: "Đi thử quần áo mà còn cần anh đi vào cùng em nữa cơ à?"

Thời Thanh Tự gật đầu lia lịa (*), đáng thương đáp: "Cần chứ cần chứ, nhỡ như em vào một mình lại có một người nào đó đánh úp em, bắt cóc em đi, anh muốn tìm em cũng không có được nữa đâu."

"Em lại còn overlinhtinh nữa cơ à."

"Em nói thật mà, trên phim đều diễn như thế hết."

Tần Cảnh tỏ vẻ miễn cưỡng, stundere nói: "Vậy được rồi, vì để không bị người khác bắt mất em bé của anh, anh mới miễn cưỡng vào cùng em thôi nhé."

"Chồng em là tốt nhất luôn."

Cảnh tình tứ của hai người đương nhiên là ông chủ cửa hàng quan sát được hết, anh ta trêu chọc nói: "Hai vị đây tình cảm thật tốt, mới kết hôn không lâu sao?"

Trong nhận thức của ông chủ cửa hàng, kiểu tương tác vợ chồng này đều thường là mới kết hôn không lâu, đúng là ngọt như mìa lùi luôn.

Tần Cảnh cầm đồ từ tay omega lên, miệng hơi nở nụ cười: "Không phải đâu, chúng tôi đã kết hôn ba năm rồi."

"Ai, thật là hạnh phúc, không giống nhà chúng tôi, kết hôn cũng 10 năm rồi ngày nào cũng cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh."

"Qua thời hạn bảy năm rồi mà, hai người rất định sẽ ở bên nhau cả đời luôn."

"Hahaha hai người cũng vậy nhé."

Tần Cảnh ở trong lòng cười khổ, kì hạn một đời đúng là làm người ta rung động biết bao. Nhưng bọn họ không biết có thể trải qua bảy năm với nhau hay không. Thời Thanh Tự cũng không thích anh, bọn họ chỉ là hôn nhân xứng đôi thôi.

Chưa đợi anh nói gì, một âm thanh vừa vui vẻ vừa có vài phần hạnh phúc từ người bên cạnh vang lên.

"Đương nhiên rồi, chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau cả đời."

Tần Cảnh nhìn omega, trong mắt bỗng không tự nhiên lại có vài phần ấm áp, nói giọng kiên định: "Ừm, nhất định là phải ở bên nhau cả đời."

"Đi thôi, đi thôi, đi thử đồ nào."

Phòng thử đồ rất lớn, hai người đứng vẫn còn rộng. Tần Cảnh vừa đóng cửa, đã thấy Thời Thanh Tự đứng cởi đồ rồi.

Không giống alpha cường tráng da dẻ thô ráp, omega từ nhỏ tới lớn đều không phơi nắng nhiều, cho nên da rất trắng, một chút nhược điểm cũng không thấy. Ánh sáng chiếu vào nhìn càng trơn bóng tinh tế.

Vành tai của Tần Cảnh tự nhiên càng ngày càng nóng lên, không cần nhìn cũng biết là tai bây giờ đang đỏ bừng.

Anh không thể không di chuyển tầm mắt đi, nhỏ giọng nói: "Mặc áo sơ mi vào trước đã, cẩn thận không tí nữa lạnh."

Omega ngây thơ không biết dáng vẻ của mình bây giờ đối với alpha nguy hiểm thế nào, chỉ ngoan ngoãn đáp lời "Vâng".

Com lê mặc không quá phức tạp. Trước tiên là phải mặc áo sơ mi, sau đó là quần, cuối cùng là mới mặc khoác ngoài.

Thời Thanh Tự thử bộ đầu tiên là bộ màu xanh hải quần, mặc bộ này nhìn omega càng trắng hơn.

Nhưng Tần Cảnh lại lắc đầu: "Không được không được."

Thời Thanh Tự vốn đã có khí chất thiếu niên rồi, bình thường đều mặc com lê tối giản. Bộ đồ này mặc lên người omega lại hơi có khí chất thành thục.

Bộ thứ hai thử là màu trắng, nhìn tổng thể thì phù hợp với khí chất của Thời Thanh Tự hơn, vừa nhìn một cái đã có cảm giác sinh viên đại học tham gia sự kiện mà lại không bị lỗi mốt.

Màu thì phù hợp rồi nhưng kiểu dáng thì lại thấy có khuyết điểm gì đó.

Thời Thanh Tự nhìn bộ quần áo mình mặc, nói giọng đáng thương: "Bộ này cũng không được sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei