Chap 60: Giấc mơ kinh hoàng lúc ngủ nướng của tiểu ma vương (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 14 tháng 6 năm 2020, 6 giờ sáng, GMT + 9, giờ Nhật Bản và Hàn Quốc.

"Cập nhật tình hình Covid-19 ở toàn thế giới theo lúc ngày 13 tháng 6 năm 2020, 20 giờ 15 phút tối, GMT + 7, giờ Đông Nam Á, đã có 7,625,877 ca nhiễm toàn thế giới, trong đó có 425,465 ca tử vong và 3,936,947 ca hồi phục. Tình hình virus corona tại Hoa Kỳ (Mỹ), đã ghi nhận 2,117,991 ca nhiễm, 116,847 ca tử vong và 842,006 ca hồi phục. Brazil có 831,064 ca nhiễm, 41,952 ca tử vong và 443,571 ca hồi phục. Trung Quốc có 83,075 ca nhiễm, 4,634 ca tử vong, 78,367 ca hồi phục. Singapore có 40,197 ca nhiễm, 25 ca tử vong, 28,040 ca hồi phục. Nhật Bản có 17,332 ca nhiễm, trong đó có 922 ca tử vong và 15,493 ca hồi phục. Hàn Quốc có 12,051 ca nhiễm, 277 ca tử vong, 10,691 ca hồi phục. Thái Lan có 3,134 ca nhiễm, 58 ca tử vong, 2,987 ca hồi phục. Việt Nam có 334 ca nhiễm, 0 ca tử vong, 323 ca hồi phục. Các thông số có thể thay đổi trong các cập nhật kế tiếp." Bản tin cập nhật tình hình Covid-19 quốc tế ngày 13 tháng 6 năm 2020 vang lên những thông số.

Tại nhà của Sougo, Sougo đang ngủ lim dim trong nhà. Cậu ngủ rất sâu, sâu đến mức nằm mơ giữa ban ngày.

Trong giấc mơ của Sougo, cậu thấy mình đang mặt đối mặt với tên trùm quái vật Another Decade.

"Người có lý điều chỉnh bản thân theo thế giới; người vô lý kiên định điều chỉnh thế giới theo bản thân. Vì vậy, mọi tiến bộ đều tùy thuộc vào người vô lý. Hãy suy nghĩ về ý tưởng này trong chốc lát. Đó là một ý tưởng lớn. Tất nhiên, bạn cần thực tế và ứng xử khôn khéo khi làm việc trong môi trường của mình. Tôi đồng ý rằng việc áp dụng các quan niệm phổ biến với người khác cũng quan trọng. Những rủi ro ngu ngốc có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Nhưng như đã nói, đừng nên sợ hãi trước thất bại hay thất vọng để rồi không dám ước mơ. Đừng lúc nào cũng tỏ ra có lý và thực dụng, quá nhạy cảm đến nỗi bạn từ chối không chộp lấy cơ hội ngàn vàng khi nó đến. Hãy đẩy xa giới hạn của những gì bạn nghĩ mình có thể thực hiện. Đừng quên rằng những kẻ chỉ trích luôn cười nhạo tầm nhìn của nhiều nhà tư tưởng can trường, nhiều nhà khai phá nổi tiếng. Đừng để ý đến những lời chỉ trích. Luôn ghi nhớ rằng những tiến bộ vượt bật mà con người đạt tới đều nhờ nỗ lực can trường của một người nào đó từng bị chỉ trích rằng ý tưởng của họ là viễn vông, không thể trở thành hiện thực. Thế giới cần nhiều người biết ước mơ. Cần người vô lý biết đấu tranh chống lại những gì thông thường. Cần người chống lại sự cám dỗ của tính tự mãn và dám hành động theo cách họ vẫn luôn thực hiện. Bạn có thể là một trong những người ấy. Từ ngày hôm nay." Tên quái vật bô bô cái mồm.

Sougo biết chắc chắn rằng Another Decade đến với mình chỉ để xoạc chứ chẳng vì mục đích tốt lành gì. Cậu chưa kịp phản kháng đã bị hắn lột sạch quần áo chỉ với một cái búng tay.

"Còn sống và bước đi trên mặt đất này là một phép lạ, nhưng hầu hết chúng ta lại chạy đi tìm hạnh phúc ở một nơi xa xôi nào đó như thể là có một nơi tốt đẹp hơn để đến vậy. Chúng ta mất rất nhiều thời gian để đi tìm hạnh phúc trong khi đó thế giới quanh ta tràn đầy những mầu nhiệm. Những vẻ đẹp của đất trời đang gọi ta từng ngày, từng giờ nhưng hiếm khi ta nghe được. Điều kiện căn bản để chúng ta có thể nghe và đáp lại những tiếng gọi ấy là sự tĩnh lặng. Nếu không có sự tĩnh lặng trong tự thân, nếu thân tâm ta đầy sự ồn ào, náo loạn thì ta không thể nghe được tiếng gọi của vẻ đẹp ấy. Có một đài radio đang hoạt động trong đầu ta, đó là đài NST (Non Stop Thinking) - đài suy nghĩ liên tục không ngừng. Tâm ta đầy tiếng ồn) vì vậy ta không thể nghe được tiếng gọi của sự sống, tiếng gọi của tình thương. Trái tim ta đang gọi ta mà ta không nghe thấy. Ta không có thời gian để lắng nghe trái tim mình."

Đó là tiếng kêu quàng quạc của tên quái vật lỗ mãng khi hắn đang túm lấy cổ Sougo và siết chặt những ngón tay thô to quanh chiếc cổ mảnh mai của cậu.

"Chánh niệm là sự thực tập làm cho những tiếng ồn trong mình yên lắng lại. Không có chánh niệm, chúng ta có thể bị nhiều thứ lôi kéo, chẳng hạn như những tiếc nuối, buồn phiền trong quá khứ. Ta hồi tưởng lại những ký ức, hồi tưởng lại những gì đã trải qua, để khổ đi khổ lại, để đau đi đau lại những niềm đau mà ta đã đi qua. Chúng ta rất dễ bị kẹt vào ngục tù của quá khứ. Chúng ta cũng có thể bị tương lai lôi kéo. Những người lo lắng, sợ hãi về tương lai cũng bị giam hãm trong tù ngục như những người bị quá khứ trói buộc. Sợ hãi, lo lắng, hoang mang ngăn cản ta, không cho ta nghe được tiếng gọi của hạnh phúc. Vì vậy, tương lai cũng trở thành ngục tù."

"Ư... Ư... Ư... ngạt quá... không thở nổi... ư... ư..." Sougo quằn quại yếu ớt dưới đôi tay to tướng của Another Decade, nhưng phần thân dưới của cậu lại cương lên một cách lạ kì.

Another Decade vẫn không ngừng buông lời đạo lý sáo rỗng: "Chấp nhận nghe có vẻ thụ động, nhưng khi bạn cố gắng chấp nhận, bạn nhận ra nó hoàn toàn không có nghĩa là không làm gì hết. Đôi khi chấp nhận còn đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn cả than phiền, đối đầu, hoặc ngồi im bất động như bạn vẫn thường làm. Một khi bạn trải nghiệm sự tự do mà việc chấp nhận mang lại, nó trở thành bản chất thứ hai của bạn. Chấp nhận. Tìm kiếm phúc lành đang giấu mình giữa những nghịch cảnh. Thoải mái trong bất cứ hoàn cảnh nào bạn đang lâm vào. Bám vào câu châm ngôn ngàn xưa rằng cuộc đời không cho bạn những gì bạn muốn nhưng sẽ gửi đến bạn những gì bạn cần. Tất cả chúng ta đều có những ngày vất vả, những giai đoạn khắc nghiệt, lúc này hay lúc khác. Đó là vì bạn và tôi đều đang học trường đời. Thử thách, xung đột, mâu thuẫn, bất an, tất cả đều là phương tiện để ta trưởng thành. Ngày sẽ sáng lên, và mùa sẽ luôn thay đổi. Khi chấp nhận điều phải đến thì lúc cay đắng sẽ qua nhanh và ngày tươi sáng sẽ dài hơn. Và đó luôn là lời chúc dành cho bạn."

Nụ cười quỷ quyệt của tên ác quỷ ám ảnh Sougo vô cùng, cậu đau đớn nhìn hắn cười vang mà nét mặt tím lại vì ngạt thở. Khi cậu đã lịm đi, tên quái vật ném cậu một cái bịch xuống đất, để mặc cậu nằm sải lai trên nền đất lạnh lẽo với những tiếng ho khô khốc từ chiếc cổ bị tổn thương.

"Vậy tôi xin hỏi: bạn biết đùa không? Lần cuối bạn để người khác chọc mình cười đến nỗi nước mắt chảy ràn rụa là khi nào? Bạn có hay ngồi khúc khích cười với đời không, cho dẫu đó là lúc hỗn loạn nhất? Cuộc đời đôi khi rất hỗn loạn. Hãy biết yêu mến sự hỗn loạn, sự phát triển đầy đặn vẫn ẩn chứa trong ấy. Người giỏi nhất không bao giờ tỏ ra quá nghiêm trọng về bản thân, chẳng ai muốn lưu tâm đến bạn nếu bạn tỏ ra như thế cả. Họ làm hết sức và cứ để sự việc diễn ra, để cuộc đời làm phần còn lại. Cuộc đời có lý lẽ của nó. Vậy hãy biết đùa. Hãy thư giãn. Cứ phấn đấu để trở nên xuất sắc, nhưng hãy pha thêm vào đó trò tiêu khiển và niềm hân hoan. Đừng siết cuộc đời quá chặt. Mỗi bước thụt lùi đều mang hạt giống của những cơ hội đôi khi còn lớn hơn nữa. Cuộc sống không bao giờ là cuộc hành xác. Mà là một niềm vui thuần túy." Another Decade vẫn cất lên tiếng nói kiêu căng trịch thượng.

Một đám xúc tu xuất hiện từ dưới lòng đất và quấn chặt tứ chi Sougo, chúng trói tay cậu ra sau lưng và banh rộng hai chân cậu ra, sau đó nhấc người cậu lên.

"Buông tôi ra!" Sougo hét lên, cậu suýt khóc đến nơi.

Another Decade vẫn giữ nguyên giọng cười bỉ ổi, hắn mân mê hai hạt đậu nhỏ xíu của Sougo rồi liếm vài ba đường trước nét mặt đỏ gay của cậu. Rồi hắn bóp nắn cậu nhỏ của cậu, vừa bóp vừa cười hô hố một cách vô sỉ. Phải chi cậu thoát ra được, thì lúc đó cậu sẽ đá giập bi tên sàm sỡ đó rồi.

"Ôi con chó con của ta, em nghĩ em thoát khỏi ta là giỏi lắm sao? Hố hố hố, đừng mơ mộng điều hão huyền đó em ơi. Em là tài sản của ta rồi, đừng đi vội nhé." Another Decade nói.

Sougo chưa kịp hoàn hồn đã bị gã quái vật nắm lấy hai chân và nhồi cây gậy thịt to khủng vào cúc huyệt. Gã quái vật lại tiếp tục vừa thông cúc vừa giáo huấn cậu: "Điều gì xuất hiện khi bạn nhớ đến người thầy giỏi nhất, hay vị lãnh đạo hoặc một nhà tư tưởng tài ba? Những ý nghĩ tốt đẹp, đúng không? Bạn biết ơn những bài học, những sự phát triển mà con người ấy thúc đẩy trong bạn. Vậy tại sao bạn cảm thấy khác đi khi nhớ đến những thử thách, thất bại, cố gắng trong đời? Đó phải chăng là những sự kiện uốn nắn con người bạn nhiều nhất? Thúc đẩy phẩm chất cao nhất của bạn? Dạy bạn điều cần thiết để đạt tới nơi mình ước mong? Chính chúng cũng là những người thầy của bạn. Cũng khơi nguồn cảm hứng để bạn phát triển. Vậy hãy tôn vinh chúng. Bởi vì chúng giúp bạn nhiều hơn bạn tưởng đấy."

Sougo chỉ đáp lại bằng những tiếng rên la đau đớn, những tiếng rên bên ngoài tuy sung sướng về nhục dục nhưng trong tâm can lại tràn đầy đau khổ. Cậu không được sung sướng đúng nghĩa, vì Another Decade đâu có yêu thương gì cậu. Tên quái vật đè cậu nện mãnh liệt mà chẳng được cậu đồng thuận, hắn chỉ xem cậu như con búp bê chơi xong rồi vứt xó.

"Bạn mặc kệ không phải bạn sợ hãi, nhút nhát, mà khi đó bạn tự tìm cho mình một lối thoát, một chút thời gian để thả lỏng bản thân, để chuẩn bị đối diện với cơn bão lớn trước mắt. Học được cách mặc kệ cũng chính là khi bạn hiểu được nghệ thuật không quan tâm. Mặc kệ, không phải là tức giận, mà đó là quên đi. Mặc kệ, không phải là oán trách, mà đó là thay đổi. Mặc kệ, không phải là oan ức, mà đó là tha thứ. Mặc kệ, không phải là diễn kịch, mà đó là khoan dung. Khi bạn tổn thương, hãy nói với chính mình rằng: 'Mặc kệ đi, coi tổn thương đó là bài học, lần sau sẽ cẩn thận hơn'. Khi bạn tranh cãi với người khác, hãy nhắc nhở bản thân: 'Mặc kệ đi, cãi tới cãi lui lãng phí thời gian, hao tổn tâm sức'. Khi bạn đối diện với thất bại, hãy thuyết phục chính mình: 'Mặc kệ đi, đạt được chưa chắc đã là phúc, mất đi chưa chắc đã là họa, tất cả là duyên trời định'. Khi bạn chịu tủi thân, hãy an ủi bản thân rằng: 'Mặc kệ đi, nhẫn nhịn được đó là chí khí, nhượng bộ được đó là trí tuệ, chịu tủi bây giờ, sau này may mắn sẽ tới'. Một câu đơn giản 'Mặc kệ đi' kỳ thực chẳng đơn giản chút nào, cần phải nỗ lực buông bỏ, cần phải thực lòng giải thoát, cần một tấm lòng khoan dung rộng lượng, cần đủ dũng khí để đối diện. Mặc kệ đi! Đó không phải là thỏa hiệp, mà là một loại tâm thế. Mặc kệ đi! Đâu phải là bị khuất phục, đó là sẵn sàng từ bỏ. Mặc kệ đi! Là an ủi, cũng là tha thứ, là dũng khi và cũng là sự kiên cường. Cuộc sống này đâu phải lúc nào cũng vạn sự như ý, muốn sống thoải mái thì bạn phải suy nghĩ tích cực, muốn được vui vẻ thì bạn phải biết đủ. Khi bạn buông bỏ thứ tình cảm không thuộc về mình, buông bỏ những vật chất không phải của mình, chắn chắn bạn sẽ không còn bán mạng theo đuổi, cũng sẽ chẳng bao giờ cau mày phiền não." Gã quái vật vẫn không ngớt lời càm ràm đạo lý, từng lời hắn thốt lên đều như lạc tông với cảnh tình ái vốn dĩ đã sai be bét từ vòng gửi xe rồi.

Sougo nằm thở không ra hơi, thân dưới của cậu càng thêm đau đớn, cơn đau lấn át cơn phê. Đầu cậu chỉ muốn nổ tung với mấy lời văn tế ruồi sáo rỗng của gã quái vật xấu xa.

"Hãy học cách mặc kệ! Đừng so đo tính toán, đừng lo nghĩ quá nhiều. Lúc nào cũng phiền não há chẳng mệt mỏi sao? Lúc nào cũng giày vò vết thương há chẳng đau sao? So với việc than trời oán trách, chẳng thà mặc kệ mọi thứ, hãy sống cho mình. Chỉ cần cuộc sống bình an, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, chỉ cần ngày qua ngày lạc quan vui vẻ, gia đình hoà thuận, mất đi một chút thì có là gì, tiền tài không đủ thì có làm sao. An trú trong tâm hồn mới là điều quan trọng nhất." Vẫn lại là tên quái vật lắm mồm, vẫn mấy lời trịch thượng giáo điều của hắn đang cố sức hấp diêm hai lỗ tai của cậu mỹ thụ như cách con khủng long của hắn đang công phá tiểu cúc huyệt cậu.

Sougo chẳng còn tâm trí để nghe thuyết giáo của tên tồi bại kia nữa. Cậu bị hắn đẩy xuống địa ngục của nhục dục nhơ nhớp và bị tách khỏi người con trai cậu yêu thương. Cậu như một thiên thần bị đọa đày xuống âm phủ. Cậu hét lên một tiếng cuối cùng rồi lịm đi.

Lúc tỉnh dậy, Sougo đã thấy mình ngồi yên ở phòng ngủ, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Cậu xuống dưới phòng bếp nấu đồ ăn sáng với quả đầu bù xù và cặp mắt mệt mỏi lờ đờ. Giấc mơ quỷ quái đã suýt làm cậu vùi đầu vào gối tới trưa, nhưng cậu kịp thời tự đánh thức mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net