Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bống

Beta: Ốc sên

***

Đoàn người Lộ Dữ Sâm xuất phát trước, buổi chiều Nguyễn Miên một mình đi chuyến bay sau.

Cậu nắm vững thời gian xem lại những trang bị của chính mình, vali hành lý gì đó lúc đến thành phố A từng dùng qua, đều là đồ có sẵn thuận tiện, cho dù như vậy thời gian cũng giống như nước chảy, nhanh chậm khó mà nắm bắt chính xác được. Xuất phát trước có chút lo lắng sẽ để sót đồ, Nguyễn Miên còn kiểm tra qua vài lần.

Thời điểm cậu xuống lầu không nghĩ tới Lão Ngô đã ở dưới chờ, muốn đưa cậu đến sân bay.

"Lộ tiên sinh nói lấy xe nhà mình đi cho nhanh một chút." Lão Ngô cười tủm tỉm, "Chính cậu đi, anh ta cũng không yên tâm được kêu tôi nhất định phải đích thân nhìn cậu lên máy bay."

Trong lòng Nguyễn Miên dâng chút ấm áp.

Thật ra trong lòng cậu có chút không yên, bởi vì một người chưa từng đi máy bay như cậu nói đi liền đi một nơi xa như vậy, nhưng hơn nữa chính là càng nhiều mới lại, tâm tình thực kích động cùng tràn đầy hăng hái. Đây là chuyến công tác đầu tiên của cậu,công tác chân chính, ngay cả nói chuyện cũng trôi chảy hơn so với trước kia.

".....Cảm ơn anh Ngô."

Sau khi đến sân bay, lấy vé, kiểm tra an ninh, lấy bài đăng kí, hết thảy đều thật thuận lợi.

Nguyễn Miên thế mà không nghĩ đến bản thân sẽ say máy bay.

Máy bay cất cánh chưa bao lâu, cậu dần cảm thấy đầu óc choáng váng, bụng có điểm khó chịu cứ như muốn nôn. Trước kia Nguyễn Miên cũng không say xe, cậu không biết loại cảm giác này có giống với say xe hay không. Vì tình trạng cơ thể mà tâm tình kích động lập tức hạ xuống đến tận đáy, cậu có chút sợ hãi —— trước kia nghe người ta nói qua có rất nhiều người say máy bay đều có thể có phản ứng với cao nguyên.

Nguyễn Miên chẳng ngờ mình lại biến thành phiền toái của người khác.

Tiếp viên hàng không phát hiện trạng thái cậu không ổn, liền đi lấy chút thuốc say máy bay cùng nước cho cậu.

Đợi một lúc sau khi uống, Nguyễn Miên vẫn không thấy hiệu quả..

Hành trình bay từ thành phố A đến Shangri-La mất bốn tiếng đồng hồ, Nguyễn Miên liền hồn mê bốn tiếng, ngay cả cơm trên máy bay cũng chưa ăn, trên đường còn vào phòng vệ sinh nôn ra hai lần. Thời điểm cậu súc miệng nhìn vào gương, tự bản thân cũng cảm thấy được chính mình giống quỷ.

Tới Shangri-La cũng đã là 9 giờ đêm, bước ra sân bay, nhìn chung quanh không có lấy một gương mặt quen nào là người của Forest, trong lòng có chút luống cuống.

Trước khi xuất phát, trên diễn đàn mọi người đã có bàn tới việc này, nói là Tạ Ly muốn ở sân bay chờ cậu.

Nguyễn Miên vừa mệt vừa khó chịu, quyết định trước ngồi ở sân bay từ từ đợi.

Cậu kéo hành lý tuỳ tiện chọn một chỗ ngồi xuống, mới phát giác bàn tay mình hơi phát run, đáng chết....Mới có chút đã thế này, quả nhiên là thời điểm rèn luyện một chút thân thể người phàm này —— trong đầu hiện lên lời kịch dành cho thiếu niên, Nguyễn Miên bắt đầu gọi cho Tạ Ly.

Điện thoại chẳng ai trả lời.

Nguyễn Miên đánh hai cuộc gọi liền, đều chẳng có ai, nản lòng ngồi phịch xuống ghế.

Bỗng nhiên một bàn tay to áp lên đầu cậu xoa xoa, cảm giác quen thuộc mãnh liệt tuôn trào.

Nguyễn Miên kinh ngạc nhảy dựng theo bản năng quay phắt đầu lại, quả nhiên nhìn thấy chính là Lộ Dữ Sâm, trên mặt có chút kiêu căng vừa có chút bất mãn.

"Sao lại không biết gọi cho tôi?" Lộ Dữ Sâm dùng ngón tay ấn ấn trên trán cậu, giọng điệu mang ý từ trách cứ.

"A?" Không phải Tạ Ly ở sân bay chờ cậu sao? Như thế nào lại đổi thành Lộ Dữ Sâm?

Shangri-La cao đến 3000 mét so với mặt nước biển, lại đang là mùa thu, nhiệt độ không khí so với thân thể người đến từ vùng duyên hải như thành phố A là thấp hơn rất nhiều.

Lộ Dữ Sâm mặc một kiện áo khoác màu nâu nhạt, tóc có chút rối, tai phải đeo một khuyên tai đen, hoàn toàn bất đồng so với phong cách ngày thường, tỏ ra cảm giác thả lỏng cùng lười nhác.

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Miên, giống như một đứa nhỏ ồn ào ngồi nhìn Nguyễn Miên.

"Bị sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?" Lộ Dữ Sâm dùng ngón tay chạm vào má cậu, "cùng quỷ thật giống như nhau."

Nguyễn Miên ngẩn ngơ ra nhìn hắn, chính cậu cũng không hiểu lý do, chỉ biết trên mặt truyền đến một cỗ ấm áp khó tả.

Cậu thực là chẳng biết nghe lời, chưa biết cái gì đã nhảy đến đây, rốt cuộc là bị cái gì? Say máy bay còn chưa đủ, đây là thay đổi độ cao thiếu Oxy sao?

"Cậu vừa khóc?" Lộ Dữ Sâm rút tay, đôi mắt phượng mang theo chút tia trêu chọc lơ đãng.

Nguyễn Miên nghe thấy chính mình nói: " Không, không có, tôi say, say máy bay."

Say máy bay đến mức nôn muốn bất tỉnh, khó tránh khỏi có chút phản ứng tự nhiên như là nước mắt nước mũi cùng nhau trào ra, nhưng cậu cũng đã rửa mặt a.

Lộ Lộ Sâm từ trong túi áo khoác móc ra một hộp hoàn toàn mới mở ra lấy một viên thuốc, bẻ một mảnh nhét vào miệng Nguyễn Miên: "Ngậm đi."

Đầu lưỡi Nguyễn Miên vô tình chạm đến ngón tay hắn, làm cậu hoảng tới độ ngậm miệng lại còn nhích ra sau một chút.

Có vị đắng, là Hồng cảnh thiên(*)

(*)Hồng cảnh thiên là thân rễ của loài thực vật Hồng cảnh thiên hoặc Hồng cảnh thiên bông to thuộc họ Cảnh thiên, là thực phẩm có thể dùng cho chăm sóc sức khỏe. Hồng cảnh thiên vị cam, tính hàn, quy kinh lạc tỳ và phổi.

"Đi thôi, còn muốn ở sân bay cả ngày?" Lộ Dữ Sâm đứng lên kéo hành lý của cậu, "Đứng từ xa đã thấy cậu rồi, đầu xoay như vịt. Sợ chúng tôi ném cậu lại chỗ này a?"

Bị phê bình, tâm tư Nguyễn Miên ngây ngốc đi theo hắn.

