[1-2] Vào tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào tù [1]

"Được rồi, lên xe đi."

Một chiếc xe áp giải tù nhân chầm chậm tiến tới, hai viên cảnh sát vũ trang đầy đủ áp giải Hàn Sâm lên xe.

Sau hơn hai tháng khiếu nại không có kết quả, cuối cùng Hàn Sâm vẫn phải chịu tội danh hành hung cảnh sát, bị tòa án tối cao ở Rome – Ý tuyên án bảy năm tù giam.

Tội danh là tập kích cảnh sát, gây cản trở an toàn địa phương, nhiễu loạn trị an xã hội và phá hoại của công.

Cuối hôm định tội đó, lúc Hàn Sâm bị bắt giam, hai tay chịu còng đi ra ngoài tòa án, vị kiểm sát viên người Ý khinh miệt nhìn hắn giễu cợt: "Mấy thằng Trung Quốc chúng mày y chang lũ chuột nhắt, chỗ nào cũng có, chỗ nào cũng gieo họa, nhà tù trên thế giới nhiều như vậy, cũng sắp không chứa nổi chúng mày rồi."

Một câu nói dài hơi mang đậm tính kỳ thị phân biệt chủng tộc.

Trong mắt bọn họ, người Trung Quốc giống như phần tử khủng bố, tế bào ung thư hay một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phá hoại trị an xã hội, giống như an toàn trên thế giới đều bị người Trung Quốc đe dọa.

Như thể mắt đen tóc đen chính là một thứ sai lầm, một điều sỉ nhục.

Hàn Sâm gật nhẹ với một viên cảnh sát, lên xe, sau đó cửa xe liền bị khóa lại bên ngoài, hai bên xe tù là cửa kính, nhưng trong ngoài bọc thêm bốn tầng lưới kim loại tích điện.

Hàn Sâm cúi đầu nhìn chân mình, ánh mặt trời rọi qua lưới kim loại, rơi trên đôi giày thể thao giá rẻ màu trắng.

Hàn Sâm nhấc cánh tay mang còng của mình lên, mở lòng bàn tay ra, mười ngón thon dài, để ánh mắt trời sưởi lên đó.

Nhưng Hàn Sâm không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.

Ánh mặt trời cuối thu, giống như thế giới này, rực rỡ mà lãnh khốc.

Chưa tới một giờ, xe tù từ thủ đô Rome đã chầm chậm tiến vào khu ngục giam lớn nhất nước Ý nằm phía ngoại ô – nhà tù Rome. Xe dừng ngay trước cổng nhà tù.

"Xuống xe."

Nhân viên phụ trách đón người dẫn Hàn Sâm đến chỗ ghi danh tù nhân mới tới, đưa hồ sơ của Hàn Sâm cho Trưởng giám thị trại giam rồi xoay người rời khỏi phòng.

Trưởng giám thị Karl cúi đầu lật xem hồ sơ Hàn Sâm.

Họ tên: Hàn Sâm

Giới tính: nam

Tuổi: 18

Quốc tịch: người Ý gốc Hoa

Thân nhân: không...

Karl ngẩng đầu nhìn thằng nhóc trước mắt mình, mày kiếm sáng sủa, đôi mắt đen như mực, da thịt trắng noãn, vóc dáng cao gầy, còn có một mái tóc đen hơi rối, xét về thẩm mỹ của người da vàng tuyệt đối nằm trong hàng đẹp trai, mặc dù mặt mũi cùng thần thái của nó còn có phần non nớt.

Karl làm Trưởng giám thị nhà tù này đã mười lăm năm, chứng kiến nhiều thể loại phạm nhân, nhưng khi nhìn thấy cậu trai người Trung Quốc này vẫn có chút không tưởng tượng nổi.

Đứa bé này thoạt nhìn không giống một tên tội phạm côn đồ, ánh mắt ôn hòa, mi mục như họa, da trắng thịt trắng, thậm chí còn có phần tái nhợt, lúc nhìn ông, dường như còn có phần khẩn trương cùng ngượng nghịu.

Đây là một người biết an phận, Karl nghĩ.

Nhưng thói quen công việc nhiều năm, những ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu đôi chút, sau đó Karl lại cứng nhắc liếc nhìn Hàn Sâm, thả tập hồ sơ xuống, rút ra một tệp "Hồ sơ đăng ký phạm nhân" trong mớ văn kiện để bên tay trái, cầm lấy con bút máy màu đen, nhìn Hàn Sâm tay còn mang còng đứng trước mặt mình, hỏi một loạt vấn đề riêng tư cần hỏi nhưng mang tính sỉ nhục:

1, "Có tiểu sử mắc bệnh tâm thần không? Ví dụ như bị bác sĩ giám định là có khuynh hướng bạo lực?"

"Không."

2, "Có từng hút thuốc phiện, lạm giao hay mại dâm không?"

Hàn Sâm sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu đáp: "Không, chưa từng."

Trừ cái lần tấn công cảnh sát đó, Hàn Sâm hoàn toàn là một thanh niên giữ khuôn phép sống trong khu dân nghèo, không đi học, làm phục vụ trong một quán ăn người Hoa.

Sống mười tám năm, Hàn Sâm từ trước đến giờ còn chưa có kinh nghiệm tình dục, nghèo khổ, thân phận thấp hèn coi như một phần nguyên nhân.

Nhưng dù thế nào, hắn cũng không hề thích làm loạn với gái điếm.

So sánh với lũ du côn cắc ké ăn chơi trác tác ngỗ ngược lêu lổng, Hàn Sâm quả thực là một thằng nhóc đơn thuần trầm mặc ít nói.

Cho dù là đối mặt với những cô gái chủ động tới cửa vì gương mặt mình, Hàn Sâm vẫn lễ phép từ chối.

Người thủ trinh tự nhiên sẽ thủ trinh, kẻ phóng đãng tự nhiên sẽ phóng đãng, tính cách là vậy, không cần giải thích.

Hàn Sâm làm như vậy, đương nhiên không có chút lý do, cũng không cần lý do, hắn không có bệnh sạch sẽ, thuần túy là trời sinh như vậy.

3, "Thích loại hình vận động nào?"

"Chạy chậm, chơi bóng rổ."

4, "Có theo tôn giáo nào không? Ví dụ như Thiên chúa giáo, Cơ đốc giáo, Hồi giáo, hoặc là Phật giáo, Đạo giáo?"

Hàn Sâm không chút suy nghĩ lắc đầu: "Không, tôi không theo tôn giáo."

Karl nhíu mày, thấp giọng nói: "Mấy người Trung Quốc các cậu hầu như đều không có tôn giáo tín ngưỡng gì."

Giọng Karl nói rất nhẹ, nhưng Hàn Sâm vẫn nghe thấy.

Hàn Sâm nhíu mày một cái tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn mím môi, không nói gì.

5, "Có từng dị ứng loại thức ăn nào không? Chính là không ăn được loại thức ăn nào ấy?"

"Không có."

6, "Muốn kiếm tiền trong nhà tù không? Trong đây vẫn cung cấp cơ hội làm việc, mỗi người đều được lấy một việc làm, dĩ nhiên, cậu cũng có thể từ chối."

Hàn Sâm gật đầu một cái: "Có."

Hắn không có người thân, cha mẹ đã sớm không còn trên nhân thế, bên ngoài trại giam cũng sẽ chẳng có người gửi thức ăn quần áo định kỳ cho, hắn phải làm chút gì đó duy trì sinh kế cho mình, không đến nỗi chết cứng giữa mùa đông.

Thực sự mà nói, Hàn Sâm rất nghèo.

7, "Cậu có thẻ tiết kiệm không? Nếu không, chúng tôi sẽ làm một cái cho cậu, như vậy có thể chuyển tiền lương định kỳ của trại giam vào cái thẻ của cậu."

"Vâng."

Karl nhanh chóng điền vào những ô trống trong tờ đăng ký, sau đó cất hồ sơ đi, vươn tay ấn vào một cái nút trên góc phải bàn, hướng về phía ống nói: "Loni, đến đây dẫn phạm nhân đi thu xếp một chút, bố trí ở khu C."

Vào tù [2]

"Loni, đến đây dẫn phạm nhân đi thu xếp chút, bố trí ở khu C."

"Vâng."

Trong loa truyền đến một giọng đàn ông thô kệch.

Hàn Sâm đứng đó, chỉ chốc lát sau liền thấy một gã nhân viên cao lớn mặc đồng phục giám thị đi tới. Gã liếc nhìn Hàn Sâm, nói: "Đi theo tôi."

Hàn Sâm gật gật đầu, theo gã ra ngoài.

Loni là phó giám thị giúp Karl quản lý cả trại giam này, là kẻ có quyền lực lớn thứ hai trong nhà tù Rome.

Gã nhìn thằng nhóc mặt mày ôn hòa không chút vẻ dữ dằn bên cạnh, máy móc nói:

"Nghe này, trước tiên tôi sẽ dẫn cậu tới chỗ thợ cắt tóc chỉnh lại cái đầu, sau đó sẽ đến chỗ quản lý đồ dùng trong nhà tù để cậu nhận chút đồ dùng sinh hoạt, cuối cùng dẫn cậu đến nhà tù khu C. Buổi tối, chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu gặp luật sư của mình.

"Tôi hi vọng sau bảy năm, cậu có thể thành thật trải qua kiếp sống lao ngục của mình, tuân thủ pháp luật, không ẩu đả đánh nhau, cố ý gây sự. Nếu cậu gặp phải vấn đề gì, hãy tìm Trưởng giám thị, ông ấy sẽ cho cậu biện pháp giải quyết."

"Chỉ cần cậu biểu hiện tốt một chút, cố gắng làm việc, như vậy, cậu có thể bình yên ra tù, còn có thể tích trữ chút tiền, lại càng có khả năng ra trước hạn nữa. Mười tám tuổi, cũng chẳng còn nhỏ, cậu đã là người lớn, nhất định phải trung thực nghe lời, biết chưa?"

Dọc đường đi, Hàn Sâm không nói một câu, đều là một mình Loni huyên thuyên lải nhải.

Loni dẫn Hàn Sâm đi cắt kiểu tóc đúng tiêu chuẩn phạm nhân, sau đó tới chỗ quản lý đồ dùng nhận hai cái mền, hai bộ quần áo tù nhân màu xanh đậm, một cái khay dùng để đựng cơm.

"Được rồi, giờ tôi sẽ dẫn cậu tới khu nhà giam của cậu."

Hàn Sâm gật đầu, ôm đồ vật vừa lĩnh đi theo Loni đi qua một cánh cửa nách, bước vào khu hành lang dài lạnh lẽo âm u.

Hành lang tương đối sạch sẽ, Hàn Sâm liếc mắt, chỗ này dường như rất dài, mặt đất lát gạch men sứ bóng loáng, xem ra mỗi ngày đều có người quét dọn.

Đối với Hàn Sâm mà nói, hết thảy nơi này đều rất mới mẻ.

"Khu A là khu người Hồi giáo, khu B là khu người da trắng, khu C là khu người Hoa, khu D là khu người da đen."

Loni giới thiệu qua loa chút.

Hàn Sâm theo Loni đi dọc hành lang.

Bên trong quả nhiên rất lạnh, Hàn Sâm mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, bên trong thêm một cái áo len cổ ngắn giá rẻ, nhưng vẫn không nhịn được khẽ rùng mình.

Lúc này là khoảng thời gian tù nhân tự do hoạt động giải trí, để xua tan cảm giác ngồi tù dài đằng đẵng, xã hội thu nhỏ trong nhà tù này cũng định kỳ tổ chức các loại hoạt động.

Giống như các câu lạc bộ trong trường đại học, phạm nhân biểu hiện tốt sẽ làm người dẫn đầu, đưa ra kế hoạch tổ chức hoạt động cho Trưởng giám thị. Trưởng giám thị phê duyệt rồi, bọn họ sẽ tổ chức các hoạt động giải trí đó dưới sự giám sát của các nhân viên trại giam.

Nhưng mà mỗi khu một nền văn hóa, hình thức hoạt động cũng không giống nhau.

Hàn Sâm theo sau Loni, xem qua ba khu đầu.

Khu A: khu người Hồi giáo.

Chỗ này quả nhiên là khu vực yên tĩnh nhất trong cả trại giam, bởi bọn họ gần như dành hết thời gian cho việc cầu nguyện Thánh A La vĩ đại.

Lúc Hàn Sâm đi qua nơi này, nhìn thấy rất nhiều người đàn ông Hồi giáo râu ria rậm rạp mặc áo dài trắng tập trung trong một phòng giam, chính giữa gian trải một tấm chăn lông lớn. Tất cả mọi người chen chúc quỳ hướng mặt về phía Thánh A La, thành kính xướng ca cầu nguyện.

Đó chính là nghi thức cầu nguyện đơn giản.

Khu B: khu người da trắng.

Vượt qua khu A, qua thêm một bậc thang nữa, chính là khu người da trắng.

So với khu người Hồi giáo, chỗ người da trắng dường như chẳng có tính tổ chức gì. Đám đàn ông Ý tốp năm tốp ba chụm đầu đánh bài poker, hoặc là chơi đùa ẩu đả ngay bậc cầu thang.

Hàn Sâm còn trông thấy chỗ góc cua cầu thang, hai ba gã đàn ông đánh một gã khác, nhưng Loni lại cứ như không thấy, mắt chẳng buồn chớp tiếp tục đi thẳng, có lẽ với mấy việc này đã tập mãi thành quen.

Tóm lại, khu người da trắng khiến Hàn Sâm cảm thấy vô cùng nhốn nháo, không có chút quy tắc nào.

Khu C: khu người Hoa.

Khu người Hoa toát lên vẻ nhàm chán cùng cực, Hàn Sâm trông thấy mấy gã đàn ông Trung Quốc miệng cắn thuốc lá đang đánh bài poker, nhưng không nói một lời, vô cùng ngột ngạt.

Còn có một số người quây chung lại ngồi đọc sách, cũng giữ im lặng giống đám người kia.

Số người không có việc làm ngồi trong phòng giam, thấy Hàn Sâm tới, toàn bộ đều đứng lên, cách một hàng rào nhìn chằm chằm hắn.

Trong mắt bọn họ không có ác ý, cũng không có thiện ý.

"Được rồi, lên lầu."

Loni ra hiệu cho Hàn Sâm không cần qua đó, giục hắn đi lên tầng hai.

"Phòng giam của cậu ở tầng hai, phòng đơn."

Hàn Sâm gật đầu, theo sau Loni, tới trước phòng giam của mình.

Phía trên cánh cửa gỗ cũ nát không chịu nổi gắn một tấm kim loại, khắc dòng chữ [C203].

"Từ giờ số hiệu của cậu chính là C203."

Dứt lời, Loni mở cửa, sau đó bỏ một chiếc chìa khóa lên mặt bàn cũ nát kê sát cửa phòng.

"Đây chính là phòng của cậu, một mình cậu ở, ban đêm khóa chặt cửa vào, biết chưa?"

"Đã biết."

Hàn Sâm gật gật đầu, vươn tay cầm lấy chìa khóa.

"Vào lúc ăn tối sẽ đánh chuông, sau đó sẽ có người ở phòng bếp tới đưa cơm, cậu cứ nhận đồ ăn là được. Trên khung cửa có một nút có thể nói chuyện trực tiếp với Trưởng giám thị, có tình huống gì cậu trực tiếp báo cáo với ông ấy, hoặc báo cho tôi cũng được."

Loni còn huyên thuyên lải nhải cái gì đó, nhưng Hàn Sâm không nhớ rõ, chỉ xoay người nhìn bốn phía xung quanh.

Khu C (khu người Hoa) và khu B (khu người da trắng) thực sự là khác biệt một trời một vực.

Hàn Sâm nhớ hắn nhìn thấy nhà giam khu B bài trí xa hoa, sạch sẽ, có tivi, tủ lạnh, máy chiếu phim, còn có bàn ăn cùng ghế tựa lưng cao cấp.

Vách tường khu B cũng rất sạch sẽ, quét dọn ngăn nắp chỉnh tề, còn có phòng vệ sinh riêng.

Vậy mà nhìn căn phòng nhỏ trước mặt mình.

Nó cực kỳ nhỏ, cùng lắm cũng chỉ được mười lăm mét vuông.

Bốn bên vách tường xi-măng đều tróc ra từng mảng xám xịt, chẳng được quét vôi.

Quét tầm mắt qua, trong phòng chỉ có một cái giường nhỏ, một cái bàn vuông nhỏ cũ nát tới khó tả, đối diện bàn là một cái ghế bốn chân trụi lủi, còn có một cái máy đun nước trông không quá tệ.

Mặc dù cũng có phòng vệ sinh riêng nhưng vô cùng cũ nát.

Hàn Sâm lẳng lặng nhìn chăm chú căn phòng mà mình sẽ sinh hoạt trong bảy năm tới, ngồi xuống ghế đẩu, lưng dựa sát vách tường, cầm chén nước nóng uống một ngụm, sau đó đứng dậy, cởi áo khoác trắng trên người xuống, xắn tay áo lên, bắt tay vào quét dọn gian phòng.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net