CHƯƠNG 052

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mới đến gần, mọi thứ đều đắt đỏ, nhân công cũng không dễ kiếm. Ôn Tiểu Huy dù muốn trang hoàng xong sớm nhưng thật sự không kịp tiến độ xây dựng, cũng không muốn tiêu thêm tiền uổng phí. Cậu thương lượng lại với mẹ, liền tạm đình công, tính năm sau sẽ sửa tiếp.

Bố mẹ La Duệ đón Tết chắc chắn sẽ về nhà, hai mẹ con Ôn Tiểu Huy ngại ở lại chỗ cậu. Phùng Nguyệt Hoa vì thế đành đồng ý tạm dọn đến căn hộ kia của Nhã Nhã.

Bọn họ mang theo hành lý giản dị dọn vào. Nhà ở xa lạ, tiểu khu xa lạ, toàn bộ đều cho họ cảm giác như ăn nhờ ở đậu.

Sau khi tan làm, Ôn Tiểu Huy quá mệt mỏi, nằm xuống rên rỉ, Lạc Nghệ xoa bóp chân cậu: "Khi nào thì nghỉ?"

"Phải bận đến đêm 30 lận, rất nhiều người chuyên chọn ngày 30 mới làm tóc.”

"Anh gần đây đều bận đến mệt mỏi, lại còn lo chuyện tu sửa nhà cửa, hay là cuối năm xin nghỉ phép đi."

Ôn Tiểu Huy lắc đầu: "Không được, cuối năm mối nhiều, kiếm được cũng nhiều hơn."

Lạc Nghệ xoa xoa đầu cậu: "Anh vất vả như vậy để làm gì, em có thể nuôi anh mà."

Ôn Tiểu Huy cười, vòng tay qua cổ hắn: "Chủ yếu cũng không phải là tiền bạc, mà là cảm giác thành tựu. Sang năm anh đã có thể xuất bản sách, hiện tại còn tự mình quản trang web nữa. Tuy rằng có bận thiệt nhưng vẫn rất vui."

Lạc Nghệ hôn cậu: "Vậy để phần trang hoàng lại cho em lo đi, anh cũng đừng bận tâm quá."

"Hiện tại đình công rồi, năm sau hẵng nói."

"Dì không phải muốn vội chuyển về sao, không có gì thì đừng đình công, thêm tiền thì có thể kiếm thêm người mà. Vừa đúng lúc cuối năm em không có việc gì, anh đưa số điện thoại kỹ sư công trình cho em đi, còn lại anh không cần phải nhúng tay vào. Em đảm bảo năm sau sẽ trả lại cho anh một căn nhà mới.

"Lạc Nghệ..." Ôn Tiểu Huy nhìn hắn cảm động.

Lạc Nghệ mỉm cười: "Nhìn anh mệt mỏi như vậy, em đau lòng lắm."

Ôn Tiểu Huy hôn hắn một cái thật kêu rồi nói: “Em tuyệt nhất.” Không cần biết còn nhỏ Lạc Nghệ đã làm cái gì, là người như thế nào, ít nhất đối với cậu, hắn vẫn rất tốt, Ôn Tiểu Huy nghĩ vậy.

Lạc Nghệ cười nhẹ hôn lại cậu: "Ngủ đi."

Sau khi để Lạc Nghệ tiếp quả việc trang hoàng, Ôn Tiểu Huy xác thật nhẹ việc đi không ít. Nhưng mà để phòng ngừa mẹ cậu đụng phải Lạc Nghệ, cậu không nói cho bà biết là đã khởi công trở lại, chờ sang năm cho bà một bất ngờ.

Một hôm đang đi làm, cậu nhận một cuộc điện thoại từ Ian. Ian trực tiếp vào thẳng vấn đề, nói muốn trong Tết cầu hôn mẹ cậu, hy vọng cậu có thể hỗ trợ.

Ôn Tiểu Huy biết tin rất vui mừng. Hai người trò chuyện đã hơn một năm, hợp tính hợp nết, cảm tình càng lúc càng sâu, hết thảy đều thuận lý thành chương mà đi đến ngày hôm nay. Cậu đồng ý, muốn giúp Ian thực hiện một màn cầu hôn hoành tráng.

