Chương ba mươi bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không phải kiểu người quan tâm đến những ngày kỷ niệm, nhưng hình như hôm nay đã gần cuối năm đến nơi rồi, tôi được mọi người trong sư môn nhắc nhở nên đến viếng mộ cha mẹ của Kha Tuấn để làm tròn chữ hiếu. Tất nhiên nếu là Kha Tuấn thì hắn sẽ không quên được những dịp thế này, chỉ có tôi vô cảm chẳng để ý gì cả.

"Cũng không trách đệ được, bây giờ ký ức của đệ đã bị khuyết hết phần lớn rồi, vẫn còn nhớ mình có cha mẹ là tốt đấy." Sư tỷ vừa nói vừa vén mấy bụi lao bên đường để tiến về phía trước, con đường đến mộ phần của cha mẹ Kha Tuấn chỉ là một lối mòn nhỏ ít người qua lại, lâu ngày lau sậy mọc lên tua tủa thành bụi, khiến đường càng khó đi hơn.

Hồ Thi đi bên cạnh tôi, tay cầm một cái giỏ lớn đựng đầy đủ mọi thứ đồ cũng cần thiết, suốt thời gian ở đây tôi đã có thể hoàn toàn đặt hết niềm tin vào cô bé này, Hồ Thi tuy đôi lúc hấp tấp nhưng làm việc vẫn rất cẩn trọng tỉ mỉ. Cô vừa đi vừa kể lại: "Cả nhà huynh đều đã mất hết trong vụ hỏa hoạn năm đó nên chẳng biết xương cốt đâu mà lần, bên dưới mộ cũng chỉ là vài nắm tro tượng trưng mà huynh đã lén gom được thôi, nhưng cũng coi như là có làm pháp sự đàng hoàng, như vậy hai người họ cũng có thể yên lòng ra đi."

"Hồ Thi, sao muội lại kể chuyện này." Sư tỷ đi trước nghe được thì nhắc nhở cô.

Hồ Thi vểnh môi: "Gì chứ, chẳng phải sư huynh đã quên hết rồi sao, kể lại thì cũng phải kể cho đầy đủ. Chuyện này giấu đi thì chẳng tốt chút nào."

Hai người họ nói chuyện rôm rả như vậy, tôi cũng thoải mái hơn đôi chút, tuy lần này đi viếng mộ là một việc đặc biệt xa lạ mà tôi chưa từng làm trước đây nhưng cũng không đến mức quá căng thẳng. Minh Khải Tịnh đi một bên, cầm ô che nắng cho tôi tuy sáng sớm nắng cũng chẳng gắt gì mấy, hắn nói để hắn làm vậy coi như không tính là rảnh tay rảnh chân. Điều đó dẫn đến việc trong đoàn người chỉ có tôi là rảnh rỗi nhất, tay cầm khung thêu, không cần nhìn đường vẫn có thể thong thả bước đi được.

Vài ngày nữa thôi là Minh Khải Tịnh có thể tìm cách quay trở về Cổ Nguyên của hắn, nhưng tên đó vẫn còn bịn rịn chuyện gì nên không dám rời đi. Tôi nghĩ rằng hắn cảm thấy có lỗi vì không tìm được đám người hầu cận đã đi theo mình trong đoàn nên cứ bất an trong lòng. Thật sự đám người kia bây giờ có thể đã lành ít dữ nhiều rồi, nhưng tôi muốn khuyên nhủ hắn vài câu cũng không được, dù sao cũng là mạng người, hạ nhân thì hạ nhân, vẫn có cảm xúc chủ tớ chứ đâu phải sỏi đá vô tri mà không thấy buồn cho được. Cầm lòng không đặng, tôi đã hứa với Minh Khải Tịnh sau này nhất định sẽ dựng một tấm bia nhỏ ở nơi tôi và Hồ Thi tìm ra hắn, coi như đã an táng hết vong linh của thuộc hạ xấu số. Hy vọng hắn ta cũng an lòng mà trở về.

Đi thêm một chốc nữa, sư tỷ mới đưa tay chỉ đến một phần đất trống phía xa: "Đằng kia."

Đó là một bãi đất rộng bằng phẳng, cây cối xung quanh mọc không cao như ở nơi chúng tôi vừa đi qua, nằm ở một góc là hai tấm bia trắng nho nhỏ, trông nhỏ vậy thôi nhưng cũng tươm tất lắm. Tôi nhanh chóng đi theo mọi người về phía đó.

Ra đây chính là mộ của cha mẹ Kha Tuấn, không được chôn cất tử tế ở quê nhà, phải dựng tạm ở một khoảng đất trống trên núi vắng người qua lại để không làm phiền người đã mất. Tôi chẳng biết nói gì cho phải, hai tấm bia này tính ra chỉ là vật tượng trưng cho có, để vậy coi như an ủi được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trông lạnh lẽo trơ trọi, buồn thương không nói nên lời.

Rồi theo cung cách được chỉ bảo từ trước, tôi bắt đầu cúng bái trước mộ phần của họ, nhưng trong tâm lại khấn niệm chuyện khác.

"Bác trai và bác gái dưới mộ cứ yên tâm, Kim Kha của hai bác hiện tại đang sống rất tốt ở thời hiện đại trong thân phận của con, nếu hai bác có thật sự linh thiêng thì hy vọng sẽ phù hộ con và hắn ta có thể sống tốt trong thân phận của nhau, sớm ngày trở về đúng vị trí của mình." Tôi thầm khấn nguyện trong đầu mà không để ai biết.

Mùi hương trầm tỏa ra nghi ngút cay sống mũi, tôi nhè nhẹ đứng lên nhìn hai cái tên được khắc trên hai tấm bia trắng đã phủ rêu phong thành màu nâu xanh cáu bẩn, Kim Ngọc Xuân và Kim Thành Đức, tên cha mẹ của Kha Tuấn được viết bằng chữ Đại An cổ. Tôi cố gắng nhắc đi nhắc lại để nhớ cho rõ hai cái tên này.

Đột nhiên Minh Khải Tịnh đặt tay lên vai tôi, tay hắn cứng cỏi, chạm vào liền khiến tôi giật mình. Nước mắt đột ngột chảy xuống. Tôi đã khóc lúc nào không hay.

"Xin lỗi, ta chỉ cảm thấy hơi buồn thôi." Bỗng nhiên tôi nhớ cha mẹ của mình quá, nỗi nhớ không biết từ lúc nào lại như thủy triều dậy lên từng cơn, nức nở không ngừng. Dù sao tôi cũng có gia đình của mình ở thời hiện đại, họ vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ có tôi là người duy nhất trên thế gian cảm nhận loại nỗi đau này, nghĩ đến lại có chút tủi thân.

Tôi nhanh chóng lấy vạt áo của mình chấm nước mắt, ba người họ im lặng nhìn mà không nói gì, rồi ai cũng tự ý thức xoay qua làm phần việc của mình. Chọn cho mình một cây dao vừa tay, tôi cũng nhanh chóng nhập bọn để dọn cỏ xung quanh mộ phần, nắng bắt đầu lên cao hơn.

Xong xuôi hết mọi việc cần làm, bốn người chúng tôi liền đến mấy bóng cây bên đường để tránh nóng, trời nắng chang chang nhưng không khí cũng không đến mức quá oi bức, có thể là do đang ở nơi đồng không mông quạnh, gió thổi rì rào không bị chắn lại nên không gian mới mát mẻ được như thế này.

"Bởi vậy ta mới nói với ngươi phải nhanh chóng trở về nhà, dù sao còn người thân bên cạnh vẫn tốt hơn, đừng để họ phải lo lắng." Tôi lựa một chỗ rồi ngồi xuống, sư tỷ và Hồ Thi không biết đã cầm ô đi đâu mất, chắc hai người đó sẽ sớm quay lại thôi.

Minh Khải Tịnh nghe vậy cũng im lặng trầm ngâm, lựa thế ngồi xuống bên cạnh tôi, đáp một câu: "Ta biết rồi."

"Ai cũng cần phải có nơi để trở về, nếu cứ mãi sống ở một thế giới không thuộc về mình thì sẽ rất khốn khổ, không ngày nào có thể thoải mái được." Tôi lại nói thêm nữa, câu nói này nhiều ẩn ý, người nghe không hiểu được hết phần chìm bên trong, Minh Khải Tịnh gật đầu mấy cái coi như đã hiểu.

"Ngươi nói cứ như người đã trải qua rồi vậy. Trong sư môn không tốt sao?" Hắn hỏi tôi.

"Sư môn rất tốt." Tôi vẫn nhìn vào khung thêu trên tay, một bông lúa đang dần được hình thành trên đó, dáng vẻ của tôi lúc nào cũng là trạng thái này, đầu hơi cúi xuống khung thêu mà nói chuyện, rất ít khi nhìn thẳng vào người khác, "Ta được họ bao bọc dưỡng dục như thế này, đúng là một điều may mắn, không thể nào đòi hỏi hơn được nữa."

"Nhưng ngươi trông lúc nào cũng buồn buồn."

"Vậy sao." Tôi trả lời một câu nhẹ bẫng không mang nhiều ý kiến gì về nhận xét của hắn.

Một lát sau sư tỷ và Hồ Thi cũng quay lại, còn mang thêm cả một con gà rừng vừa mới bắt được về. Hồ Thi hớn hở khoe chiến lợi phẩm cho bọn tôi xem, khéo mắt cô cong lại ý cười, khiến người khác cũng phải vui theo. Chẳng biết hai tỷ muội nhà này nghĩ gì, giữa trưa nắng nóng vậy mà vẫn đi vào rừng bắt thú cho được, tôi cũng bó tay với bọn họ.


Vài ngày sau, Minh Khải Tịnh chia tay sư môn chúng tôi, hắn bị cướp hết của cải nên tiền đi đường nói rằng mượn ở chỗ sư môn, có dịp nhất định sẽ ghé qua trả lại tuy ai cũng bảo không cần. Nhìn bóng xe ngựa khuất dần về phía xa, tôi cũng không kìm được thở dài một hơi, tên này đúng là một người kỳ lạ, chỉ ở lại có chưa đến một tháng mà đã ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi không ít.

Tất cả mọi người trở về với nếp sống cũ, tôi bắt đầu không còn quan tâm gì đến ngày tháng nữa, dần dần không để ý mình đã ở trong thân phận này được bao lâu, cứ yên tâm tận hưởng những tháng ngày bình yên dung dị như vậy.

Tôi thử liên lạc lại với Kha Tuấn, nhưng mấy lần hắn không nhận tín hiệu từ chỗ tôi, chẳng biết có chuyện gì xảy ra không nữa. Hay là chuyện đợt trước khiến hắn giận mất rồi, nhưng giận thì giận, việc liên lạc qua lại để trao đổi là chuyện tối quan trọng để cả hai kiểm soát tình hình, nếu hắn quyết định cắt đứt liên lạc thì thật quá trẻ con. Tôi đã chịu thiệt là người tích trữ căn cốt rồi thì chính hắn cũng phải biết điều mà hợp tác đi chứ.

"Kha Tuấn lúc trước sao?" Sư tỷ được tôi hỏi đến thì hơi nghiêng đầu suy nghĩ, tóc cô buộc cao trông như đuôi cáo, "Đệ tính khí đúng là rất trẻ con đấy, cũng chẳng trách được, thành danh ở chốn giang hồ quá sớm không tránh khỏi việc có chút tự mãn về bản thân, nhưng bây giờ có vẻ đã chững chạc hơn nhiều đấy."

Tôi nhận được câu trả lời này thì xoa cằm suy nghĩ, đúng là kẻ tự thân một mình đi hành thích hoàng thượng thì quá là ngạo mạn tự tin rồi, tôi hiện tại thua hắn hai tuổi vậy mà còn được bảo là chững chạc hơn, vậy Kha Tuấn còn có thể con nít đến mức nào nữa đây.

"Có gì làm đệ phải suy nghĩ vậy?" Một giọng nói nam tính trầm đục cất lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, siêu thuốc trước mặt đang sôi, khói tỏa xông đầy mặt vậy mà tay tôi vẫn đang thẩn thờ vung quạt không để tâm gì đến.

Kiêu Báo nhấc cái siêu xuống, mỉm cười khích lệ tôi. Rồi anh ta đổ thuốc ra một cái chén lớn, mùi thuốc cay nồng, chỉ ngửi thôi đã biết vị đắng của nó đến mức nào rồi.

"Đệ chỉ nghĩ không biết lúc trước trông mình như thế nào, liệu biến cố lần này có khiến đệ thay đổi nhiều hơn trước không." Tôi chống tay, vẫn chưa muốn đứng dậy, than trong lò lửa trước mặt nổ tí tách, từng viên đỏ hồng lụi tàn đi thành màu xám của tro bụi.

"Chuyện đã xảy ra từ mấy tháng trước rồi mà đệ vẫn còn bối rối đến vậy sao?" Kiêu Báo không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, chắc anh cũng không biết phải nói thế nào cho phù hợp.

Thật sự cũng không phải tôi còn bối rối gì nhiều, chỉ là mấy hôm nay chẳng khi nào liên lạc được với tên kia nên trong lòng cứ cảm thấy bất an khó chịu. Tuy biết khả năng rất cao có thể tên đó chỉ nổi tính trẻ con đang giận dỗi mình mà thôi nhưng nếu vẫn tiếp tục thế này thì sẽ rất nguy hiểm.

Kiêu Báo vẫn đang nhìn đóa hoa đại tinh nở rực rỡ trên trang giấy, loại đại thảo dược được các y sư tôn thờ, có được cũng không dám dùng đó làm anh ta say mê điên cuồng, Kiêu Báo dành cả đời mình nghiên cứu tìm hiểu chắc có lẽ là để phục vụ cho mục đích duy nhất là tìm ra thứ hoa kia.

Lúc này Hồ Thi không biết từ đâu hối hả chạy đến, bước chân cô vấp lên vấp xuống không biết vì chuyện gì, miệng hớt hải: "Kha Tuấn, không xong rồi."

Cô gái vịnh tay lên cánh cửa, thở lấy hơi mấy tiếng, tôi đợi cho Hồ Thi thở xong rồi mới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Sư... Sư tỷ vừa xuống núi mấy hôm nay, vừa mới quay về. Tỷ ấy nói... Hoàng Thượng đang lùng soát khắp mọi ngỏ ngách để tìm tên thích khách muốn giết mình đợt trước." Mắt Hồ Thi lưng nước, câu nói bật ra miệng lắp bắp đủ chỗ nhưng tôi vẫn nghe được đầy đủ nội dung.

"Sao chứ?"

Người trong sư môn rất ít khi đi khỏi ngọn núi, nơi đây cũng là một vùng đất tương đối hẻo lánh, tin tức lúc nào cũng chậm hơn những nơi khác. Hiếm lắm mới có dịp một người trong đây đi xuống núi. Có thể Hoàng Thượng đã bắt đầu tìm kiếm tôi từ rất sớm nhưng đến giờ tôi mới được biết cũng nên.

Tôi cất bước đi theo Hồ Thi, nhưng nhanh chóng bị một giọng nói gọi giật từ phía sau.

"Kha Tuấn."

Tôi quay đầu lại nhìn Kiêu Báo, ánh mắt anh ngước lên, ghim thẳng về phía tôi, mang chút dò xét kỳ lạ, hàng lông mi rậm hơi rũ xuống tạo nên cảm giác buồn thương man mác mà tôi chẳng biết xuất hiện từ đâu. Cánh tay chống cằm khi đọc sách của Kiêu Báo vẫn giữ nguyên vị trí, chỉ có đôi mắt đó là nhìn về phía tôi.

"Lúc trước ta là người dẫn đệ về gặp sư phụ."

"Vậy sao?" Chân tôi lúc này đã khựng lại hoàn toàn, xoay mặt về phía Kiêu Báo, nghe anh ta nói, "Đệ... không nhớ được chuyện đó. Xin lỗi huynh."

"Không sao đâu." Kiêu Báo buông một tiếng thở dài, là tiếng thở dài nhẹ nhõm, "Ta chỉ có cảm giác, đệ đến quá đột ngột, sau này sẽ lại ra đi một cách cũng đột ngột như vậy."

Bàn tay đang đặt lên cánh cửa của tôi vô thức bấu chặt, lớp gỗ sần sùi trên đó ấm nóng do bị ánh mặt trời chiếu vào.

"Đệ phải đi ngay rồi. Chúng ta nói chuyện sau nhé, dù sao cũng cảm ơn huynh!" Tôi nhanh chóng bước nhanh về phía Hồ Thi đang đợi mình, để lại lò than phía sau đang dần lụi tàn.

