[4-7] Kẻ phù hợp mới có thể sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ phù hợp mới có thể sống [1]

Ngày đầu tiên vào tù, Hàn Sâm gần như dùng toàn bộ thời gian cho việc quét dọn phòng ở và giặt quần áo, sau lại đến phòng khách gặp vị luật sư người Mỹ suốt ngày tỉa tót từng chữ khiến cho người ta đầu óc quay cuồng kia, nên ngay sau khi ăn xong bữa tối Hàn Sâm ngã người xuống liền ngủ. Nhưng đây đây là một giấc ngủ sâu giấc, hoàn toàn không có suy nghĩ lung tung.

Ngủ một giấc ngon lành đến sáng ngày thứ hai khi mặt trời treo cao, Hàn Sâm mới ngơ ngác ngồi trên giường sửng sốt mấy giây đồng hồ, sau đó theo thói quen dùng tay vuốt vuốt tóc, lại phát hiện mái tóc dày đen nhánh của mình đã bị cạo đi, hiện chỉ đủ nắm.

Mặc kệ thế nào, Hàn Sâm vẫn là không dám tin tưởng chính mình thật sự ngồi tù.

Mà còn là ròng rã bảy năm.

Hàn Sâm nhìn bốn phía xung quanh, không cách nào tưởng tượng chính mình phải ở đây tới bảy năm trời, chính hắn vừa mới bước sang tuổi thành niên, lại phải chôn tuổi xuân trong căn phòng giam nhỏ bé chật chội này.

Bảy năm... cũng chính là 2555 ngày, mà hắn mới qua một ngày thôi, còn phải vượt qua 2554 ngày nữa.

Hàn Sâm hiện tại cũng chỉ là thằng nhóc vừa mới bước vào thế giới của người trưởng thành thôi, hắn có chút khó tin ôm đầu, ngồi bên giường.

Tận đến khi nhân viên bên ngoài thông báo tất cả phạm nhân ra ngoài điểm danh, Hàn Sâm mới hồi phục tinh thần, bức bách bản thân tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Sau khi điểm danh xong, Hàn Sâm đến phòng ăn ăn qua loa bữa sáng, rồi ra sân thể dục tản bộ.

Hiện giờ là thời gian tự do hoạt động.

Khu trại giam này quy định, thời gian hoạt động tự do buổi sáng cho phạm nhân ra sân thể dục vận động, đến buổi chiều thì hoạt động tự do trong nhà giam, tự tổ chức các hoạt động giải trí hoặc là học tập.

Hàn Sâm không mang theo quần áo đến đây, nhất là áo khoác dày, lúc hắn đến nhà tù chỉ mặc áo mỏng, thế nên dù giờ là thời gian vận động ngoài trời, Hàn Sâm vẫn chỉ mặc một chiếc áo len ngắn cổ màu xám nhạt, một chiếc quần thể thao cũng xám nhạt cùng đôi giày thể thao màu trắng. Áo khoác chính là cái áo tù xanh đậm mỏng teo kia.

Song Hàn Sâm không thấy lạnh, đến cái áo tù kia cũng không kéo khóa lên.

Trên sân bãi, người người tản ra tứ phía,

Hàn Sâm đút hai tay trong túi quần thể thao, rảnh rỗi đi tới đi lui trên sân thể dục.

Thời tiết cuối thu, ánh nắng dù rực rỡ nhưng không mang theo chút nhiệt lượng nào, lạnh lùng rọi nhân gian.

Hàn Sâm cũng không sợ lạnh, chỉ là hắn không có việc gì, đành phải đi tới đi lui.

"Tao đánh chết mày! Mẹ nó! Tao đá chết mày thằng nhãi con! Đệch con mẹ mày! Đồ lợn da vàng!"

Đột nhiên Hàn Sâm thấy ở ngay giữa sân bãi, một người đàn ông Trung Quốc bị một người da trắng dúi xuống đất điên cuồng đấm đá nhục mạ.

Hàn Sâm thấy người cùng chủng tộc với mình bị bắt nạt, không chút do dự vội vàng lao tới, sau đó một cước đá văng cái người da trắng kia.

"Đệch! Lại thêm một con lợn da vàng nữa!"

Cái người da trắng cao to cường tráng kia đột nhiên túm lấy cổ áo Hàn Sâm, hung tợn nói:

"Oắt con, mẹ nó, mày là thằng chó từ đâu chui ra?"

Hàn Sâm cũng hung hăng đáp trả:

"Tôi có phải chó không cũng chả liên quan đến anh, nhưng dựa vào đâu mà anh tùy tiện đánh đập người khác?"

Thực sự thì Hàn Sâm vẫn có chút e sợ, bởi hắn không xác định được liệu mình có phải đối thủ của gã da trắng kia không, thời điểm đối mặt với kẻ thù mạnh hơn mình, con người đều cảm thấy có chút căng thẳng cùng sợ hãi.

Gã da trắng kia cười lạnh một tiếng:

"Người? Lũ lợn chúng mày căn bản không tính là người, tất nhiên có thể tùy tiện đánh."

"Câm miệng!"

Hàn Sâm quát lớn một tiếng.

Gã da trắng vạm vỡ kia cười lạnh, nói:

"Tao không chỉ muốn đánh nó, tao còn muốn đập chết mày!"

Dứt lời, gã hung hăng thụi một quyền vào bụng Hàn Sâm, Hàn Sâm ăn đau, phản xạ điều kiện khom người lại, nhưng không rên một tiếng.

"Đi chết đi này!"

Gã người da trắng hung tợn dúi Hàn Sâm xuống đất, sau đó dùng chân đá mạnh mấy phát, phun phì phì thêm vài câu, rồi mới xoay người bỏ đi.

Hàn Sâm ôm chặt đầu nên phần đầu không bị thương, hắn nhanh chóng đứng dậy, rồi kéo người đàn ông đang nằm cạnh mình lên.

Người đàn ông Trung Quốc này trông rất nhã nhặn thanh tú, toàn thân mang theo hơi thở tri thức cấm dục.

Nhưng giờ phút này, trên mặt y còn đắp thêm một vết bầm xanh tím.

Hàn Sâm đỡ y đứng dậy, vỗ vỗ gương mặt y nói:

"Anh không sao chứ?"

Người đó gật đầu:

"Tôi không sao."

Người đàn ông này tướng mạo nhã nhặn, bị người ta đánh một trận tơi bời nhưng dường như cũng không quá sợ hãi. Y ngước con mắt, hung hăng lườm gã da trắng kia, xem chừng cũng chẳng phải người hiền lành gì.

"Cảm ơn cậu."

Y nhìn Hàn Sâm, nở nụ cười.

Hàn Sâm cũng gật đầu cười cười, buông cánh tay đang đỡ y ra.

"Tôi tên là Trầm Túy, còn cậu?"

Hàn Sâm vươn tay đáp:

"Tôi là Hàn Sâm. Rất vui được gặp anh."

Trầm Túy cười yếu ớt nhìn qua Hàn Sâm, bộ dáng lịch sự ôn nhã, sau đó ngó nghiêng chung quanh, nói:

"Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."

Hàn Sâm gật đầu biểu thị đồng ý, hai người liền tới chỗ sát lưới sắt, kiếm hai tảng đá sạch sẽ chút, cùng ngồi xuống.

"Au..."

Hàn Sâm ngồi xuống, tay xoa xoa phần bụng mình, mới rồi bị gã da trắng đá một phát, chỗ đó vẫn còn đau.

Cơ mà, Hàn Sâm vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy một người đàn ông Ý đẹp trai với mái tóc xoăn đen đi tới, mặt không đổi sắc nói với hắn:

"Đi theo tao."

Hàn Sâm sững sờ, Trầm Túy cũng không ngẩng đầu, chỉ dùng tiếng Trung thấp giọng nói với hắn:

"Cứ đi theo tên đó đi."