Cậu thiết kế một kế hoạch cầu hôn, trang trí lại căn hộ, cùng ông chọn lựa tây trang và nhẫn, đến cả thực đơn cũng thu xếp chu toàn. Bố mẹ Ian và con gái Ian cũng sẽ từ Mỹ sang đây cùng họ đón Tết, cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc quan trọng này.

Chỉ trong nháy mắt, đã đến giao thừa.

Buổi chiều tan ca, Ôn Tiểu Huy một bên chờ xe, một bên gọi điện thoại cho Lạc Nghệ. Năm nay, Lạc Nghệ lại một mình đón năm mới, cậu trong lòng ít nhiều có chút băn khoăn, hy vọng có thể sử dụng thời gian một năm để có thể làm cho thái độ của mẹ mềm xuống một chút, sang năm bọn họ có thể ăn Tết cùng nhau.

Nói chuyện một hồi, Ôn Tiểu Huy thấy xe đến liền cúp điện thoại. Cậu vừa định lên xe bus, đột nhiên khuỷu tay bị người khác kéo lại. Cậu quay đầu nhìn lại, ngẩn hết cả người. Người này.... không phải là tên vệ sĩ mặc áo đen đã từng gặp qua hai lần rồi sao.

Tay vệ sĩ nói: "Ôn tiên sinh, ông chủ của tôi muốn cùng ngày trò chuyện một lát. Ngài có thể dành một chút thời gian được không?"

Ôn Tiểu Huy hơi sững sờ, lòng bàn chân đột nhiên bốc lên một cơn ớn lạnh, bản năng làm cậu cảm thấy nguy hiểm. Cậu muốn đẩy tay người kia ra, nhưng lại không thoát được. Cậu trừng mắt lên: “Anh muốn làm gì.”

“Chỉ là nói chuyện thôi.” Vệ sĩ không nói nhiều, kéo Ôn Tiểu Huy ra khỏi trạm xe bus tới nơi một chiếc xe ô tô màu đen đã đậu từ lúc nào.

Ôn Tiểu Huy tức giận nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật, mấy người muốn bắt cóc sao?"

"Ôn tiên sinh, có phải bắt cóc hay không, phải xem cậu có xứng hay không. Nếu cậu phối hợp, tôi đảm bảo sẽ để cậu kịp về nhà đón Tết cùng gia đình." Người vệ sĩ nói thêm, "Tôi sẽ đích thân đem gửi trả cậu đến chung cư quốc lộ xx."

Cơ thể Ôn Tiểu Huy đông cứng lại, bọn họ đã theo dõi và điều tra cậu bao lâu rồi?

Trong lúc hoảng loạn, cậu bị tay vệ sĩ đẩy vào trong xe.

Ôn Tiểu Huy hít sâu một hơi, khẽ nắm lấy điện thoại trong túi: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

"Không xa đây lắm."

Mười phút sau, xe dừng lại ở một khách sạn. Ôn Tiểu Huy nhìn người qua lại, không giống như nơi hủy thi diệt thể nên cảm thấy an tâm phần nào.

Cậu đi theo vệ sĩ vào thang máy, sau khi vệ sĩ xác thực vân tay liền ấn lên tầng cao nhất.

Ôn Tiểu Huy căng thẳng đến mức toát mồ hôi hột, nuốt nước bọt liên tục.

<ting>, thang máy đến, cửa thang mở ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một phòng khách lớn vô cùng xa hoa, một mặt cửa sổ sát tường có thể chiêm ngưỡng được khung cảnh phồn hoa nhất của thành phố.

Một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa. Bởi vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt, nhưng Ôn Tiểu Huy có thể đoán được ông ta là ai. Cậu ngay lập tức sinh ra một loại xúc cảm muốn trốn chạy. Cậu không tài nào tưởng tượng được, ở thời điểm này nên là cả nhà vui vẻ đón giao thừa, cậu lại phải một mình đối mặt với “người đó”.

Vệ sĩ dẫn Ôn Tiểu Huy đến, cung kính lên tiếng: “Ông chủ.” Sau đó, hắn ta nói với Ôn Hiểu Huy, “Đây là Chủ tịch Thường.”

“Ừ.” Chủ tịch Thường gật đầu, ánh mắt rơi vào Ôn Tiểu Huy, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Ôn Tiểu Huy căng thẳng đến mức hô hấp đều run rẩy. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của người đàn ông này trong phòng của Lạc Nghệ, cậu đã cảm thấy hơi sợ hãi. Lần đó ở nhà Lạc Nghệ vội vã nhưng đã cảm nhận được sự áp bức của người đó, hiện tại đối mặt nhau như thế này, nhớ đến những lời đồn đãi về người này, trái tim cậu không vô pháp khắc chế nỗi sợ hãi. Cậu cơ hồ mềm nhũn cả chân ngồi xuống ghế sofa. Trong đầu cậu hiện giờ chỉ còn lại một âm thanh đang rống to: Người đó muốn làm gì?!

Chủ tịch Thường nhìn lên nhìn xuống đánh giá Ôn Tiểu Huy: “Biết tôi là ai không?” Giọng nói ông ta rất trầm, rất chậm rãi, không tỏ vẻ tức giận.

Ôn Tiểu Huy nuốt nước bọt, nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy cậu có biết tại sao tôi tìm đến cậu không?"

Ôn Tiểu Huy lại lắc đầu.

“Lúc cậu còn nhỏ tôi đã biết đến cậu rồi.” Ông ta bình đạm nói, “Tôi để một người bên cạnh mình, không thể không biết một chút gì cả, cho nên tôi biết Nhã Nhã có đứa em trai này.”

Ôn Tiểu Huy khẽ nắm chặt tay, không dám thở mạnh.

"Nhã Nhã đối xử với cậu rất tốt, sau khi mất còn để lại cho cậu nhiều đến như vậy."

Ôn Tiểu Huy không biết trả lời như thế nào, đành phải cứng ngắc gật đầu.

Hắn nói tiếp: "Thậm chí còn đem con trai mình cho cậu nuôi dưỡng.”

Ôn Tiểu Huy căng thẳng thần kinh.

"Thật ra có điểm này tôi không hiểu. Cậu chỉ là một đứa nhỏ, lại có thể nuôi dưỡng một đứa nhỏ khác? Cái này không phải quá loạn sao?” Chủ tịch Thường châm điếu thuốc, nhấc chân bắt chéo, lẳng lặng nhìn Ôn Tiểu Huy. Ánh mắt hắn sắc bén, ngay cả hai hàng chân mày cũng đều giống như hai thanh đao khắc sâu vào.

Ôn Tiểu Huy vẫn không dám nói, thậm chí là không dám nhìn vào mắt người đàn ông này.

“Thấy cậu hòa thuận được với con trai tôi, tôi cũng rất vui mừng. Nhiều bạn cũng không phải là chuyện xấu.” Ông ta rít điếu thuốc, nheo đôi mắt lại nhìn Ôn Tiểu Huy, “Nói thật, tôi không nghĩ rằng nó có thể cùng người khác sống chung được, bất luận là kể nào đi chăng nữa.”

“… Ý của ông là?” Ôn Tiểu Huy lấy hết can đảm hỏi.

Chủ tịch Thường cười như không cười: "Nó hơi quái gở một chút."

Quái gở? Đây là đang nói Lạc Nghệ sao? Ít ra cậu nhận thức được rằng Lạc Nghệ và quái gở là hai từ không liên hệ gì với nhau, chẳng qua là cậu cũng nghe được từ phía người thân mình rằng Lạc Nghệ mà cậu quen biết là hoàn toàn không giống nhau. Cậu không biết phải tin ai, chi bằng nên tin bản thân mình thì hơn. Cậu hít sâu một hơi: “Ông tìm tôi, rốt cuộc là...”

"Nhã Nhã... đã lấy một số thứ của tôi. Sau khi cô ta mất, mấy thứ đó liền mất tung tích. Tôi chỉ muốn biết, đồ của tôi có ở trong di sản thừa kế của cậu hay không thôi."

Tim Ôn Tiểu Huy thắt lại, cả người run lên: "Chị tôi không có để lại gì đặc biệt cho tôi hết, chỉ có tiền với nhà thôi."

Chủ tịch Thường cười lạnh nói: “Yên tâm, tiền với nhà tôi không cần. Tôi chỉ cần thứ mà đối với cậu có thể nói là không dùng được thôi."

"...Là cái gì?"

Hắn dựa lưng vào sofa, trầm mặc nhìn Ôn Tiểu Huy một lúc lâu: "Cậu thật sự không biết?"

Ôn Tiểu Huy lắc đầu, trong lòng mờ mịt và sợ hãi không có lấy một chút ngụy trang. Cậu thật sự không biết gì hết.

"Nhã Nhã từng cho cậu cái gì, trước khi chết?"

Ôn Tiểu Huy xoa xoa ngón tay, cố gắng nhớ lại: "Tiền tiêu vặt, quần áo, trang sức, đồ ăn."

"Chỉ vậy thôi? Không có gì đặc biệt?"

Ôn Tiểu Huy lắc đầu, nhìn vẻ mặt càng ngày càng trầm của người đàn ông đó, mồ hôi chảy thành dòng: "Chúng tôi đã không liên lạc mấy năm rồi..."

Chủ tịch Thường sắc bén chằm chằm nhìn cậu: "Tôi muốn cậu cẩn thận nhớ lại một lần nữa."

Ôn Tiểu Huy run rẩy, nặng nề không nhấc đầu lên được, bắt đầu tuyệt vọng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra được chị gái đã để lại cho mình thứ đặc biệt gì, thứ đặc biệt nhất chắc e rằng là người đi. Cuối cùng, cậu vẫn lắc đầu.

Chủ tịch Thường im lặng một lúc: "Toàn bộ bất động sản, xe, két sắt ngân hàng mà Nhã Nhã để lại cho cậu, đem chúng đi khóa lại rồi gửi địa điểm giao đến cho tôi."

Ôn Tiểu Huy ngẩn ra: "...Gì cơ?"

"Tôi cho cậu một ngày, giờ này vào ngày mai, tôi sẽ cử người đến lấy."

"Tôi, tôi không có..."

"Tôi không cần mấy thứ này, ba ngày sau sẽ đem trả nguyên vẹn lại cho cậu."

"Không phải, chị gái tôi chỉ để lại cho tôi một căn nhà, không có xe hay két sắt gì hết."

Chủ tịch Thường chậm rãi trừng đôi mắt: "Cậu có biết kết cục khi nói dối tôi là thế nào không."

Thanh âm của Ôn Tiểu Huy cũng thay đổi: "Tôi, tôi không có nói dối, chỉ có một căn nhà và tiền mặt."

Chủ tịch Thường ra hiệu với vệ sĩ, tay vệ sĩ nói: "Ôn tiên sinh, di sản mà bà Lạc Nhã Nhã đã để lại cho ngài, bao gồm 2.6 triệu USD, 12 bất động sản, 2 công ti, 6 khu đất, 4 chiếc xe cùng với châu báu, cổ phiếu, hợp đồng có thời hạn, tổng trị giá là hơn ba trăm triệu USD."

Ôn Tiểu Huy sững sờ.

Cái gì……? Người này đang nói về cái gì vậy? Những thứ đó là chị cậu để lại cho Lạc Nghệ mà.

Cậu định thần lại, lập tức giải thích: “Hình như các người điều tra nhầm rồi, đó là phần mà chị tôi để lại cho Lạc Nghệ. Chị ấy chỉ để lại cho tôi một căn nhà với ba triệu tiền mặt thôi.”

Chủ tịch Thường lại liếc nhìn vệ sĩ một cái.

Người vệ sĩ gật đầu với ông chủ, giọng điệu trở nên cứng rắn: "Ôn tiên sinh, điều tra của chúng tôi không sai. Phần căn nhà và ba triệu tiền mặt đó mới là phần mà bà Lạc Nhã Nhã để lại cho Lạc Nghệ."

Ôn Tiểu Huy sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.

Của cậu... của Lạc Nghệ... chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại bị đảo ngược hoàn toàn?

