chương 6 - quyển 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại yêu đương này phá tan luân lý đạo đức lại khiến người ta quý trọng hơn, sẽ không dễ dàng nói chấm dứt, bởi loại này vứt bỏ quy tắc, vứt bỏ trói buộc, trần trụi yêu một người tình cảm ấy gần như là duy nhất, cả đời chính là bỏ lỡ!
---------------------------------------------

~ ~ ~

Ký ức giống như bị đóng chặt trong một thời gian ngắn. mí mắt nặng nề không mở ra được, cảm giác có chất lỏng lành lạnh dừng ở trên má của ta, ta cau mắt mở to mắt, nhìn thấy bóng dáng một người đang cuống quít quay lưng đi.

“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta có việc đi trước.” Giọng nói hùng hậu của ông già đã lâu không thấy đập vào lỗ tai của ta.

“Ba?!” Ta nghi ngờ lại kinh ngạc.

Ông già tựa vào cơ thể run rẩy của ta, “Tiểu tử thúi, ngươi tốt nhất ở trong nhà cho ta, không có mệnh lệnh của ta, chỗ nào cũng không thể đi!” Giọng nói của ông già bình tĩnh.

“Lãnh Hiền Tuấn đâu?” Ta hỏi.

“Còn dám nhắc đến hắn, nếu không có hắn ngươi sẽ biến thành thế này?!”

Ta giãy giụa muốn xuống giường, ông già kích động lập tức đến đỡ ta, “Phải nằm xuống, hắn… không có việc gì!”

Ta thở nhẹ, ngoan ngoãn nằm xuống.

Ông gia lập tức nghênh ngang mà đi…

Trong đầu hình ảnh đáng sợ hiển diện trước mắt, nỗi đau của thân thể cùng hạ thể nhắc nhở ta hết thảy đều là thật, ta nên phải đối mặt với Lãnh Hiền Tuấn thế nào đây?

……

Từ sân bay đi ra, một lần nữa bước lên mảnh đất xa cách ba năm cảm giác không giống nhau, bên cạnh là bạn gái – Yên – quen khi du học ở Canada, lần này ta trở về là tiếp quản buôn bán của ông già. Lão nói, lão già, muốn đem toàn bộ gia sản truyền lại cho con trai độc nhất của lão là ta đây.

“Thiên Duyên—-”

Ta ngước đầu, tìm giọng nói vọng lại, nhìn đến con người mà ta vẫn tránh né lại không thể quên trong đám người xa lạ đang đi về phía ta…

Ba năm trước là cha của ta cứu ta cùng Lãnh Hiền Tuấn từ trong tay của Liêu Trung, hóa ra lão ấy là một trong mười cổ đông của sòng bạc kia, nghe tin tức liền tức tốc từ Ma Cao chạy đến, sau đó chém đứt hai tay của Liêu Trung, đưa ta về nhà. Kỳ thực lão đuổi ta ra khỏi nhà trong hai năm vẫn luôn tìm ta, bởi Lãnh Hiền Tuấn phong tỏa tin tức có liên quan đến ta, cho nên lão ấy ở Ma Cao không tìm được ta.

“Làm sao vậy?” Yên nghi hoặc hỏi.

“Chúng ta đi!” Ta kéo tay cô bước nhanh.

Phía trước có hai kẻ mặc đồ đen chặn lại, khom người cung kính nói: “Đại ca của bọn ta tìm cậu!”

Ta dừng bước, Lãnh Hiền Tuấn mang kính đen bước đến bên cạnh ta, “Vì sao trốn tránh ta? Cậu có biết mấy năm nay ta cho người tìm cậu vất vả lắm không?”

Ta nhìn mắt hắn bị kính đen che khuất, lộ vẻ lạnh lùng, nói: “Hợp đồng giữa chúng ta đã chấm dứt, trên hợp đồng có viết mỗi tuần chỉ đến Las Vegas một lần để phối hợp đánh bạc, là anh vi phạm nội dung hợp đồng, cho nên hợp đồng không còn hiệu lực, quan hệ của chúng ta cũng đã hết!”

Những lời của ta đâm vào lòng hắn, mày của Lãnh Hiền Tuần gắt gao nhíu lại.

“Đây không phải là những lời trong lòng cậu! Ta muốn nghe lời nói thật trong lòng cậu!”

Ta kinh ngạc, quả nhiên những lời nói dối kiểu con nít thế không lừa được hắn! Ta cười lạnh, “Đúng! Anh nói đúng đấy, đấy không phải là những lời trong lòng tôi. Anh thật sự muốn nghe chứ?”

“Không tệ!” Lãnh Hiền Tuần gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, không bỏ một thứ nhỏ nhặn nào.

“Tôi không nghĩ lại làm chuyện biến thái, tôi muốn cuộc sống của người bình thường, tôi muốn tìm lại tôn nghiêm vốn có của một người đàn ông! Anh cũng thấy đấy, tôi hiện tại ôn hương nhuyễn ngọc, hơn nữa bọn tôi sẽ kết hôn, cho nên, mời anh cũng nên bình thường đi! Không cần tìm tới tôi nữa!” Ta ôm Yên nói.

Vẻ mặt của Yên cứng ngắc…

“Đây là nguyên nhân cậu rời ta đi?!” Lãnh Hiền Tuấn hỏi lại, hoặc như tự với chính mình, “Như vậy Thiên Duyên thiếu gia, ta sẽ không quấy rầy cậu, gặp lại!” Nói xong Lãnh Hiền Tuấn xoay ngươi bỏ đi.

Tim của ta giống như vỡ toan thành từng mảnh, thanh âm nội tâm hét to, không phải! Không phải! Nếu giữ lại hắn thì thế nào? Thân thể ta quá tàn tạ vì hắn làm cái gì nữa, hành vi tàn bạo trước đây, làm cho hạ thể của ta phá liệt không chịu nổi, ngay cả năng lực cùng hắn làm tình cũng không có, ta còn đi theo hắn làm gì!

Ta tựa vào cửa thủy tinh của sân bay, suy yếu vô lực.

“Em đi đi!” Ta nói với Yên.

Vẻ mặt của Yên cứng ngắc nháy mắt trầm tĩnh lại, quay đầu bước đi…

Lúc này đây, thật đã ngã quỵ trong số phận của chính mình, có lẽ ba năm trước đây ta nên chết đi.

Nhìn như cả hai thích hợp nhưng lại không thích hợp. Nhìn như cả hai tuyệt đối không thích hợp cũng là thích hợp. Loại yêu đương này phá tan luân lý đạo đức lại khiến người ta quý trọng hơn, sẽ không dễ dàng nói chấm dứt, bởi loại này vứt bỏ quy tắc, vứt bỏ trói buộc, trần trụi yêu một người tình cảm ấy gần như là duy nhất, cả đời chính là bỏ lỡ!

Hoàn quyển 1.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy #nguoc