(Trọng sinh, đam mỹ) Người giám hộ - chương 6 đến chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6: Quyết định quyền giám hộ

Bên này bọn họ mắt đi mày lại thực vui vẻ, còn bên kia luật sư Chu và Dư Tu giống như lưng bị kim chích. Vỗn dĩ đã quyết định xong quyền giám hộ, tài sản Dư mẫu (mẹ đẻ của Dư Sơ Lâm) không ai có thể động tới, Dư Tu cũng tự nhận là quyền giám hộ cũng như ván đã đóng thuyền liền trực tiếp dùng khoản bồi thường tai nạn của Dư mẫu đi mua xe. Việc này luật sư Chu vốn không đồng ý, nhưng sau khi Dư Tu nhét một bao lì xì liền ỡm ờ đáp ứng, hiện tại người của cha Dư Sơ Lâm phái tới muốn kiểm kê, bọn họ muốn cự tuyệt nhưng lại không có lập trường.

Dư Sơ Lâm quét mắt liếc nhìn sắc mặt có chút cứng đờ của Dư Tu, cố ý nói: "Cậu, tinh thần của cháu rất tốt, vẫn là nên kiểm kê một chút trước, dù sao cũng là đồ do mẹ cháu để lại ... Lăng tiên sinh đã đối chiếu xong rồi sao? Có vấn đề gì không?"

"Cũng không có vấn đề gì lớn, tiền gửi ngân hàng và bất động sản đều đúng, chẳng qua..." Lăng Xuân chỉ vào văn bản, nhìn về phía Dư Tu: "Tôi trước đó có liên hệ với người phụ trách xử lý tai nạn của Dư mẫu, theo như lời họ nói, số tiền bồi thường tai nạn được đưa tới tay Dư tiên sinh, trong số đó người được Dư mẫu cứu đã tặng cho Tiểu dư tiên sinh hai mươi vạn, nhưng hiện tại tôi không biết số tiền đó đã đi đâu, không đối chiếu được, Dư Tu tiên sinh có gì cần giải thích không?" Theo lý thuyết, số tiền này sẽ được trực tiếp giao cho Dư Sơ Lâm bảo quản, nhưng hắn chưa thành niên lại không có người giám hộ, nếu hắn không muốn lấy thì cũng sẽ được giao cho luật sư bảo quản, chờ sau khi quyết định quyền giám hộ sẽ chuyển giao cho người giám hộ Dư Sơ Lâm giám thị, nhưng bây giờ, số tiền kia nằm trong tay Dư Tu, còn chưa từng qua tay Dư Sơ Lâm.

"Sơ Lâm tuổi còn nhỏ, tiền bồi thường để hắn cầm tôi không yên tâm nên mới giữ giúp hắn." Dư Tu tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lăng Xuân, cố gắng trấn định nói.

"À?" Lăng Xuân đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhướng mày hỏi lại, "Sao không giao cho luật sư của em ấy? Sao ngài lại một mình giữ?"

Dư Tu ấp úng không nói nên lời nguyên nhân, cuối cùng hắn hoảng hoát, không hề phản ứng Lăng Xuân, quay đầu chuyên tâm dỗ Dư Sơ Lâm: "Sơ Lâm, số tiền kia cậu chỉ tạm thời bảo quản giúp cháu, về sau vẫn đưa cho cháu, cháu biết cậu làm gì cũng vì tốt cho cháu, đúng không? Luật sư chỉ là người ngoài, sao có thể đáng tin hơn cậu chứ, cháu yên tâm, cậu khẳng định sẽ rất tốt với cháu, cho nên quyền giám hộ..."

"Cháu đương nhiên tin cậu." Dư Sơ Lâm cong môi cười, lại không giống với người đang cười, "Nhưng bây giờ đang nói về chuyện khoản tiền bồi thường, có đúng không ạ? Vấn đề quyền giám hộ, đợi lát nữa nói cũng vẫn còn kịp."

Dư Tu nghe vậy, quả thực trong lòng vô cùng cáu giận, lúc trước hắn không có mười phần thì cũng có bảy tám phần nắm chắc quyền giám hộ, nhưng hôm nay luật sư Lương gia phái tới lại đảo lộn chỉ sợ hai ba phần cũng không được.

Hắn có chút trách cứ luật sư Chu làm việc không chắc chắn, cũng oán hận Lương gia chặn ngang một đòn, trong lòng càng bất mãn với sự chuyển biến thái độ của Dư Sơ Lâm. Rõ ràng hai ngày trước vẫn còn là một con chuột nhỏ nghe lời, sao giờ lại biến thành một con gián không chịu nghe lời rồi. Giữa việc nhận thức người cậu từ nhỏ và người cha chưa từng gặp mặt kia thì thật sự không hiểu đứa nhỏ này còn do dự cái gì. Còn có di sản kia, có thứ gì tốt, dù sao cũng đều là đồ vật của Dư gia bọn hắn. Chờ quyền giám hộ tới tay, hắn nhất định khiến đứa nhỏ này ăn chút đau khổ.

Dư Sơ Lâm đều nhìn trong mắt sự cáu giận rối rắm của hắn, trong lòng ác ý lại thấy sảng khoái, chớp chớp mắt lại khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn, nói: "Cậu, sắc mặt câu sao khó coi vậy? Giận cháu sao? Bởi vì cháu kiên trì muốn kiểm kê tài sản sao..."

"Cậu sao lại tức giận Sơ Lâm chứ." Dư Tu cố gắng cong khóe miệng khô cằn cười cười, nỗ lực duy trì hình tượng người cậu ôn hòa, nói: "Kiểm kê một chút cũng tốt, cậu cũng chỉ vừa mới lo lắng có người mượn danh nghĩa kiểm kê để trộm đồ của cháu thôi, cháu cũng biết, cậu quan tâm cháu như vậy, làm gì cũng vì tốt cho cháu cả."

Lăng Xuân nhướng mày, ánh mắt hứng thú nhìn nhìn Dư Tu —— da mặt người này dày không phải bình thường đâu, là mặt hề còn dám nói người khác da đen.

"Vì tốt cho cháu?" Dư Sơ Lâm mỉm cười, đột nhiên nghiêng người về phía trước, ngửa tay trước mặt luật sư Chu: "Cho cháu văn bản."

"Cái gì?" Luật sư Chu hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.
Dư Sơ Lâm nghiêng đầu nhìn hắn, vẫy tay: " Văn bản quyền giám hộ đó, cho cháu."

Dư Tu nghe vậy thì vui vẻ trong lòng, vội đứng dậy đi lấy, vui mừng nói: "Cậu biết Sơ Lâm là đứa nhỏ biết phân biệt đúng sai, cậu về sau tuyệt đối đối xử với cháu như con ruột."

Hà Long vẫn luôn trầm mặc bàng quan nhíu nhíu mày, nhưng hắn ngại hắn không thân với Sơ Lâm, Lăng Xuân còn chưa có phản ứng nên chỉ có thể đè ép sự lo lắng trong lòng mình xuống—— hắn đã tìm hiểu trước mọi chuyện, Dư Tu này ... cũng không phải là một người tốt để chọn làm người giám hộ.

Tầm mắt Lăng Xuân vẫn nhìn hai cậu cháu, cất tài liệu, dựa lưng về sô pha phía sau. Là bạn tốt của Lương Chu, hắn không quá tán thành việc Lương Chu giành quyền giám hộ của đứa nhỏ này, đồng tình thì đồng tình, nhưng nói cho cùng, bạn tốt vẫn quan trọng hơn. Đứa nhỏ này giờ nhìn ngoan ngoãn sạch sẽ, nhưng cũng chưa biết chừng sau này sẽ thành một cái phiền toái? Hơn nữa, từ sau khi vào cửa, đứa nhỏ này vẫn luôn thể hiện hàng loạt phản ứng... ừ, quá thú vị.

Trong phòng họp chợt hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật xem văn bản của Dư Sơ Lâm.

Dư Tu đắc ý nhìn Lăng Xuân một cái, quay đầu liếc nhìn luật sư Chu, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống —— chỉ cần ký tên, Dư Tu hắn rốt cuộc cũng có thể lật ngược!

"Cậu!" Dư Sơ Lâm dừng xem văn bản trong tay, nắm bút, đang ký tên trên văn bản chợt dừng lại, giương mắt nhìn hắn: "Cậu nói cho cháu biết, cha cháu phái người tới đoạt quyền giám hộ của cháu là vì tính kế tài sản mẹ cháu để cho cháu, đúng không?"

Tính kế tài sản? Hà Long và Lăng Xuân quay đầu nhìn Dư Tu, có chút tức giận, cười mà như không cười. Thật là khôi hài, Lương gia có sản nghiệp lớn, còn cần tính chút tiền của một đứa nhỏ sao?

Đắc ý trong mắt Dư Tu rút đi một ít, tránh đi tầm mắt của Lăng Xuân, bất an giật giật nhưng không nói ra lời, nước đã hắt ra khỏi bát, hiện tại hắn phản bác chẳng phải là tự vả vào mặt hắn sao, chỉ cứng đờ gật gật đầu, nói: "Đúng, đúng vậy, tất cả mọi người đều nói như vậy, cái kia ... Sơ Lâm, cháu mau ký tên đi."

Hà Long nhịn không được đứng dậy muốn nói chuyện, lại bị Lăng Xuân ấn trở về.

"Đương nhiên là sẽ ký." Dư Sơ Lâm xoay xoay bút trong tay, đẩy văn bản ở trước mặt ra, trào phúng nhìn Dư Tu một cái, lạnh lùng nói: "Nhưng ký không phải bản này ... Lăng tiên sinh, tôi tin tưởng Lương Chu tiên sinh sẽ là người giám hộ đủ tư cách, ngài nói đúng không?"

Lăng Xuân sửng sốt, sau đó cười to ra tiếng, đem văn bản đang cầm trong tay đập trên tay "bạch bạch", gật đầu nói: "Dĩ nhiên, Lương Chu tuyệt đối là một người anh trai tốt."

Dư Sơ Lâm này càng có ý tứ hơn so với tưởng tượng của hắn.

Dư Tu choáng váng, hoảng hốt nói: "Lương Chu nào? Anh trai nào? Sơ Lâm, cháu đây là có ý gì, người thân duy nhất của cháu chỉ có cậu, cậu..."

"Cậu, không, Dư Tu tiên sinh." Dư Sơ Lâm đánh gãy lời hắn nói, đứng dậy, đem văn bản ném lên người hắn, cười lạnh: "Cậu cho rằng cháu thật sự không biết số tiền mua xe của cậu từ đâu mà ra sao? Còn có, cậu tốt nhất đem khoản tiền bồi thường mà cậu đã dùng hết một đồng trả lại cho cháu, bằng không, chúng ra gặp nhau ở tòa án."

Dư Tu hoàn toàn ngốc, sau đó mặt trắng bệch, dường như không quen biết hắn, gắt gao nhìn hắn—— không, thiếu niên mặt lạnh trước mắt này tuyệt không phải đứa cháu ngoại trai đơn thuần dễ lừa trong trí nhớ của hắn... Nhất định có vấn đề xảy ra ở đâu đó!

"Sơ Lâm, cháu có phải hiểu lầm gì không Tiền, xe đều là cậu mượn ... Không! Nguyền giám hộ của cháu là của cậu!"

Dư Sơ Lâm dùng sức hắt tay ra, nhìn về phía Lăng Xuân, "Văn bản đâu? Đưa tôi ký."

Hà Long nhanh chóng đứng dậy, từ trong tay Lăng Xuân sửa sang lại văn bản cho tốt rồi đẩy Dư Tu ra đi đến trước mặt Dư Sơ Lâm, đưa văn bản cho hắn, dừng một chút, mở miệng nói: "Cậu sẽ không hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay, lão bản là người tốt."