Nếu không phải người này quá áp bức ép cậu đến mức không dám lớn tiếng nói chuyện, cậu thật sự muốn chửi ầm lên. Nghĩ đi chủ tịch Thường, nghĩ đi, người bình thường đều có thể dùng não để nghĩ, có người sẽ đem 99% di sản của mình cho người em trai không có quan hệ huyết thống đã nhiều năm không có liên hệ mà lại chỉ để lại cho con trai ruột của mình một chút đồ như vậy sao?!

Vệ sĩ thấy cậu rõ ràng không tin, muốn giải thích, chủ tịch Thường xua tay ngăn cản, nhìn Ôn Tiểu Huy nói: “Cậu tại sao lại cho rằng Nhã Nhã để lại cho cậu một căn nhà và ba triệu? "

Ôn Tiểu Huy càng nghĩ càng thấy vô lí: "Chị gái tôi để lại di thư, còn có hợp đồng."

"Là Lạc Nghệ đưa cho cậu?"

"Là luật sư của chị tôi."

"Tào Hải?"

"Đúng vậy."

Chủ tịch Thường cong môi cười, chậm rãi cúi đầu, rồi đột nhiên bật cười lên, thậm chí cả bả vai cũng run theo.

Ôn Tiểu Huy nhìn đến hãi hùng khiếp vía, cơ thể không tự chủ ngả về phía sau.

Chủ tịch Thường cười lắc đầu, thâm ý mà nói: “Không hổ là con trai ta."

Ôn Tiểu Huy nắm chặt tay, trong lòng nghi hoặc, một điềm báo xấu u ám bao phủ cả đầu cậu. Cậu thậm chí không dám tưởng tượng đến một loại khả năng nào khác.

“Di sản của cậu bị đánh tráo rồi.” Chủ tịch Thường nhìn cậu, ánh mắt có chút mỉa mai.

Ôn Tiểu Huy ngây người nhìn hắn, trong đầu vang lên tiếng ong ong, thông tin hỗn loạn cứ thế mà phun trào, khiến cậu có ảo giác bản thân sắp nổ tung.

Di sản của cậu bị đánh tráo? Nhã Nhã để lại cho Lạc Nghệ ba trăm triệu USD, thực ra là của cậu sao? Tại sao lại có thể như vậy, sao lại có thể! Cậu nhớ lại mỗi lần kí xuống một tờ hợp đồng, đặc biệt là tờ cuối cùng, đem di sản chuyển sang cho Lạc Nghệ... Chẳng lẽ...

Không, không thể nào, nếu đây là sự thật, không phải là Lạc Nghệ... chẳng lẽ ngay từ lúc bắt đầu đã lừa gạt cậu?!

Ôn Tiểu Huy lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Không...thể nào."

"Tôi hỏi cậu ba câu. Câu thứ nhất, sự kiện này có phải chỉ có cậu, Lạc Nghệ và Tào Hải biết hay không? Thứ hai, cậu có nghiệm chứng tính chân thật của văn kiện chưa? Thứ ba, có phải toàn bộ di sản hiện tại đều đang đứng tên của Lạc Nghệ không?"

Ôn Tiểu Huy nắm chặt tay: "Tôn Ảnh cũng biết."

"Tôn Ảnh bây giờ ở đâu?"

"... Khả năng không còn nữa rồi, bà ta nói mình bị bệnh nan y..."

Chủ tịch Thường mỉa mai cười hai tiếng.

Ôn Tiểu Huy run rẩy: "Ông muốn nói Lạc Nghệ gạt tôi sao? Lạc Nghệ...Lạc Nghệ không giống người để ý tiền bạc. Em ấy ngày ngày đều đạp xe, quần áo cũng không quan tâm, em ấy...” Thanh âm Ôn Tiểu Huy càng lúc càng nhỏ. Cậu liều mạng muốn biện giải, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của chủ tịch Thường áp bức cho rút lui.

Lý trí nói cho cậu biết không nên tin người này, cậu sao lại có thể hoài nghi người mình thích được? Lạc Nghệ hận người này, chị cậu nhất định cũng rất hận người này, người này là kẻ thù, cậu sao lại có thể tin kẻ thù được!

