Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ốc sên

Beta: KimKim

***

"Cậu tới làm gì?" Lam Minh trực tiếp hỏi. 


Nguyễn Miên mới vừa nghĩ người kia thật có điểm làm cho người ta sợ hãi, lại bắt gặp ánh mắt quăng đến, căng da đầu đi đến cửa hàng bánh ngọt, nghĩ tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, muốn chào hỏi một câu, kết quả người ta gần nhất chính là chất vấn. 

"Tôi, tôi tới, mua --"

"Nói lắp." Lam Minh hừ nhẹ ra tiếng, "Cậu tới mua bánh kem? Người ta nghe sao hiểu được? Đi cùng tôi." 


Nguyễn Miên thình lình bị oán giận một câu, trái tim như trúng một thương, có chút buồn đau. 

Cách gọi ấy tuy hơi mang tính vũ nhục, bất quá cậu cũng đã quen thuộc. 

Từ nhỏ bắt đầu đi học, mãi cho đến thời cấp 3, hai chữ này đều đi cùng với cậu, chuẩn xác mà nói là ba chữ: "Mềm nói lắp". 

Lúc ban đầu là bị mấy tên nhóc bắt chước ngữ tốc cùng tiết tấu khi nói chuyện, hơi lớn một chút thì tình huống có giảm bớt, nhưng vẫn là có một bộ phận người ác ý sẽ học cậu. Rồi tới cao trung, tình huống mới trở nên tốt một chút, chỉ là từ cái biệt hiệu đặc thù kia mà thêm vài sự việc phát sinh sau, cậu cái ngoại hiệu này lại bị nhắc lên, hơn nữa một chữ "Mềm" đã tự ngấm ngầm hại người, càng mang ý nghĩa vũ nhục, còn kéo dài không thôi. 

Từ sau tốt nghiệp ở nhà sống qua hai tháng, lại tới thành phố A không ai gọi qua như vậy, cậu cơ hồ đã quên chính mình ở trong mắt người khác là cái gì. 

Lam Minh dẫn đầu tiến vào cửa hàng bánh kem, cùng ông chủ chào hỏi. 

Thoạt nhìn bởi vì thường hay đến nên đối phương cùng hắn trò chuyện phi thường quen thuộc. 

"Vẫn là như cũ." Lam Minh gõ gõ tủ kính thủy tinh, "Ghi sổ." 

Ông chủ tốc độ thực mau, đóng gói tốt liền ra cửa sau, Lam Minh thấy Nguyễn Miên còn theo sau lưng mình, tựa hồ có chuyện muốn nói.
Nguyễn Miên đầu tóc từ trước đến nay đều hơi xoăn, đen nhánh mềm mại, làn da trắng nõn, đôi mắt xinh xắn như nai con, xác thật làm cho người ta vạn phận tự ti, chán ghét không thôi. 

Lam Minh quả thật xem hắn không vừa mắt: "Cậu muốn nói cái gì?" 

Nguyễn Miên nhớ kỹ những lời vừa rồi Lộ Dữ Sâm nói với hắn, cũng nhớ rõ đây là công tác đầu tiên của bản thân, lấy hết can đảm nói: "Lộ, Lộ lão sư, anh, anh ấy nói, về sau đều, đều để cho tôi tới, mua." 

Lam Minh nhìn chằm chằm cậu một trận: "Được a." 

Nói xong, hắn thế nhưng trực tiếp ném túi giấy trong tay vào thùng rác.  

Nguyễn Miên: "!!!" 

Làm gì vậy? Vì cái gì ném xuống?! 

Lam Minh lơ đểnh nói: "Nghe nói cậu là em trai của Nguyễn Xuân?"
Nguyễn Miên ngẩng đầu. 

Gương mặt kia thật ra cùng Nguyễn Xuân có vài phần tương tự, đáng tiếc khí thế lại hoàn toàn bất đồng. 

Nguyễn Xuân là điên đảo chúng sinh, trời sinh có một cổ khí chất cao lãnh không thể xâm phạm, làm cho người nhìn vào liền cảm thấy một trận run rẫy. 

Còn Nguyễn Miên...... Vừa thấy chính là cái dạng lớn lên như một quả dưa tròn, nhút nhát đến làm người muốn khi dễ cũng khó. 

"Cái loại người có gia thế, có bối cảnh như cậu, nhất định không biết người khác thông qua nỗ lực đi lên trên vị trí này có bao nhiêu khó khăn?" Lam Minh tiếp tục nói, "Người khác phải nhiều năm nỗ lực, cậu lại chỉ cần dựa vào anh trai, một câu là có thể dễ dàng làm được, cảm giác có phải hay không thực thoải mái?" 

Nguyễn Miên không có cảm thấy thực thoải mái kia, cũng không nghĩ như vậy. Chỉ là cậu vẫn không rõ Lam Minh vì cái gì lại có địch ý như vậy với mình. 