Hàn Sâm có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, tay chống gối đứng dậy, đi theo sau người đàn ông kia.

Chasel dẫn Hàn Sâm đi tới chỗ đối diện sân bãi.

Hàn Sâm nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen ngồi trên băng ghế dài duy nhất trên sân bãi. Đứng sát phía sau là hai người đàn ông khác, bọn họ dựa vào lưới sắt hút thuốc, nhìn chằm chằm về phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm liếc qua người đàn ông ngồi trên ghế, vì đứng cách xa nên không thấy rõ gương mặt. Chỉ là hắn thấy người đàn ông kia nghiêm chỉnh ngồi đó, trên người mặc áo khoác đen, toát ra vẻ tôn quý, nhưng dường như người trên sân thể dục không ai dám lại gần người này, ngoại trừ hai người đàn ông đang đứng sau kẻ kia, tất cả người khác đều trốn thật xa.

"Đi mau."

Chasel không hề khách khí đẩy Hàn Sâm.

"Oái."

Hàn Sâm vốn đang bàng hoàng nhìn chằm người đàn ông kia bị đẩy một cái liền hồi phục tinh thần. Hắn gật gật đầu, sau đó bước nhanh tới phía bọn họ.

Nietzsche nhìn thằng nhóc đứng đối diện mình, con ngươi thâm trầm.

Thằng nhóc này tuổi không lớn lắm, trên người toát ra thứ mùi vị non nớt cùng rực rỡ, khuôn mặt anh tuấn, thân hình hoàn mỹ, hai chân thon dài, dáng người thẳng tắp, trên người lại mặc bộ quần áo thể thao giá rẻ. Nhưng mà Nietzsche rất ít khi thấy người nào mặc quần áo thể thao phối trông đẹp mắt thế này.

"Don, người tới rồi."

Chasel nói, sau đó một cước đá vào khuỷu chân sau Hàn Sâm. Thừa dịp Hàn Sâm ăn đau, khuỷu chân cong lại, liền đột ngột dúi hắn xuống. Hàn Sâm quỳ trên mặt đất, mái tóc ngắn tũn bị Chasel túm ra sau, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Nietzsche.

Mấy người đàn ông vừa rồi còn đứng một chỗ giờ đều đi qua, vây Hàn Sâm vào giữa, hai người một trái một phải ghim chặt Hàn Sâm.

Hàn Sâm đón nhận ánh mắt phóng tới của Nietzsche, liền ngơ ngác nhìn hắn, bởi Hàn Sâm không thể tưởng tượng nổi vì sao một người đàn ông lại có thể đẹp đến vậy... Mái tóc đỏ rực, con ngươi ngọc lục bảo sâu hút, da trắng hơn tuyết, chỉ riêng khuôn mặt, đã

Nhưng đôi mắt kia không mang theo chút tình cảm nào, cánh môi đỏ thẫm của y mím nhẹ, cúi đầu lạnh như băng quan sát Hàn Sâm.

"Mày bao nhiêu tuổi rồi."

Nietzsche vô cảm hỏi.

Hàn Sâm vẫn nhìn chằm khuôn mặt trước mắt, nói không ra lời. Nhìn thấy một người đàn ông đẹp như thế, Hàn Sâm nhất thời cạn ngôn.

Nietzsche không vui nhìn Hàn Sâm. Y không thích bất cứ kẻ nào thất thần khi chính mình đang nói chuyện. Sự không chú ý của Hàn Sâm khiến Nietzsche bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Bốp bốp ——"

Chasel nhanh chóng cho Hàn Sâm hai cái tát. Hàn Sâm bị giữ chặt không động đậy được, chỉ có thể mặc cho Chasel tát.

Trên gương mặt vốn có phần non nớt của Hàn Sâm liền in hằn mười ngón tay.

Hàn Sâm chớp chớp mắt, Nietzsche vẫn mặt không đổi sắc nhìn lại, lạnh băng hỏi:

"Mày bao nhiêu tuổi."

Lệ khí trong mắt Nietzsche lạnh tới run người, Hàn Sâm vội vàng nói:

"Tôi năm nay mười tám."

Nietzsche gật đầu, nhìn hắn nói tiếp:

"Mười tám tuổi, cũng đã là người lớn, nên hiểu chuyện."

Hàn Sâm lại vội vàng gật đầu.

"Mày cảm thấy cuộc sống ở chỗ này thế nào?"

Nietzsche hỏi, đôi mắt đẹp sâu hút nhìn chằm chằm Hàn Sâm.

Hàn Sâm rũ mi, thấp giọng đáp: "Rất tốt."

"Hừ," Nietzsche cười lạnh một tiếng, "Rất tốt? Nhóc con, mày lại nói đùa ta sao. Chỗ này cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, loại người như mày, không ai bao bọc, muốn sống đến khi ra ngoài cũng chẳng dễ dàng đâu."

Giọng nói cùng thần sắc lúc nói chuyện của Nietzsche đều cực kỳ nghiêm túc, Hàn Sâm lập tức thốt không lên lời. Mới hai ngày ngắn ngủi đã xảy ra chuyện nhắc nhở chính hắn nơi đây thật sự chẳng phải chỗ an ổn tốt đẹp gì, loại người như hắn, quá nửa sẽ bị người ta bắt nạt.

Nietzsche cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên vươn tay, bóp cằm Hàn Sâm, hung tợn nói:

"Ta cho mày một nhiệm vụ rất đơn giản, giúp ta giết người, sau khi giết chết tên đó, mày sẽ được ta bảo kê. Còn nếu tên đó không chết, vậy kẻ chết, chính là mày."

Cách nói của Nietzsche không cho phép đối phương cự tuyệt, những năm gần đây, y đã luyện thành thói quen ra lệnh cho kẻ khác.

Hàn Sâm sững sờ, hắn chưa từng nghĩ tới loại chuyện phải giết người này.

Hắn chỉ là một gã thanh niên bình thường, chuyện tấn công cảnh sát lần trước cũng là có nguyên nhân, hắn không hề muốn giết người.

Hàn Sâm lắc đầu:

"Không, không được tôi không thể giết người! Nếu giết người, tôi sẽ trở thành kẻ sát nhân, tôi có thể sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này."

Nietzsche lạnh lẽo nhìn Hàn Sâm.

"Mày giết tên đó, ta cam đoan mày sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu mày không làm, vậy bây giờ, ta sẽ cho mày chết ngay lập tức."

Nói xong, Nietzsche cũng chẳng hề có ý định lặp lại, ngồi thẳng người, sau đó y đột nhiên dùng tay túm tóc sau gáy Hàn Sâm, hung hăng dộng đầu hắn xuống đất, dộng mấy cái liền, cho đến khi trán Hàn Sâm trầy vết, máu tươi ấm áp xuôi xuống men theo gương mặt, Nietzsche mới dừng tay.

Hàn Sâm đau gần chết, hắn cảm nhận được dòng máu tươi ấm áp lăn xuống hai bên mặt, nhưng vẫn như cũ cắn chặt răng, chỉ khi tóc bị túm, mới khẽ rên vài tiếng.

Nietzsche chợt thấp giọng cười cười, ngồi thẳng người chỉnh lại áo khoác. Y thích nhất, chính là xem dáng vẻ kẻ không biết nghe lời ở trước mắt mình bị tra tấn thống khổ không thôi.

Những kẻ không biết thức thời đều cần phải hung hăng giáo huấn, như vậy bọn chúng mới ngoan ngoãn nghe lời.

Nietzsche trước giờ chỉ thích người biết quy củ.

"Vậy giờ có đồng ý không, có thì gật đầu." Nietzsche nhìn Hàn Sâm nói.

