Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Đánh dấu vĩnh viễn

Tần Cảnh nhìn chằm chằm cậu rất lâu, lâu tới mức Thời Thanh Tự cảm giác đối phương sẽ buông mình ra. Alpha lại đột nhiên mở miệng.

"Nhưng mà anh thích vợ mà."

Nghe thấy lời nói đó, Thời Thanh Tự rũ mắt xuống, cậu mím đôi môi đang khô hanh vì kì phát tình tới.

Một lúc sau, giống như tự nói tự nghe cũng như thức tỉnh bản thân, thấp giọng nói: "Alpha ở kì dịch cảm nhận vào tín tức tố của omega sinh ra sự phụ thuộc."

"Không phải mà, anh thực sự thích vợ, từ lần đầu tiên gặp em anh đã thích em rồi."

Alpha vội vàng giải thích. Đôi mắt đen sâu thẳm đầy sự hoảng loạng.

"Anh..."

Trên khuôn mặt vốn lãnh đạm của Thời Thanh Tự bỗng xuất hiện những vết nứt.

Bởi vì cậu biết rõ, bình thường alpha sẽ không nói những lời làm người khác hiểu nhầm, chỉ có kì dịch cảm mới làm anh trở thành một đứa trẻ. Anh sẽ nói hết những gì trong lòng mà anh nghĩ ra.

Tần Cảnh chầm chậm cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của omega, thấy đối phương không chống cự, anh nắm eo Thời Thanh Tự, hôn một hôn thật sâu.

Trong phòng ngủ rất nhanh lại xuất hiện tiếng nước khiến người ta tưởng tượng. Quần áo vốn ở trên giường bị quét sạch xuống đất. Nồng độ tín tức tố ngày càng tăng cao, giống như muốn tràn ngập cả căn phòng.

Theo đó răng nanh của alpha đâm vào tuyến thể mềm yếu của Thời Thanh Tự. Lần đầu tiên đánh dấu vĩnh viễn được hoàn thành.

Nhưng đêm nay vẫn còn tiếp tục, dấu ấn thuộc về bọn họ vẫn chưa kết thúc.

Thời Thanh Tự tỉnh lại cũng phải 7 ngày sau. Trên giường không có ai, phòng ngủ cũng được dọn dẹp, quần áo vứt đầy dưới đất cũng không thấy đâu.

Đột nhiên cảm giác trống rống làm Thời Thanh Tự vô thức thất vọng. Cậu tự ngồi dậy trên giường, không biết đang nghĩ cái gì.

Một lúc sau lật chăn ra định chuẩn bị vệ sinh cá nhân, vừa mới bước xuống thì cửa phòng ngủ bị người bên ngoài mở ra.

"Thanh Tự em tỉnh rồi à, anh vừa mới hầm cháo, em mau ăn đi."

Trên người alpha đang mặc một chiếc tạp dề, tay thì đang cầm một bát sư, nhìn thấy anh như vậy, trong mắt Thời Thanh Tự lóe lên sự ngạc nhiên bất ngờ.

Cậu vô thức nắm chặt quần áo, nói nhỏ: "...Em đi vệ sinh cá nhân trước."

Tần Cảnh gật đầu: "Được."

Trong phòng vệ sinh

Thời Thanh Tự nhìn vết đỏ trên cổ mình rơi vào trầm tư.

Những cảnh tượng trong 7 ngày qua giống như thước phim tua đi tua lại trong đầu.

Cậu đã cùng Tần Cảnh đánh dấu vĩnh viễn rồi.

Mà Tần Cảnh vừa nãy lại không có vẻ gì là tức giận, thậm chí còn nói những lời rất dịu dàng.

Lẽ nào anh cũng hơi hơi thích cậu chăng?

Từ trước tới nay Thời Thanh Tự chưa từng có ý nghĩ nào quá phận, nhưng bây giờ cậu cần một câu trả lời.

Cậu nhanh chóng rửa mặt đánh răng, lúc đi ra vẫn thấy alpha chưa rời đi, lặng lẽ ngồi trên giường như đang đợi cậu.

"Đừng đứng đó nữa, mau qua đây ăn đi, để tí nữa là nguội đó."

Thái độ thản nhiên của đối phương khiến cậu cảm thấy mờ mịt. Cậu đứng một lát rồi bước qua đó, nhận bát cháo từ tay Tần Cảnh, nhỏ giọng nói 1 câu "Cảm ơn"

Tần Cảnh bị khựng một lát, sau đó lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: "Em mới trải qua kì phát tình, không thể ăn đồ dầu mỡ với cay nóng quá đâu đấy, ăn cái này lót dạ trước. Bữa trưa anh sẽ làm món khác cho em ăn."

Nói tới kì phát tình, mặt Thời Thanh Tự đỏ lên. Cậu cúi đầu ăn cháo, chỉ nói "Ừm" rất bé.

"Đúng rồi, quên nói vơi em, mảnh đất mà Cao Thị nhìn trúng anh đã mua rồi, hợp đồng tí nữa sẽ cho em xem, ba người đầu tư cũng thảo thuận xong rồi."

"Anh...lúc nào mà..."

Lần trước Tần Cảnh ở bữa tiệc nói về chuyện này toàn bộ không tránh mặt câu. Nhưng lúc đó cậu vẫn đang trong giai đoạn mất trí nhớ, cho nên cũng không để truyện này trong lòng.

Vốn định ra viện sẽ bàn chuyện này với Tần Cảnh, không ngờ đễ lỡ tận 7 ngày.

Đối phương không khách khí nói: "Sau khi em xuất viện một ngày, vốn định bàn xong hợp đồng sẽ tới tìm em, nhưng đi được nửa đường thì kì dịch cảm tới, trợ lí lại đưa anh quay về nhà."

Thời Thanh Tự bỏ cái thìa xuống, đưa cái bát để bên cạnh Tần Cảnh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu nhẹ nhàng nói: "Tại sao lại đưa cho em?"

Rõ ràng đối phương là omega, nhưng không biết tại sao Tần Cảnh bị Thời Thanh Tự nhìn có hơi chột dạ, thậm chí có cảm giác bị áp lực.

Anh chỉ có thể nói thật: "Nghe nói Cao Thị cướp mất dự án của em, cho nên anh..."

Những lời phía sau tuy Tần Cảnh không có nói nhưng Thời Thanh Tự cũng biết làm gì.

Ở vị trí của người khác mà nói, lần này là Tần Cảnh cướp mất dự án của Cao Thị, sao đó chuyển giao cho tập đoàn Thanh Dữ. Nhưng đối với Thời Thanh Tự mà nói, đây không chỉ là việc làm ăn, mà còn là biểu hiện của việc anh bảo vệ cậu.

"Ngày hôm đó lời anh nói là thật lòng sao?"

Đối phương chuyển chủ đề nanh quá, não Tần Cảnh load không kịp. Anh ngơ ngác hỏi lại: "Hở? Cái gì cơ?"

"Thì là những lời anh nói trong kì dịch cảm ấy."

Kì dịch cảm?

Mấy ngày kì dịch cảm anh nói biết bao nhiêu câu, không biết Thời Thanh Tự đang bảo câu nào ... Từ từ, anh hình như biết đối phương muốn hỏi gì rồi.

Tần Cảnh lập tức trả lời: "Là thật chứ, anh thích em mà, từ lần đầu tiên gặp anh đã thích em rồi."

Đánh dấu vĩnh viễn cũng có rồi mà mấy lời này bây giờ mới nói. Nhưng mà đã mở lời rồi vậy thì lần này phải nói cho rõ ràng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei