Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01: Lỗi nhỏ không thể xem là nhỏ (1)

________

Mùa hạ, mặc dù Tiên cung không như nhân gian tắm nắng mặt trời, nhưng theo sở thích mô phỏng cảm giác thực của chủ nhân Tiên cung, vẫn không thoát khỏi bị sự oi bức chọc điên người.

Tiên cung quanh năm phủ trong mây mù, dưới chân là Thái Áp đỉnh cao nhất trong Thần vực, cấu trúc bốn khối lầu các nguy nga tráng lệ nằm tại bốn phương đông tây nam bắc. Đông tây nam bắc chủ điện gồm bốn vị điện chủ đứng đầu, dưới là cung nhân, tiên nga.

Điện chủ bắc điện là đại tổng quản, ngoài chức vụ là người hầu nhỏ của Tiên cung chủ nhân, còn là hộ tá đắc lực của Thiên đế, một bên giám sát ăn ở sinh hoạt của Tiên chủ, một bên giám sát sinh mệnh sổ sách của tỉ tỉ sinh linh, trọng trách đích thực vất vả chẳng ai sánh bằng.

Bởi vì chức vụ nhà nước trong người, Tiên cung to lớn giống như biến thành cái kho của hắn luôn, ba bước một quyển sách, năm bước một chồng sách, đi mười bước xem như mấy người cứ bơi luôn trong đống giấy mực ấy đi, không cần phải hỏi thêm!

Xúy Tư vung tay áo, phiền não trừng mắt chết lên nhìn trời.

Bờ hồ Tịnh Thiên trái phải trên trăm trượng, khổng lồ cực kì, thủy sinh cũng cực kì sung túc, Xúy Tư nghe đồn người hầu nhỏ ở Bắc Điện của mình coi sóc sinh mệnh con người, ngoài ra các đạo súc sinh, vong linh.... Cũng có người khác đảm nhiệm, đám Điện chủ khác của y hình như năm nào đó cũng có nghe loáng thoáng muốn lăm le thi công chức lãnh ít việc về làm. Đầu năm nay làm việc cho nhà nước nghe đồn rất vẻ vang.

Cũng may là tên nào cũng cơ bắp lấn não, toàn bộ đều trượt, nếu không thêm một đứa nào nữa lãnh việc về làm như Bắc Điện chủ kia, khẳng định y sẽ xách kiếm bổ đôi cái tòa Tiên cung này, sau đó bỏ nhà đi bụi cho đám oắt đó vừa lòng!

Xúy Tư hừ hừ cười, tay nắm cần cây giật giật, đầu dây thả dưới nước vẫn một mực nhẹ bẫng khiến y không vui tí nào.

Sau lưng có một cây bạch quả xum xuê mát mẻ, bóng lớn đổ xuống trên mặt nước, mấy khối đá cuội to tướng bóng nhoáng mát mẻ, Bắc Điện chủ bắt một cái ghế quý phi, bên dưới lót đệm tơ tằm, bên cạnh có một cái bàn nhỏ đặt vài quyển sách, chút điểm tâm hoa quả, chỉ lo Xúy đại nhân một đầu móng tay không hài lòng liền nháo lên hết cả cung.

Nguyên ngày nhàn rỗi không có việc gì làm nằm nghiêng trái nghiêng phải câu cá, rốt cuộc lại chẳng có con nào, Xúy Tư buồn bực giật cần lên, thu lại đầu móc, với tay lấy đại một cuốn sách trên bàn, giấy ngà voi trơn mịn như tơ, dày dặn vừa phải, thấm mực tốt lại chống bị nhoè, từng thớ từng thớ giấy toả ra hương thơm phức nùng người.

Y cũng không xem kỹ đây là sách gì, bình thường người hầu nhỏ Bắc Điện chủ đều để cho y vài cuốn chí dị kể truyện trên trời dưới đất, kì lạ vô cùng cho y xem giải trí, thỉnh thoảng lại đem tới mấy thứ linh tinh lông gà lông mèo gì đó nghe nói là dị bảo của tiểu thế giới khác, y đều nhàm chán xem qua, có lúc sẽ tiện tay vứt vào không gian tùy thân, có lúc thì lười nhát vứt làm mồi câu cá, nói chung tâm tính cẩu thả chẳng xem trọng thứ gì.

Lần này y cũng cho rằng chỉ là một cuốn sách giải trí mà người hầu nhỏ sưu tầm đem tới, ngón tay trắng muốt no đủ cấu cấu góc sách, tiện tay xé một đường, vo giấy lại mắc vào lưỡi câu, sau đó vung tay, cần câu trúc mảnh khảnh mang theo lưỡi câu, lưỡi câu mang theo một mảnh giấy nhỏ, thảnh thảnh thơi thơi rơi tỏm vào mặt nước, để lại ba đào gợn gợn lăn tăn.

Không quá mấy cái chớp mắt, cần câu khẽ động, Xúy Tư vung tay, tay áo rộng rãi theo động tác trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng trẻo mượt mà, mịn trơn như tuyết trắng, căng tràn như mỡ đông, khiến người nhìn là thích, chạm vào là yêu.

Cổ tay nhuần nhuyễn khẽ chuyển, không chút mệt nhọc thu lấy lưỡi câu về, dây bạc trong không trung vẽ ra một vòng cong yểu điệu, một đầu móc câu mang theo con cá vảy bạc mập mạp từ bên mặt hồ này, bay vút qua mặt hồ khác.

Hoá ra đoạn hồ này bị đá cuội phân ra hai nhánh riêng, Xúy Tư câu cá chính là đem cá bên này quẳng sang phía bên kia, sau đó để đó luôn cho chúng nhập gia tùy tục.

Lũ cá mạn bắc và lũ cá mạn nam với đám thủy sinh tranh đấu đã nhiều năm như vậy rồi, cũng đã quen với kẻ nào đó thi thoảng lại mang ít sinh vật bên kia qua bên này, từ thù thành bạn.

Nói về mối thù của đám thủy sinh này kể ra cũng không nhiều lắm.

Mạn bắc có bóng bạch quả phủ kín, hàng năm dù xuân hay hè đều có chỗ râm cư trú, thu tới lá bạch quả vàng óng bay bay, rơi xuống nước, trôi lênh đênh như dát vàng, đẹp không sao tả siết, chính là kỳ quang của hồ Tịnh Thiên đó.

Mạn nam lại đáng tiếc một chút bóng cây cũng không có, gió trong Tiên cung lại cứ thổi từ nam qua bắc khiến lá cây vĩnh viễn không bao giờ tới được bờ bên này. Hằng năm muốn ngắm cảnh lá vàng như hoa rơi chỉ có thể giả bộ quẫy đạp trong nước bay lên rồi liếc qua, rất là đáng hận! Lại nói đặc sản mạn nam cũng có cái khiến cho mạn bắc ganh tị, chính là bên mạn nam quanh năm không có bóng râm che, chỉ có vài cái lá sen trôi nổi, lũ cá và thủy sinh bên này bị rám cmn nắng luôn rồi! Đã rám nắng lại hằng năm quẫy đạp nhìn trộm nhà bên cạnh, thịt cá cũng muốn có cơ bắp luôn đó có được không?

Vì thế lũ cá mạn nam ngoài cao to ra chính là đen hôi luôn đó! Lực lưỡng nam tính có ai mà không thèm chảy dãi, đám cá giống cái bên này đều muốn vượt bờ rụng trứng sang bờ bên kia luôn rồi có được không? Thử hỏi có nam nhân nào chịu để người phụ nữ của mình lom lem chảy dãi nhìn thằng đàn ông khác chằm chằm hay không? Nhân loại nhịn được chứ cá tụi nó không nhịn được à nha! Mùa đẻ trứng nước sông bên này đều muốn cao thêm ba thước luôn rồi, đám cá cái chảy dãi chứng tỏ bọn nó quá thiếu sức hút đó!

Vì thế quanh năm suốt tháng tôi một câu anh một câu, nam bắc hai mạn bờ liền không ưa gì nhau.

Xúy Tư vì thế mỗi khi rảnh rỗi liền sẽ đi câu cá bên này vứt sang bên kia, cứ thế tạo điều kiện cho cư dân hai bờ có thể dung hoà lẫn nhau.

Đám cá kia nể mặt y là chủ nhân Tiên cung, thi thoảng tâm tình tốt sẽ cắn câu qua bờ kia đi chơi mấy hôm, sau đó lại cắn câu chạy về nhà, lâu dần qua lại đối với sở thích nhảm nhí của Xúy Tư cũng xem thường lười phản ứng, sau đó phát hiện ra cách này coi như đi du lịch cũng được phết, thế là lại thúc đẩy lên một tầng thâm ý nói không nên lời về việc câu cá, nhất là mùa đẻ trứng....

Lần này Xúy Tư câu, đám kia cũng rất nể mặt thi thoảng lại cắn câu chạy qua kia đi dạo, y cùng lũ cá chơi với nhau tới chiều, đến khi nhàm chán không muốn câu nữa lại nghiêng người nằm ngửa ra, duỗi người cầm lấy tẩu thuốc rít một ngụm, phun mây nhả khói liếc nhìn đống giấy vụn dưới chân.

Sau đó, y thấy một dòng chữ.

Ngày 25 tháng 9, năm xxxx, 19 giờ 32 phút, XX vì tranh cãi với mẹ chồng, xô đẩy trên ban công, té lầu ngã ....

Y tò mò nhặt lên quyển sách bị mất đi vài trang giấy, góc xé như chó gặm, phần sau chữ "ngã" đều đã bị y xé sạch ném cho cá ăn rồi....

Xúy Tư lặng lẽ lật ra bìa sách.

Sổ nhân sinh của Từ Kiều Châu, số 23xxxxxxx11

Thôi tiêu rồi!

Y âm thần hét lên. Đây con mẹ nó là hồ sơ công vụ của người hầu nhỏ, thế qué nào lại ở chỗ của y? Còn bị y xé nát?

Xúy Tư thất tha thất thểu lật lật qua mặt sau, có phía sau đề cập đến địa điểm sau khi thành vong hồn của Từ Kiều Châu, đi đến nơi nào của thủ phủ Diêm Vương kí danh nhập tịch, sau đó không đề cập đến nữa.

Phần chữ viết màu đỏ, sau khi con người theo an bài trên sổ trải qua từng cái một, từng chữ đều biến thành màu đen, cho tới khi toàn bộ sổ chữ đều đen hết, liền hoá thành một cuốn sách trắng chữ chỉ còn bìa, sau đó qua tay Bắc Điện chủ, trao đến tay người quản lí sổ sách Vong linh, sổ đến tay người liền hiện tiếp quãng tiếp theo của người đó cho tới khi trả hết nghiệp khi còn sống, đầu thai chuyển thế lại đảo một vòng lớn về tay người hầu nhỏ của y.

Hiện tại bởi vì bị y xé mất một ít, chữ không biến đen nữa, chỉ dừng lại ở đó, kết quả ngã lầu không đề cập đến là chết hay sống.

_______

Tác giả: Cá rám nắng hay cá cơ bắp gì đó đừng hỏi tui lý do tại sao :)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1x1 #dammy