Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tham kiến hoàng hậu."

Đang thu xếp hành trang thì nghe Niệm Vân đến, Ngạo Nhiên bỏ xuống đồ trên tay: " Phụ thân?"

" Nhiên nhi." Lao thẳng đến ôm cứng lấy hài tử của mình, hắn tuy chỉ vừa mới hơn mười tuổi nhưng không ngờ còn sắp cao hơn cả y: " Phụ thân cũng muốn đi cùng ngươi a."

Ngạo Nhiên nhăn mày: " Phụ thân nói gì vậy?"

" Ta cũng muốn đến Thanh Yên nhưng phụ hoàng ngươi lại không đồng ý, hay là ngươi cứ lén đưa ta đi cùng đi."

Ngạo Nhiên nhìn các cung nữ thái giám xung quanh, hắn ho vài tiếng: " Phụ thân chú ý tác phong một chút, người là hoàng hậu một nước."

Niệm Vân không phục, y lại nhất định nói: " Ta muốn đi, ta muốn gặp tiểu thúc thúc mới của ngươi nha."

" Hoàng nhi đi là phụng mệnh của phụ hoàng, không phải chuyện đùa vui sao có thể tự ý mang cả phụ thân đi cùng, người đừng lúc nào cũng tùy hứng như vậy."

Niệm Vân muốn nổi nóng: " Ta là người vất vả sinh ra ngươi, không thể nghe lời của ta một lần hay sao?"

Ngạo Nhiên nói: " Đi cùng phụ thân cũng được thôi, nhưng trừ khi đã được phụ hoàng cho phép."

" Ư...!" Niệm Vân biết không thể thương lượng được thì buông Ngạo Nhiên ra, ngồi quay lưng giận hờn với hắn: " Qủa nhiên cuối cùng vẫn bị chính nhi tử của mình cự tuyệt, ngươi thì lúc nào cũng chỉ biết nghe lời mỗi phụ hoàng mình thôi."

Ngạo Nhiên mỉm cười: " Hoàng nhi nếu cứ chiều theo ý một hoàng hậu tính tình trẻ con như phụ thân, không biết Hàn Long ta sẽ loạn đến thế nào nữa."

" AAA... Niệm nhi đáng yêu của ta mau mau lớn a, phụ thân còn có ngươi để mong được hiếu thuận thay đại ca của ngươi."

Ngạo Nhiên lắc đầu: " Người thật là...!"

" Oa... Thái tử ca ca."

" Ui...!" Vừa người này buông ra thì lại bị bám cứng bởi người khác, Họa Vân không biết từ đâu chạy vào mặt đầy nước mắt khóc lớn, Ngạo Nhiên lo lắng hỏi: " Vân nhi... có chuyện gì vậy?"

" Vân nhi không muốn xa thái tử ca ca đâu, huynh đừng đi mà."

" Chuyện này...!" Ngạo Nhiên gỡ ra tay ngồi xuống lau nước mắt trên mặt tiểu hài tử: " Vân nhi ngoan, đừng khóc."

" Hức... có phải Vân nhi không khóc thì huynh sẽ không đi nữa?"

" Ta phải đi một thời gian sẽ sớm trở về thôi, chờ ta về được không?"

Vừa cố nín khóc thì nước mắt lại trào ra, Họa Vân òa lên: " Không muốn đâu, không muốn xa thái tử ca ca đâu!"

Ngạo Nhiên khó xử: " Coi nào...!"

Niệm Vân hứng thú ngồi một bên xem hài tử của y làm sao dỗ được trẻ con nín khóc: " Tiểu tử ngươi cũng có lúc phải chịu thua nha."

Họa Vân nói: " Không muốn ở lại một mình đâu."

" Nếu Vậy...!" Ngạo Nhiên lúng túng một hồi lại mỉm cười xoa đầu Họa Vân: " Được rồi... Vân nhi không được khóc, phải ngoan và nghe lời thì ta sẽ đưa ngươi đi cùng có được không?"

" Thật... thật sao?"

Hắn mỉm cười: " Thái tử ca ca đã bao giờ nói dối Vân nhi chưa?"

" Không có...!" Họa Vân nức vài tiếng vội lắc đầu: " Vân nhi hứa sẽ nín khóc, sẽ nghe lời thái tử ca ca."

" Ngoan lắm."

" Ngươi không công bằng."

Ngao Nhiên giật mình khi Niệm Vân buồn bực la lớn: " Phụ thân?"

" Tại sao Họa Vân thì được còn ta lại không, ngươi rõ ràng đang thiên vị."

" Người không nên ganh tỵ với một đứa trẻ như Họa Vân chứ, huống hồ hoàng nhi chỉ cần nói lại bá phụ một tiếng thì có thể mang y theo nhưng còn phụ thân thì khác. Phụ hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý, còn có Niệm nhi vẫn cần người chăm sóc."

Niệm Vân bực tức: " Ngươi đúng là giống y hoàng thượng, thật làm ta bực muốn chết luôn...!"

---------------------------------------------

Triệu Tiểu Sương không tình nguyện cùng với Nhiên Tường dùng bữa, sau khi hoàng đế lên triều lại cứ liên tục bị làm phiền vì việc nên hay không đến Thánh Cung gì đó, một chút không gian yên tĩnh cũng không có, y quyết định lén một mình trốn đi tìm một nơi không người.

Lúc này mới cảm thấy mình từ lúc đến Thanh Yên, ngoài thời gian ở cùng với Hàn Băng thì y chỉ rút trong chăn để ngủ, nhìn những cây cỏ lạ mắt cùng một màu trắng xóa của tuyết phủ khắp nơi. Tiểu Sương chọn một gốc cây lớn ngồi tựa mình vào đó nghịch tuyết rơi: " Đẹp thật, nơi này dường như chỉ có một mùa đông duy nhất."

Y chợt nhớ lúc trước khi đi có lúc An Vinh đã nói chuyện cùng mình.

" Tiểu tam tử ngươi đã thấy tuyết rơi chưa?"

Tiểu Sương ngồi im để phụ thân chải tóc cho mình, y nói: " Không phải Bất Xích không có tuyết?"

" Nói cũng phải."

" Phụ thân không vui vì hài nhi phải đi Thanh Yên?"

An Vinh thở dài: " Lúc để hai ca ca của ngươi đến Hàn Long, ta tuy cảm thấy thật buồn nhưng ta muốn chúng trở về nơi mà ta đã lớn lên. Nay ngay cả ngươi cũng sắp phải đi rồi, đương nhiên sẽ không đành lòng."

" Trước khi gã đến đây ta cũng rất hay ngắm tuyết rơi ở Hàn Long, tiểu tam tử ngươi chắc cũng sẽ được nhìn thấy." An Vinh tươi cười cú một cái lên đầu nhi tử: " lúc đó phải nhớ đến phụ thân của ngươi đây biết chưa hả."

" Đau... phụ thân không thể chỉ nói thôi hay sao?"

Thổi bay những bông tuyết trên tay mình, Tiểu Sương mỉm cười: " Lần tới sẽ để phụ thân, phụ hoàng hai người và cả ca ca cùng ngắm tuyết rơi."

Y ngày trước bị nhốt lại cũng chỉ sống và chờ thời gian trôi qua vô định không có mục đích, hiện tại y lại có một niềm khao khát cuộc sống hạnh phúc đầy tiếng cười.

" A... thỏ con?" Một chú thỏ trắng từ đâu nhảy lên người y, mới đầu Tiểu Sương còn ngần ngại không dám động đậy, nhưng khi thấy thỏ trắng không những không nhát người mà còn bò lên vai mình khiến lông mềm cạ cạ vào mặt và cổ mà y cười rộ lên: " Ha ha... nhột quá, đừng có phá."

" Đồ khốn kiếp, tất cả là tại ngươi khiến cho nó chạy mất rồi."

" Xin lỗi, ta không phải cố ý."

" Chết đi cái đồ xui xẻo."

Bị tiếng ồn đánh động, thỏ con nhảy vào tay Tiểu Sương rồi nằm im trong đó, Tiểu Sướng đứng dậy một tay phủi tuyết trên bộ áo choàng lông của mình, nhìn thấy vài người cải vã gần đó. Định tìm nơi yên tĩnh một mình không ngờ lại tiếp tục bị quấy rầy, Tiểu Sương vuốt vuốt bộ lông trắng mượt của thỏ con muốn bỏ đi lại bị nhìn thấy.

" Ngươi đứng lại cho ta."

"..."

" Mau lại đây."

" Ta sao?" Tiểu Sương hỏi lại.

" Ai cần quan tâm đến ngươi, ta đang nói thứ trên tay của ngươi." Một đám nữ nhân độ tuổi mười mấy tiến lại gần, người đi đầu có nét đẹp hơn hẳn những người còn lại ngay cả y phục cũng có chút trang trọng hơn, nàng cúi ngươi nhìn vật trên tay tiểu tử không biết từ đâu ra: " Đúng rồi chính là nó, bắt ta mất công tìm lâu như thế."

Thấy nữ tử muốn lấy thỏ con trên tay mình, Tiểu Sương xoay người dấu nó vào trong áo choàng, y hỏi: " Làm gì vậy?"

Nữ tử không vui nói: " Tiểu tử biết điều thì nhanh đưa nó cho tỷ tỷ, ta còn rất bận không có thời gian đùa vui đâu."

" Ta chỉ có hai ca ca, từ lúc nào lại có thêm một tỷ tỷ?"

" Ngươi...!" Trang Ni tức giận, một tiểu tử chưa dứt sửa này là từ đâu ra không ngờ còn biết cải lại: " Đừng có làm ta giận, mau giao con thỏ đó ra đây."

Nhìn Tiểu Sương trông nhỏ bé như vậy, lại không kiêng dè cứ khư khư ôm lấy không chịu đưa ra. Yên Ly sợ rằng tính xấu của cô tiểu thư kia lại dùng tiểu hài tử này ra trút giận, nàng bèn tiến ra trước: " Đệ có thể cho tỷ thỏ con đó được không?"

Tiểu Sương nói: " Thỏ này là do các người nuôi?"

" Cái đó...!" Không ngờ một đứa trẻ lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, Yên Ly lúng túng: " Không phải nhưng...!"

" Nếu vậy ta bắt được thì nó là của ta, vì cớ gì phải giao ra?"

" À thì...!"

" Ngươi tránh ra." Trang Ni tức không nhịn xô Yên Ly ra rồi thô bạo giành lấy thỏ con: " Chỉ là một con súc sinh...!"

" Ngươi làm gì vậy." Thỏ trên tay lại vô cớ bị cướp mất, Tiểu Sương lớn tiếng: " Trả lại cho ta."

" Trả lại cho ngươi cũng được thôi, đi mà nhặt lại."

Sức lực của một đứa trẻ bốn tuổi không thể tranh, trơ mắt thấy nữ nhân kia ném mạnh thỏ con vào thân cây rồi rơi xuống đất, Tiểu Sương không có hành động gì nữa chỉ nhìn nó nằm im không còn nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net