Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên cỗ máy thời gian của Doremon quay trở lại hai mươi năm trước mà xem cái thời Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ còn là những đứa trẻ mới cắp sách đến trường.

Ngày đầu tiên vào lớp một, Vương Tuấn Khải vì em trai bị Dịch Dương Thiên Tỉ khi dễ chút xíu mà ra tay đẩy y ngã nhào xuống mặt đất, này là do hắn có lỗi trước.

Sang ngày hôm sau để xin lỗi, Vương Tuấn Khải đã nhờ mẹ làm một hộp cơm vừa ngon vừa đẹp mắt mang đi học để tạ tội với bạn học Dịch cùng lớp. Ai ngờ làm cho Thiên Tỉ tưởng hắn vẫn ghi hận y chọc em trai hắn khóc mà không thèm nhận hộp cơm nhỏ, thậm chí còn muốn vung tay hất đổ. Cái này dường như là do Thiên Tỉ hiểu lầm trước.

Đó chính là khởi nguồn của một cặp oan gia không thể ở gần nhau quá mười bước chân!

Đến năm lên sơ trung lại cùng học một lớp, trớ trêu thay cả hai đều được cô giáo và các bạn bình chọn làm lớp trưởng mới. Bởi vì là cùng nên chắc chắn sẽ phải đọ xem ai xứng đáng với chức lớp trưởng kia hơn. Vì thế mà cuộc sống của hai người mỗi ngày vẫn là nỗ lực chạy đua, chạy đến độ sắp mệt chết rồi thì vào năm cấp ba lại xuất hiện một kì tích không thể ngờ tới.

Vào buổi tốt nghiệp cấp ba, Vương Tuấn Khải uống quá chén, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng bị chuốc rượu, hai người cùng say và mặc kệ trời đất lao nhầm vào cùng một phòng nghỉ.

Sau đó là làm cái này cái kia, làm cái kia cái này. Tóm lại là sang sáng hôm sau nữa thì đã làm xong rồi!

"Cái tên bại hoại này!"

Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận đập cái áo sơ mi y vừa vớ được vào khuôn mặt đang say ngủ của Vương Tuấn Khải khiến hắn bị ăn đau mà bật dậy. Một tay ôm mặt, một tay chỉ Thiên Tỉ mà quát tháo:

"Bị điên hử? Đập tôi như vậy là có ý gì đây?"

"Đồ lưu manh, đánh chết ngươi!" Thiên Tỉ bị bộ dạng ngái ngủ của hắn làm cho sắp tức chết, lại cảm thấy thắt lưng mình ẩn ẩn đau thì bao nhiêu tức giận dồn nén suốt mấy năm qua đều một lượt bộc phát ra cho bằng hết.

Đến khi hai người trả phòng, nhân viên khách sạn vào dọn phòng còn phải sững người thật lâu nhìn bao quát tổng thể cả cái trận địa vừa gác súng này, mặt cũng đen hết cả: Dữ dội đến vậy sao? Cái giường cũng bị làm sập rồi!

Chưa hết!

Vương Tuấn Khải sau khi ra trường đã được mời đến làm việc tại một công ty nghệ thuật vô cùng nổi tiếng trong khi Dịch Dương Thiên Tỉ vì tội đánh hắn nhập viện mà bị đình chỉ học một năm!

Năm sau khi Dịch Dương Thiên Tỉ thi lấy bằng lại, sau đó cũng được kiệu đến công ty Vương Tuấn Khải làm việc. Từ đó mà hai người liền tiếp bước tranh đoạt đủ điều từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Ví dụ như tranh mang giấy vệ sinh đến cho một đồng nghiệp nam cùng công ty khiến cho vị đồng nghiệp kia không khỏi sợ hãi đến độ không an tâm dùng tờ giấy mỏng manh kia được.

Tranh a tranh rồi không hiểu sao vào một buổi sáng đẹp trời, hai người lại cùng tranh nhau một cái 'quần tứ giác'.

Khi ấy Vương Tuấn Khải toàn thân trần trụi nhất quyết kéo quần nhỏ về phía mình, mà Dịch Dương Thiên Tỉ toàn thân cũng chỉ khoác độc tấm áo sơ mi mỏng, hai mắt hắn rưng rưng, lớn tiếng quát:

"Thân ái, em mau nhường anh cái quần này đi, hôm nay anh phải đi họp sớm đó!"

"Kệ anh!" Thiên Tỉ cương quyết đạp hắn một quyền và đoạt quần mặc vào, vừa mặc vừa nhếch môi khinh bỉ: "Hôm nay Tiểu Lưu có buổi chụp ảnh, em phải đến đó sớm!"

Vương Tuấn Khải khom người ôm bụng dưới, trên mặt đau đớn bao chùm, mồm nói còn suýt nữa cắn vào lưỡi: "Thối Thiên Tỉ, thực sự sắp bị em đạp 'rụng' rồi!"

Thiên Tỉ mặc xong quần áo chỉnh chu, đưa tay với ba lô mà nhún nhún hai vai trêu tức Vương Tuấn Khải.

Sau cùng còn đưa tay ngả ngớn vẫy vẫy hắn: "Lần sau sẽ rút kinh nghiệm để anh đỡ tốn công nói từ 'sắp' nữa! Chào anh, ông đây đi trước!"

Hai người bọn họ chính là như vậy, từ nhỏ đã thế, lớn rồi càng không thể thay đổi được. Bất quá người ta không phải vẫn thường nói 'Thương cho roi cho vọt' sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net