[16-20] Kiểm sát trưởng chết oan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiểm sát trưởng chết oan [1]

Hàn Sâm say giấc nằm trên giường, mơ hồ cảm thấy có người vào phòng hắn mở đèn lên, ánh mắt lạnh lẽo lăm lăm nhìn hắn.

Hàn Sâm mơ màng tỉnh lại, hơi híp mắt, quả nhiên thấy ánh sáng trắng của bóng đèn rọi vào mi mắt, mà trong phòng lại thoang thoảng mùi thuốc lá rất quen, chính là thứ thuốc lá Hàn Sâm chưa từng hút.

Ý thức được tất cả đều là thật, Hàn Sâm còn đang ngủ say bỗng bừng tỉnh, cảnh giác hô:

"Ai?!"

Hàn Sâm vội vàng ngồi dậy, quay đầu nhìn thấy Nietzsche đang gác chéo chân ngồi trên ghế sa lon bên giường hắn, đôi mắt nhìn hắn chòng chọc.

Thấy Nietzsche, Hàn Sâm nhanh chóng tỉnh táo lại, sững sờ nhìn qua y.

Người kia mặc một chiếc áo lót ngắn cổ và quần đùi màu đen, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, mái tóc đỏ ướt sũng dán lên khuôn mặt, cánh môi đỏ thẫm mím lại, con ngươi xanh đậm lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Ánh đèn sáng ngời trên đỉnh đầu chiếu xuống hắt lên hai gò má trắng nõn của Nietzsche, mang theo mỹ cảm quỷ dị mà ngây ngất.

"Phù ——"

Đáy lòng Hàn Sâm thở hắt một hơi thầm nghĩ ngoại trừ tên biến thái Nietzsche này, ai lại ngay lúc nửa đêm lẳng lặng ngồi bên giường hắn chứ.

Nhưng mà Nietzsche cũng rất hiếm khi xuất hiện trong phòng Hàn Sâm.

"Ngài Nietzsche, có chuyện gì sao?"

Hàn Sâm nhanh chóng kéo chăn đắp trên người ra, xuống giường đứng dậy pha cho Nietzsche một ly cà phê.

Nietzsche dụi tắt thuốc lá trên tay, bưng ly cà phê lên uống một hớp, sau đó nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói:

"Cái người ban ngày tới tìm mày tên là Trầm Túy đúng không?"

Hàn Sâm gật gật đầu: "Đúng vậy ngài Nietzsche."

Nietzsche lạnh lẽo lườm Hàn Sâm, nhàn nhạt nói:

"Ta thấy nó rất gai mắt"

Hàn Sâm sững sờ vội vàng giải thích:

"Ngài Nietzsche, Trầm Túy là bạn tôi, chúng tôi chỉ là bạn mà thôi."

Trong lòng Hàn Sâm rõ mặc dù Nietzsche nhìn rất cao quý lịch lãm, nhưng bản chất bên trong của ông ta chính là một tên điên khát máu bạo lực, không chừa bất cứ thủ đoạn nào. Giết người với Nietzsche chẳng là gì cả, dễ dàng như giẫm chết một con chuột.

Mười ngón tay thon dài ấy dính đầy máu tươi.

Giờ phút này, Hàn Sâm nhìn thấy sát ý trong mắt Nietzsche, y không phải đang nói đùa.

Nietzsche quay đầu nhìn Hàn Sâm:

"Mày không nỡ?"

Hàn Sâm lắc đầu:

"Không phải, không phải là tôi không nỡ."

Nietzsche nhìn Hàn Sâm, sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, ngồi xuống giường. Y vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói:

"Ngồi xuống đây."

Hàn Sâm thận trọng ngồi đó, hai tay ngay ngắn đặt trên đầu gối mình.

Nietzsche dùng sức bóp cằm Hàn Sâm, lạnh lùng nói:

"Sao vậy, ta thấy mày rất lo lắng cho nó đấy, quan hệ giữa mày với nó có vẻ không tệ, đúng là bạn bè "thân thiết" nhỉ. Vậy mày có lên giường với nó không?"

"Sao có thể? Ngài rốt cuộc đang nói gì thế?"

Không phải tất cả mọi người đều thích lên giường với đàn ông như ông đâu. Đáy lòng Hàn Sâm bực bội lẩm bẩm.

"Ăn nói cẩn thận!"

Vẻ mặt Nietzsche không vui nhìn Hàn Sâm, vẻ mặt có phần dữ tợn.

Y không thích bất luận kẻ nào nói chuyện vô lễ với mình.

Biểu lộ khi nãy trên mặt Hàn Sâm vội vàng biến mất, hắn cung kính cẩn thận nói:

"Không có ngài Nietzsche, tôi và anh ấy không hề có quan hệ bất chính, chỉ là bạn bè bình thường. Trầm Túy cũng đã có bạn gái."

Nietzsche nhìn chằm Hàn Sâm, có vẻ suy tư mấy giây, sau đó trầm giọng nói:

"Nếu mày có thể giúp ta giết người, ta sẽ tin mày, cũng tuyệt đối không tìm cái tên Trầm Túy kia gây phiền phức. Việc này cũng sẽ cho thấy lòng trung với ta của mày, về sau mày ở cạnh ta, ta cũng sẽ yên tâm."

Hàn Sâm phút chốc sững sờ, sau đó nhìn Nietzsche nói:

"Giết ai?"

Nietzsche cong môi, âm trầm cười:

"Ngày mai mày ra ngoài với ta, ta sẽ khiến quan tòa cho chúng ta được tạm tha hai ngày. Mày đi làm thịt tên thẩm phán Charles kia, gần đây ông ta khiến ta vô cùng khó chịu."

"Nhưng chỉ có tù nhân hơn hai năm tù mới có tư cách tạm tha."

Vẻ mặt Nietzsche không đổi nhìn Hàn Sâm:

"Ta nói mày có thể thì chính là có thể."

Hàn Sâm gật đầu, thầm nghĩ cũng phải, quan tòa và kiểm sát trưởng đều đã bị Nietzsche mua chuộc, chuyện tạm tha hai ngày có tính là gì.

"Được rồi, tôi đồng ý, chỉ cần ngài không gây khó cho Trầm Túy, cái gì tôi cũng có thể làm."

"Vậy à?"

Nietzsche đứng dậy, bộ dáng có vẻ sắp đi. Sau đó y đột nhiên xoay người vung tay tát Hàn Sâm một phát.

Hàn Sâm ngã vật xuống giường, cánh môi mím chặt.

Nếu như không phải hiện giờ chính mình bất lực, hắn nhất định sẽ dùng hết tất cả biện pháp có thể nghĩ tới tra tấn tên biến thái ác ôn này. Hàn Sâm hung tợn nghĩ, đồng thời trong óc cũng tưởng tượng hình ảnh chính mình lăng trì Nietzsche vô số lần."

Nietzsche nhàn nhạt nhìn Hàn Sâm, sau đó chậm rãi cởi quần áo, nói:

"Làm tình."

Hàn Sâm im lặng gật đầu, nhanh chóng cởi quần áo trên người mình xuống, sau đó quỳ trước mặt Nietzsche, hai tay vịn bên chân y, vùi đầu ngậm thứ đó vào miệng.

Nietzsche cúi đầu nhìn động tác của Hàn Sâm, trầm giọng nói:

"Ta sẽ nói với Karl (Trưởng giám thị) là mày theo ta làm việc, kiểm sát trưởng và quan tòa ra phán quyết tạm tha cho mày đều đã bị ta thu mua, đến lúc đó mày chỉ cần ngậm miệng là được rồi, đừng cứ nói nhảm."

Hàn Sâm "ừm" một tiếng biểu thị đã biết, sau đó dựa theo phương thức Nietzsche thích tiếp tục nuốt sâu vào.

"Chính phủ quan chức thì sao chứ, cùng lắm cũng chỉ là một lũ đĩ bán thịt lấy tiền mà thôi."

Nietzsche khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Thật sự thì Hàn Sâm biết người toàn bộ nhà tù Rome đều rõ hắn làm việc cho Nietzsche, nhưng nếu Nietzsche nói với Trưởng giám thị hắn không phải người của ông ta, như vậy Trưởng giám thị chỉ có thể làm theo nói hắn hoàn toàn không phải người của Nietzsche. Chỉ cần hắn không dính líu với Nietzsche, hắn sẽ vẫn là một thanh niên tốt chính trực.

Nietzsche bỗng túm tóc Hàn Sâm lôi hắn lên giường, đứng bên giường nhìn chằm chằm Hàn Sâm.

Hàn Sâm vội vàng dùng tay tuốt mấy cái: "Tôi chuẩn bị xong rồi ngài Nietzsche."

Nietzsche ừm một tiếng vịn bả vai Hàn Sâm mạnh mẽ ngồi lên. Có lẽ y rất thích tư thế này, Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt Nietzsche lộ ra chút vui vẻ nhàn nhạt.

Hàn Sâm khẽ hừ một tiếng, đỡ eo y đâm sâu rút nông, ngón tay thon dài của Nietzsche bấu chặt bả vai hắn, Hàn Sâm chợt giữ chặt eo y thúc mạnh vào.

"Ưm..."

Nietzsche trước giờ luôn trầm mặc đột nhiên khẽ hừ một tiếng.

Hàn Sâm ngước lên, phát hiện hai gò má Nietzsche phiếm hồng, cánh môi đỏ thắm hơi hé ra.

Hàn Sâm cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên ngực y.

Hàn Sâm vừa dán tới Nietzsche bỗng lấy lại tinh thần, có lẽ là cảm thấy thoải mái, y liền vươn tay giữ chặt gáy Hàn Sâm. Hàn Sâm tiếp tục dùng sức mút vào, cảm nhận thân thể Nietzsche khẽ khàng run lên.

Hàn Sâm tăng nhanh tần suất đâm rút, giúp Nietzsche chóng lên đỉnh.

Làm xong một lượt, Nietzsche lại đè Hàn Sâm trên giường chơi thêm lần nữa, thời gian lại tương đối lâu, tựa như đang phát tiết một loại cảm xúc nào đó.

Hàn Sâm vẫn luôn thận trọng thăm dò tâm tư Nietzsche, hắn đoán có lẽ y vì chuyện của lão quan tòa Charles mà cực kỳ không vui, cho nên tính tình cũng không tốt.

Nếu Nietzsche nói chưa được kết thúc, Hàn Sâm sẽ phải kiên trì đến tận cùng, bởi vì thời gian làm lâu, Hàn Sâm nhìn rất vất vả, cực kỳ vất vả.

Đàn ông có thời gian giao hợp lâu nếu không phải bị bệnh thì chính là kinh nghiệm vô cùng phong phú, làm quá nhiều nên đã không còn quá nhạy cảm.

Mà Hàn Sâm không phải người có nhiều kinh nghiệm trong loại chuyện này, hắn chỉ từng quan hệ với Nietzsche, cho nên thời gian làm tình kéo dài cũng là một bài kiểm tra hạng nặng với hắn.

Cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Sâm đứng dậy lau sạch sẽ vệt nước trên người cho Nietzsche, sau đó xuống giường giúp y mặc lại quần áo, ôm Nietzsche còn đang hút thuốc về phòng, đặt y lên giường, ngồi bên cạnh nhìn y hút thuốc xong, đắp kín chăn mền rồi tắt đèn cho Nietzsche, cuối cùng mới xoay người trở về phòng mình.

Kiểm sát trưởng chết oan [2]

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Nietzsche lập tức bảo Hàn Sâm gọi luật sư của hắn tới.

Nietzsche đích thân dẫn theo Hàn Sâm tới phòng khách. Nếu Hàn Sâm muốn được tạm tha, nhất định phải gặp mặt luật sư và viết đơn tạm tha.