Hàn Sâm thở hổn hển một hơi, khe khẽ gật đầu. Lúc hắn quay đầu, nhìn thấy hai giám thị ở bên nọ đi qua. Bọn họ thấy hắn quỳ gối trước mặt Nietzsche cũng chỉ hơi liếc mắt, sau đó nhìn về phía Nietzsche gật đầu lấy lòng, rồi nhanh chóng rời đi, cứ như hoàn toàn không trông thấy bộ dạng của hắn.

Hàn Sâm đột nhiên có một loại cảm giác bị cưỡng ép. Người đàn ông xinh đẹp trước mắt, hắn không thể chọc vào.

Đến đâu thì hay đến đó.

Hàn Sâm tự nói với lòng mình, đối mặt với cường quyền, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh thôi, nếu không, người đàn ông khát máu trước mắt rất có thể sẽ giết chết hắn. Những giám thị trong tù dường như không dám gây phiền sự với Nietzsche, ngược lại còn rất tôn kính... hoặc nên nói là, rất sợ người đàn ông này.

"Này! Mau trả lời! Rốt cuộc có làm không? Không thì bây giờ tao liền giết mày!"

Chasel đột nhiên vỗ vỗ mặt Hàn Sâm.

Hàn Sâm gật đầu:

"Làm."

"Nghe lời là tốt." Nietzsche vui vẻ cười, hắn quay đầu phất tay với Michael đứng đối diện, nói:

"Michael, đến dạy cho nó nên làm như thế nào."

Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn kia.

Michael hướng Nietzsche gật gật đầu, sau đó nói với Hàn Sâm: "

"Nghe đây, người mày phải giết tên Trầm Thanh Dương, ở phòng giam C204 đối diện mày. Lúc trước thằng đó bị người ám sát nhưng trốn được, nên giờ vô cùng cẩn thận, chỉ lúc ăn và tắm rửa mới ra ngoài. Tao muốn mày dụ nó lên giường, lúc lăn giường sẽ xử lý nó."

Hàn Sâm sững sờ, chờ một chút, cái gì cơ? Lên giường với đàn ông?!

Mặc dù ở chuyện tính hướng ở Ý rất tự do, Hàn Sâm cũng chứng kiến không ít lần đàn ông ở cùng một chỗ, nhưng hắn hoàn toàn là người dị tính, cho dù chưa từng có bạn gái, Hàn Sâm vẫn rõ ràng chính mình thích phái nữ.

Thế là Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn bọn họ, cho là Michael đang nói đùa, nhưng vẻ mặt gã vô cùng nghiêm túc, cũng không phải vì muốn chỉnh hắn.

Xem ra, để giết người, bất luận là phương pháp gì, bọn chúng đều dùng.

"Này, nghe kỹ lời tao, tao không phải nói đùa với mày đâu."

Michael dùng tay vỗ vỗ mặt hắn, nhắc nhở hắn nghiêm túc chấp nhận vấn đề này, bọ họ không phải đang giỡn chơi.

"Ta sẽ đích thân dạy nó."

Nietzsche vốn đang giữ im lặng đột nhiên nói ra câu này.

Michael gật đầu, không nói chuyện nữa.

Chasel hung tợn trừng Hàn Sâm, Don rất ít khi tự mình dạy ai làm cái gì, cũng không biết ngài sẽ làm gì với thằng nhãi này nữa.

Nghĩ đến chuyện thằng nhãi Trung Quốc mắt đen tóc đen thấp hèn này có thể bò lên giường Nietzsche, Chasel hận bây giờ không thể chém hắn luôn thành muôn mảnh.

Nhưng quyết định của Nietzsche, hắn không dám làm trái, cho nên Chasel chỉ hung tợn trừng Hàn Sâm, dù không nói một lời, nhưng khuôn mặt hắn lộ rõ sự phẫn nộ cùng khinh miệt. 

Kẻ phù hợp mới có thể sống [2]

Băng đảng mafia Ý có một quy tắc, đó là bất kể làm việc gì, đều chỉ tin người Ý, ngoại trừ vị quân sư người Do Thái thông minh tuyệt đỉnh kia, chưa hề cho thêm bất kì kẻ ngoại tộc hay ngoại quốc nào vào.

Mafia Ý có thể xem như một dạng gia đình, bởi bên cạnh tính bài ngoại sâu sắc, thì trong thế giới bọn họ, các anh em xem nhau như người thân trong nhà.

Lần này dùng người Trung Quốc như Hàn Sâm, thật sự là tình huống bất đắc dĩ.

Thứ nhất là bởi Trầm Thanh Dương là người Trung Quốc, ở tầng hai khu C, mà bọn người Nietzsche đều ở khu B tầng một, cho nên cực kỳ ít có cơ hội đụng mặt với Trầm Thanh Dương, tìm thời cơ giết gã cũng chẳng tiện.

Cho dù thế lực Nietzsche trong tù khủng khiếp cỡ nào thì lúc giết người vẫn phải cố kỵ đôi chút, tránh sinh thêm phiền phức, dẫu sao hiện tại bọn họ cũng đang ở trong tù, không giống như lúc ở ngoài kia, tùy ý làm xằng làm bậy.

Nguyên nhân thứ hai chính là sau lần suýt chết trong trại giam lần trước, Trầm Thanh Dương bây giờ thần hồn nát thần tín, cẩn thận từng li từng tí một, ngoại trừ lúc tắm rửa với ba bữa ra ngoài ăn cơm, còn lại gã tuyệt đối không đi ra ngoài, thậm chí khóa trái cửa 24 giờ. Mà chính Trầm Thanh Dương thân thủ cũng không tệ, giết thật sự chẳng dễ.

Nguyên nhân cuối cùng chính là Trầm Thanh Dương trước giờ chỉ thích đàn ông, hắn là một tên gay thuần túy.

Theo tin thu thập được của Nietzsche, Trầm Thanh Dương rất thích kiểu đàn ông như Hàn Sâm, cho nên lần đầu trông thấy Hàn Sâm, Nietzsche đã nhắm luôn hắn. Vả lại, Trầm Thanh Dương tuyệt đối sẽ không ngờ tới, ông trùm mafia Ý vậy mà lại thuê người Trung Quốc làm việc.

Cho dù nói ra cũng chẳng có mấy người tin được, bởi chuyện băng đảng mafia Ý bài ngoại cỡ nào, cũng nổi danh trên toàn thế giới.

Vậy nên, Hàn Sâm cứ thế bị ép buộc.

Hàn Sâm làm sao cũng không ngờ tới, bộ dạng trại giam lại là kiểu như này đây. Hết thảy nơi đây bị một đoàn thể xã hội đen núp nùm trong bóng tối khống chế.

Vì sống sót, Hàn Sâm buộc phải đáp ứng, nếu Trầm Thanh Dương không chết, người chết chính là mình.

Cạnh tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới có thể sống.

Hàn Sâm chưa muốn chết, hắn chỉ vừa tròn 18 mà thôi, sau khi ra tù, cũng mới là 25 tuổi, mới bắt đầu nhân sinh huy hoàng, không thể ngay lúc này đã bị bóp chết.

Hôm đó sau khi trở về, Hàn Sâm đi qua phòng giam C204. Hắn đứng trước cửa căn phòng đó, nhìn chằm vào cánh cửa cũ nát đóng chặt kia, nghĩ đến người mình phải giết giờ đang ở bên trong, tim đột nhiên đập thình thịch.

Hàn Sâm lập tức đẩy cửa phòng mình đi vào, cuộn người trên giường nhỏ, ôm đầu, bắt đầu tưởng tượng hình ảnh mình giết chết một người đàn ông.

Hàn Sâm cảm thấy tim như bị bóp chặt lại, hắn chưa từng giết người, trừ những tình huống bất đắc dĩ, còn không hắn thậm chí còn chẳng muốn tổn thương bất cứ ai.

Không phải Hàn Sâm quá lương thiện, mà là hắn chưa từng nghĩ đến những loại chuyện như thế.

Ngoại trừ tâm lý biến thái, chẳng có ai tự dưng muốn đi giết người.

Hàn Sâm ôm đầu cuộn người trên giường nhỏ, trái tim run rẩy.

Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt mỹ lệ kia.

Hắn thật sự không rõ, vì sao người có khuôn mặt đẹp như thế lại đáng sợ đến vậy.

Hàn Sâm không biết rằng, được bao bọc trong lớp da mỹ lệ kia, quá nửa chính là khối đầu lâu độc ác.

Từ khi chuyển đến nhà tù Rome, Trầm Thanh Dương so với trước kia càng thêm cẩn thận, gã không xác định được nơi này liệu có người muốn xử lý gã không.

Sau lần trợ giúp bạn tốt Thu Dã nhúng tay vào vụ buôn bán ma túy và giết mấy thành viên mafia Ý kia, Trầm Thanh Dương liền phát hiện xung gã xuất hiện rất nhiều sát thủ, bất luận ở đâu cũng bị người ta vây giết. Những tên người Ý kia thật cố chấp đến đáng sợ.

Vì giết mấy mạng người, Trầm Thanh Dương còn phải ngồi tù rất lâu. Thu Dã nói với gã sẽ gắng sức tìm cơ hội kéo gã ra ngoài, nhưng giờ đây ngoài kia dường như có thứ lực lượng nào nó, bít hết động tĩnh của gã. Thu Dã không có biện pháp tới tìm gã.

Như vậy, gã nhất định phải thận trọng, đảm bảo bản thân còn sống trước khi Thu Dã tới.

"Ê, ra lấy bữa sáng đi!"

Nhà tù Rome một ngày ba bữa có hai loại hình phân phát, thứ nhất là vào thời gian cố định đến nhà ăn ăn, thứ hai là một số phạm nhân làm công ở phòng bếp sẽ bỏ đồ ăn lên xe đẩy, đẩy tới từng phòng giam phát cho những phạm nhân vì một số lý do nào đó mà không ra khỏi cửa.

Nghe thấy bữa sáng đã tới, Trầm Thanh Dương đang nằm đọc sách trên giường liền bỏ cuốn sách trên tay xuống, mở hé cửa, ló đầu ra, quan sát chung quanh một chút, xác định không có kẻ đáng nghi nào, hắn mới mở hẳn cửa, nói với phạm nhân phụ trách đưa cơm:

"Bánh mì dài và súp khoai tây."

Người kia gật đầu, rút một cái bánh mì Pháp dài đưa cho Trầm Thanh Dương, rồi múc thêm một bát súp khoai tây nữa đưa cho gã.

"Két két..." Cánh cửa buồng giam đối diện cũng mở ra, Trầm Thanh Dương nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy Hàn Sâm đứng bên đó.

Ánh mắt hắn lăm lăm nhìn Hàn Sâm.

Thiếu niên này thật sự rất tuấn tú, Trầm Thanh Dương nghĩ. Mày kiếm sáng sủa, lông mi thon dài cùng con ngươi to tròn đen láy.

Dáng người Trầm Thanh Dương cũng không tệ, nên lúc gã ở bên ngoài, vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, không ít mỹ nhân chủ động bò lên giường gã. Nhưng dẫu vậy, Trầm Thanh Dương vẫn cảm thấy Hàn Sâm đứng đối diện có một lực hấp dẫn trí mạng.

Vì đó là loại hình gã thích, mà số tuổi Hàn Sâm thoạt nhìn không lớn, Trầm Thanh Dương lập tức lay động.

"Hai cái bánh mì dài."

Hàn Sâm mặt không đổi sắc nói với người đưa cơm. Hắn giương mắt lườm Trầm Thanh Dương một chút rồi vội vàng rũ mi, một bộ dạng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net