"Hắn tốt hay không tôi không biết ... Nhưng nếu đã lựa chọn, tôi liền không cho phép bản thân mình hối hận." Hắn lưu loát ký tên xuống văn bản, đứng dậy vươn tay với Hà Long: "Về sau nhờ anh chiếu cố nhiều."

Ánh mắt Hà Long nhu hòa một chút, cầm tay hắn: "Khách khí."

Dư Tu không phòng bị bị Hà Long đẩy ngã trên mặt đất, sau khi đứng dậy thì thấy Dư Sơ Lâm lưu loát ký tên, sau đó chân mềm nhũn, lại lần nữa ngã ngồi trên mặt đất, "Không, không thể..."

"Không có gì là không thể cả." Lăng Xuân chậm rì rì đi qua, cười tủm tỉm đá đá hắn, nói: "Dư Tu tiên sinh, nhớ nhanh chóng chuyển giao khoản tiền bồi thường tai nạn cho tôi, tôi không thích làm việc dây dưa."

Chương 7: Điểm thi

Vấn đề quyền giám hộ đời trước tra tấn Dư Sơ Lâm rất nhiều năm mà nay chỉ đơn giản như vậy đã lưu loát được giải quyết, còn một chút chuyện vặt đều do một mình Lăng Xuân giải quyết, vì tránh đi Dư Tu đang có chút cảm xúc mất khống chế nên Hà Long đưa Dư Sơ Lâm tới một nhà hàng, vừa ăn vừa nói chuyện.

Sinh hoạt mấy năm trong tù vẫn có chút ảnh hưởng tới Dư Sơ Lâm, hắn ăn cơm rất nhanh, nhưng lượng ăn lại tương đối ít, chẳng qua động tác thoạt nhìn cũng quy củ.

Hà Long đánh giá nửa ngày, có chút nghi hoặc, Dư Sơ Lâm cũng nhìn thấy tầm mắt của hắn, động tác gắp đồ ăn chợt dừng lại một chút, cúi đầu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mở miệng nói: "Hôm nay cảm ơn anh."

"Đừng khách khí." Hà Long thu hồi tầm mắt, nhắc tới một sự kiện khác: "Cậu của em chắc đã dùng hết số tiền bồi thường kia rồi, em chuẩn bị làm sao giờ?"

"Không làm thế nào cả, cứ theo quy định để ông ấy trả lại." Dư Sơ Lâm không muốn nói nhiều về Dư Tu, sau khi trả lời thì nhanh chóng giải quyết nốt ngụm cơm cuối cùng trong chén, sau khi buông đôi đũa thì sử dụng giấy ăn chùi miệng, tỏ vẻ mình đã ăn no.

Hà Long nhìn bát cơm sạch sẽ của hắn, hội vàng dùng tốc độ nhanh nhất của mình để ăn cơm, nói: "Em chờ đã, ăn xong anh sẽ đưa em trở về."

Hai người đều không phải người nói nhiều, không khí bỗng có chút trầm mặc, sau khi đưa người về nhà, Hà Long nhìn Dư Sơ Lâm rũ đầu ngoan ngoan ngoãn ngoan mà nhíu mi, đưa ra một vật đã được chuẩn bị từ trước cho hắn, nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, cái này cho em."

Dư Sơ Lâm nhận túi, hỏi, "Đây là cái gì?"
"Di động."
"...... Cảm ơn."
Hà Long quét mắt liếc nhìn bả vai đơn bạc của hắn một cái, thanh âm không tự giác ôn hòa hơn: "Anh đây đi trước, em sửa sang mọi thứ xong thì gọi điện thoại cho anh, anh đưa em về khách sạn."
Dư Sơ Lâm ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi tiễn Hà Long đi, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, chạy thật nhanh về phòng khách ngã vào sô pha, tay từ trong túi lấy ra sờ sờ đầu, đầu óc vô cùng rối loạn, đột nhiên cảm thấy có chút mê mang —— hắn thoát khỏi Dư Tu, lại lựa chọn một người hoàn toàn xa lạ là Lương Chu, cũng không biết lựa chọn này là đúng hay không?

Nghĩ lại đời trước cả đời bi thảm, hắn tự giễu mà cười cười, xoay người vùi mình vào gối ôm, thở dài, thôi, cho dù không đúng cũng không thảm hại như đời trước đâu. Hơn nữa di động thời đại này tuy rằng được phổ cập nhưng rất ít người lớn cho trẻ nhỏ sử dụng, Hà Long nói đưa liền đưa, vậy người giám hộ hiện tại cũng có điều kiện không tệ lắm... hẳn sẽ không giống như Dư Tu tính kế đồ của hắn đâu.

Tảng đá luôn đè nặng ở trong lòng đột nhiên biến mất, tinh thần căng chặt chợt buông lỏng mà có chút mơ màng ngủ.

Đời này, hắn hẳn có thể yên tâm học tập, sau đó thi vào trường đại học hắn thích... Hắn hình như đã quên thứ gì đó ... Thôi, kệ đi, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

Sự thật chứng minh, có thứ ngươi nghĩ quên là quên được. Khi nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, Dư Sơ Lâm rốt cuộc cũng khắc sâu ý thức mình đã trọng sinh trở về tuổi mười lăm.

Mười lăm tuổi, hắn vừa mới kết thúc kỳ thi tốt nghiệm mười lăm tuổi.

Thời gian hắn trọng sinh quá hố rồi, cư nhiên lại vào đúng ngày thi uối cùng, lúc ấy hắn cho rằng mình đang nằm mơ nên ngồi ngây ngốc tại chỗ mà không làm gì cả, chờ đến lúc hắn ý thức được thì tất cả đều đã xong, giờ thi chỉ còn mười phút cuối cùng.

Nhớ tới một loạt chỗ trống trong bài thi, hắn che mặt khóc không ra nước mắt, giãy giụa lại giãy giụa, sau khi không ngừng tự ám chỉ tâm lý, hắn kiên cường bò dậy và quyết định đi đến trường xem đáp án đề thi.

Đúng vậy, không sai, chính là xem đáp án!

Ngày hôm sau sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, báo chí sẽ in toàn bộ đáp án đề thi, chủ nhiệm lớp có trách nhiệm triệu tập học sinh tập trung đối chiếu đáp án, chấm điểm, học sinh có thể thẩm tra kết quả. Đời trước hắn vì hoảng hốt mà bỏ lỡ việc thẩm tra, mà đời này ... Đời này, hắn chỉ có thể trốn thôi .

... Trời mới biết hắn đã bao nhiêu năm không sờ qua sách giáo khoa và làm bài thi rồi.

Thật sự dũng cảm có gan mới đối mặt với thành tích thi thê thảm, Dư Sơ Lâm ở tuổi mười lăm tuyệt đối là một học trò giỏi, nhưng sau tuổi mười lăm... Ha hả.

Chủ nhiệm lớp Hồ Tuấn đánh giá điểm các môn thi của hắn, tay có chút run, nếp nhăn giữa lông mày cũng đủ kẹp chết ruồi bọ.

"Haz, Sơ Lâm à..."

Sống lưng hắn thẳng tắp, trên mặt bình tĩnh mà trong lòng thì có chút thấp thỏm, hắn ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: "Thầy Hồ có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra, em... chịu được."

Hồ Tuấn nhìn mặt hắn gầy đi một vòng, nghĩ tới chuyện nhà hắn lại không thể nói lên lời trách cứ, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng: Sơ Lâm à, tiếng anh của trò sao lại ... Này, điểm này ..."

"Thực xin lỗi." Hắn cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai. Bởi vì không nhớ rõ đề thi, đối chiếu với kết quả thi ở đời trước để đánh giá, xét thấy hắn giao giấy trắng môn cuối cùng, tự hắn đánh giá cũng biết điểm thi đời này so với đời trước ... thấp bao nhiêu.

Thành tích đời trước khi tra đã thấp, có thể nghĩ có bao nhiêu thảm hại, cũng khó trách chủ nhiệm lớp một bộ dạng "điểm này không khoa học, ta hít thở không thể thông."

Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, Hồ Tuấn càng không thể nói nên lời, lắc đầu, buông bảng điểm xuống, suy nghĩ thật lâu mới chần chừ nói: "Sơ Lâm, điểm thi của trò muốn vào cao trung có chút khó khăn, học lực của trò không tồi, lần này chỉ là phát huy không tốt, nếu không ... Nếu không trò học lại một năm thì sao? Trò nếu nguyện ý, năm học lại này thầy sẽ chủ nhiệm trò."

"Cảm ơn ý tốt của Thầy Hồ, chỉ là việc học lại ... em khả năng không cần ạ." Trong lòng Dư Sơ Lâm ấm áp, trên mặt không tự giác nở một nụ cười, bộ dáng hắn thanh tú, càng tăng sự hảo cảm, "Người giám hộ của em hiện là người thành phố B, qua một thời gian nữa em sẽ khởi hành tới thành phố B, đến lúc đó học lại hay lên cao trung còn phải hỏi ý kiến người đó. Thầy yên tâm, em sẽ không bỏ dở việc học của mình."

Hồ Tuấn nghe vậy thì ôn hòa đi một chút, gật gật đầu, nói: "Thì ra là vậy, nhưng cậu trò hiện đang sinh hoạt ở thành phố B sao? Thầy sao chưa từng nghe nói."

Ý cười trên mặt Dư Sơ Lâm phai nhạt đi vài phấn, đủ loại ý niệm dao động trong lòng, cuối cùng lựa chọn một bộ dáng thương tâm, cúi đầu nói: "Không phải là cậu ạ, người giám hộ của em giờ là anh trai em ạ."

"Anh trai? Sao lại thế này?" Hồ Tuấn nhíu mày, hỏi: "Trò không phải là con trai độc nhất sao? Lại có biến cố gì đây?" Hắn tự nhận mình vẫn hiểu học sinh Dư Sơ Lâm này, hắn từng gặp qua Dư Tu vài lần, người này trông cũng không tệ lắm, sao tự dưng lại thay đổi người giám hộ là một người khác.

"Cậu của em ... dùng khoản tiền bồi thường của mẹ em để mua xe..." Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hồ Tuấn một cái, lại cúi đầu, ngón tay như phản xạ nắm chặt tờ kết quả thi, khớp xương dừng sức mà trắng bệch, "Người khác đều nói ông ấy tiếp cận em vì tiền, em không biết ... Nhưng ông ấy thật sự đã sử dụng khoản tiền bồi thường tai nạn của mẹ em, đó là tiền mẹ em dùng mạng để đổi lấy, em thực tức giận, nhưng ông ấy là cậu của em, em không biết nên làm gì mới tốt bây giờ...

"Cái gì?" Thầy giáo dùng cả đời dạy học và làm giáo dục, một thầy giáo tam quan chính trực bị tin tức này làm chấn động mà thất thần hồi lâu, ông ngẩn người, sau đó nôn nóng nhìn về phía hắn, vội vàng hỏi: "Trò đây đều là nói thật? Trò xác định?"

"Vâng!" Hắn rũ mắt, che đi sự tính kế trong mắt mình, giọng vẫn rất nhỏ: "Vốn dĩ em không tin, nhưng chứng cứ trên tay luật sư vô cùng chính xác, cậu của em lại không thể lấy ra số tiền kia..."

"Này, này ... Ngay cả súc sinh cũng không bằng!" Hồ Tuấn đập thật mạnh lên bàn, mặt đỏ vì tức giận, trong lòng thì đau lòng cho số phận nhấp nhô của chính học trò mình, "Thầy còn nghĩ hắn là một người tốt, lại không nghĩ rằng... Thật là không có lẽ nghĩa liêm sỉ, lòng lang dạ sói!"

Chương 8: Lần thứ hai trò chuyện

Hồ Tuấn thật tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng.

