Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ốc sên

Beta: Nấm

***

Nguyễn Miên chọn cho mình chỗ ngồi ở kế cửa sổ.

Một chuyến xe buýt đường dài đi từ B huyện đến thành phố A rộng lớn phải mất gần hơn bốn tiếng. Đối với người lần đầu tiên đi xa nhà như Nguyễn Miên mà nói,đây quả thật là một trải nghiệm mới lạ.

Vừa kéo hành lý đến cửa đã nhìn thấy ông nội mang cặp kính lão, tay bận rộn mân mê những món đồ tự bản thân cho là bảo bối mà cất giữ kĩ lưỡng, thẳng đến khi nhìn thấy cậu kéo hành lý đến mới như nhớ tới việc thằng cháu trai chỉ vừa mười tám tuổi muốn một mình đi đến thành phố lớn. 

Lão ngoan đồng bỗng nhiên có ý thức trách nhiệm, đẩy đẩy gọng kính, từng bước dặn dò: "Tiểu tử, đến nơi rồi thì phải nói nhiều lên một chút, đừng sợ, lá gan cũng phải lớn thêm một chút. Ngươi tuy rằng không vào đại học, nhưng cũng không mất mặt, ta còn chưa từng học đại học đâu. Ngươi không cần cảm thấy so với lão già này thấp hơn một đoạn."


Nguyễn Miên gật gật đầu. Nghĩ thầm, gia gia ngài chưa từng vào đại học, chính vì ngài là thi họa đại danh đỉnh đỉnh Nguyễn Cùng, nói vậy là có hay không muốn an ủi ta a.


"Ngươi nhớ phải cần mẫn, không được ngủ nướng." Ông nội nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của cậu, "Chú ý quan sát học tập một chút, không hiểu liền phải hỏi, thích ăn cái gì liền phải mua, không cần phải luôn tiết kiệm. Tiểu Sâm đứa bé kia là ta nhìn nó lớn lên, cũng chính là anh của ngươi, nên gọi điện thoại cho nó nhiều một chút, nó có rảnh liền sẽ tới thăm ngươi."


"Vâng." Nguyễn Miên mở miệng nói.


Sau khi cùng ông từ biệt, cậu liền tự mình ra trạm đón xe buýt.   

Xui xẻo chính là ở ngay trạm xe bus gặp một tên móc túi, thừa dịp đám người chen chúc, tên móc túi kia liền lấy trộm túi tiền của cậu. Bất quá nơi này chỉ là một cái huyện nhỏ, ngẩng đầu cúi đầu đều là người quen, vì thế trạm xe buýt trùng hợp có một người bạn từng học cùng cao trung với cậu, đối phương kêu lớn một tiếng, vừa vặn bắt được.

Tên móc túi mặt đỏ rần, trả lại bao tiền liền nhảy khỏi xe chạy đi.

Vị bạn học vừa giúp đỡ thoạt này nhìn rất là quen mặt, thời điểm mùa hè nóng nực mà đầu đầy mồ hôi, kích động nói: "Nguyễn Miên, cậu không sao chứ?"

Nguyễn Miên ở B huyện học cao trung rất là nổi danh. Không chỉ bởi vì ông của cậu là Nguyễn Cùng, anh trai là Nguyễn Xuân, còn có một chút nguyên nhân đặc thù khác.

Cho nên tất cả bạn học trong huyện đều biết đến hắn cũng không kỳ quái.

Bạn học thấy hắn như là nhớ không nổi tên của mình, lau mồ hôi một phen, giới thiệu nói: "Tớ là Đường Dục. Lần trước chúng ta còn cùng nhau thông báo bản tin cho trường đấy."

Nguyễn Miên nghĩ tới, gật đầu nói: "Thì ra là cậu, cảm ơn."

Đường Dục tự xem hai người như thân thiết, cười hỏi: "Tớ nói, cậu mang theo bao lớn bao nhỏ thế này, là muốn đi đâu sao?"

Nguyễn Miên nói: "Tớ muốn đi thành phố A."

Đường Dục vỗ bả vai cậu: "Thật mẹ nó khéo. Tớ cũng đến thành phố A! Trường học của tớ đúng là biến thái, so với những nơi khác phải đi sớm hơn, không đến báo danh trước thì không thể vào học. Nguyễn Miên, cậu sẽ không phải là học cùng trường với tớ đi, tớ như thế nào không nghe người ta nhắc đến chuyện trường của cậu?"