Đại tỷ đang ngồi trong nhà ăn, thím Phúc đã chuẩn bị một bữa ăn cho chúng tôi, thím nhanh chóng bưng ra dọn đủ một bàn. Giống như đã được chuẩn bị trước. Tôi có cảm giác kỳ cục lờm lợm trong cổ họng.

Sư tỷ thấy tôi và Hồ Thi đang chạy đến thì chỉnh lại tư thế, vẻ mặt cô phức tạp mà lặng lẽ nhìn tôi. Trông cô nghiêm túc hơn bình thường.

"Kha Tuấn, bài học đầu tiên mà chúng ta được dạy, chính là phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm, chắc đệ hiện tại không thể nhớ ra được."

Tôi chưa kịp hỏi gì, sư tỷ đã nhắc đến một chuyện không liên quan trong quá khứ. Mặt tôi ngây ra đầy thắc mắc.

"Việc lần này mà đệ làm, chắc có lẽ sẽ ám theo đệ suốt đời đấy." Tỷ ấy nói thêm một câu nữa.

Tôi và Hồ Thi ngồi xuống bàn, đối diện với sư tỷ. Tôi đã gây ra việc gì khiến mình phải chịu trách nhiệm với nó suốt cả đời hay sao?

"Đệ lựa chọn đi, tên Hoàng Đế đó nghe bảo đã cử đội quân đi khắp Đại An để tìm kiếm tung tích của đệ rồi. Giang hồ ai cũng ham tiền, có chút bạc là bọn chúng sẽ chỉ ngay đến sư môn của chúng ta. Kha Tuấn, lần này có thể đệ sẽ không thể thoát được."

Bàn ăn trước mặt cơm cháo nóng hổi nhưng cả ba người chúng tôi không ai buồn động đũa.

Thì ra chính là chuyện này.

"Hoàng Thượng... ngài tìm kiếm đệ sao?"

Sư tỷ gật đầu: "Tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ đều biết việc làm của hắn cả rồi, nghe bảo đã được mấy tháng nay. Tên đó có lẽ không muốn buông tha cho việc làm của đệ, nếu đệ đi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều." Ánh nhìn tỷ tỷ xoáy sâu, tôi cảm thấy như có mũi kim thêu nào đang đâm vào bụng mình.

"Còn nếu đệ không đi, sư môn cũng ta sẽ bị hắn lật tung lên." Tôi nói luôn cả ý sau mà sư tỷ sắp nói.

Hồ Thi im lặng để người lớn nói chuyện, nhưng cô bé vẫn hiểu hết, vì thế nên trông hình dáng nhỏ bé đó tôi lại càng xót xa hơn nữa. Tôi xoa đầu cô, hi vọng có thể khiến Hồ Thi yên tâm.

"Vậy thì đệ sẽ đi vậy."

"Tỷ thật sự không biết phải làm sao. Sư phụ đã có tuổi, không thể để người chủ trì cho việc này được, nhưng tỷ..." Giọng nói của sư tỷ Kha Tuấn bắt đầu lệch đi, chìm hẳn vào tiếng nấc.

Tôi biết rằng dù mình có bị bắt lại cũng sẽ không sao, tên Hoàng Đế đó vẫn còn lý do để giữ tôi lại bên cạnh hắn, nhưng phải làm cách nào để truyền đạt lại điều đó với hai cô gái trước mặt này đây.

"Hồ Thi, muội đi trước nhé, huynh có chuyện cần nói với sư tỷ."

Cô nhóc gật đầu, ngoan ngoãn đi chỗ khác, ra đến bên ngoài vành mắt to tròn đỏ hoe còn trông lại phía tôi, nhìn một lúc cũng phải cất bước.

"Sư tỷ, đệ có chuyện này cần kể cho tỷ biết." Tôi hướng người lên, nói nhỏ với tỷ ấy. Tôi quyết định nói hết mọi chuyện giữa tôi và ngài ấy, cốt yếu để những người được biết có thể an tâm hơn, rằng tôi hiện tại là sủng nam của tên Hoàng Đế đó, hắn sẽ không giết tôi được. Dù không hẳn hoàn toàn tự tin vào điều này, nhưng tôi vẫn nắm chắc được phần thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC