Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ốc sên

Beta: Nguyên

***

Cho dù đã trải qua một ngày lặn lội đường xa, Nguyễn Miên vẫn như cũ sáu giờ bốn mươi phút đã tỉnh.


Trong phòng mọi người còn đang say giấc, tuy có người phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, nhưng bốn phía vẫn thập phần yên tĩnh, ngay cả tiếng chim kêu thường nghe thấy vào sáng sớm cũng không có.


Lộ Dữ Sâm cũng ngủ thật sự ngon.


Mải mê ngắm nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, khi phát giác được đã hơn mười giây, Nguyễn Miên đỏ mặt nhéo nhéo cánh tay, từ trong túi ngủ chui ra ngoài.


Mọi người sáng sớm chưa ăn gì, trong túi lại chỉ toàn đồ ăn vặt, bánh bích quy tuy có thể bổ sung năng lượng nhưng cũng không thể dùng làm đồ ăn buổi sáng khi mọi người đã ăn đến phát ngấy, Nguyễn Miên liền nghĩ chuẩn bị một chút gì đó cho mọi người ăn.


Cậu đem chính mình quấn đến kín mít, khẽ bước ra cửa.


Chỉ thấy trên sân thượng cách đó không xa, vài vị Đa Cát Lạt Ma (*1) cùng hai tiểu Lạt Ma (*2) đang ngồi thiền, ánh bình minh rạng rỡ chiếu vào nơi họ, khiến cho khung cảnh sáng sớm phá lệ thành kính.

(*1) hay Phật sống: Khi Đức Phật (tức người đứng đầu giáo phái) viên tịch (chết đi) sẽ đầu thai và mang hình hài một đứa trẻ nào đó (gọi là linh đồng). Có thể tìm hiểu thêm tại

(*2) Lạt Ma: cách gọi riêng của các thầy tu Tây Tạng, ở đây có thể hiểu là học trò hoặc những thầy tu có thân phận nhỏ hơn.


Ngoài ra còn có một người thức dậy thực sớm, Sophie.


Cô giống như những cô gái dân tộc Tạng bình thường bên kia, khoác mảnh khăn choàng ngồi trên bậc cửa phòng bếp, trong tay bưng một ly sữa.


"Này, Miên Miên." Sophie ánh mắt thâm thúy, nhìn về phía cậu hơi hơi mỉm cười, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo của ảnh hậu.


"Sớm." Nguyễn Miên có chút 囧.


Sophie đã nhìn ra, cảm thấy có lỗi nói: "Sorry, ngày hôm qua cậu bọc kín quá, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, tôi còn tưởng là con gái."


Trách thì trách cậu đôi mắt vừa to vừa tròn, lại đen nhánh, giống như một con hươu sao đơn thuần trong trẻo.


Lúc này Nguyễn Miên chỉ đội mũ, không có mang khẩu trang, vóc dáng gầy gầy cao cao, có thể nói là cùng con gái hoàn toàn không có khác biệt.


Cậu vẫn là thiếu niên, lại là em trai của Nguyễn Xuân, Sophie vì thế càng thêm thích cậu.


"Không, không sao." Nguyễn Miên nói.


Sophie nói đùa: "Tôi lúc ấy còn thấy kỳ quái, Lộ Dữ Sâm khi nào thì thay đổi thích kiểu này. Bạn gái trước kia của anh ta, tất cả đều là trước lồi sau vểnh, khẩu vị gần như chỉ có một."


Nguyễn Miên lập tức nghĩ tới dáng người giống như ma quỷ của Khấu Duyệt, gật gật đầu.


Dường như...... Thẳng nam đều là thích kiểu kia.


"Rất nhiều, bạn gái?" Nguyễn Miên hỏi.


"Tôi đã gặp qua bốn năm người." Sophie nói, "Anh ta yêu đương thay đổi cũng thật nhanh."


Trong lòng Nguyễn Miên chợt thấy thật lạnh thật lạnh.


Cậu đây là vì cái gì đối với Lộ Dữ Sâm......


/(ㄒoㄒ)/ thật muốn chết.


Sophie: "Nếu cậu muốn làm bữa sáng, có thể đến ngăn tủ xem một chút. Mấy hôm trước Trát Tây dùng con la trao đổi được không ít vật phẩm mang về."

