Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mèo

Beta: Nguyên

***

[100] - Quyển đã định trước trở thành  truyện ký của thời đại, bao gồm 100 nhân vật nổi tiếng truyền kỳ, cơ hồ đã bao quát phần nào lịch sử cận đại. Đã từ rất lâu, có lời đồn đãi quyển sách này bắt nguồn từ nhóm đứng đầu thế giới xuất bản, sau lưng lại là một người với quyền lực không thể tưởng tượng được duy trì. Ai cũng không nghĩ được quyển sách nhiếp ảnh này sẽ được giao cho đối tượng nào.

Sau ngày tin tức chính thức công bố, không chỉ là quốc gia C, mà toàn bộ thế giới đều sôi sục.

—— đây là lời phía sau.

Lúc Lộ Dữ Sâm ở tầng 4 tuyên bố tin tức này, mọi người ùa lên, cơ hồ muốn đem hắn cấp nâng lên.

Đây là cái khái niệm gì?

Việc này đại biểu cho mỗi người tham dự hạng mục này, đều có cơ hội ở [100] lưu lại tên của mình. Đặc biệt là nhiếp ảnh gia ở Forest, 100 đối tượng, kế hoạch quay chụp đó do bọn họ thành lập, cơ hồ dự kiến có thể toả sáng rực rỡ trong tương lai.

Phóng tầm mắt vòng quanh nhiếp ảnh gia của nước C, chỉ có Lộ Dữ Sâm có năng lực này.

Nguyễn Miên tâm tình như mây mù bỗng nhiên bị tin này làm cho thanh tỉnh hẳn.

Khó trách Lộ Dữ Sâm mấy ngày nay đều vội đến gót chân không chạm đất, nguyên lai là đi công tác cực kì quan trọng.

*******Ngụy Thiên Cửu cho rằng chính mình cầm đi Lộ Dữ Sâm công tác, ở truyền thông cùng trên mạng liền nói ẩu nói tả, xem ra lần này cần phải bị vả mặt.*****

Nhìn Lộ Dữ Sâm vẫn ung dung nhẹ nhàng, hạc trong bầy gà, Nguyễn Miên cũng lộ ra điểm ý cười.

Người này, thật là trầm ổn.

Có thể đem năng lực cá nhân mang tới đỉnh cao, lại dẫn theo toàn bộ đồng đội cùng nhau đi tới.

Thật sự soái đến thế!

Phảng phất nhận thấy được ánh mắt sùng bái của Nguyễn Miên,  Lộ Dữ Sâm lợi dụng chiều cao hơn người quay đầu qua, đối với cậu chớp chớp mắt.

Một cái nháy mắt tinh nghịch đến từ nam nhân thành công.

Nguyễn Miên tiếp thu cái nháy mắt đầy soái khí bày, nhịn không được tim đập lậu nửa nhịp.

Làm gì đột nhiên phóng điện a?!

Chẳng lẽ không biết chính mình hiện tại nổi bật đến thế nào sao?

Nguyễn Miên muốn gục mất!

Không có cách nào xử lý loại cảm xúc này, Nguyễn Miên cứng đờ quay đầu đi, tiếp tục đùa nghịch camera, một bên đem khác thường trong lòng ấn xuống, một bên xem ảnh chụp chính mình.

Chờ đại gia mồm năm miệng mười nói đủ rồi, Lộ Dữ Sâm mới lãnh khốc gọi bọn hắn tản ra, còn uy hiếp nói:

"Đêm nay không hoàn thành công tác không được tham gia liên hoan."

Ở Forest thường tổ chức liên hoan khi có dịp, huống chi là sự kiện vui mừng như vậy. Mọi người lập tức trở thành những cái loa, trở lại công việc lại vẫn cứ ngăn không được kích động bắt đầu thông qua các loại phương thức để loan tin.

Chẳng được bao lâu, dưới lầu ai ai cũng đều biết cả.

Lộ Dữ Sâm chuẩn bị quay về văn phòng, tiện tay lại xoa đầu Nguyễn Miên một phen.

Vì cậu bạn nhỏ biểu hiện không tồi, tối hôm qua hắn mới có thể ngủ một giấc ngon lành, sáng đạt trạng thái sảng khoái đi ban phát vinh quang, cũng coi như có công lao. Bất quá, sau khi hắn tỉnh giấc thấy Nguyễn Miên nói lắp lại không ngăn nổi cảm xúc muốn đánh mông.

"Đang làm gì?" Lộ Dữ Sâm hơi chút cúi người xem camera trong tay Miên.

"Học, học tập." Nguyễn Miên cúi đầu.

Lộ Dữ Sâm lại xoa đầu cậu , suy nghĩ một phen, nói: "Tiêu điểm hỏng, vòng sáng quá lớn, bối cảnh hỗn độn, cho ánh sáng vào quá nhiều."

Trên camera của Nguyễn Miên đúng là ảnh thực vật mọng nước mà Lộ Dữ Sâm đã lấy thân phận RIF xem qua.

"A?" Nguyễn Miên sửng sốt, "Sai, sai rồi sao?"

"Đúng vậy, sai đến camera không có mắt cũng còn phải khóc." Lộ Dữ Sâm nói, "Bất quá kết cấu cũng không tệ lắm, hơi chút cứu lại lòng tự trọng của nó."

Nguyễn Miên khi còn nhỏ đi theo gia gia học vẽ tranh, phương diện kết cấu này so với người mới học thì đều mẫn cảm hơn.

Nguyễn Miên có chút buồn lòng. Ảnh chụp xấu như vậy, mà cậu còn thích rất lâu...

Chẳng lẽ A Vân là đang an ủi cậu sao?

Còn có RIF cũng cũng là đang an ủi cậu ?

Lộ Dữ Sâm lấy máy ảnh ra, những ngón tay sạch sẽ thon thả, chiếc máy ảnh nửa khung hình bỗng như trở thành món đồ chơi trong tay hắn.

Hắn điều chỉnh tham số, đem Nguyễn Miên thay đổi vị trí cho phù hợp.

"Rắc" tiếng chụp hình vang lên, một tấm ảnh tươi mát thành hình.

"Người mới học quan trọng nhất là bối cảnh sạch sẽ." Lộ Dữ Sâm nói, "Nhớ kỹ, nhiếp ảnh là phép trừ. Đặc biệt là có thể dựa theo ý muốn của mình mà quay chụp tại bất kì thời điểm nào, điểm này đặc biệt quan trọng."

Thật lâu về sau, Nguyễn Miên mới biết được "Dựa theo ý nghĩ chính mình quay chụp" chuyện này, ở những người khách có đòi hỏi vô lý, yêu cầu hà khắc, khuôn sáo thì thương nghiệp nhiếp ảnh có bao nhiêu đáng quý.

Lộ Dữ Sâm thuyết giáo cậu xong , liền đem camera trả về cho khổ chủ.

Lam Minh đứng ở một bên đã lâu, gã nhìn nhìn Nguyễn Miên, không có biểu tình gì.

Đột nhiên được Lộ Dữ Sâm chỉ đạo, Nguyễn Miên cảm thấy mình yếu kém rất nhiều, nhiếp ảnh là phép trừ, cậu hẳn là người nghiệp dư nhất, là cảnh tượng bắt đầu luyện tập mới đúng.

"Trước dùng camera tìm hiểu về hấp thụ ánh sáng, màn trập, vòng sáng quan hệ. Không có việc gì đi đến phòng trà nước chụp giọt nước chảy xuống, như vậy tiến bộ sẽ mau hơn."

Lộ Dữ Sâm hướng văn phòng đi ra, "Hiện tại, cậu trợ lý, tôi yêu cầu một ly cà phê nhiều đường nhé."

Đoàn người vào văn phòng.

Nguyễn Miên lập tức thực hiện chức trách trợ lý đi pha cà phê, cậu bỗng nhiên nghĩ đến Hứa Thư Thư nói Lộ Dữ Sâm cao hứng liền uống ngọt, không cao hứng liền uống đắng, hiện tại là quả nhiên thực vui vẻ sao?

Nguyễn Miên không khỏi cũng tâm tình sung sướng theo.

Trong văn phòng không biết là ai hát vu vơ bài hát của Taylor《I Knew You Were Trouble》, mỗi lần hát đến chữ  "oh" thì một dàn người bệnh tâm thần liền đi theo kêu to "oh", có người tại chỗ xoay lên, có người ngồi thượng lên bàn.

Lộ Dữ Sâm từ trong văn phòng ném một con ôm gối tới, vui vẻ cười:

"Tốt!"

Nguyễn Miên đưa cà phê đi vào, nghe thấy Lộ Dữ Sâm nói, "Chờ đàn tiểu yêu tinh điên đủ rồi, buổi tối chúng ta đi liên hoan uống rượu. A Minh, cậu lo tìm quán nhé."

Lam Minh gật gật đầu.

Hứa Thư Thư nói: "Công tác kế tiếp là ở trong nước, sếp năm nay không tiếp 《OX》 chính là đang đợi cái này sao ạ? Sắp tới sếp nhàn nhất, vị Lạt Ma một trăm tuổi trên cao nguyên sếp phụ trách nhé!"

Lộ Dữ Sâm nói: "Tôi lại cứ nghĩ là cô muốn lo việc này..."

Hứa Thư Thư chần chờ một lát, nói: "Sếp à, tôi có việc rồi."

Bạn trai của Hứa Thư Thư trước có tham gia cuộc thi kiến trúc của thành phố B, sắp tới cô sẽ đi cùng anh đến lễ trao giải.

"Cứ đi đi. Thông cảm sếp ứng phó chó nhỏ không dễ dàng, rốt cuộc vẫn là cách biệt tuổi tác."

Lộ Dữ Sâm uống một ngụm cà phê, lười biếng thở dài, "Đâu có, coi như thả lỏng thôi."

"Đi cao nguyên thả lỏng á?" Hứa Thư Thư bật cười.

"Nhân sinh có nơi nào không yên vui chứ, tôi vẫn cho rằng nằm cao nguyên tốt hơn nằm sofa." Lộ Dữ Sâm nói, "Cao nguyên là cái điểm cao cấp đó."

Hứa Thư Thư: "......"

Lộ Dữ Sâm một giây đứng đắn trở về: "Nhìn xem tổ A cũng hành trình, New Zealand bên kia từ thiện gia giao cho hắn, những người khác từng bước tới sau, mặt khác sẽ an bài tiếp."

Hành trình liền như vậy liền định rồi, Lộ Dữ Sâm đầu  đàn dẫn dắt lam sao mai, Ngũ Manh, còn có một  nhân viên lo  đạo cụ , hai nhân viên ánh đèn   cùng Ngô ca xuất phát cao nguyên.

Nguyễn Miên nhịn không được hỏi: "Tôi... Tôi.. đâu?"

Lộ Dữ Sâm nhìn nhìn hắn, nghi hoặc nói: "Cậu ở nhà, tiếp tục theo Thư Thư học tập "

Nguyễn Miên rất muốn hỏi, tôi không phải trợ lý của anh sao? Vì cái gì không cho tôi đi?

Chính là cậu lại nói không nên lời, rốt cuộc cậu còn không có đủ tư cách năng lực, vì thế nghẹn đến mức mặt đều đỏ lên.

Lộ Dữ Sâm nhìn ra ngay ý tưởng của cậu: "Cậu không thể tham dự công tác có cường độ cao như vậy được. Đúng rồi, tôi giao cho cậu đi chụp giọt nước, sao rồi?"

*

Sau liên hoan, trừ bỏ Nguyễn Miên, tất cả mọi người đều tính toán đi quán bar uống rượu.

Nguyễn Miên vốn cũng muốn đi, đều trèo lên trên xe, Lộ Dữ Sâm lại lệnh cưỡng chế cậu về nhà, nói cậu miệng còn hôi sữa không thích hợp uống rượu.

Tất cả mọi người đều đang cười.

"Tôi... Tôi.. thành...thành... niên.. rồi... mà..." Nguyễn Miên vội la lên.

Cậu thấy Hứa Thư Thư đều cười đến đau bụng, Ngũ Manh cũng nằm liệt trên người Tạ Ly, liền biết lần này có nữ hài tử đều tham gia, cậu lại không thể đi! Cậu lớn như vậy còn chưa có đi quá quán bar đâu.

Ở trong Forest, Nguyễn Miên chưa bao giờ nghĩ lại có một tập thể  bình đẳng đến vậy, không hề khúc mắc ở chung.

Không ai cười nhạo câun là nói lắp, không ai đối với thân phận của cậu nhìn với con mắt khác.

Cậu thực thích Forest.

"Không cần xác nhận ánh mắt, bọn họ đều sẽ không giúp cậu" Lộ Dữ Sâm nói, "Có quy định thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi không được tham dự các quan hệ uống rượu xã giao hoặc là tụ hội, nếu không là trái pháp luật."

"Ai, ai quy định,?!" Nguyễn Miên hỏi.

Lộ Dữ Sâm đôi tay cắm ở túi quần, khí định thần nhàn nói: "Tôi."

Nguyễn Miên: (╬ ̄皿 ̄) =○

Lộ Dữ Sâm lại đi vào chút, dùng thanh âm đủ để hai người nghe được, nói: "Đừng lộn xộn, cậu nên gọi tôi là gì?"

Căn bản không có ở bán manh Nguyễn Miên tang tang: "Lộ, Lộ lão sư."

Lộ Dữ Sâm nghiêm túc chút: "Ừ?"

Nguyễn Miên đành phải thành thật nói: "Anh, anh."

"Có nên hay không nghe anh trai"

"Nên."

"Ngoan, trở về." Lộ Dữ Sâm sờ sờ đầu của hắn, lại cảm thấy hắn thật sự có chút đáng thương, nhịn không được có điểm mềm lòng, bổ sung một câu, "Đừng làm khó ca."

Nguyễn Miên lại cho rằng Lộ Dữ Sâm chỉ là làm trách nhiệm của "Người giám hộ" lâm thời.

Cậu nhớ tới lời của Ngũ Manh, nói cậu cùng cháu trai Lộ Dữ Sâm giống nhau, chỉ cần ở Forest không gây chuyện, không làm phiền toái việc người khác, Lộ Dữ Sâm liền sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Này cũng giải thích vì cái gì Lộ Dữ Sâm bảo cậu ngoan ngoãn đọc sách, học nhiếp ảnh, cũng không dẫn cậu đi công tác cực khổ.

Lần công tác này tất cả mọi người đều đi, cậu cũng rất muốn cống hiến chút nỗ lực ít ỏi theo cùng đi, cái gì cũng nguyện ý làm , giúp nhóm chuẩn bị đạo cụ,  giúp Lộ Dữ Sâm cầm thiết bị. Cậu cũng rất muốn cùng đại gia cùng đi chúc mừng, không uống rượu, chỉ là an tĩnh cảm thụ liền tốt rồi.

Cậu chính là đệ đệ Nguyễn Xuân, là phần trách nhiệm của Lộ Dữ Sâm, đối phương chỉ cần cậu ngoan ngoãn, không gây chuyện là được.

Lộ Dữ Sâm đứng ở trung tâm ánh đèn, cùng một đám người Forest người tập trung một chỗ. Đó là đội của hắn, hậu phương của hắn.

Hắn một người khống chế hắn ánh sáng của thế giới.

Nguyễn Miên lập tức hiểu ra chính mình cùng bọn họ chung quy không hợp nhau.

Cậu cúi đầu đi rồi.

Không đi bao xa, một chiếc xe vẹn đường chậm rãi theo sau hắn, lộ ra mặt Ngô ca: "Tiểu tử, lên xe về!"

Đây là không yên tâm, còn gọi người tới chở cậu sao??

Nguyễn Miên có điểm không nói được.

Lần sau Lộ Dữ Sâm lại kêu cậu là cậu bạn nhỏ, cậu nhất định phải phản bác!

Nguyễn Miên ra ghế đằng sau, còn chưa kịp nói lời cảm ơn Ngô cả, liền bất ngờ nghênh diện Lộ Dữ Sâm.