Trong đáy mắt phản chiếu hình bóng cao to, trong lòng Nguyễn Miên liền cảm thấy ổn định hơn, lúc này mới nhớ ra hỏi về Tạ Ly: "Tạ giám đốc đâu rồi?"

"Ý đồ dựa vào thay đổi độ cao ở khách sạn tịnh dưỡng." Lộ Dữ Sâm lên giọng, "Tôi liền cho phép."

Vừa đặt chân đến Shangri-La tất cả mọi người đều có chút chưa kịp thích ứng, hầu hết đều đã đóng đô ở khách sạn trong thành phố rồi. Vốn dĩ Tạ Ly đến đón Nguyễn Miên, đáng tiếc anh ta sớm mọc rễ trong gay bar không chịu đi phòng tập thể thao vận động, tố chất thân thể quá kém, liền gặp phải phẳn ứng do thay đổi độ cao.

Nguyễn Miên hiểu được Lộ Dữ Sâm là đặc biệt chạy tới đón cậu, vừa rồi không thấy bóng người là sợ giống như Tạ Ly gặp phải phản ứng,đi mua Hồng cảnh thiên để ngậm. Người đàn ông này am hiểu cái gì là kêu lo trước khỏi họa, rất chu đáo.

"Nếu ở nơi khác gặp tình huống đi lạc, phải nhớ mà gọi ngay cho tôi." Lộ Dữ Sâm vừa đi vừa ban lệnh, "Nhớ không?"

"Đã nhớ." Nguyễn Miên theo.

Lộ Dữ Sâm quay đầu lại nhìn mắt cậu, vẻ mặt hài lòng nói: "Cậu như thế nào lại nghe lời như vậy"

Nguyễn Miên: "..."

Lộ Dữ Sâm: "Cảm giác thật giống nuôi dưỡng sủng vật a."

Nguyễn Miên: "...Không, không phải!"

Ra khỏi sân bay liền gặp phải gió lạnh từ đỉnh núi tuyết của thị trấn Shangri-La thổi qua, Nguyễn Miên lạnh đến giật mình một cái thanh tỉnh không ít, ngay sau đó khớp hàm đều va vào nhau. Cậu vẫn còn một thân đơn bạc, biết sau khi xuống máy bay sẽ lạnh, nhưng không đoán được chênh lệch nhiệt độ trong ngày lại lớn như vậy.

Lộ Dữ Sâm vốn không phải người cẩn thận, lúc này mới phát hiện cậu lạnh, liền mở hành lý của Nguyễn Miên ra, lấy một kiện quần áo cho cậu trùm lên.

Nguyễn Miên giống như thú bông ngoan ngoãn duỗi tay, Lộ Dữ Sâm một đường đem khóa kéo đến phía dưới cổ, còn đem nón của áo khoác đội lên.

Lộ Dữ Sâm nhìn qua cũng không thấy có phản ứng thay đổi độ cao, vẫn giống như lúc trước.

Hắn hỏi cậu có ăn cơm trên máy bay không, có đói bụng không, Nguyễn Miên đều lắc đầu.

Nhưng là trước khi chờ taxi đến thành phố, Lộ Dữ Sâm vẫn là mang cậu đi ăn một chén cháo.

Lộ Dữ Sâm nói sáng hôm sau xe tải liền xuất phát đi núi Nanga Bawa(*), nơi đó cánh Shangri-La hơn trăm kilomet, dọc đường còn có một ít hồ nước cùng thảo nguyên, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp, làm cho cậu buổi tối không cho phép bản thân chơi điện thoại mà ngoan ngoãn ngủ.

(*)Đỉnh Nanga Bawa là đỉnh cao nhất ở cuối phía đông của dãy Himalaya, với độ cao 7782 mét. Đỉnh Nanga Bawa còn được gọi là Núi Muzhubal.

Lộ Dữ Sâm lại nói: "Quên đi, dù sao tôi cũng có thể nhìn chằm chằm vào cậu."

Nguyễn Miên: Như thế nào nhìn chằm chằm a?

Cậu không có hỏi ra những lời này.

Không biết sao lại thế này, buổi sáng rõ ràng đã gặp mặt rồi, như thế nào chỉ vừa trải qua nửa ngày không gặp rồi đến một thành phố mới, tại đây lại lần nữa thấy anh, trong lòng lại có gì đó khang khác. Giống như có Lộ Dữ Sâm ở địa phương, liền không hề xa lạ.

Hai người cùng nhau đi bộ về khách sạn, thời còn là học sinh Lộ Dữ Sâm đã một lần tới Shangri-La bằng xe lửa, đối với nơi này còn ấn tượng sâu sắc, thường giới thiệu một chút hoặc kể một chút về điều lần đó hắn thấy thú vị.

Nếu không phải tới vì công tác, thật có chút giống cùng nhau đi du lịch.

Về phòng Nguyễn Miên liền biết như thế nào là nhìn chằm chằm——bọn họ ngủ một phòng, hơn nó chỉ có một cái giường đôi

Vỗn dĩ lần này vốn tính là Lam Minh cùng đoàn đội đến, cô nàng Ngũ Manh cùng chị gái đạo cụ một phòng, sư phụ điều chỉnh ánh sáng cùng Lam Minh một phòng, Tạ Ly vì là trai cong nên được đãi ngộ như nhóm nữ, một mình một phòng, duy chỉ có một mình Lộ Dữ Sâm là đương nhiên làm vương một trời.

Lam Minh đổi thành Nguyễn Miên, mà Nguyễn Miên lại cùng sư phụ ánh sáng không quá quen thuộc, hơn nữa trong mùa du lịch đông đúc phòng đều hết, mọi người liền đề nghị cho Nguyễn Miên ở cùng phòng với Lộ Dữ Sâm với lý do hai ngừoi vốn khá quen thuộc.

Khách sạn tổng quát rất sạch sẽ, nội thất có nét đặc trưng của dân tộc thiểu số, khăn trải giường trắng xoá, mép chăn thêu một ít hoa văn khá phức tạp không có tên gọi.

Ánh đèn vàng toả khắp phòng, hơn nữa máy sưởi mở vừa đủ, cảm giác hoàn toàn trái ngước với bên ngoài. Nguyễn Miên gần như đi vào liền thả lỏng, sắc mặt cũng tốt hơn.

"Hôm nay trước không cần tắm rửa." Lộ Dữ Sâm hướng cậu nói, "Ngày mai buổi sáng nếu cảm thấy cơ thể tốt lên, có thể xối nước một chút. Ở cao nguyên bị cảm rất phiền phức, cũng vô cùng nguy hiểm."

Nguyễn Miên gật đầu, lại nghĩ tới lời Lộ Dữ Sâm nói câu kia bảo cậu ngoan giống như sủng vật, không phục bồi thêm một câu: "Tôi, tôi biết."

"Buồn ngủ?" Lộ Dữ Sâm hỏi.

Nguyễn Miên trên máy bay đã ngủ rất lâu, hiện tại còn tỉnh táo, tuyệt không uể oải, nói thật: "Chưa buồn ngủ."

"Tốt lắm, có muốn tránh chút tiền tiêu vặt?" Lộ Dữ Sâm đột nhiên cười đến có chút lưu manh.

"A?" Nguyễn Miên chưa hiểu.

Lộ Dữ Sâm thả hành lý của Nguyễn Miên xuống sau đó không đóng cửa, còn đi thẳng đến phòng đối diện ấn chuông, phòng lân cận đều là người của Forest ở.

Nguyễn Miên cho rằng họ là có việc muốn nói, kết quả lại nghe thấy phòng có người hỏi là ai, Lộ Dữ Sâm nói vào: "Ngài khỏe, là phục vụ của khách sạn."

Cửa phòng vừa mở, Ngũ Manh thấy Lộ Dữ Sâm sợ tới mức run lên, đồ vật trong tay đều rơi đầy đất.

Là bài poker.

"Lộ, Lộ lão sư?!"

Trong phòng một trận rối loạn, một lúc sau mới yên tĩnh lại.

Lộ Dữ Sâm dựa vào cạnh cửa, làm như bình thường hỏi: "Đang đánh bài?"

Ngũ Manh vẻ mặt cầu xin: "Anh không phải đi đón MIên Miên sao?"

Nguyễn Miên đứng ở cửa nhẹ giọng nói: "Này......"

Cậu thấy được Ngũ Manh có chút tuyệt vọng.

Ngũ Manh nói tiếp: "Chúng tôi thật sự vừa rồi có đánh trong chốc lát...."

Lộ Dữ Sâm quay đầu lại cười cười với Nguyễn Miên, đi vào phòng nói: "Liên minh lại gạt tôi. Hiện tai giao tiền, các người mỗi người một trăm, Tạ Ly năm trăm."

Chỉ nghe một âm thanh phẫn nộ ở trong phòng gào lên: "Dựa vào cái gì? Tại vì lão tử lớn lên đẹp trai?!"

"Im ngay." Lộ Dữ Sâm nói, "Người xấu xí hỏi lại tăng thêm gấp bội."

Chờ mọi người sống không còn gì luyến tiếc mà từng bước từng bước đem tiền giao tới, Lộ Dữ Sâm vẫy tay với Nguyễn Miên nói : "Miên Miên lại đây."

Nguyễn Miên: "?"

"Biết đánh bài không?" Lộ Dữ Sâm choàng qua vai cậu nói.

Nguyễn Miên: "Không biết."

"Không vấn đề, tôi dạy cậu." Lộ Dữ Sâm đập cọc tiền trong tay đi vào phòng, "Dù gì thua cũng không đau lòng."

Trong mắt mọi người dấy lên một ngọn lửa hy vọng.

Một tiếng trôi qua, trước mặt người hoàn toàn sẽ không đánh bài Nguyễn Miên đã nổi lên một xấp tiền thật dày, đị khái cũng có mấy ngàn.

Tạ Ly hai mắt chứa đầy bi thương: "Lộ Dữ Sâm...Cậu không phải là người."

Bên cạnh còn có hai người nằm trên mặt đất run rẩy.

Lộ Dữ Sâm một bộ bạch lang hoàn toàn không quan tâm đến hổ thẹn, thu thập tiền cất vào trong túi quần Nguyễn Miên: "Cậu bạn nhỏ nhà tôi có chút say máy bay, cảm ơn các mọi người cung cấp tiền hỗ trợ an ủi. Sáng mai 9 giờ tập họp, đến trễ lại phạt, ngủ ngon."

Sau đó, hắn cúi đầu, nhìn vào mắt Nguyễn Miên hỏi: "Hiện tại thoải mái hơn chưa?"

Tim Nguyễn Miên đập rơi một nhịp.

Trong nháy mắt, con ngươi của Lộ Dữ Sâm ở dưới ánh đèn vàng lại hoá thành ẩn ẩn có màu hổ phách.

Mà cùng lúc đó, trong gian phòng náo nhiệt này, một tia khả nghi lẳng lặng chiếu xuyên lý trí của Nguyễn Miên.

Cậu hậu tri hậu giác hiểu rõ vì sao Lộ Dữ Sâm gọi cậu là bé ngoan cậu sẽ mặt đỏ tim đập, vì sao nằm ở trên một cái giường sẽ ngủ không được, cũng hiểu rõ vì sao đến Shangri-La thấy Lộ Dữ Sâm liền an tâm.

Đây căn bản không phải là ngưỡng mộ cùng cảm kích a.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC