Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Rùa

Beta: Cat

***

Những lời này rơi xuống vào tai Nguyễn Miên, khiến cho tâm cậu thình thịch loạn nhảy vài cái, cảm giác hổ thẹn cơ hồ đem cậu bao phủ: "Tôi, tôi không phải tiểu hài tử. Đã, thành, thành niên. Chuyên hôm nay, đều, đều là tôi sai."


Cậu cũng không cho rằng chính mình vẫn là một hài tử, đáng giá để người bị tổn thất trái lại an ủi hắn.


Lộ Dữ Sâm lắc đầu nói: "Không, cùng cậu không quan hệ. Ngụy Thiên Cửu là người điên, lần sau nhìn thấy gã cậu nếu muốn học sẽ phải đường vòng, biết không?"


Nguyễn Miên có một chút nghi hoặc đã sớm muốn hỏi.


Trên mạng xào ca ca cùng Lộ Dữ Sâm là CP, Lộ Dữ Sâm lại đối cậu tốt như vậy, cậu vốn dĩ cũng sắp tin, kết quả lại phát hiện Lộ Dữ Sâm là trai thẳng. Chờ hắn tin Lộ Dữ Sâm là trai thẳng, lại toát ra tới một cái Ngụy Thiên Cửu một lời khó nói hết.


Nhóm người này rốt cuộc là thế nào quan hệ lại phức tạp thế a?


"Gã, gã thích anh?" Nguyễn Miên hỏi.


Thật sự giống với câu hỏi phóng viên đưa ra sao?


"Sao có thể......" Lộ Dữ Sâm bật cười, thấy Nguyễn Miên kinh ngạc, lại nghiêm mặt nghiêm túc nói, "Gã là nghĩ muốn được thân thể tôi, làm bẩn tâm hồn tôi."


Nguyễn Miên: "......"


Lộ Dữ Sâm miệng lưỡi mang theo châm chọc lại nói: "Tóm lại hành vi của Ngụy Thiên Cửu, chúng ta không cần vọng tưởng có thể sử dụng tư duy của thường nhân đi suy đoán. Hảo, cậu còn nhỏ, không cần lo cho những.... sự tình lung tung rối loạn này. Anh bạn nhỏ nên vui vui vẻ vẻ, về sau có người khi dễ cậu, cậu trực tiếp cắn trả lại, tựa như hôm nay vậy."


Nói đến chữ "Cắn", trên mặt Nguyễn Miên nóng lên. Cậu quả nhiên ấu trĩ đến không được a, nam nhân đánh nhau, làm sao chỉ bằng miệng được!


Bất quá hiện tại càng quan trọng là ——
"Kia bức, kia bức họa ——"


"Gã sẽ không giữ lại, khẳng định sẽ bán." Lộ Dữ Sâm nói, "Về sau có cơ hội tôi lại mua trở về, không sao."


Nói đến bức họa này, Lộ Dữ Sâm ngữ khí mới hiện ra một tia suy sụp, chính là hơi qua, làm người ta vừa mới phát hiện nhưng không thể lĩnh hội được.


Hắn nhắm hai mắt lại, đầu dựa vào trên sô pha, lông mi lẳng lặng rủ xuống, hình dáng ở dưới ánh đèn giống phiếm lãnh quang của đá cẩm thạch điêu khắc. Hắn năm nay hai mươi tám tuổi, tuổi còn trẻ đã bước vào giới thời thượng danh lợi, có người nói hắn là dựa vào địa vị Lộ gia mới thuận lợi mọi bề, có người nói hắn là dựa vào tiền tài Lộ gia nâng lên tới, cũng có người chân chính thán phục với tài hoa của hắn, thuyết phục với mị lực của hắn, có nhiều cách nói khác nhau.

Đằng sau những hình tượng quang vinh này, Lộ Dữ Sâm cũng có một mặt bình thường khác.


Nguyễn Miên biết chính mình không nên quấy rầy hắn nghỉ ngơi.


Đầy bụng tâm sự trở về phòng, Lộ Dữ Sâm tuy rằng không trách cậu, chính cậu lại vẫn là có chút để ý.