Nam nhân khuỷu tay chống ở cửa sổ xe bên, cười như không cười nhìn cậu, con ngươi giống ngôi sao nhỏ rực rỡ lung linh.

Hắn như thế nào sẽ ở trên xe?

"Sức sống đâu?" Lộ Dữ Sâm trước nói.

Nguyễn Miên là có điểm tức giận, nhưng là cậu không có khả năng tức giận với người này, liền lắc lắc đầu, nói: "Anh, anh như thế nào ——"

"Cùng bọn họ uống rượu cũng chả ích gì, không bằng sớm một chút trở về nghỉ ngơi." Lộ Dữ Sâm nói, "Lại nói còn chọc phải ai đó, chi bằng cùng nhau về."

Nếu không buổi tối không ai hát bài hát ru hắn ngủ thì làm sao bây giờ, hắn trong lòng bổ sung một câu.

Nguyễn Miên vừa rồi còn thề nhất định phải phản bác ba chữ "cậu bạn nhỏ", này lời thề đã bị ném ra sau đầu.

Cậu lại lần nữa lắc đầu: "Không... không... cần vậy đâu..."

Lộ Dữ Sâm ngồi ngay ngắn, nghiêng đầu nhìn hắn, dùng ngữ khí khiến đối phương không thể nề hà, nói : "Cậu như vậy là muốn đi cái loại địa phương đó chơi sao? Vành mắt đều đỏ lên rồi."

Nguyễn Miên giống như mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức báo biện: "Tôi... tôi...  mới không có!"

Vừa rồi Lộ Dữ Sâm thiếu chút nữa mềm lòng dẫn cậu đi.

Chính là cậu bạn nhỏ này thật sự đơn thuần. Đừng nhìn cậu ở trên mạng thành tiểu yêu , kì thực là luôn luôn xấu hổ, thậm chí nhìn đến nữ minh tinh chụp thiếu vải chút thôi cũng ngại đến bốc hoả.

Hắn biết Nguyễn Miên rất giữ mình trong sạch, trên APP có không ít người đều ý đồ mua chuộc cậu, thông  qua phòng phát sóng trực tiếp bày tỏ tình yêu, đưa tiền cũng có rất nhiều,...  Nguyễn Miên lại trước nay không để ý tới. Hơn nữa thỉnh thoảng nghe Nguyễn Xuân nhắc tới sự tích gã ở nông thôn, lại tận mắt nhìn thấy gã ở chỗ đầy danh lợi - Forset tĩnh tâm đi thu thập tri thức nhiếp ảnh, Lộ Dữ Sâm cảm thấy ở chính mình ngợp đang ngợp trong vàng son hiếm có được tâm tư thuần tịnh như vậy.

Lộ Dữ Sâm bỗng nhiên tưởng doạ được cậu rồi, liền đem tình huống chân thật hơi chút khuếch đại nói cho hắn nghe: "Quán bar vừa nãy cấm trẻ dưới mười tám, có vũ nữ thoát y, có uống rượu trợ hứng, nói không chừng còn có góc hạn chế. Đúng rồi, đêm nay còn có chơi mãnh nam, nạp thêm loại này"

Nguyễn Miên kinh ngạc, khoa trương như vậy?

Lộ Dữ Sâm vừa lòng nói: "Biết sợ thì tốt."

Nguyễn Miên yên lặng mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Sợ cái quỷ a! Cậu...... Càng muốn đi a!!!

Cậu chính là vì ở trên mạng download (phim gay), làm máy tính liên tục trúng virus! Thật sự có bản hiện trường có thể xem sao?!

Cậu cố nén nội tâm rít gào, cuối cùng vô lực hóa thành một câu: "Nga......"

Tác giả có lời muốn nói: Quán bar: Thực xin lỗi, cái này nồi chúng ta không chuẩn, đừng trách ta nhé :(((

———— thật lâu về sau

Lộ Dữ Sâm: Đã từng tải canxi (phim gay), vậy mà vừa rồi cái gì cũng không học được!

Nguyễn Miên bị lật qua lật lại: Em em  em chỉ là tò mò a! Đừng đụng nơi đó!!!! ——

Nguyễn Miên, đã chết.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net