Chương chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi làm đúng theo lời của chàng trai pháp sư đã chỉ dẫn, làm xong mới thấy mình giống hệt một tên ngốc. Nhưng cuối cùng nó lại có tác dụng, tôi thành công nhận được tín hiệu từ bên kia.

Trên mặt gương hiện lên một khuôn mặt khá quen thuộc, đó là mặt của tôi mà. Chiếc gương này soi được mặt của tôi, chuyện cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng quan trọng hơn đó không phải là tôi hiện tại, chỉ là một người nào đó có nét giống y như đúc với tôi thôi.

"Cậu thử gọi bên kia xem." Tên pháp sư thúc.

Quả thật là thành công. Sau đó vẫn theo lời chỉ dẫn của Thanh Lương Khải, tôi và cái người trong gương trao đổi với nhau một số thứ. Tiếp theo là bàn về những chuyện đã xảy ra và cách để tồn tại được, mọi hành động và lời nói trước sau của tôi đều bị cái tên đang nhìn chằm chằm bên cạnh tôi thu cả vào tầm mắt hắn.

Nếu như đúng như lời Thanh Lương Khải nói thì những gì chúng tôi trao đổi hiện tại có tính chất quyết định sự sống còn của cả hai. Bởi vì là hoán đổi vị trí nên mọi thứ cứ rối tung cả lên, giờ chỉ còn biết cầu mong đối phương đừng phá hỏng cuộc sống của mình và chính mình cũng phải cố gắng giữ mạng sống trong thế giới của đối phương.

Thật sự chính tôi cũng chưa chấp nhận được sự thật hiện tại, vẫn còn rất nhiều thứ thắc mắc mà có nói đến mai cũng chưa hết. Vẫn chưa nói xong vấn đề cuối thì bỗng nhiên bị mất tín hiệu và mặt gương tắt phụt đi, trở lại là một chiếc gương bình thường, tôi hạ gương xuống, bất giác lấy hơi thở dài.

Thanh Lương Khải: "Cảm thấy thế nào? Ta biết cậu không thể nào trong một chốc lát mà có thể chấp nhận và vượt qua được cú sốc này."

"Tại sao ngươi biết hết tất cả những chuyện này, còn chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức đáng sợ như vậy?"

Lương Khải hất tay như thể muốn nói những thứ này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ như con kiến: "Để giải thích cho ngươi hiểu chắc ta phải bỏ mười năm tu luyện của mình mất. Ngươi chỉ cần biết rằng tất cả những chuyện xảy ra đều đã được dự đoán trước và được chuẩn bị từ lâu lắm rồi, mọi thứ đều nhằm để phục vụ cho ngày hôm nay."

Ngẫm đi ngẫm lại thì thấy thật kỳ lạ, chỉ là có quá nhiều sự kiện kỳ lạ xảy ra nên tôi không còn sức lực để suy nghĩ nữa, vết thương ở vai trái lại bắt đầu ê ẩm.

Thanh Lương Khải thấy tôi đang có vẻ muốn nằm nghỉ thì cũng lật đật đứng dậy, nhưng trước khi quay người bỏ đi thì hắn như thể vừa nhớ ra được gì đó và quay lại.

"Chút nữa thì quên mất, cậu không phải lúc nào muốn trò chuyện với người kia cũng được đâu, phải có sự đánh đổi. Cậu liệu có khả năng tập luyện nâng cao căn cốt không?"

Tôi nghe những lời tên pháp sư nói thì liền nghĩ ngay đến những cách tu hành khổ ải như ngồi thiền dưới dòng thác hay ăn lửa gì đó. Nếu thật phải tập luyện khổ ải để đổi lấy khả năng trò chuyện với người kia thì tôi thà không nói chuyện vẫn tốt hơn.

Tên đó nhìn sắc mặt của tôi mà không đoán được trong đầu tôi rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chỉ bình tĩnh lấy một khung thêu bằng vàng và đưa cho tôi cùng một xấp lụa trắng và rất nhiều dụng cụ thêu thùa khác.

"Đây là sao?"

"Tập luyện căn cốt bằng cách thêu thùa, bắt đầu bằng thêu hoa mẫu đơn."

Hình như có gì đó không đúng...

"Có lộn không vậy?" Tôi hỏi lại, quả thật có gì đó nhầm lẫn rồi.

"Ngươi cứ nghe lời ta." Thanh Lương Khải nói xong liền nhanh chóng quay đầu bỏ đi.

Thêu thùa có thể xây dựng được khả năng trò chuyện tâm linh, có kề dao vào cổ tôi cũng không tin. Nhưng nghĩ kỹ thì đây là cách duy nhất mà mình biết, Thanh Lương Khải vừa rồi đã làm phép trước mặt tôi và tôi cũng đã thành công trò chuyện với một người qua chiếc gương đồng, có thể nói hắn là một pháp sư xịn đáng tin cậy. Với lại cái việc thêu thùa này chắc không thể làm khó được tôi. Nghĩ thế liền bắt tay vào cặm cụi thêu.

Được một lúc sau thì chỉ bắt đầu rối. Đã không biết bao lâu rồi tôi chưa thêu lại, lần thêu gần đây nhất là hồi cấp một để nộp sản phẩm cho cô giáo, sản phẩm của tôi còn được khen đẹp nữa.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Tiếng của tên hoàng đế lập dị.

"Thần đang thêu hoa mẫu đơn."

Một người con trai ngồi trên long sàng của hoàng thượng cặm cụi thêu hoa mẫu đơn khi vừa mới thoát chết, cũng may mắn rằng những chuyện này không bị ghi chép vào lịch sử. Cái tên hoàng đế kia nhìn mặt cũng hơi nghệt ra không tin được.

"Đây là hoa cúc mà."

"Ngài bớt biến thái lại được không, sao có thể nhìn ra được cái thứ đó!"

Mặt hắn trông đã khó hiểu nay lại càng khó hiểu hơn. Biết bản thân mình vừa nói hớ, chắc ở thời đại này người ta chưa có ba cái định nghĩa về "cúc hoa" này nọ đâu nhỉ? Tuy hắn là đoạn tụ nhưng chắc cũng không biết.

Nhìn lại, làm sao mà từ thêu mẫu đơn lại thành hoa cúc được nhỉ?

"Xin bệ hạ thứ lỗi, thần đang thêu để rèn luyện sự tỉ mỉ, với một thích khách thì không chỉ có võ công mà sự tỉ mỉ trong hành động rất quan trọng, chỉ là thần đang không biết làm cách nào để thêu ra một đóa mẫu đơn."

Một thích khách đi hành thích hoàng thượng đang kể cho hoàng thượng nghe về công việc làm thích khách của mình, tôi nghĩ bản thân càng giấu giếm thì mọi thứ nó càng đi sai logic hơn. Khi nãy được nói chuyện với cái tên chung số phận bị hoán đổi kia, tôi đã biết được rất nhiều thứ, cũng dần chấp nhận bản thân đang trong vai trò của một thích khách. Chỉ là đến lúc hỏi lý đó tại sao hắn lại đi hành thích hoàng thượng thì tín hiệu đột nhiên bị nhiễu và tắt đi, chắc lần sau phải hỏi lại hắn thôi.

"Mà thôi không nói nữa, thần càng nói thì càng không biết mình đang nói gì. Vết thương ở vai trái tuy không cần cử động khi thêu nhưng cũng làm cho đường thêu xấu đi rất nhiều. À mà ngài đã bỏ đi ra ngoài rồi mà sao còn quay lại."

"Đây là giường của trẫm, trẫm muốn vào hay ra đến lượt ngươi ý kiến sao?"

Không biết phải đáp trả thế nào...

Tên hoàng đế thấy tôi im lặng không nói gì thì liền thở dài như hết cách: "Được rồi, nếu đã thích thêu đến vậy thì ta sẽ gửi ngươi qua phường thêu để học cách thêu một đóa mẫu đơn sao cho đẹp, tên Tần Thái chắc sẽ giúp được ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC