Chương 83→85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 83

Sau Tô Trữ Xuyên đã suy nghĩ suốt một đoạn thời gian dài. Nếu như một ngày nào đó không phải đạo diễn không có cách nào khởi quay, hắn cũng không cảm thấy vô cùng nhàm chán liền thuận tay mua một tờ tuần san, hay không tùy ý lật tay liền thấy tin tức ˝Thái Tử Đường gia của Đông khu đính hôn với tam thiểu thư của gia tộc Lạc Khắc˝,, sự tình có phải sẽ có khác biệt rất lớn.

Có lẽ, cũng chỉ là tự dối mình dối người thôi.

Tin tức lớn như vậy, bất luận thế nào thì một ngày nào đó hắn cũng biết được thôi. Bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Ngày đó, Tô Trữ Xuyên lẳng lặng ngồi yên ở nhà thật lâu.

Dường như suy nghĩ rất nhiều, lại có vẻ cái gì cũng không nghĩ tới.

Không có cảm giác khát, cũng không có cảm giác đói. Mãi đến khi Đường Nhạc mở cửa đi vào, hắn mới giống như giật mình thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.

Hắn ngẩng đầu nhìn Đường Nhạc, trong lòng đã run rẩy muốn cầu xin nam nhân trước mặt nói cho hắn biết tất cả chỉ là giả, chính là một chữ cũng không nói được.

Đường Nhạc từ ánh mắt của Tô Trữ Xuyên cũng nhìn ra có điều bất thường, chính là khi nhìn thấy tờ tuần san trên bàn trà đang mở thật to, y trong nháy mắt đã hiểu được vì sao lại thế này.

Đường Nhạc trầm mặt một lát, ngồi xuống bên cạnh Tô Trữ Xuyên khép lại tờ báo kia. Động tác y rất chậm, tựa hồ như đang cân nhắc điều gì. Một lúc lâu sau, Đường Nhạc cuối cùng cũng nhẹ giọng nói: "Tạp chí nói đều là thật, tháng này, anh sẽ cùng tam tiểu thư gia tộc Lạc Khắc đính hôn."

Ánh mắt Tô Trữ Xuyên tràn ngập trống rỗng, môi có điểm run rẩy. Cứ như vậy trong nháy mắt, Đường Nhạc thậm chí có cảm giác thiếu niên bên cạnh thật giống nai con đột nhiên mất đi phương hướng, vạn phần bất lực đáng thương. Y đưa tay nắm lấy bả vai gầy đang run rẩy, trầm thanh tiếp tục nói: "Hãy nghe anh nói, chỉ là đính hôn mà thôi, hơn nữa cũng không quan hệ gì tới anh và em. Anh và tam tiểu thư Lạc Khắc cũng không hiểu rõ, việc này quả thực có chút bất đắc dĩ, hiện tại anh không thể nói rõ cho em biết. Đừng nghĩ nhiều ── việc này sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta."

Ngón tay Tô Trữ Xuyên trở nên run rẩy kịch liệt, ánh mắt mờ mịt nhìn tờ tạp san bị khép lại trên bàn, đột nhiên khô khốc mở miệng: "Đường... Nhạc, anh... anh rốt cuộc có xem tôi là con người không?"

Những lời này, hắn nói vô cùng yếu ớt.

Chính là trong nháy mắt lại làm Đường Nhạc sửng sốt, y quả thực chưa bao giờ nghe thiếu niên luôn ngoan ngoãn này nói những lời sắc bén không chút lưu tình nào như vậy.

Thân mình Tô Trữ Xuyên phát run, cặp mắt đen láy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ, giọng nói nhỏ đến mức gần như là thì thào tự nói với chính mình: "Từ lúc đầu, đã chính là như vậy. Quan hệ của chúng ta, tôi chưa bao giờ có quyền chọn lựa điều gì. Anh muốn tôi, có thể gọi tôi tới nằm trên giường; tôi thích anh... anh không muốn trả lời liền đem tôi ném đi; sau lại nhớ tới tôi, chính là chỉ nói vài câu đã có thể mang tôi về. Tôi thích anh, có thể dễ dàng thích đi thích lại anh. Chính là... Chính là anh lại đính hôn... Vậy anh cho tôi là cái gì đây?"

"Anh có thể tùy ý rời đi bất cứ lúc nào, chính là mỗi lần như vậy tôi lại càng đau khổ. Tôi chịu không nổi.... Thật sự, nếu anh thật sự thích tôi. Anh... Anh sao có thể đối xử với tôi như vậy?"

Sắc mặt Tô Trữ Xuyên tái nhợt, nhìn Đường Nhạc, âm thanh run rẩy nhẹ giọng nói: "Thái tử.... Anh buông tha tôi đi... Xin anh...."

Chương 84

Trong nháy mắt Đường Nhạc nghe thấy Tô Trữ Xuyên gọi mình là thái tử, liền cảm thấy trong lòng đột ngột có cảm giác trống trãi. Y từ đầu đến cuối vẫn luôn có suy nghĩ, thiếu niên giống hệt con nai con này sẽ luôn thích mình, bất luận phát sinh chuyện gì cũng không bao giờ rời khỏi y.

Loại tin tưởng này, khiến y luôn cho rằng những khó khăn nho nhỏ này như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm giữa y và Tô Trữ Xuyên.

Chính là trong nháy mắt, y phát hiện mình đã sai rồi, hơn nữa lại sai rất lớn.

Lão nhân đối với việc kết hôn này đặc biệt cố chấp, thậm chí còn muốn y lập tức kết hôn với tam tiểu thư gia tộc Lạc Khắc.

Tạm thời đính hôn đã là kết quả y khó khăn lắm mới thuyết phục được.

Y trong lòng sớm cảm thấy đối với Tô Trữ Xuyên chuyện quan trọng nhất là được ở cùng nhau, chính là tới hôm nay, nhìn thấy đôi mắt đen chán nản tuyệt vọng, y mới nhận ra chuyện này đối với thiếu niên đơn thuần này tạo thành nhiều tổn thương như vậy.

Chính là trong lòng dù có hối hận nhưng tới giờ phút này, Đường Nhạc tuyệt đối không có khả năng buông tay.

Từ lúc bắt đầu tới giờ, y vì Tô Trữ Xuyên đã quyết định rất nhiều. Lúc trước tách ra đúng là do y quyết định, nhưng sau buổi tối kia ở nhà Tô Trữ Xuyên, y phát hiện ra chính mình căn bản không thể không có Tô Trữ Xuyên, cũng nhất định không có khả năng buông tay.

Trong suốt khoảng thời gian từ trước tới nay, hai người đã trãi qua một khoảng thời gian nhanh như vậy. Đường Nhạc kinh ngạc phát hiện ra, y đã yêu Tô Trữ Xuyên sâu sắc đến như vậy.

Loại cảm giác này, trước kia chưa từng có, về sau cũng sẽ không có.

Y tuyệt đối không có khả năng trong lúc này lại để Tô Trữ Xuyên rời khỏi mình một lần nữa.

"Không được."

Trước sau vẫn luôn cao ngạo như vậy, Đường Nhạc không cần nghĩ ngợi liền nói ra hai chữ cứng rắn như đinh đóng cột.

Môi Tô Trữ Xuyên run rẩy, lần đầu tiên thực sự dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của Đường Nhạc.

Đại khái vì động tác của Tô Trữ Xuyên có chút làm Đường Nhạc khơi dậy ngọn lửa tức giận.

Cánh tay y dùng sức một chút, liền chế trụ thắt lưng Tô Trữ Xuyên, sau đó lập tức ôm lấy cả người hắn đi vào phòng ngủ.

Sau khi bị ném lên giường, mơ hồ có cảm giác bất an Tô Trữ Xuyên lập tức kháng cự. Hắn tuy là nam nhân lại đang bực bội khí lực cũng không nhỏ, nhưng mà Đường Nhạc xuất thân từ siêu cấp thế gia, từ nhỏ đã trải qua không ít khóa huấn luyện võ thuật, đối với chút giãy dụa này mà nói giống như những bài tập luyện lúc nhỏ của y, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.

Chính là Tô Trữ Xuyên mất đi lý trí giãy dụa mạnh mẽ như vậy đúng là lần đầu tiên, trong khoảng thời gian ngắn cũng làm Đường Nhạc cảm thấy bất an, càng lúc càng buồn bực hơn.

Chương 85

Y cúi người, túm lấy áo sơ mi trên người Tô Trữ xuyên, "xoạt" một tiếng đã biến chiếc áo sơ mi trắng thành hai nửa vất sang một bên.

Tô Trữ Xuyên bối rối muốn bắt lấy cánh tay Đường Nhạc, móng tay không kiểm soát xoẹt qua, trong nháy mắt trên cánh tay Đường Nhạc xuất hiện hai vệt máu.

Động tác Đường Nhạc ngừng lại một chút, ánh sáng trong đôi ngươi xanh biếc đã muốn biến mất, giống như dã lang trong nháy mắt xuất hiện một tia tàn nhẫn.

Y cái gì cũng không nói, chỉ đem hai tay Tô Trữ Xuyên nâng lên đè chặt trên đỉnh đầu, tay kia thì đi xuống lột quần jean rộng thùng thình và quần lót.

Tô Trữ Xuyên dùng sức lắc đầu, đã muốn lâm vào hoảng loạn, dưới tình thế cấp bách liền đưa chân đạp Đường Nhạc một cước.

Đường Nhạc tuy là không bị đá trúng, nhưng lần này quả thực phát hỏa, y rút sợi dây nịch bên hông ra, "BA" một tiếng tàn nhẫn quất lên phần hông trắng nõn của thiếu niên, dây lưng nhanh chóng để lại một vệt máu thật sâu bên trên phần da đùi mềm mại.

Tô Trữ Xuyên chưa từng bị Đường Nhạc đánh như vậy, cảm giác đau đớn bỏng rát từ thắt lưng truyền tới lập tức trong nháy mắt làm hắn tràn ra tiếng khóc bi thương từ cổ họng, thân mình cũng theo đó mà run rẩy dữ dội.

Đường Nhạc lúc đó đã có chút mất lý trí, hoàn toàn không chú ý tới tình trạng của Tô Trữ Xuyên.

Y chỉ cảm giác người dưới thân không còn vùng vẫy kịch liệt như vậy nữa, vì vậy liền thuận thế tách ra đôi chân thon dài, sờ soạng huyệt động mềm mại giữa hai cánh mông một chút liền mạnh mẽ đẩy phân thân tiến vào.

Thô bạo như vậy mà không hề có tiền diễn cơ hồ làm Tô Trữ Xuyên đau đến muốn ngất đi. Cả người hắn đều run rẩy, mỗi lần Đường Nhạc tiến vào liền cọ xát tới vết thương chảy máu bên trong đùi, dùng sức đến mức hắn có cảm giác giây tiếp theo có thể đụng vào nội tạng mình, cảm giác vô cùng đáng sợ làm Tô Trữ Xuyên trong nháy mắt đánh mất tất cả dũng khí.

"Không... Không cần.... Đau... A... Đau quá...."

Tô Trữ Xuyên đã muốn chìm vào hôn mê, không còn chút mạnh mẽ nào nức nở, dường như theo bản năng vẫn muốn rúc vào lồng ngực luôn làm hắn có cảm giác yên tâm kia.

Chính là trong lúc này, lại không nhận được sự an ủi nào.

Vật kia ngày càng tiến sâu hơn, đem địa phương yếu ớt kia chà đạp giống như muốn phá hư, Tô Trữ Xuyên rốt cuộc nhịn không được, từng giọt từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thấm vào sàng đan.

Thời điểm này, cảm giác trong lòng đã hoàn toàn lạnh như băng, mất hết ý chí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net