Quả thực ở trong ngăn tủ Nguyễn Miên tìm được gạo.


Trời cũng giúp cậu, không có gì có thể so sánh khi vừa mệt vừa suy yếu mà có thể uống được một chén cháo, thật tốt.


Sophie có mang theo cồn cùng than củi, giúp cho cậu dễ dàng đốt lửa, tối hôm qua dự đoán cũng là sưởi ấm như vậy.


Tuy vậy nhưng nhiệt độ sôi hiện tại của nước lại rất thấp, gạo đều nấu đã lâu vẫn không thấy chín, cuối cùng tất cả mọi người chỉ có thể uống một chén cháo nửa sống nửa chín, Nguyễn Miên vì không thể hiện được khả năng bếp núc của mình mà bóp cổ tay.


Lộ Dữ Sâm rất nể mặt uống hai chén, nhìn bóng dáng Nguyễn Miên bận rộn, hắn quyết định sau khi trở về không ghét bỏ đồng hồ sinh học ầm ĩ cùng loại cháo dinh dưỡng vừa mềm vừa sệt của Nguyễn Miên nữa.


Thay đổi độ cao không còn khiến Tạ Ly khó chịu như ngày hôm qua, đã tốt lên không ít. Sau khi ăn xong, mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một lúc, kiểm tra qua tất cả mọi người không có vấn đề liền bắt đầu quay chụp.


Qua chín giờ, ánh dương trên núi tuyết biến hóa góc độ chiếu rọi vào Đại Bảo Tự(*), Nguyễn Miên lấy ra kem chống nắng đã chuẩn bị trước, đưa cho mỗi người bôi một chút.

(*)Đền Dabao là một ngôi đền Phật giáo tương đối nổi tiếng ở Di Khánh. Nó nằm trên một ngọn đồi nhỏ cách huyện Shangri-La 15 km về phía đông, ở độ cao 3.300 mét


Ánh mặt trời chói mắt, trong không khí lại rét lạnh thấu xương, thời tiết cực đoan khiến cho trên mặt mọi người đều xuất hiện hai vệt ửng hồng, khi nhìn nhau đều cảm thấy đối phượng hết sức ngớ ngẩn


Tạ Ly giúp mấy vị Đa Cát Lạt Ma chỉnh lý lại dáng vẻ, choàng thêm áo cà sa, mấy tiểu Lạt Ma thô ráp cũng bị xử lý sạch sẽ nhưng lại không mất đi diện mạo vốn có.


Nhiều vị Cát Đa Cát Lạt Ma tuổi tác đã cao, quanh năm lại chỉ ở tại cao nguyên khiến cho chân cẳng đi đứng trở nên không tiện.


Lộ Dữ Sâm trước tiên ở chùa quay chụp một lát, chưa cần dùng đến đèn đạo cụ, hắn một bên chụp, Ngũ Manh một bên quan sát sắc thái.


Một nhóm khác theo sắp xếp đi lên ba rặng núi nhỏ của đỉnh Nanga Bawa (*), địa hình xung quanh đều là một mảnh tuyết trắng hình bầu dục.

(*): Đỉnh Nanga Bawa là đỉnh cao nhất ở cuối phía đông của dãy Hy Mã Lạp Sơn (Himalaya), với độ cao 7782 mét. Có ba rặng núi: sườn núi phía tây bắc, phía đông bắc.


Nhiều vị Cát Phật sống thường ở nơi này nhập định hoặc là ngộ pháp(*), đối với thần linh của đỉnh núi cầu nguyện, là một thánh địa cực kì quan trọng.

(*)Giác ngộ Phật pháp.


Tiểu Lạt Ma nâng các vị Rinpoche (*), niệm kinh Phật tiến vào thánh địa.

(*)Những vị Lạt-ma uyên thâm, danh tiếng thường được mang danh hiệu "Rinpoche"


Theo hai hàng dấu chân sâu cạn không đồng nhất đặt chân lên nền tuyết trơn bóng không một vết tích, tuyết trắng che trời lắp đất cùng với bóng áo cà sa màu đỏ, thuần túy đến làm người hít thở không thông.


Mọi người đứng ở trên cao, nhìn một màn thần thánh này.


Hoàn toàn bất đồng với những lần chụp ảnh trước kia, người được chụp không cần cố ý bày ra một tư thế nào đó, cũng không cần phải bố trí hiện trường như thế này như thế kia.


Những tia nắng vàng rực rỡ theo gió tuyết gieo rắc giữa không trung, Tiểu Mông tổ đạo cụ khởi động một chút, cũng không có người sẽ quay lại toàn bộ hành trình, hậu kỳ sẽ cắt nối biên tập chế tác những cảnh ngoài lề.


Lộ Dữ Sâm duỗi tay: "24."


Đảm nhiệm nặng nhất khi leo núi là Nguyễn Miên có chút thiếu Oxy, cậu hít một ngụm dưỡng khí, lập tức mở rương lấy ra ống kính.


Lộ Dữ Sâm câu môi cười cười, thuận tay lau đi lớp mồ hôi ướt đẫm trên trán Nguyễn Miên.


Chờ hắn chụp xong, Đa Cát Lạt Ma đã ngồi trên đệm hương bồ giữa nền tuyết.


Một màn tái hiện lại cảnh tượng ngày đó nhiều Đa Cát Lạt Ma đem giáo lý của Phật truyền bá cho hơn mười nghìn người.


Phi thường có tính lịch sử.


Lộ Dữ Sâm theo thói quen gỡ xuống ống kính, còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Miên đã đưa qua một cái ống kính khác dùng để chụp trung cảnh.


Xa, gần, trung, là yêu cầu cơ bản của nhiếp ảnh gia chuyên chụp phong cảnh, đôi khi sẽ có thêm đặc tả.


Nguyễn Miên vô cùng khẩn trương, bởi vì nguyên nhân thời tiết, pin của camera rất không ổn định, bọn họ mang theo nhiều pin đều là vì hoàn cảnh như thế này sẽ làm cho lượng điện bên trong pin tiêu hao rất nhanh. Cậu không phải Lam Minh, không thể nào phối hợp thật ăn ý với Lộ Dữ Sâm, cho nên hiện tại càng phải tận lực đuổi kịp tiết tấu của hắn.


Lần thứ hai Lộ Dữ Sâm sờ đến khối pin ấm áp mới tò mò nhìn sang.


Chỉ thấy Nguyễn Miên vén lên chiếc áo lông vũ chống lạnh vừa dày vừa nặng, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, từ nơi đó lấy ra cục pin vừa được cậu áp sát vào làn da.


Lộ Dữ Sâm: "......"


Cần đáng yêu như thế không?


Hắn cười.


Nguyễn Miên cũng cảm thấy động tác của chính mình thực ngốc: "......"


Cậu kéo lại quần áo xem như không có việc gì, tiếp tục đứng ở nơi đó đỡ giá ba chân.


Đúng lúc này, một con đại bàng tuyết đột nhiên lao thẳng xuống, tư thế vừa nhanh vừa mạnh xông đến chỗ cậu.


"Cẩn thận!" Lộ Dữ Sâm sắc mặt biến đổi, tay mắt lanh lẹ đem Nguyễn Miên bổ nhào trên mặt đất.


Con đại bàng tuyết kia lại bắt được một con thỏ trắng kế bên, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn kêu to bay đi.

Nguyễn Miên bị Lộ Dữ Sâm gắt gao đè xuống, vẫn chưa hết kinh hoảng.


Không biết là đang kinh sợ con đại bàng tuyết kia hay là hoảng sợ tư thế khó nói này.


Mà người đã dùng thân thể bảo vệ cậu, hoàn toàn không màng đến an nguy của chính mình, Lộ Dữ Sâm, lại đang đè trên người cậu không phát ra âm thanh cười rộ lên.


Tất cả mọi người đều chạy tới nhìn xem.


Lộ Dữ Sâm cười đủ rồi mới bò dậy nói: "Thiếu chút nữa cho rằng nó muốn bắt cừu con của chúng ta."


Nguyễn Miên cũng bò dậy, trên người dính không ít tuyết, nơi bị bọn họ đè qua xuất hiện một cái hố hình người thật sâu.


Sau một hồi sợ bóng sợ gió, mọi người tiếp tục làm việc.


Tiếp đó, sư phụ bắt đầu chỉnh đèn phát ra ánh sáng, Nguyễn Miên theo A Vân phối hợp cùng đám người tổ ánh sáng, tìm được góc độ chuẩn xác lấy ra tấm phản quang.