Trên thực tế thì Nguyễn Miên tương đương với bỏ học.

Lúc cậu cầm thư thông báo trúng tuyển, ngồi trên nóc nhà suy nghĩ một buổi tối, cả đêm bị muỗi bao vây, sau đó chuẩn bị tốt tinh thần chịu đòn, bất cứ giá nào cũng phải tuyên bố quyết định này.

Nguyễn Cùng nghe mà kinh hách đến độ cặp kính lão cũng muốn rơi xuống.

Nguyễn Xuân ở đầu bên kia điện thoại thì trầm mặc thật lâu, lâu đến người đại diện ở bên cạnh thúc giục, mới nói: "Em vui vẻ liền tốt. Miên Miên, anh chỉ hy vọng em vui vẻ."

Mà Đường Dục đương nhiên không có khả năng biết chuyện Nguyễn Miên bỏ học.

Hắn thấy Nguyễn Miên không nói chuyện, cũng không thèm để ý, dù sao ngày thường Nguyễn Miên ở trong trường học trên cơ bản là một câu cũng không nói.

Bởi vì nếu nói, tất nhiên liền có người làm bộ làm tịch mà học theo, cho nên Nguyễn Miên cơ hồ vẫn luôn trầm mặc.

"Cái này cũng tốt, hai chúng ta cùng nhau còn có thể trò chuyện giải khuây." Đường Dục nói, "Ba tớ vốn dĩ muốn lái xe đưa tớ đi, nhưng thời tiết thật sự quá nóng, vẫn là tự mình ngồi xe tốt hơn."

Giờ phút này trên xe buýt, Nguyễn Miên lẳng lặng mà nhìn ngoài cửa sổ.

Tấm kính thủy tinh phản chiếu một thân ảnh trắng nõn, gương mặt tinh xảo nhưng không mất đi nét trẻ con.

Nguyễn Miên nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ dần thay đổi, không ngừng rời xa thành thị nhà lầu, hướng về những cánh đồng lúa xanh biếc, mênh mông bát ngát, tâm tư dần dần bình tĩnh trở lại. Đây là lần đầu tiên cậu, một người chưa từng rời khỏi quê nhà của mình đặt chân đến một nơi mà cậu không hề biết đến.

Đường Dục lên xe sau, cùng người khác thay đổi vị trí, ngồi ở bên cạnh Nguyễn Miên.

Hắn còn rất nhiệt tâm, thấy Nguyễn Miên hành lý nhiều, hắn lại so với Nguyễn Miên cao lớn hơn một ít, khi lên xe còn giúp Nguyễn Miên cất hành lý.

"Nguyễn Miên, thêm bạn WeChat tớ đi." Đường Dục ở một bên nói, "Bên kia sợ là bạn học không quá nhiều, có lẽ kì nghỉ sau chúng ta ước chừng có thể cùng nhau trở về."

Nguyễn Miên hơi giật mình: "Hả, WeChat?"

"Ừm." Đường Dục nói, "Đừng nói với tớ là cậu không có!"

Nguyễn Miên bị đoán trúng tâm tư, cậu vốn dĩ chuẩn bị nói từ chối.

WeChat của cậu chỉ có vài người, ông nội, anh trai, và một người bạn tốt là Lâm Mộng Hiểu.

Nhưng hiện tại người này nhiệt tình như vậy, vừa rồi lại còn giúp mình mấy việc, nếu không phải lúc nãy nhờ có Đường Dục, nói không chừng cậu cả xe cũng lên không được.

Thấy cậu do dự, Đường Dục lại nói: "Ai, tớ cùng bọn họ không giống nhau đâu, tớ không phải cái loại hỗn đãn kia, nên sẽ không bởi vì cậu kia cái gì... liền kỳ thị cậu a. Chính là do cảm thấy cậu rất mới mẻ, rất muốn cùng cậu kết giao bằng hữu, về sau học xong đại học tiến vào xã hội, vẫn sẽ giữ được một mối quan hệ bạn đơn thuần nhất."

Này thật ra là cậu còn không có vào đại học đâu a. Lại nghĩ đến các loại sự tình khi tiến vào xã hội. Nguyễn Miên đáy lòng mềm nhũn, khẽ cười cười, mở ra WeChat.

Cậu cúi đầu, lông mi thật dài như hai cây quạt nhỏ: "Được, WeChat của cậu gọi là gì."

Đường Dục thò đầu lại gần xem, ngửi một hương thơm ngọt ngào như sữa trên người Nguyễn Miên.

Dưới cái thời tiết bốn mươi độ, người khác cả người đều thấm đầy mồ hôi, chỉ có riêng Nguyễn Miên là vẫn thoải mái mát mẻ.

Đường Dục lại nhìn một chút, trùng hợp thấy cái cổ nhỏ trắng ngần của Nguyễn Miên, còn có thấp thoáng như ẩn như hiện xương quai xanh, hơn nữa làn da quả thật đều thật bóng loáng, xác thực cùng người thường không hề giống nhau.

Ngược lại không giống nữ sinh, chính là...... Nói như thế nào nhỉ, Nguyễn Miên cùng bọn họ tuy đều là nam sinh nhưng lại không giống nhau. Đường Dục hoàn toàn không đem vấn đề này quy về di truyền cùng khí chất của gia đình Nguyễn Miên, mà là trực tiếp đưa ra một kết luận.
Đường Dục mắt trợn trắng, nghĩ thầm, mẹ nó, gay chính là gay, nếu không phải vì anh cùng ông của nó về sau có thể nhờ vả được, thì ai mẹ nó muốn kết bạn chứ.

Nguyễn Miên không phát hiện chỗ nào khác lạ, cậu thêm Đường Dục làm bạn xong, sửa chữa tốt phần ghi chú, tiếng chuông di động lại đột nhiên vang lên.

Là một dãy số xa lạ.

Đường Dục nhanh nhẹn thối lui, ý bảo cậu tiếp điện thoại.

Nguyễn Miên tưởng là anh trai gọi đến, ấn xuống nhận điện thoại.

"Alo?"

Bên kia yên lặng khoảng hai ba giây mới truyền đến một giọng nam dễ nghe, có phần trầm thấp từ tính: "Xin chào, là Nguyễn Miên sao?"

"Đúng vậy." Nguyễn Miên chưa từng nghe qua thanh âm này, không khỏi có chút khẩn trương.

"Tôi là Lộ Dữ Sâm."

Nguyễn Miên lại yên lặng hai ba giây.

Ngay sau đó, cậu như bị đạo thanh âm kia đánh úp, gương mặt mạnh mẽ ủng hồng lên, thực không có tiền đồ mà ấn cắt đứt điện thoại!

Nguyễn Miên trong đầu còn chưa thể xua đi được lực hấp dẫn của giọng nói, cố gắng tự kềm chế bản thân, nhưng rất nhanh sau đó liền nhận được một tin nhắn dãy số lạ: [Làm sao vậy? Sao tự dưng lại ngắt điện thoại?]

Nguyễn Miên thực muốn tìm một chỗ trốn.

Cậu thật là đần độn muốn chết a a a a a hành động quá không lễ phép!

Người kia chính là Lộ Dữ Sâm đó!!

Lần này cậu muốn đi vốn là phải nhờ vào việc có đại chỗ dựa là Lộ Dữ Sâm! Mà người cậu sùng bái cũng chính là đại nhiếp ảnh gia Lộ Dữ Sâm! Như thế nào có thể bởi vì khẩn trương liền cắt đứt điện thoại của người ta a!

Nguyễn Miên nội tâm lại lần nữa muốn trốn, quả thực muốn đánh tới, nhưng áp lực lại làm hắn liên tưởng đến mình nghe chỉ là điện thoại quấy rầy mà thôi.

Suy nghĩ nửa ngày, hắn mới cắn môi phát qua đi một cái tin nhắn: Thực xin lỗi, nơi này tương đối ồn ào.

Bên kia thực mau đã nhắn lại: Là như thế này sao? Cũng không sao. Cậu đại khái khi nào đến?

Nguyễn Miên: Chắc là khoảng hai giờ chiều.

Bên kia hồi: Được. Xuống xe thì đứng ở đó đừng đi đâu, tôi tới đón cậu.

Đường Dục ở bên cạnh nhìn phản ứng của cậu, cũng nhìn tới giao diện tin nhắn đang hiển thị, nói: "Có người tới đón cậu à? Tớ còn tưởng rằng chúng ta có thể cùng đi đến trường học. Đúng rồi, cậu là học ở nơi nào a?"

Tôi tới đón cậu—— Nguyễn Miên còn nhìn bốn chữ này, tâm tình có chút khẩn trương.

Bên tai nghe được Đường Dục hỏi chuyện, hắn theo bản năng đem khóa màn hình điện thoại, đáp: "Không, không có đến trường học."

Lần này Nguyễn Miên là nghe theo anh trai Nguyễn Xuân sắp xếp, chuẩn bị đầu quân cho bạn tốt của hắn là Lộ Dữ Sâm, đi học tập nhiếp ảnh.

Lộ Dữ Sâm, hai mươi tám tuổi, là một nhiếp ảnh gia trứ danh quốc tế, lấy giải thưởng về nhiếp ảnh nhiều vô số kể, tổ chức nhiếp ảnh cùng buổi triễn lãm của hắn một vé cũng khó mua, tập nhiếp ảnh đã xuất bản 《trên tinh cầu ngươi》, 《mộng cùng ngân hà》nhiều lần tái bản đều bán hết sạch.

Nhưng mà những thông tin cá nhân này Nguyễn Miên chỉ tìm được một số ít tư liệu. Mặt khác nhiều nhất vẫn là những tin tức được tô vẻ, ảnh chụp, cùng với các loại phát ngôn thương nghiệp khác. Lại nói, Nguyễn Miên cũng là đã gặp qua Lộ Dữ Sâm.

Chuyện là mẹ Lộ Dữ Sâm, học sinh của ông Nguyễn Miên, nghỉ hè khoảng mười năm trước, Lộ Dữ Sâm đã từng đến nhà bọn họ ở hơn hai tháng, cũng chính là lúc ấy, Lộ Dữ Sâm cùng Nguyễn Xuân thành bạn tốt. Bất quá khi đó Nguyễn Miên mới bảy tám tuổi, vẫn là chạy theo phía sau mông anh trai làm một tiểu hài tử thôi. Trong ấn tượng của cậu, Lộ Dữ Sâm hình như là một thiếu niên vóc dáng cao cao, rất có tài, không so đo, lại thành thật, nhưng vì lúc ấy còn quá nhỏ cậu cũng chỉ tương đối mơ hồ.

Gần mấy năm thường hay nghe anh trai nói về chuyện của Lộ Dữ Sâm, đối với việc hắn đạt rất nhiều thành tựu, Nguyễn Miên lấy lòng tò mò xem qua rất nhiều hắn tác phẩm, lại không cẩn thận để bản thân bị cuốn hút.

Chính là đối phương hẳn không có ấn tượng gì với hắn, những việc kia dù sao cũng chỉ là sự tình lúc nhỏ mà thôi.

Không thể tưởng được Lộ Dữ Sâm thế nhưng lại muốn đích thân tới đón. Nhất định là vì mặt mũi của anh trai, Nguyễn Miên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hành trình bốn giờ ngồi xe thật nhanh liền đi qua, Nguyễn Miên bỗng nhiên phát hiện chính mình dọc theo đường đi cũng không biết đang làm gì, thế nhưng ấn tượng với phong cảnh yêu thích hoàn toàn không có cái nào.

Đường Dục vẫn là giúp đỡ hắn lấy hành lý, Nguyễn Miên nói chuyện không tiện, cũng liền không có nhiều lời, nhưng lúc sau xuống xe vẫn là nói một câu cảm ơn.

Đường Dục cười tủm tỉm: "Cậu khách khí cái gì a. Chúng ta là bạn bè không phải sao?"

Nguyễn Miên kéo một cái vali to, trong tay còn xách theo một cái túi du lịch, đứng ở cổng trạm xe để tiện cho Lộ Dữ Sâm có thể tìm được mình.

Đường Dục nói: "Chờ tớ đến trường học dàn xếp tốt, chúng ta sẽ hẹn nhau cùng đi chơi, cùng ăn cơm."

Nguyễn Miên không có thói quen cùng người không quen thuộc đi ra ngoài, nhưng Đường Dục quá chủ động, cậu cũng không thể như vậy cự tuyệt. Trong lúc nhất thời có chút khó xử.
Đường Dục đã không để bụng rời đi.

Nguyễn Miên ăn mặc một thân đơn giản không có kiểu dáng đặc biệt, áo thun màu xanh lục, quần jean thẳng ống màu đen, lại mang một đôi giày thể thao màu đỏ, thoạt nhìn có điểm quê mùa. Cũng may hắn làn da trắng, bằng không liền thật sự quê mùa đến tận xương tủy.

Nhà ga ngư long hỗn tạp (*), người đến người đi.
Biểu tình co quắp, Nguyễn Miên nhìn những người đó đánh giá nhưng ánh mắt hoàn toàn không biết gì cả.

(*) Ngư long hỗn tạp: rồng cá lẫn lộn, ý nói người tốt và người xấu lẫn lộn với nhau.

Một lát sau, Đường Dục bỗng nhiên lại đã trở lại, còn đưa qua một chai nước lạnh: "Cho cậu, nhớ phải uống đấy."

Hắn đi mà quay lại làm Nguyễn Miên hoảng sợ: "A, cảm, cảm ơn."

Đường Dục cười, lộ ra hàm răng trắng: "Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau ăn cơm, nữa nhớ liên hệ wechat!"

Đối phương vừa đi vừa phất tay.

Nguyễn Miên đành phải gật gật đầu.

Tâm tình lại bởi vì nghe thấy một đoạn nhạc đệm mà dần dần thả lỏng. Hắn dứt khoát ngồi trên vali hành lý, dưới ánh nắng nheo nheo đôi mắt ngắm nhìn thành phố xa lạ.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là thật lâu thật lâu, đã sớm vượt qua thời gian cậu nói cho Lộ Dữ Sâm.

Cậu nhịn không được nhắn cho Lộ Dữ Sâm một tin nhắn, nhưng đối phương lại không có trả lời.

Nguyễn Miên suy nghĩ không biết phải làm mới tốt. Thành phố lớn như vậy, mà cậu một người cũng không quen biết.

Cậu cơ hồ muốn về nhà.

Lại qua nửa giờ, Nguyễn Miên cho rằng bản thân thật sự phải xách hành lý về nhà, thì cách đó không xa một người đàn ông trung niên vội vàng đi tới.

Người nọ cách thật xa liền phất tay: "Này, tiểu soái ca, cậu có phải là Nguyễn Miên không?"

Nguyễn Miên đứng lên, gật đầu.

Đối phương bước chân nhanh hơn đi tới, liên tục xin lỗi: "Ngượng ngùng ngượng ngùng, tôi là tài xế của công ty Lộ tiên sinh Lão Ngô, Lộ tiên sinh hiện tại có công việc không thể đi được nên kêu tôi tới đón cậu. Nào ngờ trên đường lại kẹt xe! Để cậu chờ sốt ruột rồi!"

Rốt cuộc có người tới.

Nguyễn Miên nghe lão Ngô nói một hơi, cũng rõ ràng khẩu khí này mang theo cảm giác may mắn hoặc thất vọng.

"Anh Ngô, tốt." Cậu ngoan ngoãn gọi người.

Đối phương sửng sốt, phản ứng lại một câu "Anh Ngô tốt", đây thì ra là chào hỏi. Hắn đột ngột hiểu ra, thực mau điều chỉnh lại kinh ngạc của bản thân, lại thực nhiệt tình giúp Nguyễn Miên chỉnh trang hành lý: "Cái gì anh Ngô a,cứ kêu tôi lão Ngô là được rồi. Tiểu soái ca mau lên xe, hôm nay thật nóng!"

Xe chạy trên đường cái thành phố A, ồ ạt như nước trên sông.

Đi không bao lâu, điện thoại trên xe liền vang lên.

Anh Ngô tiếp điện thoại, đối diện là giọng nói từ tính mà không lâu trước đây Nguyễn Miên đã nghe qua.

"Lão Ngô, đón được người chưa?" Lộ Dữ Sâm bên kia tựa hồ thực ầm ĩ, âm thanh rock n roll vang lên đinh tai nhức óc, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười của phụ nữ.

Anh Ngô liền nói "Đã đón được, hiện đang trở về."

Lộ Dữ Sâm thanh âm không nghe ra cảm xúc, chỉ đáp một chữ: "Được."

Sau đó nghe một giọng nữ gần đó oán trách nói: "Lộ Dữ Sâm, anh nói chuyện điện thoại với ai đấy, thật lãng phí thời gian."

Điện thoại bị cắt đứt.

Nguyễn Miên thầm nghĩ chính mình đại khái đã trở thành người phiền toái.

Thật... quẫn bách a!

***


Tác giả có lời muốn nói: Ngốc nghếch luyến ái văn.
Mục tiêu chính là ngọt ngọt ngọt, liêu liêu liêu.
Cho đại gia so tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net