Dư Sơ Lâm vẫn duy trì biểu tình thương tâm tội nghiệp rời trường học, sau đó ở bên ngoài cánh cổng khôi phục vẻ mặt không biểu tình, bắt đầu nghĩ về các mối quan hệ. Vợ Hồ Tuấn có một người em trai làm ở Sở Giám dục, mà Dư Tu cũng làm ở Sở Giáo dục, cha vợ Hồ Tuấn có chức vụ tuy không lớn nhưng cũng chả nhỏ ở Sở Giáo dục.

Thật tốt, thật tuyệt vời.

Với sự hiểu biết của hắn về Dư Tu, chuyện quyền Giám hộ khẳng định không thành thì tuyệt đối sẽ làm ra vài chuyện xấu, mình thì giao lưu nhỏ hẹp, Dư Tu muốn chỉnh mình sẽ không ngại bắt đầu từ giáo viên và bạn học, hiện giờ thầy giáo đã được mình ra tay chặn trước, vậy Dư Tu bên kia sẽ làm được cái gì, hẳn là sẽ không dễ dàng đâu.

Ngành giáo dục có một cái vòng luẩn quẩn kỳ quái, từ bên trong muốn truyền tin ra bên ngoài rất khó nhưng một khi bên ngoài có chuyện bát quái sẽ rất nhanh truyền đi khắp nơi. Hiện Dư Tu làm việc trong Sở giáo dục, đây chính là cái hố hắn đào... Hắn muốn nhìn xem, một kẻ có cái danh tính kế di sản của cháu trai như Dư Tu làm sao để leo lên phía trên được!

Buổi tối khi hắn về nhà, hàng xóm nói cho hắn biết có người tự xưng là cậu hắn tới tìm hắn.

Dư Sơ Lâm có chút khó chịu, đối với hắn mà nói, Dư Tu chính là một cái mương đen ngòm, hắn thật vất vả mới thoát khỏi kẻ đó thì sao có thể nghĩ còn dính líu tới kẻ đó chứ —— tốt nhất đừng để hắn ngửi thấy mùi hôi thối trên người ông ta! Hiện giờ tên kia lại tìm tới cửa, quả thực là ảnh hưởng chất lượng sinh hoạt của hắn mà.

Khoảng bảy tám giờ, tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, hắn nghĩ có thể là Lương Chu gọi hay không nên đi qua tiếp.

"A lô, Sơ Lâm à, là cậu đây, cậu nghĩ chúng ta hình như có chút hiểu lầm, cậu thương cháu như vậy, sao có thể ..."

Dư Sơ Lâm bị từ "thương cháu" ghê tởm mà trực tiếp ném điện thoại. Một phút đồng hồ sau, tiếng chuông lại chấp nhất vang lên, hắn không thể nhịn nổi mà rút dây điện thoại.

Dư Tu này thật là âm hồn bất tán, phiền chết đi được!

Sau khi phòng khách yên tĩnh trở lại, hắn xoay người vào xong phòng, bắt đầu thu thập đồ đạc——lấy tính cách của Dư Tu, gọi điện không được sẽ tuyệt đối mò tới cửa! Hắn vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.

Quả nhiên khi hắn vừa ra tới bồn hoa bên ngoài khu dân cư thấy Dư Tu lái xe đi tới, hắn vội vàng trốn sau bồn hoa chờ xe đi qua, mặt trầm lặng. Thật là âm hồn bất tán, hắn gần như cũng đoán được những câu nói của tên kia khi thấy mình, không ngoài mấy câu linh tinh "cậu là đau nhất cháu, nhưng người khác tiếp cận với cháu đều có mục đích, mau tới để cậu ôm ấp" sao.

... Quả nhiên chỉ nghĩ cũng đủ thấy chán ghét.

Hắn hít sâu, ổn định cảm xúc.

Có lẽ là vì ảnh hưởng từ tuổi tác, có lẽ vì tâm cảnh thay đổi sau khi lựa chọn quyền giám hộ, tóm lại, cảm xúc của hắn bây giờ luôn dễ tiêu cực táo bạo —— đặc biệt là khi đối diện với Dư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net