"Làm trợ lý Lộ Dữ Sâm không có dễ dàng như trong tưởng tượng của cậu đâu." Lam Minh nói, "Tôi cố nhịn bỏ qua nhiều lần, cũng không sợ cậu nhịn được liền không rời đi. Yên tâm, tôi về sau cũng sẽ không cùng cậu đối nghịch, chỉ hy vọng cậu có thể ăn không hết khổ, chính mình cút đi. Hiện tại -- chính cậu tự mua đi." 

Nói xong, mạc danh kì diệu xoay người rời đi. 

Nghe một phen lời nói, Nguyễn Miên trợn mắt há hốc mồm đồng thời, lại mơ hồ cảm thấy có chút khó hiểu. 

Cả người đều không tốt lắm.

Trở lại cửa hàng bánh kem vậy mà còn có thêm một cái thảm kịch -- bánh bông lan chiffon đã không còn!! 

"Tôi hôm nay chỉ làm một cái bánh chiffon a." Ông chủ lười biếng, bộ dáng không hề có sức sống, "Đã bán cho các người một nửa." 

Nguyễn Miên chỉ vào tủ kính: "Còn, còn có, một phần a." 

Một cái chiffon bán đi ba phần tư, còn một phần tư chính là an tĩnh nằm trong tủ kính. 

Ông chủ không chút hoang mang dùng vải che lên tủ kính, đương nhiên nói: "Đây là của tôi. Bán cho các ngươi đều là do tôi ăn không hết." 

Nguyễn Miên: Lại có chuyện như vậy a!! 

Cậu không còn lời nào, ông chủ lại một chút cũng không lùi bước, khó trách Lộ Dữ Sâm đánh giá cửa hàng này là mau đóng cửa...... 

Cuối cùng cậu đành phải lựa chọn một loại gần giống với bánh bông lan chiffon, và một ly sữa bò, lúc này mới vội vàng đi về Forest.

 
Lộ Dữ Sâm nhìn bánh bông lan trước mặt, không khí xung quanh đột ngột giảm nhẹ.

 
Nguyễn Miên giống học sinh tiểu học đứng ở bàn làm việc đối diện, lắp bắp mà giải thích, cậu cũng không nghĩ tới sẽ xui xẻo như vậy, Lam Minh ném xuống bánh kem không nói, cái kia ông chủ cũng là ngoài dự đoán có tính cách! 

"Ra trận bất lợi a......" Lộ Dữ Sâm nhàn nhạt nói, khom lưng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bút đỏ trong tay viết vài nét. 

Nguyễn Miên trực giác biết không phải chuyện tốt, chạy nhanh hỏi: "Kia, đó là, là cái gì?" 

Ngồi trên ghế da màu nâu, đại ma vương câu môi môi: "Mức độ hoàn thành nhiệm vụ. Bộ nhân sự sẽ căn cứ mà khấu trừ tiền lương, nghe ngóng một chút?" 

Nguyễn Miên trừng lớn đôi mắt: "Khấu, trừ tiền lương?!" 

Lộ Dữ Sâm không chút hoang mang uống sữa bò, vết sữa trắng dính ở môi trên, thoạt nhìn đôi môi có chút bạc tình, cùng với mắt phượng ngoài ý muốn đẹp. Thản nhiên xem nhẹ đáy mắt nhàn nhạt quầng thâm, ngược lại làm người ta cảm thấy hắn là cố ý ở trên người cậu mười phần đùa giỡn. 

Đáng tiếc sự thật lại không phải vậy. 

Lộ Dữ Sâm nói: "Trợ lý của tôi thực tập lương tám ngàn một tháng, cũng chính là tiền lương trước mắt của cậu. Nhiệm vụ thất bại một lần khấu một trăm." 

Nguyễn Miên lần đầu tiên nghe nói còn có cái quy định khấu trừ như thế này.   

Nhưng sự tình cũng không chỉ có vậy. 

Lộ Dữ Sâm tiếp tục nói: "Cậu ở nhà tôi ăn ở, mỗi tháng trừ đi sinh hoạt phí bốn ngàn, cũng chính là còn thừa lại bốn ngàn có thể sử dụng. Anh bạn nhỏ, cậu phải cẩn thận nga." 

Nguyễn Miên đột nhiên muốn khóc. 

Thế nhưng còn có loại sự tình này! Sớm biết vậy thì thế nào cũng muốn bắt được cái túi bánh kia! 

Đang nói, ba bốn người đi vào văn phòng Lộ Dữ Sâm. 

Đi đầu là một nữ nhân nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, cô ta mặc váy thấp ngực màu đỏ, chân đi đôi giày cao gót ba tấc, tóc quấn thành một cái lười biếng búi tóc, lộ ra xương quai xanh mỹ lệ cùng tinh xảo. 