Chuyện cũ Lộ gia, thông qua vài lời anh trai cùng ông nội trao đổi, cậu biết một chút.


Hơn nữa sau lại ở trên mạng nhìn đến một ít tin tức, dần dần mà cũng chắp vá được toàn cảnh sự tình xảy ra. Đại khái là một nữ họa sĩ còn tuổi trẻ cùng ông trùm cửa hàng bách hóa tạo nên một câu truyện tình yêu nổi tiếng, một truyện tình hơn kém nhau hai mươi tuổi, Sinh hạ con trai xong rồi ẩn lui bắt đầu làm bà chủ hào môn. Có một ngày nào đó nữ họa sĩ không biết bị cái gì kích thích từ tầng cao nhất trong nhà nhảy xuống, kết thúc cuộc đời chỉ ba mươi tám tuổi.


Năm ấy Lộ Dữ Sâm mười sáu tuổi, một tháng trước mẫu thân còn vẽ cho hắn quá một bức tranh chân dung và cũng trở nên nổi tiếng ở triễn lãm tranh.


Hắn tận mắt nhìn thấy mẹ mình nhảy xuống.


Đóng lại cửa phòng, Nguyễn Miên vốn tính toán buổi tối tiếp tục đi dạo diễn đàn, học tập một ít thường thức trong vòng nhiếp ảnh, hiện tại cũng không có tâm tình.


Cậu gọi điện thoại cho Nguyễn Xuân, lại là người đại diện Nguyễn Xuân, Đại Hoa tiếp.


"Uy? Tiểu Miên Miên, tôi là anh Đại Hoa của cậu a." Đại Hoa bên kia hò hét ầm ĩ, hình như là đang ở phim trường.


"Anh, Đại Hoa." Nguyễn Miên cùng anh rất quen thuộc, "Em muốn, muốn cùng anh trai, nói chuyện."


"Cậu đừng cà lăm, chậm rãi nói, chúng ta không gấp." Đại Hoa cười nói, "Nguyễn Xuân mới vừa mới đi diễn. Cậu có gì việc gì nói với anh Đại Hoa cũng giống nhau, hôm nay tôi ở bên này bồi hắn diễn qua đêm, một chốc lát liền nói nói cho hắn."


Nguyễn Miên: "Nga...... Em gửi WeChat, qua."


Đại Hoa cũng không miễn cưỡng, ngược lại nói một sự tình khác, đè thấp tiếng nói: "Nghe nói cậu đi theo Lộ Dữ Sâm làm trợ lý đi, anh cảm thấy được nhưng không phải tốt lắm. Năng lực của cậu nơi nào đặt ở trên nhiếp ảnh a, khoảng thời gian trước Cung lão sư còn hỏi ta có tác phẩm mới hay không đây. Ngươi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt? Không nghĩ chuyên môn phát triển về phương diện này?"


Nguyễn Miên đành phải nói: "Em, em chỉ là, chơi, thật sự muốn viết ca khúc, không được."


Đại Hoa nói: "Không cần tự coi nhẹ mình a! Cậu kia đầu tiểu tình ca giá cả tốt, làm ra tới hiệu quả không tồi! Gần nhất còn có tiểu nhân phát hỏa một phen! Cậu xác định cả đời muốn dùng cái nặc danh Cậu Bé Bọt Biển?"


"Vâng, vâng."


Nguyễn Miên gật đầu thật mạnh, cũng không ý thức được người ta kỳ thật căn bản nhìn không thấy cậu.


Thời điểm nghỉ đông năm kia Nguyễn Xuân về nhà ăn tết, nán lại mấy ngày, Đại Hoa cũng cùng anh cậu cùng nhau tới Nguyễn gia. Cũng chính là lúc ấy, máy tính Đại Hoa rớt hư, Nguyễn Xuân trực tiếp ném cho anh máy của Nguyễn Miên, anh mới phát hiện bí mật Nguyễn Miên.


Lúc ấy Nguyễn Miên vẫn là vị thành niên, thiếu chút nữa bị dọa khóc, Đại Hoa tôn trọng ý kiến cậu không có nói cho Nguyễn Xuân, lúc này mới có mặt sau giao lưu.


Bất quá Nguyễn Miên cũng không cảm thấy chính mình có cái gì tiềm chất, dùng tên giả Cậu Bé Bọt Biển bán đi bài hát bị một đại minh tinh chọn trúng —— so với minh tinh này anh cậu còn nổi hơn, ra album lúc sau lại hưởng ứng thường thường, dẫn đến bài hát kia cũng đá chìm đáy biển. Thẳng đến gần nhất bài hát kia lại bị một cái ca sĩ tiểu thịt tươi hát trong một tiết mục của một chương trình tài năng, mới hơi chút nhấc lên một chút gợn sóng.


Cái gì hỏa không hỏa, vận cứt chó mà thôi.


Hiện tại ở cái thời đại internet này, tất cả mọi người đều có thể tiếp xúc rất nhiều loại hình tri thức bất đồng, người có tài hoa rất nhiều rất nhiều, cậu có thể có cái năng lực gì chứ?


Huống chi còn là một học sinh tốt nghiệp cấp ba, vì nói lắp mà đại học cũng không dám đi?


Cúp điện thoại lúc sau, Nguyễn Miên soạn một cái tin nhắn gửi cho Nguyễn Xuân.


Trong lòng hơi yên ổn một chút.


Thời điểm cậu lại lần nữa ra khỏi phòng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, phát hiện Lộ Dữ Sâm đã tắm rửa xong, lại không ở trên lầu ngủ, người trực tiếp cuộn tròn ở trên sô pha, tóc còn nhỏ nước.


Lộ Dữ Sâm ngủ không sâu, Nguyễn Miên vừa ra tới hắn liền tỉnh, nhưng thật ra giống ảnh chụp mèo đen trước huyền quan kia giống nhau, nhìn như lười biếng kỳ thật cảnh giác.


Hắn bỗng dưng mở mắt ra, thần sắc không kiên nhẫn.


"Xin, xin lỗi." Nguyễn Miên sợ tới mức lập tức kiểng chân đi đường.


"Tôi không ngủ." Lộ Dữ Sâm nói, "Miên Miên...... cậu có thể hay không cho tôi một chén nước?"


Nguyễn Miên ngoan ngoãn rót nước lại đây cho hắn, hỏi: "Anh như thế nào, không, không đi lên lầu ngủ?"


Bởi vì không thấy bức tranh, cho nên khổ sở đến ngủ không yên sao?


Nhìn đến Nguyễn Miên lo lắng, Lộ Dữ Sâm thiếu chút nữa phun nước ra, hắn thật sử chịu không nổi khi có một cậu bạn nhỏ hơn mình mười tuổi dùng loại ánh mắt từ ái, đồng tình nhìn hắn, đặc biệt là cái anh bạn nhỏ này còn ở trên ứng dụng mạng xã hội đối với hắn gửi qua rất nhiều lời cùng loại với "Ngoan" "Đau lòng ôm ngươi một cái.jpg" "Sờ sờ đầu.jpg" một bộ tính chất bao bọc trấn an.


Mấu chốt là lúc trước hắn không biết đối phương tuổi còn rất nhỏ nên rất hưởng thụ!


"Tôi mới vừa phát hiện chăn giường bị Ngụy Thiên Cửu dẫm qua, chuẩn bị chờ trời sáng liền ném xuống." Lộ Dữ Sâm nói, "Vạn nhất gã đem virus trên người lây qua liền không tốt, đúng, ngày mai thím đến nhớ nhờ tiêu độc toàn phòng."


Nguyễn Miên: "......" Trực tiếp ném giường như vậy được sao?


Lộ Dữ Sâm uống xong nước lại ngã xuống, người so với sô pha dài hơn một đoạn, cùng ở văn phòng ủy khuất giống nhau.


Nguyễn Miên chủ động nói: "Anh đi, ngủ, ngủ ở giường tôi đi. Tôi tới ngủ sô, sô pha."


"Cậu không ngại tôi ngủ giường cậu?" Lộ Dữ Sâm ngồi dậy, còn buồn ngủ. Nghe được chữ giường, hắn liền muốn nằm.


Sau khi uống rượu, cơn buồn ngủ đã mất từ ​​lâu đang đuổi theo hắn.


"Ừm." Nguyễn Miên đi vào phòng ôm chăn.


Lộ Dữ Sâm đi theo cậu đi vào, xoa xoa đầu cậu: "Giường lớn như vậy chúng ta cùng nhau ngủ, chen môt chút."


Nguyễn Miên lập tức liền cứng đờ, cùng nhau ngủ?


Quá xích gà đi! (thật ra bạn Rùa cũng chã biết là gì :<)


Lộ Dữ Sâm đã bất chấp tất cả trực tiếp nhào tới, giường rộng 1 mét 8 hắn một người chiếm hơn phân nửa, trong miệng lẩm bẩm: "Hoàn hảo đều là nam nhân, chính là thuận tiện......"


Nguyễn Miên khóc không ra nước mắt, chính là bởi vì đều là nam nhân mới không có phương tiện có được không!


Lộ Dữ Sâm như vậy vừa nói, cậu còn tìm cái gì lấy cớ đi phòng khách ngủ a!


Cuối cùng bọn họ nằm ngủ trên cùng một giường.


Nguyễn Miên biết Lộ Dữ Sâm còn chưa ngủ, có thể là khác giường hay là có duyên cớ gì khác, cậu không rõ lắm. Nhưng cho dù đối phương nhắm mắt lại, cậu vẫn là cử động một cái cũng không dám, thân thể cứng đờ giống như một khối sắt. Năm mười ba bốn tuổi cậu đã biết tính hướng của chính mình, ngay cả anh trai trở về cũng cố tình sẽ không ngủ cùng giường.


Lớn như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên cùng một nam nhân thành thục ngủ cùng một giường đây.


Cậu cố ý cách Lộ Dữ Sâm rất xa, ước chừng khoảng cách nửa cánh tay, chính là mặc dù giường lớn như vậy, lại xa như thế nào cũng có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp đối phương.


Trong bóng đêm cậu nhìn đến sườn mặt Lộ Dữ Sâm chôn ở gối đầu trắng tuyết, không biết có phải hay không do ban đêm quá mức yên tĩnh, Nguyễn Miên nghe được âm thanh tim chính mình đập càng lúc càng lớn, có điểm loạn loạn, càng xem rõ ràng hình dáng sườn mặt kia, liền càng loạn.


Cậu đây là làm sao vậy?!


Lộ Dữ Sâm mở miệng: "Ngủ không được?"


Thanh âm kia trầm thấp khàn khàn, âm cuối giơ lên, rõ ràng là một câu hỏi, cứ thế bị Nguyễn Miên nghe thành câu trần thuật, vẫn là loại khẩu khí thập phần thân mật.


Cậu nhanh chóng bật dậy rồi ngồi xuống: "Tôi, tôi giúp anh, mở, app, APP thôi miên ."


Lộ Dữ Sâm cười nhẹ một tiếng, ý vị không rõ: "Ngủ đi."


Kỳ thật hắn suy nghĩ, không bằng cậu hiện tại tới một đoạn liền tốt, lần trước cậu ngâm nga ở APP kia cũng không tệ.


Nguyễn Miên đành phải lại cứng đờ nằm trở về.


Đầy đầu óc quanh quẩn âm thanh cười nhẹ ngắn ngủi kia của anh Lộ Dữ Sâm, cả người đều không tốt, choáng váng, giống như ngồi ở trên đám mây.


Một lát sau, trong phòng khôi phục yên tĩnh.


Lộ Dữ Sâm hô hấp dần dần trở nên vững vàng.


Nguyễn Miên lại cảm thấy chính mình hẳn là bị thôi miên một chút!

Cậu nhẹ nhàng sờ đến di động chuẩn bị mở ra "D·I·Sleep" tìm mấy bài đơn ca nghe một chút, phát hiện buổi chiều RIF phát WeChat vài tin cậu cũng chưa trả lời, ảo não vỗ vỗ đầu.


RIF: Tập nhiếp ảnh Lộ Dữ Sâm hiện tại trên thị trường đã không có, hy vọng có cơ hội có thể nhìn một cái. Ngươi thích nhất hắn quay chụp nào bức ảnh?


RIF: Còn ở đây không?


Đây là Nguyễn Miên nhất thời hứng khởi cho người ta an lợi Lộ Dữ Sâm nhiếp ảnh tập 《You on the Planet》, tạm thời không được trả lời liền quên mất. Cậu lôi kéo người ta hỏi đông hỏi tây nữa ngày, kết quả dùng xong liền ném, thật sự thực không phúc hậu.


Cậu vội vàng trả lời: Có có có! 【 khóc lóc thảm thiết.jpg】 thực xin lỗi thực xin lỗi chiều nay gặp cướp bóc biến thái! Tìm được đường sống trong chỗ chết! Ô ô ô hù chết bảo bảo!


Cùng lúc đó, di động Lộ Dữ Sâm ở phòng khách truyền đến âm thanh nhắc nhở ngắn ngủi có tin tức.


Nguyễn Miên không để ý, tiếp tục phát: Tôi cùng kẻ bắt cóc liều chết triển khai vật lộn, cuối cùng bảo vật của đại ma vương bên tôi vẫn bị đoạt đi rồi! 【 khí thành cá nóc.jpg】【 ta không bao giờ là một đóa kiều hoa.jpg】


Phòng khách, di động lại vang lên một chút.


Nguyễn Miên điên cuồng gửi vài tin.


Sleeper: Tất cả ảnh chụp của Lộ Dữ Sâm đều thích, đều xem rất tốt!!! Đề cử tác phẩm Tường Nứt của hắn!


Sleeper: Đã quên cùng anh nói bản thân Lộ Dữ Sâm so với anh ở trên bách khoa xem càng đẹp gấp một trăm lần! 【 nước miếng 】【 nước miếng 】【 nước miếng 】


Sleeper: Ta đã thành fan cuồng não tàn của Lộ Dữ Sâm【 sắc tình 】.


Phòng khách, di động lại lần nữa phi thường kịp thời vang lên.


Liền vang ba tiếng, mỗi lần đều là ở lúc Nguyễn Miên gửi tin tức đi.


Nguyễn Miên lại trì độn, cũng cảm thấy có điểm thực quá trùng hợp.


Cậu nhìn nhìn Lộ Dữ Sâm bên ngủ cạnh, trong lòng kìm nén không được nghi hoặc, đây là có chuyện gì?


Cậu bò dậy hướng phòng khách đi đến.


Di động Lộ Dữ Sâm đặt ở bên trên tủ gỗ phát ra lam quang, nhắc nhở có tin tức.


Nguyễn Miên từng bước một đi vào, ngừng thở, kia di động lại giống u linh giống nhau, lại lần nữa vang lên vài âm thanh.
Cậu thò lại gần vừa thấy, nguyên lai là tin tức đến từ chính Nguyễn Xuân đang ở không ngừng spam.


Lộ Dữ Sâm để ghi chú tên Nguyễn Xuân là Xuân.


Bởi vì Nguyễn Xuân không thích người ta kêu anh như vậy, Lộ Dữ Sâm liền có lần ở trên Weibo nói giỡn, còn cố ý dấu chấm đoạn rất kỳ quái, nói không gọi - xuân, xuân tên là gì, người ta liền kêu - xuân, xuân a.


Nguyễn Xuân chỉ cần vừa thấy liền sẽ bùng nổ.


Xuân: Lộ Dữ Sâm cậu đối với em trai tôi làm cái gì mà em ấy muốn dọn đi ra ngoài ở? Còn hỏi mượn tôi một trăm ba mươi vạn?!


Xuân: Lời nói em trai tôi chính là em trai cậu đâu? Nói anh em tốt đâu?


Xuân: Cậu dám làm em ấy không vui!!


Xuân: Hảo, ngày em trai tôi dọn đi đó chính là ngày giỗ sang năm của cậu.


Nguyễn Miên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu vừa rồi thế nhưng thiếu chút nữa cho rằng Lộ Dữ Sâm chính là RIF, trên thế giới nào có việc trùng hợp như vậy?

*_______*

***


Tác giả có lời muốn nói: Lộ Dữ Sâm: Ha hả, tìm được đường sống trong chỗ chết, nhân phẩm bạo biểu.


Nguyễn Xuân lấy ra đao nhọn: Ha hả, phải không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net