Chương 29 : Tiến thoái lưỡng nan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Tô Trạch sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười.

"Hiện tại hợp tác xác thực là ưu tiên hàng đầu của công ty, nếu như làm tốt, Tô gia chúng ta có thể mượn lần này lên một tầng cao hơn. Chẳng qua đây là chuyện kinh doanh, em không cần lo lắng."

Tô Nguyên nghiêng người về phía trước, đôi mắt nhìn Tô Trạch dùng giọng bình tĩnh nói, "Vậy anh cả hy vọng em đồng ý Tạ Bân sao."

Đôi tay Tô Trạch chế trụ bả vai em trai, khẽ lắc đầu, "Không, A Nguyên, anh biết Thẩm Thụy đối xử với em rất tốt, anh cũng thấy trong mắt.

Nhưng người lớn Thẩm gia sẽ không nghĩ như thế, bọn họ một lòng bồi dưỡng người thừa kế, tự nhiên hy vọng cậu ta cưới vợ sinh con, làm sao sẽ đồng ý cậu ta ở bên một người đàn ông?"

"Cho nên anh cả mới sắp xếp em xem mắt với Tạ Bân, thì ra là thế." Tô Nguyên nói xong, ở trong lòng thở dài một chút.

Khó trách, anh cả thà rằng xếp cho cậu xem mắt cùng Tạ Bân, cũng không suy xét Thẩm Thụy.

"Đúng vậy," Tô Trạch vỗ bả vai em trai, "Tài sản trong nhà Tạ Bân hùng hậu, tuy rằng so ra kém Thẩm gia, nhưng cũng may sản nghiệp đều ở nước ngoài, y lại là người ngoại quốc, có đường đường chính chính kết hôn với em.

Nhà thương nhân trước nay đều lấy lợi ích làm trọng, có người nguyện ý dùng một tài sản tới kết hôn với em, vì sao không cho em một cơ hội?

Anh chỉ hy vọng A Nguyên chúng ta có tương lai tốt hơn, chứ không phải đấu tranh với trưởng bối Thẩm gia, việc này với em với anh với Tô gia với Thẩm Thụy, đều không phải chuyện tốt.

Trưa nay, Tạ Bân muốn một mình mời em đi ăn trưa, em không ngại đi gặp chứ. Nếu em thực sự không thích y chút nào, vậy từ chối đi, anh cả lại tìm người khác cho em."

Tô Nguyên mím môi, khóe môi gợi lên một tia trào phúng, "Em đã biết, em sẽ đi gặp Tạ Bân."

Hiện tại Tô gia sển ra sẽ đối mặt với áp lực từ trưởng bối Thẩm gia, nếu Thẩm Thụy không buông tay, chưa chừng sẽ xuống tay khai dao với Tô gia.

Anh cả muốn lấy Tạ Bân làm tấm mộc cho Tô gia.

Nhưng cậu không muốn ở cùng Tạ Bân, cũng không thể đồng ý Thẩm Thụy theo đuổi.

Tô Nguyên thật lâu không rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy.

Rõ ràng bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh, nhưng cậu lại cảm thấy mưa sắp ập đến, gió lớn gào thét trong đầu muốn nhấn chìm cậu, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Giữa trưa, biệt thự Tạ, Lam Sơn Uyển.

Đây là biệt viện của Tạ Bân tại Kinh Giao, đã mấy năm trôi qua, hiện tại cây cối rậm rạp, trong viện mang theo một loại yên tĩnh cảm giác, sâu xa ý nghĩa.

Chung Lãng dừng xe lại nơi xa, đánh giá bảng hiệu biệt thự họ Tạ, gửi định vị sang cho Thẩm Thụy.

Ngẫm lại lại bỏ thêm một câu, 【 thiếu gia, nơi này hình như là nhà riêng của Tạ gia, phòng thủ rất nghiêm mật, chúng ta có thể không vào được. 】

Thẩm Thụy nhanh chóng trả lời, 【Tôi sẽ nhanh chóng mang người đến, cậu theo dõi kỹ. 】

Bên kia.

Tạ Bân ở đình viện, thời điểm Tô Nguyên đi vào cửa, y dường như đang lật xem văn kiện gì đó.

"A Nguyên, em đã đến rồi." Tạ Bân ngẩng đầu cười, hôm nay y ăn mặc rất trẻ, trang phục ở nhà thuần trắng thoải mái xứng với mắt kính gọng vàng, nhìn qua văn nhã lại cấm dục.

"Ngồi đi."

Tô Nguyên gật đầu, ngồi xuống ghế dựa bằng gỗ đàn đối diện.

Tạ Bân buông văn kiện trong tay, nhìn Tô Nguyên một lát, "Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, ở Bạch Nguyệt Hiên vừa găp đã thương A Nguyên, lúc này mới lui tới buôn bán với Tô Trạch."

Hô hấp Tô Nguyên cứng lại, nhịn không được mở to mắt nhìn đối phương, có chút khó tin.

Vừa gặp đã thương?

Cậu nhịn không được cười một cái, cũng chỉ là một túi da, con người thật đúng là nông cạn như trong dự kiến.

"Tôi và ngài Tạ không tiếp xúc nhiều, cũng không quen thuộc. Người có địa vị như ngài Tạ đây, muốn người đẹp nào mà không có, thật sự không cần thiết kết hôn với tôi, dù sao tự do cũng đáng quý."

Tạ Bân mắt cười đẩy gọng kính vàng, tay đặt trên bàn khẽ gõ.

"Những thứ dung chi tục phấn (*) đó, chỗ nào xứng so sánh với A Nguyên."

(*)Dung(dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường

Nói rồi cầm văn kiện trong tay đẩy đến trước mặt Tô Nguyên, ý bảo cậu mở ra.

"Tôi biết Thẩm Thụy thích em, có lẽ em cũng có chút hảo cảm với cậu ta, nhưng chỉ bằng chút hảo cảm không quan trọng này, cũng không đủ để em mạo hiểm kéo Tô gia vào vũng bùn, trưởng bối Thẩm gia cũng không dễ ở chung.

Mà em ở cùng bên tôi lại khác biệt, tôi không chịu trong nhà quản thúc, thích ai thì cùng người đó bên nhau, cũng không cần nối dõi tông đường, ngày sau từ chi thứ chọn một người nối nghiệp là được."

Tô Nguyên lật xem hiệp nghị trước hôn nhân trong tay, nội dung bên trên đã vượt qua cậu tưởng tượng.

Trước khi kết hôn Tạ Bân sẽ lập tức chuyển một nửa tài sản cá nhân đến danh nghĩa chính mình, chẳng sợ ly hôn, thứ này cũng không quay về.

Chỉ cần cậu ký tên, hiệp nghị sẽ lập tức có hiệu lực.

Đây là con số khổng lồ toàn bộ bỏ xa Tô gia, một khi ký xuống, Tạ Bân căn bản không có khả năng để cậu đổi ý.

Nhưng cậu cũng thật sự không để bụng, chỉ là chút vật ngoài thân, không có chút ý nghĩa nào.

Tô Nguyên khép văn kiện lại, đẩy trở về tại chỗ, thái độ uyển chuyển tỏ vẻ cự tuyệt.

Cậu thấy sắc mặt đối phương khẽ biến, suy nghĩ nói, "Thành ý của ngài Tạ, tôi thấy được. Chỉ là...... tuổi tôi còn nhỏ, không nghĩ sớm thế đã đi vào hôn nhân.

Tạ Bân xoay chuyển ngọc ban chỉ trên tay, lại lần nữa đẩy văn kiện đến trước mặt Tô Nguyên, "Nếu không nghĩ sớm kết hôn cũng được, chúng ta có thể chờ em tốt nghiệp mới đi lãnh chứng, nhưng tiền đề là em phải rời khỏi Thẩm Thụy, không thể tiếp tục ở chung."

Tô Nguyên nhìn văn kiện trên bàn, lắc đầu: "Tôi cùng ngài Tạ cũng không quen thuộc, hôm nay chỉ tới gặp mặt, huống hồ hôn nhân là chuyện quan trọng của đời người, tôi không thể quyết định qua loa như vậy."

"Tôi có thể cho em thời gian, nhưng tôi không có khả năng tiếp tục nhìn em ở cùng một chỗ với Thẩm Thụy, em hiểu không?"

Tô Nguyên: "......"

Tuy rằng cậu cũng suy xét dọn ra ký túc xá, nhưng việc này không đại biểu cậu sẽ phải ở bên Tạ Bân.

Tạ Bân thấy Tô Nguyên thật lâu không nói, xoa giữa chân mày, quay đầu hô một câu, "A Thiệu, lấy đồ vật lại đây."

Một người đàn ông ăn mặc như một doanh nhân ưu tú đặt hai tập tài liệu lên bàn trước mặt Tô Nguyên.

Tô Nguyên buồn bực tùy tay mở ra một cái, ngay sau đó ngừng thở.

Thứ này vậy mà đều là nhược điểm tập đoàn Tô thị, một số phương pháp trong lĩnh vực kinh doanh xét cho cùng không hợp pháp, việc dùng tiền để dựa vào các mối quan hệ để giải quyết chúng là điều đương nhiên.

Nhưng nếu người như Tạ Bân muốn tìm phiền toái, cũng đủ Tô gia uống đủ.

Cậu lại mở một cái khác, nội dung của nó so với phía trước còn kinh khủng hơn, đó là hạng mục hiện tại Tạ Bân đang hợp tác với gia đình cậu, lúc ăn cơm cậu đã nghe anh trai nhắc đến.

Vốn tưởng rằng là con đường rộng mở cho Tô gia, hiện tại xem ra, là đối phương đã sớm bày bẫy.

Nhà họ Tô đã đè phần lớn vốn lưu động, một khi Tạ Bân rút vốn, tòa nhà sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Tô Viễn siết chặt tờ giấy trong tay, run rẩy đóng tập tài liệu lại, không cần thiết đọc nữa.

Tạ Bân nhìn cậu, thanh âm không có gì phập phồng nói, "Em có thể mang về, cũng cho anh trai em nhìn xem, cậu ta là người thông minh. Đừng sợ, chỉ cần em đồng ý, điều kiện tôi nói trước đó điều kko thay đổi như cũ, mà Tô gia cũng có thể như diều gặp gió."

Tô Nguyên lặng im, khẩn trương phía trước đã bình phục xuống, thậm chí có chút buồn cười.

Người này tưởng cố gắng hết sức để cướp đoạt, nhưng nếu y thực sự yêu mình, thì quả thực là đang...... Đào mồ chôn mình.

Tô Nguyên tự nhận không phải là người tốt, lại cũng không muốn làm người xấu, "......Mùng một năm mới là sinh nhật tôi, tôi muốn ký tên vào ngày đó."

Chờ cậu đã chết, uy hiếp gì đều sẽ tan thành mây khói.

Khóe miệng Tạ Bân lên một ý cười, đứng dậy tới gần Tô Nguyên, hai người họ chỉ cách nhau lòng bàn tay trên bàn.

"Nói miệng không có bằng chứng, A Nguyên như thế nào làm tôi yên tâm?"

Tô Nguyên thấy ánh mắt đối phương dời xuống, dõi theo môi cậu, hơn nữa càng dựa càng gần, đột nhiên nghiêng đầu.

Nụ hôn của người kia dừng trên tóc cậu.

Tô Nguyên lập tức muốn đứng dậy, lại bị đối phương chế trụ vào hai bên ghế dựa, khí thế nặng nề ập vào trước mặt, làm cậu không thể động đậy.

"Ngài Tạ, xin anh tự trọng."

Tạ Bân thấp giọng cười khẽ, "Dáng vẻ A Nguyên tức giận càng đẹp mắt."

A Thiệu đứng một bên thấy thế lập tức bước nhanh rời đi, ông chủ rõ ràng đang đùa giỡn mỹ nhân, cậu ta nếu cứ đứng đó không đi, quay đầu lại chỉ có thể bị ăn mắng.

Huống hồ Tô Nguyên nhìn yếu đuối mong manh, căn bản không phải đối thủ của ông chủ, cậu ta đi không hề có chút gánh nặng tâm lý.

"Tô Nguyên," Tạ Bân đè tay cậu lại, tiến đến bên tai nhẹ giọng nói, "Cùng tôi ở bên nhau, tôi sẽ đối xử với em tốt hơn cả Thẩm Thụy. Cậu ta có thể làm gì cho em, tôi có thể. Cậu ta không thể làm gì vì em, tôi cũng có thể. Em thật sự, không thể suy xét một chút?"

Tô Nguyên nghe ngữ khí giống như ôn nhu này, nhưng nếu cậu cự tuyệt, chỉ sợ đối phương lập tức xé mở tầng bề ngoài này, lộ ra chân tướng khủng bố dữ tợn.

Thật là vô lý, vậy thì đừng trách cậu.

Tạ Bân cứ cường ngạnh lại ngoan cố, nói vậy y phải chịu được con dao của mình.

Ngay sau đó đổi miệng, "Tôi ký."

Tạ Bân lẳng lặng nhìn cậu vài giây, chậm rãi ngồi lại chỗ cũ, khôi phục bộ dáng văn nhã lịch sự, nửa điểm không thấy vẻ đường đột vừa rồi.

Y cười rút ra từ phía dưới văn kiện, hợp với bút ký tên đặt trước mắt Tô Nguyên.

Tô Nguyên xoa tay của mình, vừa rồi bị nắm đến sinh đau, vừa cúi đầu thấy đã hiện ra ấn ký màu đỏ.

Tạ Bân cũng thấy được khối màu đỏ kia, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, y rõ ràng không dùng bao nhiêu sức lực, thật yếu ớt.

"Em ký tên, hôm nay tôi lập tức chuyển tài sản tới danh nghĩa em."

Tô Nguyên không bị viên đạn bọc đường này làm choáng váng đầu óc, mặc dù muốn chơi y, cũng không thể để lại hậu quả sau này cho Tô gia.

"Tôi có thể ký tên, nhưng hiệp nghị phải sửa đổi một chút."

"Em muốn sửa như thế nào?" Ý cười Tạ Bân càng sâu, chỉ cần cậu đồng ý nói, đây đều là việc nhỏ.

"Toàn bộ bất động sản cùng cổ phần không cần, chỉ cần......" Tô Nguyên ngẫm nghĩ, "Một trăm triệu tiền mặt."

(~328 tỷ VNĐ)

Báo quá ít sợ y hoài nghi, nhiều lại sợ Tạ Bân sẽ không từ bỏ ý đồ.

Ánh mắt Tạ Bân dừng lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, như muốn nhìn thấu cả người Tô Nguyên.

Thật lâu sau, mới mở miệng hỏi, "A Nguyên đây là có ý gì? Không ngại nói thẳng."

Y không sợ Tô Nguyên công phu sư tử ngoạm, chỉ sợ đối phương không cầu cái gì.

Tô Nguyên bỗng dưng cười, "Tạ tiên sinh, tôi không cầu giàu có quyền lực, chỉ cầu người nhà mạnh khỏe."

"Em sợ một ngày tôi thay lòng, sẽ bởi vì số tài sản này không chịu ly hôn với em?" Tạ Bân nghe hiểu lời nói trong tối của cậu, cười đẩy đẩy mắt kính gọng vàng.

"Không, em sai rồi, mặc kệ em có số tài sản này hay không, tôi đều sẽ không ly hôn. Cho nên, em cứ việc yên tâm ký đi."

Y muốn chính là Tô Nguyên cuối cùng không thể rời đi chính mình, một trăm triệu bé nhỏ không làm được.

Tô Nguyên cứng tại chỗ, cậu không thể thu số tiền này, y theo pháp luật Tô gia cũng có thể kế thừa một phần di sản của cậu, dễ dàng cành mẹ đẻ cành con.

"Nếu...... Sẽ không ly hôn, vậy thứ này sẽ đều là tài sản chung, phí chuyển giao cũng rất xa xỉ......"

"Phí thủ tục mà thôi, không đủ để làm tôi thất tín với anh cả em." Tạ Bân kéo bàn tay trắng nõn của cậu qua, nhét bút vào trong tay Tô Nguyên, "Vẫn nói A Nguyên không hài lòng? Tôi có thể tiếp tục thêm, cho đến khi em cam tâm tình nguyện ký tên."

Tô Nguyên chưa gặp qua người nào khó chơi như vậy, y xảo quyệt và kiên nhẫn, càng không chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt, y quả thực không có khuyết điểm.

Ký tên là để giải quyết các tài khoản sau mùa thu, nếu không ký Tô gia sẽ hỗn loạn.

Cậu nên làm gì bây giờ?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Nguyên: "Hu hu hu Thụy Thụy tui khó chọn quá."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net