Chap 48: Níu kéo vô ích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong buổi chiều hôm đó, bầu trời trong chúng ta như sụp đổ. Đứa trẻ kia bình thường rất ngoan ngoãn đáng yêu, chẳng biết bằng cách nào lại đến gần hồ nước. Nó vùng vẫy tuyệt vọng, với về phía người kia, nhưng lại không ai cứu nó cả.

Là thứ gì đã giết chết nó. Là ngoan cường cố chấp của Cố Thanh Huyền, là dây dưa liên lụy của ta, hay là vì hậu cung đố kị ghen ghét.

A Ly tuy rằng là hài tử của Cẩm Ý, nhưng người ngoài nhìn thấy Cố Thanh Huyền yêu thích nó, trao nó cho ta nuôi dậy. Vị nương nương đã mang thai vậy mà vẫn không cảm thấy đủ, vẫn luôn ôm trong mình nỗi bất an.

Sau cùng, một cái đẩy, một cái quay người hờ hững, chấm dứt tất cả lo lắng của nàng.

Khi nhận được tin, Cẩm Ý khóc đến lả đi. Nàng hôn lên thi thể tím tái của hài tử. Trong đôi mắt đã trống rỗng vô hồn.

Thiếu nữ từng như ánh mặt trời chói lọi, chưa kịp tận hưởng yêu thương hạnh phúc bao lâu thì đã chịu cảnh nhà tan cửa nát. Lúc này đây ta không dám đến gặp nàng, ta không có cách nào đối mặt với Cẩm Ý cả.

Trong đêm đó, hoàng cung xảy ra dị biến. Lời của lão đạo sĩ giang hồ kia thế mà lại thành sự thật. Trong tẩm cung của Cố Thanh Huyền xuất hiện yêu quái. Khi các binh lính ập vào, chỉ nhìn thấy con yêu quái kia mang theo răng nanh sắc nhọn, tai và mang đều lộ cả ra ngoài, nó chiếm cứ một góc ở trên ghế, trong tay ôm lấy hài tử tím tái. Đuôi cá cực lớn mang theo sát khí khiến người ta không dám lại gần. Bọn họ chĩa thương về phía yêu quái, lại bị Cố Thanh Huyền ngăn cản.

- Cút ra ngoài, không được động đến hắn.

Đây là lần thứ ba Cố Thanh Huyền nhìn thấy chân thân của ta. Lần đầu tiên là khi ta cứu hắn từ trên biển, lúc đó ta sức mạnh toàn thịnh, không kiêng nể mà lộ ra hình hài nguyên bản trước mắt hắn. Lần thứ hai ở trong hoàng lăng, ta muốn cứu Cố Thanh Huyền nên không thể không hiện ra chân thân, vì tổn thương phàm nhân mà bị phản phệ. Cố Thanh Huyền đã quen, nhưng những người khác thì lại không thế. Đôi con ngươi ngọc bích như thể ác thú nhìn chằm chằm vào bọn họ. Vị nương nương nào đó tiến lên, nỗ lực kéo Cố Thanh Huyền về phía sau.

- Người đâu, bảo vệ hoàng thượng, bảo vệ hoàng thượng.

Vòng vây thắt chặt lấy ta, hai lão đạo kia cũng làm phép. Thực ra ta biết bản thân mình đã đến cực hạn, sức lực cuối cùng cũng chỉ có thể giúp ta gọi về dáng vẻ ban đầu. Mười năm này, pháp lực của ta đã hoàn toàn biến mất, hạt cát cuối cùng cũng đã sắp chảy hết. Ta chỉ muốn giây phút cuối cùng, làm một việc mà ta mong muốn.

- A Bạc, đến đây với ta, trở về bên cạnh ta.

Cố Thanh Huyền năn nỉ, binh lính phía sau lại gươm giáo lăm lăm. Bọn họ đều cho là Cố Thanh Huyền phát điên rồi, cho dù đã nhìn thấy ta là một con quái vật, vẫn cố chấp giữ lấy ta.

- Bắt hắn lại, giết con yêu quái này cho bổn cung.

Tiếng nói phẫn nộ của Thái hậu nương nương truyền đến. Binh lính ở phía sau nhận lệnh tiến lên. Cho dù bọn họ có chết, cũng phải ngăn cản Cố Thanh Huyền. Bọn họ nói đúng, ta đúng là yêu nhân hại nước, nếu như không phải ta mê hoặc hắn, Đại Minh sẽ không đi đến bước đường này. Cố Thanh Huyền phát điên vung vẩy thanh kiếm, muốn bảo vệ ta. Binh lính xông lên cũng bị ta ngăn chặn, đuôi cá của ta quét một đường, đã có bốn năm người ngã xuống. Máu tươi tanh nồng bắn lên đuôi cá ngọc bích của ta.

Hai lão đạo kia lại không ngừng làm phép, lồng ngực đau đớn khó mà nhịn nổi. Tròng mắt ta đã nhuốm chút sát khí. Chú văn như thể tấm lưới vô hình trói buộc lấy thân thể ta, mặc cho ta giãy giụa.

Lúc này, máu tươi đã chảy vào trong mắt ta, tóc tai rũ rượu, quanh người bị lưới tiên cứa ra nhiều vết xước. Ta chật vật ngăn không cho mình ngã quỵ, ôm chặt đứa trẻ của Cẩm Ý ở trong tay. Sau cùng, một luồng sáng từ cổ tay hiện lên, cơ hồ khiến cho tất cả những người có mặt đều choáng váng.

Ngoài trời vang lên một tiếng gầm thét, ánh chớp liên hồi rạch lấy không trung. Mây đen kéo đến phủ kín bầu trời, trong ánh sáng chớp tối có một thứ to lớn khổng lồ đang ẩn hiện. Ngay sau đó, vật kia lao thẳng vào trong tẩm điện, đẩy ngã tất cả binh lính và đạo sĩ vây lấy ta. Mọi người trong phòng đều kinh ngạc hoảng hốt.

- Ngươi đến rồi!

Tô Việt hóa ra chân thân hình rồng ở trước mặt ta. Không ngờ con cá chép này lại có thiên phú như thế, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có thể hóa rồng. Năm xưa Tô Việt để lại cho ta một cái ấn, hẹn khi nào ta chết thì đến nhặt xác cho ta. Mà nay, hắn quả thực đã giữ lời. Thời gian qua Tô Việt vẫn luôn khắc khổ tu luyện, cuối cùng đã một bước lên mây, lột xác trở mình.

Hắn hất đầu nhìn về phía đám người kia, ra hiệu cho ta trèo lên lưng hắn. Ta túm lấy sừng của Tô Việt, ôm theo A Ly rời đi. Cố Thanh Huyền nhìn thấy biến cố trước mặt, hắn vội vàng lao về phía ta, cánh tay huơ loạn ở trong không trung, ánh mắt tuyệt vọng. Đế vương giờ đây đầu tóc hỗn loạn, trong đôi mắt vụn vỡ tràn đầy lệ khí, hắn níu được vạt áo ta. Nhưng cơn gió vô tình đã khiến Cố Thanh Huyền loạng choạng. Hắn ngã sấp ở trong tẩm điện, khuôn mặt điên cuồng nhìn về phía ta.

- Ngươi không thể đi, A Bạc, ta không cho phép.

Ta cưỡi lên lưng rồng nhìn về phía hắn. Tầm nhìn càng lúc càng xa, chúng ta vượt lên biển mây mà bay về phía biển cả. Dây dưa mười năm, oán hận chẳng màng, giờ phút này giao ước giữa chúng ta đã kết thúc. Không còn gì để níu kéo, không còn gì để hối hận. Tiếng nói của ta tan vào trong gió chiều. "Cố Thanh Huyền, chăm sóc tốt hài tử của ngươi, làm tốt hoàng đế của ngươi. Duyên phận đã cạn, ta và ngươi vĩnh viễn không gặp lại nữa."

Từ trong tay áo ta trượt ra một cây trâm cũ, đây là thứ khi ta mới về phủ, Cố Thanh Huyền tặng cho ta. Sau này ta cho Cẩm Ý, đến lúc biết được ý nghĩa của nó rồi, liền chủ động đến cửa hàng chuộc lại. Ta vẫn luôn cất giữ nó ở trên người, ngày đêm ôm ấp. Có những đêm lạnh giá sẽ vuốt ve thứ này tìm chút an ủi, cảm nhận chút hơi ấm của Cố Thanh Huyền.

Cố Thanh Huyền chạy đến bắt lấy không kịp, thứ kia rơi xuống nền đá lạnh lẽo, tan thành ngàn mảnh. Tựa như nhân duyên của ta và Cố Thanh Huyền lúc này. Không cách nào hàn gắn, không cách nào khôi phục lại nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net