Cậu vừa mới quỳ xuống nâng tấm bảng lên, một vị Đa Cát Lạt Ma liền mở to mắt, hiền lành mà nhìn cậu.


Vị Đa Cát Lạt Ma nói một câu tiếng Tây Tạng.


Sau đó Sophie nói cho cậu, câu nói kia ý tứ là "Đứa nhỏ được thần sủng ái", là một câu chúc phúc.


*


Kỳ hạn hai ngày quay chụp rất nhanh kết thúc.


Thời điểm quay về xem ảnh chụp, Nguyễn Miên đều sợ ngây người.


Nơi này đã xinh đẹp như vậy, sau khi vào tay Lộ Dữ Sâm, so với thực tế lại càng xinh đẹp hơn. Này hết thảy đều vẫn là ảnh gốc, hắn cho Nguyễn Miên sâu sắc hiểu được cái gì gọi là nhiếp ảnh là phép trừ.


Không chờ cậu xem nhiều hơn hai tấm, laptop chỉ vừa mới khởi động vài phút liền chớp một cái màn hình trở về như lúc bắt đầu một mảng đen.


Ngũ Manh bất đắc dĩ: "Độ ấm quá thấp...... Trở về hẳn xem đi. Tôi đã thử hai lần rồi."


Hai ngày này, Nguyễn Miên trọn vẹn trở thành một trợ lý đảm nhiệm toàn bộ nội dung công tác, không có người giúp đỡ cậu, ngay cả Lộ Dữ Sâm cũng không. Có câu nói "Chính mình đứng lên cùng được người khác nâng dậy là hai việc khác nhau", Lộ Dữ Sâm cũng biết rõ thâm ý trong đó.


Có đôi khi thấy Nguyễn Miên ở trên nền tuyết lăn lê bò lết, buổi tối tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi cậu còn ngồi một góc bảo dưỡng sửa sang lại thiết bị, kiểm tra nguồn điện máy phát điện, buổi sáng còn thức thật sớm chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ, Lộ Dữ Sâm vẫn là có điểm đau lòng đứa nhỏ này.


Tuy rằng không ăn ý bằng Lam Minh ở những loại thời điểm này, nhưng là thật khiêm tốn, tâm tính lại hiếu học, Lộ Dữ Sâm sai bảo cũng coi như thuận tay.


Lộ Dữ Sâm cảm thấy Nguyễn Miên trở về có thể thông qua thời gian thử việc.


Buổi tối, tất cả mọi người đều vây quanh những vị Đa Cát Lạt Ma, muốn cầu một câu khuyên răn.


Cơ hội khó được, không nói đến bọn họ còn đến Đại Bảo Tự cao hơn 5000 thước so với mặt nước biển hay không, chỉ lấy tuổi tác của các vị Đa Cát Lạt Ma nơi này, cũng đã là khả ngộ bất khả cầu(*) cơ hội.

(*) chỉ có thể dựa vào nhân duyên gặp gỡ, không thể cầu.


Mỗi người đều nhận được một câu hoặc là cổ vũ, hoặc là chỉ điểm.


Nơi đây Phật pháp nghiêm túc lại trang trọng, cho dù là người không có bất cứ tôn giáo tín ngưỡng gì, cũng sẽ có xúc động từ nơi sâu nhất trong nội tâm.


Như Sophie, lớn lên dưới nên giáo dục của nghi thức Anh, cô trước đây không chỉ là không có tín ngưỡng, còn là người theo thuyết vô thần, hiện tại thành người truyền lời của Đa Cát Lạt Ma, cũng trang trọng vô cùng.


Khi đến phiên Lộ Dữ Sâm, hắn nở nụ cười hạ giọng: "Tôi đã biết. Ngài nói chớ để hôm qua chiếm cứ quá nhiều tôi hôm nay, tôi đã trả lời ngài."


Sophie phiên dịch lời Đa Cát Lạt Ma nói.


Phật sống nói: "Ngươi là ai, không khỏi ngươi hôm qua hoặc là ngươi hôm nay định nghĩa."  

Lộ Dữ Sâm lẳng lặng nghe.


Phật sống lại nói: "Thời điểm ngươi chạy trốn phi thường nhanh, ngươi hẳn là nên chậm lại,trì hoãn một chút."


Trong phòng không khí đình trệ.


Tất cả mọi người đều nghe ra được đây là một câu khuyên bảo, mà Lộ Dữ Sâm lại tựa hồ lơ đễnh.


Sophie đánh vỡ cục diện bế tắc, bổ sung: "Hoặc là giống tôi như vậy yên ổn xuống dưới."


Cô cười vươn ngón tay chính mình cho mọi người xem, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn lấp lánh.


"Oa nga!!"


Mọi người kinh ngạc cảm thán, Sophie thế nhưng là bởi vì kết hôn mới rời khỏi giới!


Người bên ngoài không biết tin tức này, bọn họ chẳng lẽ là trực tiếp biết đến?


Lộ Dữ Sâm lắc đầu: "Không được, tôi là một con chim không chân, không thể đáp lại trên người ai."


Tạ Ly buồn nôn: "Tên thanh niên hai mươi tám tuổi kia im miệng."


"Như vậy thì trách—— ngạo mạn khiến cho người khác không thể đến yêu tôi, thành kiến làm tôi không thể đi yêu người khác?" Hắn nhướng mày.


"Câm miệng." Sophie khóe miệng run rẩy, "Anh lại không phải người Austin (*)."

(*)Austin là của và là của . Tọa lạc ở , nó là thành phố lớn thứ tư của Texas và thành phố lớn thứ 16 của


Lộ Dữ Sâm cười: "Cô xem, các cô chính là không tin không ai yêu tôi."


Ngũ Manh nhấc tay, yếu ớt nói: "Lộ lão sư...... Tôi yêu anh a."


"Không chê còn có tôi!" Tiểu Mông rống một tiếng.


"A, tôi cũng rất thích Lộ lão sư." Tiểu Lâm cũng tham dự.


Tất cả mọi người đều lên tiếng rồi nhìn Nguyễn Miên.


Nguyễn Miên khóc không ra nước mắt: Này không phải là một cái đoàn đội tà - giáo đi...... Còn có thay phiên trêu ghẹo ông

chủ như vậy?


Cậu cứng đờ xoay người, nhìn Lộ Dữ Sâm, trong ánh mắt phản chiếu ngọn lửa nhỏ: "Tôi...... Tôi, tôi cũng thích, anh."


Trái tim cậu kịch liệt nhảy lên.


Bản thân cũng không biết một câu nửa thật nửa giả này có được tính là tỏ tình hay không.


Nếu nói mấy ngày nay rời khỏi sinh hoạt đô thị mang đến cho cậu cái gì, nghĩ lại mà nói, chính là cậu một ngày so với một ngày tại khách sạn lại nghĩ ra thật nhiều ý nghĩ.


Cậu thậm chí còn nhàm chán sử dụng chiếc di động thật vất vả mới có thể làm ấm lên, trộm mà chụp hình Lộ Dữ Sâm, lúc nãy bị anh đè ngã xuống nền tuyết cũng có thể coi là tự mình hại mình.


Nhưng nếu có thể nói, cậu chỉ mong cùng Lộ Dữ Sâm nói một lời.


Xuất phát từ tâm tư nhỏ của bạn thân: Hy vọng anh có thể nhớ kỹ tôi, nhớ kỹ tôi đã từng xuất hiện, đã từng ở bên cạnh anh như vậy.


Nguyễn Miên nói xong liền cúi đầu.


Cậu thật sự xấu hổ, mặt cũng đã đỏ tới cổ rồi.

Mọi người phát ra tiếng cười thiện ý, cuộc tán gẫu ngược lại nổi lên một đề tài khác.


Mà Lộ Dữ Sâm nhìn mắt Nguyễn Miên, đáy lòng nổi lên một cỗ khác thường, hắn cũng không rõ là chuyện như thế nào, trực giác chỉ nói anh bạn nhỏ này so với mọi người chân thành hơn rất nhiều.


Đáng yêu.


Hắn lại lần nữa thầm nghĩ.

***


Tác giả có lời muốn nói: Qua không lâu, Lộ Dữ Sâm ở "Đáng yêu" mặt sau bỏ thêm hai chữ.
Các ngươi đoán là nào hai cái? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net