Chương 46: Thiên nga

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Cơm Sầu Riêng

Chỉnh sửa : Yên Hy

Mấy ngày sau, hoạt động thực tế kết thúc.

Vì đi gần khu cảnh thác Ba Lăng thành phố Lạp sưu tầm phong tục, Ngô Văn Hàn muốn rời đi chậm hơn một ngày.

Tô Nguyên nhớ tới thế giới động vật nhắc tới rất nhiều thiên nga làm tổ ở kia, cũng động tâm tính toán đến xem.

Thẩm Thụy dứt khoát sắp xếp hành trình trở về chậm lại, cũng coi như là vì thế họa lên một cái dấu chấm viên mãn.

Tô Nguyên: "Thụy Thụy, sao nơi này lại là cao nguyên nha, so với đất liền khác gì nhỉ? Hơn nữa cỏ cây càng có linh khí hơn." 【phẩm vị của bạn học Ngô thật là không tồi. 】

Thẩm Thụy ngẩng đầu nhìn cây cối to lớn xanh um tươi tốt xung quanh người, vài giọt nước mưa rơi trên mặt, lướt qua sóng mũi cao thẳng.

"Hẳn là vấn đề địa thế, sơn cốc vốn dễ dàng tụ tập nước mưa hơn so với đồng bằng, độ cao nơi này so với mặt biển và khí hậu rất thích hợp cho cỏ cây sinh trưởng, cũng có thể là chúng ta tới vừa khéo, đang là mùa mưa."

Tô Nguyên nhảy qua một vũng nước, áo mưa màu cam vàng trên người tung lên theo nhịp, "Trời nắng với trời mưa, không phải đều có cái đẹp sao, em cảm thấy còn nhìn rất đẹp, cũng không biết trời mưa thiên nga có ra không?" 【 thử vận may xem. 】

"Hiện tại mưa không tính là lớn lắm, thiên nga chắc là không chịu ảnh hưởng." Thẩm Thụy có chút lo lắng mưa sẽ lớn hơn, dễ bị cảm mạo.

Trong rừng đường núi hiểm trở chậm rãi bị làm ướt, Ngô Văn Hàn muốn chụp ảnh nên đi ở đội ngũ sau cùng.

Vu Gia Tường cũng không sốt ruột, thuận tiện bung dù che cho camera bảo bối của anh chàng.

La Xương cùng Ngô Văn Hàn giao lưu kỹ thuật chụp hình, anh ta công tác rất nhiều cũng sẽ thuận đường sưu tầm phong tục, thậm chí còn chụp rất có trình độ, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Trong cảnh khu không có gì nguy hiểm, Chung Lãng bọn họ bốn người cũng không rập khuôn mà đi theo, chủ yếu là không muốn quấy rầy Thẩm Thụy cùng Tô Nguyên ở chung một mình.

"A, thiên nga lớn, các ngươi ở đâu nha - -" Tô Nguyên hướng về phía hẻm núi bên con sông mà lớn tiếng hô. 【mau ra đây đi. 】

" Cạc cạc cạc cạc - -"

Thẩm Thụy nghiêm mặt, "Tiếng gì thế?"

Khu này hẳn là không có nguy hiểm nhỉ? Nhưng âm thanh này cũng quá lớn, không giống như tiếng vịt.

Tô Nguyên tức khắc kích động lên, dáo dác tìm kiếm nơi âm thanh phát ra, "Thiên nga, đây là tiếng thiên nga kêu, ở đâu vậy nhỉ?" 【 thật tốt quá, này nào phải thiên nga, rõ ràng là thiên thần nhỏ nha.】

Thiên nga kêu như thế này sao?

Thẩm Thụy mê man thật sâu, ngày thường anh căn bản không có xem kĩ thế giới động vật, người trong lòng nằm ở trong ngực, nào còn tâm tư đi chú ý thứ khác?

Mãi đến khi một loạt năm con thiên nga duỗi thẳng cổ, dọc theo con sông trước mặt hai người bay qua.

"Quả nhiên thiên nga bay lên rất giống với chim nhạn, xếp thành chữ nhân, Thụy Thụy anh xem con dẫn đầu kia buộc phải lợi hại nha, nó chính là tay phá gió." 【cảm ơn thiên thần nhỏ nha, các cậu thật là xinh đẹp. 】

Tô Nguyên dựa vào Thẩm Thụy từ từ kể ra, rất có một phen chỉ điểm hương vị giang sơn.

Thẩm Thụy nhíu nhíu mày, "Tiếng kêu chúng nó vẫn luôn là như vậy sao? Nghe ra có chút nóng nảy, quá cao vút."

"Không khác lắm đi? Trong thế giới động vật hình như...... chính là kêu như vậy, em không nhớ rõ......" 【tập có thiên nga kia, mình không xem kỹ, ai cùng người mình thích hôn môi sau còn có thể xem...... TV chứ. 】

Tô Nguyên hơi dịch đầu, che giấu gương mặt nóng lên của mình.

Thẩm Thụy trong lòng ngọt ngào, không để ý thiên nga gì nữa, bắt được tay đối phương trao một cái hôn nhiệt tình.

Mặt Tô Nguyên càng đỏ hơn.

【may là Chung Lãng bọn họ không ở đây...... cho nên là Thụy Thụy cố ý tách bọn họ ra sao? 】

Mưa chậm rãi lớn dần, hai người chạy càng nhanh hơn, đều bỏ xa những người khác ở phía sau.

Đột nhiên mây đen giăng đầy, sắc trời tối sầm hẳn đi, giống như đột nhiên từ ban ngày sẽ nhanh chóng tiến vào đêm tối.

Xung quanh bốn phía gió lớn nổi lên, lá cây bị thổi rơi xuống ào ào, đến cả những cành cây nhỏ cũng bị bẻ gãy không ít, nơi xa lại truyền đến tiếng kêu cao vút của thiên nga, chỉ là lần này âm thanh sợ hãi hơn.

Nước mưa che lấp trời đất, tầng mây đen như mực che kín toàn bộ cảnh khu Ba Lăng, bên ngoài chẳng nhìn thấy gì, giống như trời đã tối.

Sắc mặt Thẩm Thụy đột ngột thay đổi, kéo Tô Nguyên chạy vội về phía trước.

"Thụy Thụy, chúng ta không đi trở về, cùng bọn họ tụ lại sao?" 【đằng trước không phải chạy xa sao? 】

Tô Nguyên tuy có nghi vấn, lại thuận theo mà đuổi kịp bước chân.

Thẩm Thụy chạy càng nhanh, trở hồng hộc nói, "Không quay về, chúng ta đã đi quá xa rồi, anh đã xem qua bản đồ, đi về phía trước khoảng một km sẽ có nơi có thể lên rồi, chúng ta chạy nhanh trở lại đường chính, trong rừng này thật sự quá nguy hiểm."

"Không cần lo lắng Chung Lãng, mấy vệ sĩ đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, loại thời tiết này căn bản không làm khó được bọn họ."

Vu Gia Tường và Ngô Văn Hàn cách thật sự quá xa, Thẩm Thụy cũng không rảnh lo, anh chỉ cần Tô Nguyên tốt lành.

Tô Nguyên: "Được, chúng ta đi lên phía trước." 【đường cũng không xa, chạy nhanh lên chắc là sẽ không việc gì. 】

Thẩm Thụy vượt lên phía trước chặn đường thân cây, đây là lúc trước cây cối rơi rụng lưu lại, lúc này chặn đường bọn họ.

"Chậm một chút, nắm lấy tay anh."

Tô Nguyên bị nắm chặt bàn tay, gần như cưỡi trên thân cây mà đi qua.

Trên mặt đất đá nhỏ đều bị gió nổi lên, trong chốc lát cát bay đá chạy, hai người chỉ dám híp mắt chạy về phía trước.

Khẩu trang Tô Nguyên đã ướt đãm, nước mưa không ngừng tràn vào mũi miệng, dứt khoát bỏ ra ném xuống.

"... ... Thụy Thụy, nước sông dâng lên nhanh quá." 【sẽ không có ngập lụt chứ......】

Lúc này mới bao nhiêu thời gian, dường như sẽ dâng lên đến đường núi.

Thẩm Thụy đã sớm thấy, ngập lụt thật ra còn tốt, mưa lớn như vậy sợ là gặp phải đất đá trôi kia, vậy thật đúng là một chút đường sống đều không có.

Anh hung hăng lau mặt một phen, tối đen thâm tràm trong mắt hiện lên một mạt u quang.

Chạy!

Không màng tất cả mà chạy đi!

Nước sông quả nhiên dâng lên cực nhanh, đường núi đã không thể đi rồi.

Thẩm Thụy nhanh chóng quyết định rời khỏi lối đi bộ, ôm lấy Tô Nguyên trực tiếp bò hướng lên trên, nhưng cái sườn núi này thực dốc, giày thể thao hai người cũng đã ướt đẫm, đạp lên bùn đất ướt lộc cộc rất khó chịu.

Tô Nguyên không ngừng thở hổn hển, đều bị gió lớn gào rít giận dữ bao phủ, chỉ có thể buồn bực bò theo Thẩm Thụy lên trên.

Thẩm Thụy không cúi đầu, mở to hai mắt cố gắng ở trong mưa to phân biệt phương hướng, cẩn thận quan sát bên cạnh có đá rơi và cây rụng không, tính toán thời điểm đặt chân tốt nhất.

Hai người bò đến một độ cao nhất định, mơ hồ có thể nhìn thấy đường lớn thông suốt dưới đường núi, nhưng ở giữa có sườn dốc bọn họ không qua được, lối đi bộ đã bị bao phủ, chỉ có một con đường đi tới cuối.

Răng rắc - -

Đôi tai nhạy bén của Thẩm Thụy bắt được một âm thanh rất nhỏ.

Vừa ngẩng đầu thấy, đồng tử anh co lại, một cái cây to lớn đang lăn về hướng của bọn họ.

Thẩm Thụy vội mang theo Tô Nguyên chạy tới hướng bên cạnh, né tránh nguy hiểm, nhưng cũng ngã trên mặt đất người dính đầy bùn đất.

Chiếc áo mưa vàng cam của Tô Nguyên đã không còn đáng yêu như trước, thậm chí có chút rách ra, nhưng giờ phút này cũng không rảnh lo.

Thẩm Thụy nôn nóng xem xét đối phương, "Nguyên Nguyên em có sao không? Có bị đau chỗ nào không?"

Chuyện xảy ra bất thình lình, thật sự không rảnh lo tư thế phác gục, sợ rằng Tô Nguyên bị trẹo chân, bọn họ liền thật sự không thể đi lên.

Tô Nguyên lắc đầu, "Em không sao, còn anh?"

Mưa rền gió dữ làm âm thanh hai người đều trở nên cực nhỏ, chỉ có thể dán ở tai đối phương lớn tiếng nói.

Thẩm Thụy cũng lắc đầu ý bảo mình khộng việc gì, lại chỉ chỉ phía trên.

Tô Nguyên hiểu ý, bọn họ còn phải bò lên trên.

Thẩm Thụy càng cẩn thận hơn, mặc dù bị mưa phả vào đến đau rát, cũng không dám nhắm mắt lại.

Vừa rồi nếu cây khổng lồ kia lăn trúng, khả năng bọn họ đã táng thân ở nơi này.

Đột nhiên một tia chớp hiện lên, theo tiếng sấm ầm vang tới, đánh thẳng vào không trung đen kịt, nháy mắt ánh sáng kia làm vạn vật đều nhìn thấy rõ.

Thẩm Thụy rốt cuộc cũng thấy rõ tình hình giao thông phía trên, tâm anh trùng xuống.

Đó gần như là một vách núi vuông góc, đại khái khoảng 3 mét, không có điểm dừng chân, căn bản không thể đi.

Không trung cực kì tối tăm, bọn họ không có khả năng trong hoàn cảnh này lại đi mò con đường khác, thật sự quá là nguy hiểm.

Hơn nữa...... bão táp như này không thể kết thúc trong thời gian ngắn được.

Dưới sức mạnh của thiên nhiên to lớn, hai thân ảnh nhỏ bé yếu ớt, lại ngoan cường mà trèo lên phía cao hơn.

Cuối cùng, bọn họ cũng tới chỗ cao nhất, vượt qua đoạn nham thạch cao hơn 3 mét này, mặt trên chính là đường cái.

Tô Nguyên choáng váng, bọn họ dọc theo sườn núi này đi một hồi rồi, không nhờ được cứu trợ địa phương, hoàn toàn không thể đi lên.

【 làm sao bây giờ làm sao bây giờ?】

Thẩm Thụy ngẩng đầu nhìn con đường sống gần trong gang tấc, phía trên con đường nước mưa chảy xuôi xuống dưới, giống như một Thủy Liêm Động thật dài.

Phía dưới còn xói mòn, mặt đất có lẽ sẽ phát sinh đất đá trôi.

Mà con đường bên kia, cũng là một dãy núi, có thể cũng sạt lở đất đá, nhưng chỉ cần có thể đi lên, bọn họ có khả năng tìm được một chỗ trú rộng lớn mà tránh né.

"Nguyên Nguyên," Thẩm Thụy gần như dán vào tai Tô Nguyên, dùng sức hô to, "Đợi lát nữa anh ngồi xổm xuống, em dẫm lên vai anh bò lên trên đi - -"

Đôi mắt khép hờ của Tô Nguyên bỗng chốc mở to, giống như cho là mình nghe lầm, "Vậy còn anh thì sao?" 【không, mình có thể chết ở chỗ này, nhưng Thụy Thụy không được - - 】

Tiếng mưa rơi hỗn loạn, Thẩm Thụy không nghe rõ lời nói trong lòng của Tô Nguyên, nhưng anh biết rõ ràng Tô Nguyên sẽ không có khả năng bỏ anh lại.

Sau đó lớn tiếng khuyên bảo, "Độ cao này em không nâng anh lên được, dù sao chúng ta cũng phải có một người ra ngoài cầu cứu, Nguyên Nguyên em sẽ tìm người tới cứu anh, đúng không?"

Tô Nguyên lặng đi rất lâu.

Tình hình Thẩm Thụy nói đều là thực tế, cậu chưa bao giờ hận thể lực mình không đủ như bây giờ.

Nhưng Tô Nguyên vẫn cự tuyệt, hai mắt ửng đỏ, hỗn hợp nước mắt nước mưa chảy xuống.

"Không, nếu không sạt lở đất đá, chúng ta không cần chạy, chờ cứu viện ở đây là được. Nhưng nếu có...... em cũng nhất định không chạy đi, em thà cùng Thụy Thụy ở một chỗ."

【em không đi, lý do tồn tại duy nhất của em chỉ có anh, không thể cùng sinh, vậy có thể cùng chết. 】

Một tia chớp lại đánh xuống, Tô Nguyên lộ rõ biểu tình bi thương, sắc mặt trắng tuyết, môi diễm lệ tựa hoa hải đường, nhưng mặt mày tận lực kiên quyết.

Thẩm Thụy dùng sức đem đối phương xoa ở trong ngực, giống như muốn đem cả quãng đời còn lại đều ôm cậu.

Tô Nguyên lại như không cảm nhận được đau đớn, đối với khả năng tử vong không có gì sợ hãi, nước mắt chỉ là vì Thẩm Thụy mà chảy.

"Chỉ là Nguyên nguyên à, anh còn tưởng cùng em bên nhau qua chục năm nữa, thế giới động vật còn chưa xem xong, thảo nguyên lớn còn chưa đi, chúng ta còn quá nhiều việc chưa làm...... "

"Em có thể...... vì tương lai chúng ta, nỗ lực gắng gượng một con đường sống hay không?"

Khi nói chuyện, bùn đất dưới chân hai người đã bắt đầu chuyển động, thời gian không còn nhiều lắm.

Hàng mi dài của Tô Nguyên đã hoàn toàn ướt nhẹp, hỗn độn che khuất tầm mắt.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Thẩm Thụy không thúc giục, lẳng lặng chờ đối phương đáp lại.

Sau đó, tại địa phương giống như tận thế này, anh nhận được một nụ hôn lạnh lẽo.

"Thụy Thụy, nếu anh chết, em lập tức đi theo anh."

*

Tác giả có lời muốn nói: Nguyên Nguyên xông lên~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net