Chủ tịch Thường ảm đạm nói: "Tôi hiện tại hoài nghi hợp đồng giám hộ cũng là giả, rốt cuộc cũng chỉ nghe lời nói một bên từ Lạc Nghệ. Ôn Tiểu Huy, nếu cậu muốn biết chân tướng, sao không đi hỏi Tào Hải và Lạc Nghệ một chút?"

Ôn Tiểu Huy nghiến răng: "... Tôi tin tưởng Lạc Nghệ."

Chủ tịch Thường mỉm cười nhìn Ôn Tiểu Huy, ánh mắt giống như nhìn một con chó lưu lạc ngoài đường, lãnh đạm khinh thường, dập điếu thuốc lá vào trong gạt tàn: "Tôi rất tò mò, cậu sao lại đem di sản trao cho Lạc Nghệ? Dưới tình trạng hoàn toàn không hiểu rõ tình huống?"

Ôn Tiểu Huy nhớ lại khoảng thời gian cậu vừa trở về Trung Quốc. Lạc Nghệ lo lắng chuyện của công ty, bởi vì thiếu tiền, cuối cùng, Lạc Nghệ nghĩ ra một cách để thừa kế di sản trước thời hạn, đó là đổi chủ thông qua cậu. Từ đầu đến cuối cậu chưa bao nghi ngờ gì, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Lạc Nghệ sẽ lừa dối cậu, càng không cho rằng phần di sản đó có liên hệ gì với mình, hết thảy đều là thuận lý thành chương, cậu được hưởng một căn nhà cùng ba triệu, Lạc Nghệ kế thừa phần hắn nên kế thừa. Đấy là hơn hai năm trước, lúc cậu kí hợp đồng thì đã biết.

Hiện tại, có người nói với cậu, Lạc Nghệ từ trước đến nay đang lừa cậu?! Vốn khối di sản kếch xù đó là do Nhã Nhã để lại cho cậu, bị chính cậu đích thân vô điều kiện trao tặng lại cho Lạc Nghệ?!

Không, cậu không tin. Cậu tin tưởng tình cảm hơn hai năm qua với Lạc Nghệ, cậu tin tưởng Lạc Nghệ đối với cậu thực tốt, bảo hộ cậu, thích cậu, tin tưởng những ngọt ngào cùng hạnh phúc với nhau. Cậu không tin cái gã mà Lạc Nghệ căm hận, tên hung thủ có thể đã giết chết Nhã Nhã!

Nhìn biến đổi trên nét mặt của Ôn Tiểu Huy, chủ tịch Thường cũng đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì. Ông ta nói với tay vệ sĩ: “Đưa cậu ta về đi."

Ôn Tiểu Huy nghe xong đứng lên, xoay người đi về phía cửa thang máy.

“Thay tôi khuyên Lạc Nghệ một câu.” Giọng nói bình tĩnh của chủ tịch Thường vang lên sau lưng cậu, “Đừng không biết tự lượng sức.”

Ôn Tiểu Huy khựng lại một chút, nhưng bước chân không dừng lại mà nhanh chóng vọt vào trong thang máy.

Lúc vào thang máy, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó mạnh mẽ thở ra, lưng dựa vào gương bên trong thang máy, hai chân mềm nhũn một chút.

Người vệ sĩ hờ hững liếc nhìn cậu.

Khi Ôn Tiểu Huy bước ra khỏi thang máy, cậu cảm thấy cả hai tay đều phát run, đem tay đút vào trong túi.

Vệ sĩ ra hiệu lên xe, Ôn Tiểu Huy nói: "Tôi tự về nhà được."

“Ông chủ yêu cầu tôi đưa cậu về.” Người vệ sĩ làm động tác mời với thái độ cứng rắn.

Ôn Tiểu Huy buộc phải lên xe.

Bọn họ ở trong xe im lặng hơn mười phút, Ôn Tiểu Huy hỏi: "Chủ tịch Thường là người thế nào, là xã hội đen sao?"

Người vệ sĩ nói: "Ông chủ của tôi một doanh nhân nghiêm túc và tuân thủ pháp luật".

Ôn Tiểu Huy không khỏi nhếch mép: "Tôi không tin lời mấy người nói, mấy người chính là muốn ly gián chúng tôi."

Vệ sĩ bình tĩnh nói: "Ly gián cậu? Có giá trị gì sao?"

Ôn Tiểu Huy nóng mặt, nghiến răng nói: "Mấy người thì biết cái gì?"

"Những gì ông chủ muốn cậu biết thì đều đã nói cho cậu hết rồi, còn cậu muốn biết gì, tự mình đi chứng thực đi."

Xe chạy tới cổng nhà Ian, Ôn Tiểu Huy xuống xe, chiếc Mercedes-Benz chầm chậm rời đi.

Ôn Tiểu Huy nhìn hoàng hôn đỏ như máu ở phía chân trời, trong lòng cảm thấy choáng váng. Gió tháng Chạp tràn vào cổ không thương tiếc xuyên qua cổ áo, cảm thấy toàn thân da thịt run lên, nội tạng dường như giống như bị một bàn tay vô hình nắm ấy, không biết khi nào sẽ cho cậu một đòn chí mạng.

Cậu run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra, người liên lạc gần đây nhất là Lạc Nghệ. Ngón tay khẽ di xung quanh, nhưng lại không có dũng khí để ấn xuống.

Tại sao Tết nhất lại muốn nói với cậu điều này? Năm nay còn chưa đủ sao?

Đúng lúc này điện thoại reo lên, là Ian gọi tới. Cậu bắt máy, Ian nhỏ giọng hỏi bao giờ cậu về nhà, bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, trong giọng nói tràn ngập mong chờ cùng vui sướng.

Ôn Tiểu Huy miễn cưỡng cười nói: "Ngay đây, con đang ở dưới lầu."

“Tốt quá.” Ian phát ra một tiếng hoan hô như trẻ con.

Ôn Tiểu Huy cầm điện thoại, buộc bản thân phải điều chỉnh tốt cảm xúc của mình rồi lên lầu.

Một năm mới thật đặc biệt.

Cậu nhìn căn hộ được Ian trang hoàng lại thành một nơi cầu hôn hoàn mỹ, nhìn sang mẹ mình mặc bộ lễ phục Elie Saab mà cậu tặng cho ngạc nhiên nhận lời cầu hôn, ở hai bên gia đình đều chúc phúc, cùng với tiếng chuông và pháo hoa đón chào năm mới, cả hai người hạnh phúc ôm hôn nhau.

Thời khắc tốt đẹp như vậy, Ôn Tiểu Huy lại như người mất hồn, không thể hòa nhập được. Người nhà Ian đều rất rộng lượng và tốt bụng, Ôn Tiểu Huy thật sự rất thích bọn họ, cậu cảm thấy mẹ cậu ở cạnh bên với Ian hoàn toàn hợp nhau, cậu rất vui. Cậu máy móc cười, chúc phúc, nhưng đầu óc trống rỗng, suốt cả buổi tối đều thất thần.

Đêm đó, bọn họ ở nhà Ian. Ôn Tiểu Huy ngồi trên sofa trong phòng khách cả đêm, đến ngày đầu tiên của năm mới, cả ngày như mê man.

Buổi chiều trở về nhà, Phùng Nguyệt Hoa vẫn còn đang say mê trong hạnh phúc, cũng không để ý Ôn Tiểu Huy bất thường, chỉ nghĩ cậu mệt mỏi mà thôi. Sau khi trở về phòng, cậu nặng nề thả người lên trên giường, nhìn trần nhà, trong mắt đầy tơ máu.

"Muốn biết thì tự mình đi kiểm chứng."

Những lời của tên vệ sĩ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu.

Đương nhiên cậu có thể đi chứng thực, đi hỏi Tào Hải hoặc là trực tiếp hỏi thẳng Lạc Nghệ, bọn họ sẽ trả lời như thế nào? Mà khi cậu hỏi xong rồi, chỉ sợ có điều gì đó sẽ thay đổi.

Nhưng cậu cần phải đi chứng thực. Đôi khi con

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net