[23] Phiền phức của Nietzsche

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiền phức của Nietzsche

Ngay tại thời điểm Phong Bạch ở trong phòng Hàn Sâm thủ dâm trước mặt hắn, thì Nietzsche đang ngồi phòng khách nói chuyện.

Ánh đèn trong phòng khách chiếu xuống hai gò má trắng nõn, cái cằm nhọn và đôi mắt xanh lam sâu hút khiến người ta nhìn không ra biểu cảm của Nietzsche. Tất cả đều biểu lộ y hiện giờ rất rất không vui.

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá trắng tinh, lửa âm ỉ cháy, khói trắng mờ chậm rãi phiêu đãng từ chóp đỉnh. Nietzsche bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, giữa màn khói mịt mờ hơi nheo đôi mắt xanh lại.

Eddie đeo một cái dây chuyền bạch kim rất thô ngồi đối diện Nietzsche, mười ngón tay căng thẳng nắm chặt lại, bởi vì giờ phút này Nietzsche biểu lộ sự khó chịu, cả người toát lên thứ không khí lạnh lẽo.

"Bọn chúng muốn thế nào mới chịu thả người."

Nietzsche nhìn chằm chằm Eddie.

Eddie nói với y:

"Bọn chúng muốn chúng ta giao tiền chuộc rồi mới thả Matthew, nhưng số hàng hóa kia không lấy lại được nữa."

Nietzsche gật đầu, tất nhiên biết đạo lý này. Y quay đầu nhìn thuốc lá trên tay, rồi đột nhiên bóp rụi nó, dữ tợn nói:

"Nếu bây giờ ta ở bên ngoài, nhất định sẽ tự tay cầm đao cắt thịt trên người thằng khốn đó thành từng mảnh nhỏ!"

Eddie bị khí thế và sự tàn nhẫn của Nietzsche dọa giật mình. Gã gật đầu nói:

"Trong gia tộc của chúng ta có nội gián, lộ tuyến chuyển hàng từ Ý đến Trung Quốc bị lộ, thằng khốn Thu Dã kia nói trừ phi chúng ta giao năm trăm nghìn tiền chuộc, bằng không tuyệt đối không thả người.

"Nếu bây giờ Don ở bên ngoài thì tốt rồi, nhưng ngài giết cả cục cảnh sát Rome, viện kiểm sát và đám cớm kia hận không thể khiến ngài chết luôn trong tù, trở ngại quá nhiều, trên hình thức pháp luật vẫn phải đi..."

Eddie hận không thể giúp Nietzsche ra ngục ngay bây giờ, chỉ cần có Nietzsche, không gì là không giải quyết được.

Nietzsche vốn xuất thân từ gia tộc mafia, không chỉ mưa dầm thấm đất từ nhỏ, mà bản thân y cũng khôn ngoan xuất chúng, sát phạt quyết đoán. Năng lực làm việc của Eddie và y chênh lệch không chỉ là một chút.

Hiện giờ Eddie cảm thấy rất bị động, gã Thu Dã kia cũng là tên hồ ly xảo quyệt, trong khoảng thời gian này thường xuyên gây sự với gia tộc Nietzsche, Eddie chỉ đành tới gặp Nietzsche, thăm dò ý kiến của y.

"Hừ."

Nietzsche hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh băng, toàn thân tỏa ra sát khí, vẻ mặt dữ tợn.

"Phí số tiền này mà bắt ra nội gián cũng tốt, cứ làm theo lời hắn nói, chuyện báo thù không cần sốt ruột. Trước hết phải tìm được nội gián trong gia tộc, chờ ngày Nietzsche Luthern ta ra ngoài, nhất định phải tự tay băm vằm cái tên Thu Dã thấp hèn đó."

"Don, nếu chúng ta giao tiền chuộc mà hắn ta xử luôn người thì sao?"

Eddie lo lắng hỏi Nietzsche, y bình tĩnh nói:

"Thu Dã đã nói giao tiền chuộc sẽ thả người, vậy thì không có vấn đề gì đâu. Chúng ta đấu đá lâu như vậy, hắn làm việc thế nào ta biết rõ, ta sẽ đích thân phái người tới giao tiền."

Dứt lời, Nietzsche đứng dậy xoay người bước ra ngoài.

Cái tên Thu Dã này vốn là trùm buôn thuốc phiện ở Trung Quốc, mấy năm gần đây lại quật khởi thành trùm ma túy ở bên Rome này. Mặc dù thực lực của hắn không bằng Nietzsche, nhưng cũng xem như một trùm ma túy bên Ý có khả năng chống đỡ với y. Tới tận này, hắn vẫn tranh đoạt với Nietzsche con đường vận chuyển hàng từ Trung Quốc tới Ý.

Trước kia khi Nietzsche còn ở bên ngoài, Thu Dã hoàn toàn không phải đối thủ của y, nhưng từ khi Nietzsche vào tù, hắn càng lúc càng càn rỡ, thường xuyên thích khiêu khích với gia tộc Nietzsche.

Lần trước chính bạn tốt của hắn Trầm Thanh Dương dẫn người đánh chặn rồi trộm đi hàng hóa mà bọn họ vận chuyển từ Quảng Đông – Trung Quốc về, còn giết một thành viên trong gia tộc.

Nhưng hàng hóa của Nietzsche sau cùng vẫn lấy lại được, Trầm Thanh Dương giết người để lại dấu vết, bị cảnh sát bắt giữ vào trại giam. Nietzsche hạ lệnh dù chân trời góc bể cũng phải xử lý Trầm Thanh Dương, báo thù cho thuộc hạ của mình.

Lần đầu tiên Trầm Thanh Dương bị ám sát may mắn thoát được, vì giữ tính mạng mà gã đổi sang nhà tù thứ hai, cuối cùng vẫn chết trên tay Hàn Sâm.

Có lẽ Trầm Thanh Dương không ngờ được số của gã lại nhọ đến thế. Nietzsche Luthern đã muốn giết một người, thủ đoạn khó mà lường trước nổi.

Hiện tại Thu Dã làm xằng làm bậy trong giới xã hội đen, bên ngoài liền đồn rằng hắn vì muốn báo thù cho người anh em của mình nên mới ngông cuồng càn rỡ như thế.

Nhưng giới xã hội đen vốn chính là chém chém giết giết, anh lừa tôi gạt, chẳng thể nào sóng lặng gió yên, gia tộc mafia mà Nietzsche xuất thân lại càng là như vậy.

Nietzsche trước này không phải người lãnh đạo nóng nảy hấp tấp, y có đủ bản lĩnh và tính kiên nhẫn ứng phó những chuyện này. Sẽ có một ngày Nietzsche sẽ tự tay dùng cách thức tàn nhẫn nhất tra tấn đến chết gã Thu Dã huênh hoang đó.

Nietzsche cất bước, chậm rãi đi tới căn phòng giam nằm đối diện phòng mình. Gian phòng của Hàn Sâm vẫn sáng đèn.

Hàn Sâm không biết Nietzsche lúc này đây đang ở bên ngoài. Hắn lồng tay cởi áo ra chuẩn bị đi ngủ, trên thân chỉ mặc một cái quần đùi màu đen.

"Cạch cạch..."

Tay nắm cửa giật giật, Hàn Sâm tưởng cậu Phong Bạch ẻo lả kia lại tới, vẻ mặt hắn không vui nói với về phía cửa:

"Chờ một chút, tôi mặc quần áo đã."

Cửa bỗng bị đẩy ra, Hàn Sâm hơi cau mày, trên tay còn đang cầm chiếc áo sơ mi đen sắp sửa định mặc lên.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Sâm nhanh chóng nghiêng mặt qua, trông thấy bóng dáng màu đen của Nietzsche trước cửa, ánh đèn vàng nhạt trong phòng hắt xuống gương mặt y, mái tóc đỏ rực hơi lấp lánh.

"Sao vậy, vừa nãy có người tới hả."

Dường như phát hiện ngữ khí và cách nói chuyện của Hàn Sâm có phần khác biệt với mọi khi, Nietzsche nhạy cảm hỏi, con ngươi lạnh lẽo nhìn chăm chú khuôn mặt hắn, sau đó y quay đầu quét mắt một vòng xung quanh.

Nietzsche biết rất rõ chỉ cần y tới chỗ Hàn Sâm, hắn đều sẽ ngoan ngoãn lột sạch đồ chờ, không có ngoại lệ, chứ đừng nói gì đến chuyện phải mặc quần áo. Câu vừa rồi của Hàn Sâm hiển nhiên không phải nói với y.

Cặp mắt xanh lục của Nietzsche nhìn chằm chằm Hàn Sâm, cánh môi đỏ thắm mím lại, sắc mặt âm u, dường như khá bất mãn với việc Hàn Sâm giấu y lén gặp kẻ khác.

Nhất là... ngay tại căn phòng này.

"Không, không có ai tới cả."

Hàn Sâm nhẹ nhàng bỏ bộ quần áo trên tay xuống, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Nietzsche. Hắn đi đến bên người Nietzsche, vươn tay đóng cánh cửa sau lưng y lại.

Nietzsche nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ, trầm giọng hỏi:

"Bình thường giờ này mày đã nghỉ ngơi, sao hôm nay còn chưa đi ngủ?"

Y ngước đầu liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống bên khuôn mặt hắn, lạnh lẽo mà chắc chắn nói:

"Trong phòng có mùi thuốc lá, không phải nhãn hiệu ta hút."

Hàn Sâm đã sớm biết không nên để cái tên Phong Bạch chết tiệt kia hút thuốc lá ở chỗ này. Nietzsche là một gã đàn ông có sức quan sát rất sắc bén, chỉ cần có chút gì đó khả nghi, y đều có thể cảm nhận được.

Vẻ mặt Hàn Sâm bình tĩnh nói: "Là tôi hút thuốc lá."

"Thật sao. Ta nhớ mày chưa từng hút thuốc." Nietzsche nói.

Hàn Sâm nhìn chằm chằm Nietzsche, nhún nhún vai đáp:

"Tôi chỉ muốn thử một lần."

Nietzsche bỗng vung tay bóp cằm Hàn Sâm, lạnh lẽo nhìn hắn, vẻ mặt dữ tợn nói:

"Nietzsche ta xưa nay ghét nhất chính là bị kẻ khác lừa, đừng nói láo với ta."

Hàn Sâm bị ép ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh băng của Nietzsche. Mí mắt Hàn Sâm không hề chớp, không chút do dự nói:

"Ngài Nietzsche, trong phòng vẫn chỉ có một mình tôi, ngoại trừ ngài, chưa từng có người khác tiến vào, tôi cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai đến."

Vẻ mặt Nietzsche không thay đổi nhìn Hàn Sâm, rồi y bỗng buông hắn ra, tay dùng sức đẩy Hàn Sâm lùi về sau một chút.

Hàn Sâm lui xuống hai bước, sau đó lại rất cung kính đứng bên người Nietzsche.

Nietzsche giơ tay lên, ngón tay thon dài gỡ từng cúc áo, chậm rãi cởi xuống áo sơ mi đen trên người.

"Quỳ xuống." Nietzsche lạnh lẽo nói.

Hàn Sâm đương nhiên biết Nietzsche có ý gì. Hắn quỳ xuống trước mặt Nietzsche, vươn tay cởi thắt lưng cho y.

Không đợi Hàn Sâm chuẩn bị kỹ càng, tay Nietzsche bỗng dùng sức bóp cằm hắn, hay tay tách cánh môi mỏng của hắn ra, thô lỗ tiến vào trong miệng.

"Mút nhanh."

Nietzsche cúi đầu nhìn chằm chằm Hàn Sâm, tay dùng sức túm tóc hắn, không chút lưu tình đâm vào bên trong. Hai tay Hàn Sâm đặt hai bên đùi Nietzsche, hắn nếm được trong miệng mình chậm rãi lan ra một mùi vị tanh ngọt ngai ngái của máu.

Đợi đến khi Nietzsche phát tiết hết cơn bạo ngược, Hàn Sâm liền ngẩng đầu lên ực ực nuốt xuống đồ vật của y.

Lúc Hàn Sâm cúi đầu xuống, một tia máu nhàn nhạt chảy dọc bên khóe miệng hắn.

Hàn Sâm không liếm vết máu đọng bên khóe miệng mà ngẩng đầu nhìn Nietzsche, trầm giọng hỏi: "Ngài Nietzsche, ngài vẫn muốn tiếp tục chứ?"

Nietzsche vươn ngón tay chạm lên vết máu trên khóe miệng Hàn Sâm, cánh môi đỏ thắm nhếch mở, lạnh lùng nói: "Tất nhiên."

Dứt lời, Nietzsche bỗng nhấc chân lên, một cước đá Hàn Sâm xuống đất, cúi đầu nhìn chằm chằm hắn:

"Thứ chủng tộc thấp kém chúng mày đúng là thích hợp để làm đĩ."

Nghe Nietzsche nói thế, vẻ mặt Hàn Sâm hơi cứng lại, nhưng hắn vẫn im lặng kéo quần mình xuống, đỡ Nietzsche ngồi lên.

Nietzsche nhún lên xuống mấy lần, Hàn Sâm bỗng ôm vòng eo thon gầy của y, đâm liên tiếp lên vài cái.

"Ưm..."

Nietzsche trầm thấp hừ một tiếng, dường như rất vui vẻ.

Hai tay Hàn Sâm ôm eo Nietzsche, để thân thể y kề sát miệng mình, cúi đầu xuống mút ngực y, sau đó đột nhiên cắn nó một cái.

"Bốp —-"

Nietzsche cảm thấy trước ngực hơi đau, lập tức thẳng tay cho Hàn Sâm một tát, vẻ mặt ác độc nói:

"Lá gan mày lớn nhỉ, rất giỏi đấy."

Hàn Sâm bị một tát này đánh cho nghiêng đầu đi. Hắn quay lại trầm giọng nói:

"Không phải ngài rất thoải mái sao."

"Câm miệng, ranh con."

Nietzsche bỗng túm tóc Hàn Sâm, con ngươi xanh lam đối diện hắn, vẻ mặt dữ tợn nói:

"Vừa vào cửa ta đã ngửi thấy mùi tinh dịch. Chưa được ta cho phép thì mày không được tự thủ dâm, rõ chưa?! Nếu lần sau bị ta phát hiện, ta biến mày thành một ả đàn bà."

Trong mắt Nietzsche lóe lên tia khát máu, y đang nghiêm túc.

Đó là mùi do Phong Bạch để lại.

Hàn Sâm gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không làm vậy."

Hắn nói xong, Nietzsche bỗng vươn tay đè đầu Hàn Sâm sát ngực mình. Hàn Sâm hé môi, cánh tay ôm chặt vòng eo thon gầy của Nietzsche, liên tiếp mút vào. Chỉ cần là Nietzsche thích, hắn sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Bàn tay xòe ra mười ngón, mang theo dấu vân của người thanh niên trẻ tuổi, từ trên xuống dưới, chậm rãi vuốt ve lưng Nietzsche. Da thịt trên lưng Nietzsche rất bóng loáng, trắng nõn mịn màng.

Hàn Sâm bỗng ôm Nietzsche đứng dậy, sau đó ngồi bên giường, hung hăng đâm lên, bàn tay phải dán lên tấm lưng láng mịn của Nietzsche, tay trái thì lên lên xuống xuống, vuốt ve bắp đùi thon dài của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net