Tư thế di chuyển thập phần thướt tha, lại tự tin tràn đầy, tiện tay tháo xuống chiếc kính râm to che gần nửa gương mặt, ném cho trợ lý bên cạnh. 

"Lộ." Nữ nhân mang nét phương tây phong tình, "Đã lâu không thấy." 

Nguyễn Miên rốt cuộc nhận ra người này! 

Trời ạ, này không phải vị ảnh hậu danh tiếng vang dội quốc tế Khấu Duyệt?   

Lại vừa thấy, phía sau không phải là người đại diện cùng trợ lý vị trí không thấp hơn cô gái kia đi, Nguyễn Miên nhớ rõ trước kia xem qua một cái tin tức bát quái về anh trai, nói là cùng vị ảnh hậu này hẹn hò gì gì đó, hắn tin là thật đem Khấu Duyệt đại mỹ nữ thành chị dâu, sau mới biết được là đóng phim. 

Lộ Dữ Sâm liếm đi vết sữa bên môi: "Đã lâu không gặp. Cô ăn mặc gợi cảm như vậy, xác định không phải muốn theo đuổi tôi?" 

Khấu Duyệt sắc mặt khẽ biến: "Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng." (*)

(*):ngựa tốt không ăn đồ đã ăn qua, ý nói sẽ không tìm lại tình cũ. 

"Cũng đúng cũng đúng." Lộ Dữ Sâm đứng lên, nhìn nhìn đồng hồ, "Cô hôm nay còn thật đúng giờ, nếu trước kia cũng như vậy, chúng ta có lẽ không chia tay nhanh như vậy, lần này chụp ảnh tôi còn tưởng rằng cô sẽ không tìm tôi nữa." 

Khấu Duyệt còn muốn nói cái gì, lại bị người đại diện khuyên lại, thấp giọng nói câu: "Cô cùng hắn phân tranh không chiếm được chỗ tốt...... Ngoại hiệu của hắn không phải kêu đại ma vương sao?"  

"Tôi còn rất nhiều việc." Lộ Dữ Sâm nói, "Ít nói lời vô nghĩa, lãng phí thời gian đi. Trang phục gì đó trong hợp đồng là các ngươi tự mang, Miên Miên cậu đi xuống lầu tìm Tạ Ly, kêu cậu ta đi lên cùng nhau bàn bạc một chút ý tưởng tạo hình." 

Nửa câu sau là đối Nguyễn Miên nói. 

Mọi người đồng thời nhìn về phía hắn.

Nguyễn Miên không hiểu mặt đỏ lên, cúi đầu đi ra ngoài. 

Thì ra Khấu Duyệt trước kia cùng Lộ Dữ Sâm đã từng ở bên nhau a, như vậy anh trai cậu không phải liền thành bình phong? 

Bất quá nói như vậy, anh trai cùng Lộ Dữ Sâm cũng không phải một đôi? 

Vừa bước ra bên ngoài cậu nghe được sau lưng Khấu Duyệt nói: "Tôi như thế nào cảm thấy cậu nhóc này có điểm quen mắt?" 

Nguyễn Miên vội vàng xuống lầu đi tìm Tạ Ly, nửa đường liền gặp phải Lam Minh đã mang theo Tạ Ly đến thang máy. 

Người trước mắt lạnh lùng mà liếc cậu một cái, như là cười nhạo.
Nguyễn Miên vừa tới, cái gì cũng đều không hiểu, tự nhiên không thể an bài mọi chuyện trước tiên thật tốt, âm thầm ảo não hạ quyết tâm nhất định phải nỗ lực làm tốt trợ lý công tác, không cho Lam Minh xem thường...... Cũng không cần luôn bị Lộ Dữ Sâm cầm bút đỏ ở cuốn sổ nhỏ phê này viết nọ. 

Tạ Ly còn rất có lòng thảnh thơi, đi vào trước đối hắn nói: "Đúng rồi, cậu hôm nay phải chụp hình nhậm chức, so với hiện tại cần thay đổi tạo hình, liền giao cho anh đi a Miên Miên!" 

Nguyễn Miên gật gật đầu, chỉ cần không cắt tóc của hắn thì đều được.   

Lúc trước không xác định hắn làm công tác gì, cho nên nhậm chức vẫn luôn chưa xử lý, hình ảnh căn cứ cũng chưa có chụp, lại càng không có thẻ nhân viên. Hứa Thư Thư đã sớm ân cần dạy bảo, nói qua nhiều lần chuyện này, còn dặn dò mấy trăm lần đừng để Lộ Dữ Sâm chụp cho cậu. 

Lam Minh mang theo Tạ Ly tiến văn phòng, trước ngực công bài rạng rỡ tỏa sáng, hơn nữa hắn xử lý cư nhiên thành thạo, Nguyễn Miên rõ ràng cảm giác được chênh lệch. 

Nhưng hôm nay, thất bại của cậu không chỉ có như vậy. 

Nghe nói Lộ Dữ Sâm muốn chụp ảnh, Forest tạm thời không có sự gì làm, các đồng sự đều vây tới lầu 3. 

Tấm vải bối cảnh màu đen được Lam Minh tay mắt lanh lẹ đổi tốt, Nguyễn Miên cũng nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, Khấu Duyệt không quá kiên nhẫn mà đứng ở một bên, trợ lý ở kế quạt cho cô.   

Lộ Dữ Sâm điều chỉnh thử camera, nói: "Đánh con bướm quang." 

Con bướm quang? 

Nguyễn Miên nghe không hiểu, lập tức trở nên đần độn. 

Người chung quanh đều đang nhìn bọn họ. 

Lam Minh tiếp nhận được đèn, điều chỉnh bốn mươi lăm độ, trả lại vị trí cho người mẫu lập tức đứng đi qua. Lam Minh kiên quyết không nói nhiều, vừa chỉnh tốt tấm phản quang, Nguyễn Miên cũng xem không hiểu.

Lộ Dữ Sâm thử thử máy móc nói: "Lại thêm ánh sáng hai bên, gần một chút. Miên Miên, ngươi tiếp nhận phần máy tính cho tốt."

Cái này Nguyễn Miên biết, lần trước Hứa Thư Thư khi chụp ảnh, cậu chính là giúp đỡ làm cái này. Trên máy tính có phần mềm chuyên môn liên tiếp camera, thuận lợi cho nhiếp ảnh gia khi kiểm tra hình ảnh. Hắn vội vàng chuẩn bị cho tốt, Lộ Dữ Sâm thành công liên tiếp, phía sau có người hưng phấn nhỏ giọng nói: "Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi!"

Lộ Dữ Sâm cười một cái, đối bọn họ nói: "Các ngươi lại muốn tranh thủ học trộm, hửm?"

A tổ nhiếp ảnh gia thực tập lá gan lớn nói: "Lộ lão sư, tôi chính là vì anh mới đến Forest!"

Bên này Khấu Duyệt một thân quần áo bằng sa mỏng đứng ở vị trí người mẫu lúc trước, dẫn tới mọi người một tiếng thét kinh hãi.

Nguyễn Miên mặt lập tức đỏ lên.

Trời ạ...... Này, này chừng mực thật lớn a!

Lộ Dữ Sâm nói: "Mau lau nước miếng. Nếu có người dám chảy máu mũi, tôi liền trừ lương."

Mọi người nói: "Không dám không dám......"

Khấu Duyệt lạnh mặt, không quá để ý ánh mắt người khác. Trên người cô cơ hồ không có nhiều vải dệt, dây đen cột từ vai cổ quấn quanh đến cẳng chân, chỉ che khuất vị trí mấu chốt. Có người liếc mắt một cái liền nhìn ra, tạo hình này chính là liên quan với một hạng mục điều trị bệnh của phái nữ.

Lấy gợi cảm làm bán điểm, làm nổi bật ý nghĩa chân chính. 

Lộ Dữ Sâm cầm lấy camera, ngón tay thon dài nâng màn ảnh, bởi vì trời sinh thân cao, không thể không hạ thấp một chút chân.

Này tư thế muốn bao nhiêu đẹp trai liền có bấy nhiêu.

Theo răng rắc tiếng chụp hình cùng với "Tích, tích" lóe lên, trên màn hình hai màu hắc bạch đơn điệu, thân thể mê người, hơn nữa Khấu Duyệt biểu tình cùng khí chất độc nhất vô nhị, làm người kinh ngạc cảm thán hình ảnh phi thường tuyệt mĩ xuất hiện.

Bởi vì camera khá nặng, đôi tay kia càng phải ra sức nắm chặt, Nguyễn Miên lần đầu tiên chính mắt chứng kiến mị lực của nhiếp ảnh.

Nguyên lai cái này ánh sáng, cái này sắc điệu, cứ như vậy, liền có thể thật đẹp.

Rất nhanh, thưởng thức bị đánh gãy, Lộ Dữ Sâm không vừa lòng gỡ xuống màn ảnh, theo bản năng nhìn cậu gần nhất Nguyễn Miên nói: "Đổi 85."

Nguyễn Miên sửng sốt. 

Hiện trường lập tức an tĩnh lại.

Lam Minh bất động thanh sắc: "Lộ lão sư."

Hắn đã sớm cầm màn ảnh 85- 1.2mm ở một bên chờ.

***

Tác giả có lời muốn nói:
Lam Minh: Hừ, cùng tôi đấu, cậu quá non.
Nguyễn Miên: /(ㄒoㄒ)/~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net