chương 4 - quyển 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta lau nhẹ màng sương mỏng trên chiếc gương trong phòng tắm, tay ướt sủng. Trong gương ta so với hai năm trước gầy ốm đi rất nhiều, hai mắt trũng sâu, làn da cũng vàng vọt.

Lúc này tay nắm cánh cửa chuyển động, Lãnh Hiền Tuấn cầm khăn khoác lên thân ta, “Lau khô người đi, theo ta đến Las Vegas!”

Ta lau khô tóc dừng lưng chừng ở không trung, hỏi: ” Không phải hôm qua mới đi sao? Sao hôm nay lại muốn đi nữa? Bình thường cuối tuần chúng ta đều đi một lần, hai năm nay chúng ta không phải đều là như thế sao?”

Lãnh Hiền Tuấn tới gần ta, ôm lấy thắt lưng ta nói bên tai: “Đúng là cuối tuần một lần, chơi hết vé này ta sẽ thu đống…” Sau đó không biết tại sao lại gặm cắn trên cổ ta, lập tức nghênh ngang mà đi…

Las Vegas ban đêm thật đẹp, tuy hôm qua vừa mới tới, nhưng đối với cảnh đẹp này ta lưu luyến không quên, có lẽ nguyên do là thành phố che dấu khiếp ý như vậy cũng là thành phố casino lớn nhất thế giời, làm cho máu của ta sôi trào!

Ta xa xa theo sát phía sau Lãnh Hiền Tuấn, nhìn ám hiệu của hắn. Lãnh Hiền Tuấn sẽ tìm một bàn ngồi xuống trước, còn ta thì nhìn ánh mắt của hắn bảo ta làm sao thì ta làm vậy, bình thường chúng ta áp dụng chính là liên hợp thế công, chính là Lãnh Hiền Tuấn phối hợp với ta, dùng mật hiệu của chúng ta hỗ trợ cho nhau để ta lập bài.

Lúc này hắn cư nhiên mạo hiểm để cho ta làm cánh dưới của hắn! Nét mặt ta xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn dựa vào ý của hắn mà ngồi xuống.

Ván bài thuận lợi, vốn nghĩ lần này quá phiêu lưu, nhưng chúng ta lần này không hề phối hợp, mà lại cùng thắng!

Xem ra Lãnh Hiền Tuấn thực muốn đêm nay vơ một vố lớn!

Nhìn đồng xu màu lam trước mặt của hắn lại nhiều đến thế, đầu óc ta căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, có thể là ta quá nhạy cảm…

Đang lúc điện quang hỏa thạch, vài tên bảo vệ da đen bao vây bọn ta, ta cảm thấy sự việc không ổn, cảm giác sợ hãi cũng giống như lần đầu tiên ở “Thập Niên Mộng” bị Lãnh Hiền Tuấn bắt được, lần này ta còn có thể may mắn mà tránh được một kiếp nạn hay không?

Bọn ta bị che mắt dẫn đến một tầng hầm ngầm, bị ép treo lên, hai chân buông xuống vừa chạm đến mặt đất, lắc lư như vậy, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi trọng tâm.

Nghe có người nói chuyện với nhau bằng tiếng anh, miếng vải trên mắt được tháo ra, nhìn thấy lại là một người Trung Quốc như bọn ta, hơn nữa người này là nhân vật truyền kì trong giới sòng bạc Ma Cao, mấy năm trước lão đại long đầu của sòng bạc Ma Cao — Liêu Trung, sau lại có tin tức hắn biết mất ở Ma Cao, hóa ra là đi đến Las Vegas phì nhiêu này!

Hắn cười tủm tỉm nhìn Lãnh Hiền Tuấn, chưa nói cái gì đã hung hăng đấm vào má trái của Lãnh Hiền Tuấn một cú, chỉ thấy thân thể của Lãnh Hiền Tuấn bay về bên phải, giống như đấm vào bao cái rồi lại trở về…

Hắn nhổ một bãi máu xuống đất, ánh mắt nhìn ta, sau đó cố gắng nhếch miệng cười nói: “Người ngươi muốn là ta, thả hắn!”

Hắn bảo vệ ta, hóa ra ta cũng không phải là nô lệ của hắn!

“Thả hắn, hắn với ta không có quan hệ!” Lãnh Hiền Tuấn không để ý đến thương thế tiếp tục nói với Liêu Trung.

Lúc này Liêu Trung mới để ý đến ta, nhìn ta chốc lát ánh mắt lại trở nên tham lam, loại ánh mắt làm cho cả người ta không thoải mái, giống như bị người ta coi khinh.

Liêu Trung vuốt mặt ta rồi nói với Lãnh Hiền Tuấn: “Không quan hệ với ngươi? Nếu thật ta liền thả hắn!”

Nói xong, hắn ra hiệu hai kẻ bảo vệ da đen, “Lột sạch hắn ra!”

Ta hoảng sợ nhìn bọn họ xé quần áo của ta, hét to: “Dừng lại! Các ngươi muốn làm gì?”

Trong ánh mắt của Lãnh Hiền Tuần có cảm giác đau lòng, nhưng vẫn giả bộ như không có chuyện gì.

“Hắn với ngươi không có quan hệ phải không?” Trong mắt Liêu Trung che dấu tiếu ý.

Lãnh Hiền Tuấn không lên tiếng.

Liêu Trung bóp vai của ta, từ phía sau sờ hạ thân của của ta, ta liều mạng di động về phía trước, nhưng chân cách mặt đất nháy mắt lại lay động về phía hắn…

Một cảm giác khuất nhục ở dưới thân bị lấp đầy truyền đến, ta muốn giãy giụa nhưng lại bị bảo vệ hai bên kiềm lại…

Chất lỏng lạnh lẽo trên mặt rơi xuống, ta nghiêng đầu lại va chạm ánh mắt Lãnh Hiền Tuấn đang nhìn, hắn đem mặt quay đi.

Dưới thân giống như bị con rắn cắn xé, ta cắn răng đem tất cả nước mắt nuốt xuống, loại cảm giác bị xâm nhập này xa lạ, thậm chí ghê tởm, thật muốn chết đi!

“Rắn” trong thân thể ta du động, cảm giác dính ngấy, da thịt bị nó ma xát lôi ra đẩy vào, nơi thương khẩu lại bắt đầu đổ máu…

Liêu Trung ở trên hạ thân khô khốc của ta dùng sức trừu động, một bàn tay trên cơ thể ta, một bàn tay vuốt ve trước ngực ta, thân thể ta vốn hai năm nay bị Lãnh Hiền Tuấn tra tấn đến nhược bất kinh phong, hiện tại cả người vô lực, chân đã không còn đủ sức chống đỡ toàn thân, thân thể chỉ dựa vào đôi tay treo trên không, vết thương cũ trên tay lại thêm vết thương mới, tại chỗ vết sẹo lưu lại một đường máu, chảy dọc xuống cổ tay…

Sau một tiếng thét, Liêu Trung từ cơ thể ta kéo ra, mang theo máu của cơ thể ta.

Hắn vừa lòng cười gian, lấy khăn tay chà lau hạ thân dính máu của ta, vừa nói: “Lãnh tiên sinh vẫn là không biết hắn sao?”

Lãnh Hiền Tuấn che dấu khuôn mặt bóp méo, hắn lắc đầu, ánh mắt lại liếc về một nơi xa xôi nào đó, ngay cả nhìn cũng không nhìn ta một cái.

Liêu Trung cười âm hiểm, sắc mặt nháy mắt dữ tợn, “Cả hai người ngươi cùng tiến lên, để cho Lãnh tiên sinh nhớ lại!”

Hai kẻ da đen bắt đầu cởi quần, giống như ma quỷ đông nghìn ngịt kéo tới ta…

“Không được lại đây—! Con mẹ nó đồ điên! Lỗ tai điếc sao! Các ngươi….Đứng lại!” Ta mất đi lý trí điên cuồng la hét…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy #nguoc