Hàn Sâm theo sát sau lưng Nietzsche đi lên phòng khách tầng hai.

"Lát nữa ta nói chuyện với gã."

Nietzsche không ngẩng đầu nói với Hàn Sâm.

Hàn Sâm gật gật, ngước lên nhìn Nietzsche. Y mặc một chiếc áo jacket màu đen, hai chân thon dài cũng được bó gọn trong chiếc quần đen nốt, bước chân ưu nhã mà có tiết tấu bước lên bậc thang.

Thời điểm vào phòng khách, Hàn Sâm nhìn thấy vị luật sư người Mỹ Ross mà Pháp viện phân cho mình đã ngồi trong đó.

Khi nhìn thấy Nietzsche Luthern, Ross bỗng sững sờ.

"Xin chào."

Ross chào Nietzsche và Hàn Sâm.

Nietzsche đi vào phòng, trực tiếp ngồi xuống, vẻ mặt không đổi liếc qua Ross, không nói gì.

Hàn Sâm đứng bên cạnh Nietzsche, lên tiếng chào lại gã: "Chào anh, Ross."

Ross có chút ngơ ngác nhìn người đàn ông tóc đỏ mắt xanh xinh đẹp trước mắt, nhất thời không biết nói gì.

Nietzsche nhìn Ross, trực tiếp hạ lệnh:

"Hàn Sâm sắp tới sẽ được tạm tha hai ngày, ta bảo cậu tới đây là để viết đơn xin tạm tha, viết đầy đủ cho ta."

Ross sững sờ, Hàn Sâm vào tù còn chưa đầy hai năm, mà nhận xét của Trưởng giám thị về đạo đức trong tù của Hàn Sâm cũng không gửi tới tay gã, gã không thể làm việc này được. Cái này là trái với quy định, cũng là trái với luật pháp.

"Không thể, tôi không thể làm vậy được." Ross không chút do dự trả lời.

"Nếu làm như vậy, giấy phép luật sư của tôi sẽ bị thu hồi. Chẳng may Hàn Sâm mà làm hành vi nào đó trái pháp luật bên ngoài, tôi cũng sẽ bị cảnh sát truy cứu trách nhiệm liên quan."

Hàn Sâm đứng sau lưng Nietzsche khẽ ho một tiếng, liếc qua Ross, nhắc nhở gã nói chuyện cẩn thận.

Nietzsche lạnh lẽo nhìn Ross:

"Nghe cho kỹ, ta bảo cậu làm cái gì thì cứ ngoan ngoãn làm cho ta là được, nếu việc này không làm được..."

Nietzsche cong môi, thấp giọng cười cười:

"Vậy về sau cứ ở nhà đi, tốt nhất đừng tùy tiện ra ngoài."

Ross nhìn đôi mắt xanh toát lên khí lạnh của người đàn ông đối diện, nói không lên lời.

Nietzsche nói xong liền đứng dậy, hai tay đút túi quần xoay người bước ra ngoài.

"Hàn Sâm, bấy lâu nay cậu làm gì trong này vậy? Những kẻ trong này là loại người thế nào? Sao cậu lại ở cùng với lũ côn đồ đó?! Hàn Sâm, chẳng lẽ cậu không muốn rời khỏi chỗ này ư?"

Nietzsche vừa ra khỏi cửa, Ross đã quay đầu khiển trách Hàn Sâm.

Hàn Sâm quay người nhìn Ross, thấp giọng nói:

"Nhìn gương mặt đó mà anh không đoán được ông ta là ai sao? Tôi nói cho anh biết, đó là Nietzsche Luthern, đừng bảo với tôi anh không biết đấy. Ross, ngoan ngoãn điền vào đơn là được rồi."

Ross sững sờ, đó là Nietzsche Luthern?

Trời đất, chỉ cần là người Ý xem báo chí và tin tức, không ai lại không biết kẻ này. Đó chính là tên biến thái cực kỳ hung tàn, cỗ máy giết người nổi danh cả nước.

Khuôn mặt mới rồi còn bình thường của Ros lập tức trắng bệch, toàn thân gã toát mồ hôi lạnh, đột ngột túm lấy cánh tay Hàn Sâm, thấp giọng nói:

"Hàn Sâm, cái gì tôi cũng sẽ làm! Cái gì tôi cũng nghe hết! Nghe lời, ông ta... Ý tôi nói là, ngài Nietzsche sẽ không làm gì tôi đúng không?"

Hàn Sâm vỗ vỗ gương mặt gã, nhếch môi cười cười:

"Anh dựa theo lời ngài ấy mà làm việc là được rồi, đừng nói nhảm quá nhiều."

Ross gật đầu lia lịa, bộ dáng ngạo mạn mới nãy sau khi nghe thấy cái tên Nietzsche Luthern đã biến mất sạch.

Hàn Sâm ló đầu ra nhìn bóng lưng Nietzsche.

"Được rồi, tôi đi đây."

Dứt lời, Hàn Sâm nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng khách, bước nhanh theo Nietzsche.

Nietzsche bước xuống tầng hai, đi ra phía sân thể dục.

Hàn Sâm vội vàng đuổi theo: "Ngài muốn tới sân bãi sao?"

Nietzsche gật đầu.

Hàn Sâm bèn đi theo sau Nietzsche tới sân bãi.

Nietzsche ngồi trên ghế chỗ sân thể dục, Hàn Sâm ở phía sau dựa lưng vào lưới sắt. Hắn nhìn chằm chằm những sợi tóc đỏ rực dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng vàng kim, sườn mặt thon gầy ẩn dưới ánh nắng càng thêm trắng nõn mịn màng.

...

Trong nhà tù Rome, phạm nhân bình thường muốn được tạm tha đều phải đáp ứng đủ những điều kiện sau đây:

1, Thời gian vào tù ít nhất phải được hai năm, mà biểu hiện trong tù phải tốt, không có ghi chép xấu gì.

2, Phải có đơn xin do phạm nhân và luật sư trực tiếp phụ trách vụ án của phạm nhân viết, Trưởng giám thị trình bày báo cáo hành vi trong tù của phạm nhân. Trong bản báo cáo này phù nhân phải có biểu hiện tốt mới phù hợp điều kiện tạm tha.

3, Trưởng giám thị ký văn bản đồng ý, kiểm sát trưởng, quan tòa và các thành viên trong thẩm đoàn cùng ký tên đồng ý.

Vốn dĩ những trình tự này từ lúc xin tới khi phê chuẩn, ít nhất cũng phải mất gần hai tháng, nhưng do Nietzsche đích thân xử lý, thời gian rút xuống chỉ đúng hai ngày.

Hôm đầu tiên làm xong đơn xin của luật sư và báo cáo đánh giá phạm nhân của Trưởng giám thị. Trong bản báo cáo, phẩm hạnh của Hàn Sâm được ghi rất tốt, hòa thuận với bạn tù, an phận thật thà làm tốt nhiệm vụ của bản thân, là tù nhân gương mẫu, không có ghi chép không hay nào.

Tối ngày thứ hai, quan tòa, kiểm sát viên và các thành viên bồi thẩm đoàn đều rối rít tới văn phòng Trưởng giám thị.

Vì tiếp đón đám người này tới, Trưởng giám ngục đặc biệt cho người mang một bàn làm việc hình bầu dục tới, bọn họ ngồi hai bên đầu bàn.

Ngồi ngay đầu bàn hai bên chính là kiểm sát trưởng và quan tòa, các thành viên bồi thẩm đoàn khác đều ngồi xung quanh.

Sau khi vào cửa, mọi người đều nhìn lẫn nhau, không nói chuyện, trưng ra cái vẻ đạo mạo.

Thật ra trong lòng tất cả mọi người đều rõ lần tra hỏi này chẳng qua là một chương trình tất yếu của pháp luật, bọn họ đều bị ông trùm mafia Nietzsche Luthern dùng tiền mua chuộc, tiền hối lộ rất nhiều, sức hút quá lớn, bọn họ không cách nào cự tuyệt.

Bọn họ cũng biết tất cả mọi người ở đây đều là mối mọt trong pháp luật quốc gia.

Đường vận hành của cơ quan quốc gia một phần nhỏ là dựa vào quy định về xã hội và đạo đức, nhưng phần lớn vẫn là dựa vào pháp luật mà chính phủ đưa ra, là khuôn sáo ràng buộc hành vi của tất cả mọi người, bảo vệ quyền của người dân.

Cho nên việc chấp hành pháp luật là vô cùng quan trọng, phải biết: chấp pháp tất nghiêm, phạm pháp phải phạt.

Nhưng nước quá trong ắt không có cá, nơi đâu có quy định và luật pháp nơi đó hiển nhiên có sâu mọt. Cơ mà sâu mọt trên thế giới nhiều như vậy, thêm một con nữa có là cái gì đâu?

Cứ thế bọn họ vừa hài lòng vừa hổ thẹn tổ chức cuộc vấn thoại đường hoàng này.

"Được rồi, dẫn phạm nhân vào đây."

Người đầu tiên ngồi bên trái chính là đại pháp quan. Đó là một người phụ nữ da trắng tóc dài, bà ta cúi đầu làm bộ lật xem mớ văn kiện đã được ghi chú cẩn thận trước mặt mình, sau đó bảo giám thị đưa Hàn Sâm vào.

Hàn Sâm bị giám thị dẫn vào. Hắn đưa mắt nhìn những người đàn ông và phụ nữ này, vẻ mặt không đổi đứng ngay trước văn phòng.

"Anh tên là gì?"

"Hàn Sâm."

Hàn Sâm nhìn người phụ nữ đang hỏi mình, thầm nghĩ xem bà ta sẽ còn hỏi mình những vấn đề nào nữa.

Nhưng nữ phán quan lại chỉ cúi đầu mở hồ sơ Hàn Sâm ra, lướt qua các mục rồi trực tiếp hỏi:

"Anh đã rõ thời gian tạm tha của mình chưa? Từ bảy giờ ba mươi sáng ngày mai đến bảy giờ ba mươi tối ngày kia. Anh có thể trở về đúng hạn chứ?"

Hàn Sâm sững sờ, không nghĩ tới quan tòa tra hỏi nhẹ nhàng như thế. Hắn gật đầu đáp: "Vâng tôi biết. Tôi sẽ trở về đúng hạn."

"Ừ, biết là tốt rồi."

Nữ thẩm phán gật đầu rồi quay đầu nhìn những đồng nghiệp đều im lặng xung quanh nói:

"Bản thân tôi đồng ý tạm tha cho cậu ta."

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, gật đầu nói: "Tôi cũng đồng ý."

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng ký tên.

Hàn Sâm nhìn cảnh tượng này, cảm thấy mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay, thực sự rất không chân thật.

Quả nhiên chỉ cần tiền tài và quyền thế thì cho dù là cán bộ chính phủ bình thường vênh vang đắc ý cũng sẽ phải khúm núm với mình.

Tất cả mọi người đều là tù binh của dục vọng. Kể cả là những quan tòa ra vẻ đạo mạo này đi chăng nữa.

Sau khi ký xong, nữ thẩm phán lại dõng dạc nói với Hàn Sâm một đống đạo lý to lớn. Hàn Sâm gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Khi trở về, Hàn Sâm tới báo cáo cho Nietzsche một tiếng, sau đó trở lại phòng mình, ngồi bên bàn ăn, rót cốc nước nóng uống một hớp.

Mặc dù Nietzsche cũng chẳng cho hắn ra ngoài làm việc tốt đẹp gì, nhưng Hàn Sâm vẫn vì việc có thể ra tù hai ngày mà có chút kích động.

Hắn đã lâu không được đi ra, hắn muốn biết bên ngoài hiện giờ như thế nào rồi.

Đồng thời Hàn Sâm cũng vì sự hờ hững của chính mình mà có phần kinh ngạc.

Hắn cảm thấy bản thân thật sự thay đổi. Nietzsche bảo hắn giết người hắn có thể thoải mái gật đầu đáp ứng, mặc dù trong lòng vẫn không nguyện ý nhưng chẳng còn như lúc trước mà cảm thấy quá mức áp lực.

Cái gì gọi là giết người?

Hàn Sâm ngồi đó lặng lẽ nghĩ.

Giết người chính là dùng thủ đoạn tàn nhẫn tiêu diệt đồng loại của mình.

Hàn Sâm nhìn chằm chằm vách tường đối diện, khóe miệng chậm rãi cong lên ý cười khiến người ta nhìn không thấu.

...

Sáng ngày hôm sau Hàn Sâm rời giường rất sớm. Hắn đi đến căn phòng đối diện, mở cửa vào trong.

"Ngài Nietzsche."

Hàn Sâm đứng trước giường Nietzsche thấp giọng hô một tiếng.

Nietzsche không đáp, vẫn im lặng nằm ngửa trên giường.

Hàn Sâm cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt chưa tỉnh ngủ của Nietzsche.

Sắc trời còn chưa sáng, ánh đèn trên quảng trường nhà tù lập lòe. Ngoài cửa sổ, những tia sáng vàng nhạt của đèn điện hắt vào trong, ánh lên gương mặt trắng nõn của Nietzsche.

Cánh môi đỏ thắm mím lại, hàng lông mi dày phủ thành một cái bóng mờ, mỹ cảm diễm lệ khiến khuôn mặt kia không còn lãnh khốc như trước, thoáng qua chút nhu hòa. Nhưng gương mặt trắng như tuyết đó vẫn mang đến cảm giác người trước mắt như một quý tộc khát máu thời Âu cổ trong truyền thuyết.

Ngay cả tư thế ngủ của Nietzsche cũng rất ngay ngắn cẩn thận, quý phái lịch thiệp, Hàn Sâm lặng lẽ nhìn Nietzsche, trong lòng thầm nghĩ.

Hàn Sâm im lặng nhấc cổ tay lên xem đồng hồ, vừa mới sáu giờ, có vẻ hắn rời giường hơi sớm.

Hàn Sâm cúi người kéo tấm chăn chỉ để ngang eo của Nietzsche lên, xoay người vào toilet lấy chút nước lạnh chuẩn bị đun nước, sau đó ra ngoài phòng ăn cầm bánh mì về.

Khi hắn trở lại Nietzsche đã thức dậy. Y mặc một chiếc áo len ngắn cổ màu đen, quần đùi cũng đen nốt, đôi chân dài trần trụi không mang tất gác chéo lên nhau, trên tay kẹp một điếu thuốc lá trắng tuyết, đang lặng lẽ hút thuốc.

"Ngài dậy rồi?"

Hàn Sâm cầm bánh mì trên tay bước vào phòng Nietzsche.

Nietzsche rít một hơi thuốc lá, nhàn nhạt nhìn Hàn Sâm không nói gì. Khói thuốc trắng mờ từ trong cánh môi đỏ thắm của Nietzsche chậm rãi phiêu tán ra.

Hàn Sâm bỏ bánh mì lên bàn, nước nóng trên bàn cũng đã đun sôi. Hàn Sâm mang nước nóng vào trong toilet, pha một nửa vào trong chậu rửa mặt, sau đó bóp kem đánh răng ra.

"Ngài muốn ăn sáng chứ?"

Hàn Sâm ló đầu ra hỏi một tiếng. Không phải ngày nào Nietzsche cũng ăn sáng, cái này còn tùy thuộc vào tâm tình. Song phần lớn vẫn là không ăn, bởi Hàn Sâm thấy mỗi sáng tâm tình người này đều chẳng ra sao cả.

"Không ăn, nhưng đưa cho ta cốc nước nóng."

Nietzsche nhìn chằm chằm bộ dáng đi tới đi lui trong phòng của Hàn Sâm, trên mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net