Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi, tam hoàng tử hãy đi cùng họ đi."

" Tại sao? Không phải nói đưa ta đến gặp hoàng đế Thanh Yên?" Tiểu Sương làm lạ.

Lão Khang Dương điềm tĩnh: " Bây giờ có nói ngươi chính là hài tử đó cũng sẽ chẳng ai tin đâu, những vị lính canh kia chắc chắn sẽ ngăn ta ở ngoài này."

Tiểu Sương tỏ ra không hiểu thì những tên lính kia chen vào: " Đương nhiên ngươi không được phép vào hoàng thành Thanh Yên, những kẻ đưa hài tử đến đây có ai không nói chính là đứa trẻ hoàng đế muốn tìm chứ."

" Đúng là như vậy nên chỉ có đứa nhóc này được phép theo chúng ta vào mà thôi."

Triệu Tiểu Sương hiểu ra: " Là như vậy!"

" Thế nên tam hoàng tử, hoàng đế có thể tìm được ngươi trong vô số những đứa trẻ được dâng đến hay không đều tùy vào duyên số giữa các ngươi mà thôi."

Tiểu Sương mỉm cười: " Ta không tin cái gì gọi là duyên số, số phận của ta sẽ do ta định đoạt."

Một hài tử bốn tuổi lại có thể nói ra những lời này cũng khiến bọn lính ngạc nhiên nhưng không thể quan tâm quá nhiều như vậy: " Được rồi đừng nói nhiều nữa, ngươi đi theo chúng ta."

" Ông là sư phụ của phụ thân ta, hiện tại ta sẽ gọi ông một tiếng sư tổ. Nhưng Tiểu Sương đến đây chỉ là muốn làm rõ cái gọi là định duyên đó từ đâu mà ra chứ không phải để xuôi theo nó."

" Ta hiểu rồi."

" Sư tổ hãy nhắn lại phụ thân và phụ hoàng không cần lo lắng cho Tiểu Sương, cáo từ."

-----------------------------

Nhiên Tường những ngày này khá bận rộn, nàng không hiểu được Nhiên Hàn Băng đang muốn làm gì. Hắn tập trung nhiều nam hài tử từ ba đến bốn tuổi lại đây còn là ngoại tộc: " Tất cả đã ở đây rồi sao?"

" Bẩm quận chúa, đa số đều đã tập trung ở đây cả chỉ còn sót số hôm nay vẫn chưa được đưa đến."

" Vẫn còn?" Nàng mệt mỏi với số lượng lên đến ngàn đứa trẻ được dâng lên chỉ mới trong vòng ba ngày, để chia chúng ra mỗi cung và phân người chăm sóc giáo dục cũng đã là một vấn đề lớn: " Xem chừng đi, ta đến xem số mới được đưa đến."

" Vâng thưa quận chúa."

Từ bây giờ Thanh Yên sẽ không còn lớp ảo cảnh bảo vệ nữa sẽ rất dễ bị người bên ngoài dòm ngó, tuy nói người bình thường không có cơ hội nhưng vẫn còn những kẻ mang vân ấn ngoài kia. Không lý nào là vì cái người bên trong Băng Chi Liên mà lão đạo nhân kia nhắc đến sao?

Nhiên Tường đang suy nghĩ thì nghe tiếng khóc của trẻ con, chú ý đến hai cung nữ đang dẫn theo đám hài tử của ngày hôm nay đến: " Các ngươi...!"

" Quận chúa."

Nhìn hai nhi tử có phần hao hao giống nhau khóc nức nở, nàng khó chịu hỏi: " Xảy ra chuyện gì?"

" Bẩm quận chúa, hai hài tử này mới được đưa vào hôm nay lại vì lạ mà khóc mãi như vậy. Những đứa khác cũng theo đó mà làm rối cả lên."

" Thật là." Đám nhóc này chỉ cần một đứa la toán là cả lũ lại nhao nhao khóc lóc theo, chăm trẻ nhỏ phiền phức như vậy lại ném chuyện này cho nàng: " Nín ngay cho ta, các ngươi còn khóc ta sẽ ném hết xuống sông có biết chưa?"

" Ấy quận chúa... nói như vậy chúng sẽ càng...!"

Cứ tưởng sẽ dọa bọn chúng càng loạn thêm không ngờ mỗi đứa nhóc lại tự khắc nín thinh vì sợ: " Có...có hiệu quả rồi kìa."

" Mang chúng đi tắm rửa đi." Nhiên Tường ra lệnh.

" Dạ vâng!"

Nhiên Tường chú ý vào đứa trẻ có gương mặt khá tươi sáng trong tất cả, đứa nhóc này không khóc không nháo, cũng không vì lời đe dọa của nàng mà có chút sợ sệt nào. Một đứa trẻ như vậy lại có thái độ quá bình tĩnh khiến người khác phải nghi ngờ: " Ngươi tên là gì?"

Biết rõ người được gọi là quận chúa này là đang hỏi mình y tự nhiên trả lời: " Triệu Tiểu Sương."

" Tiểu Sương?" Nhiên Tường vừa nhắc lại thì có tiếng ồn từ mấy đứa trẻ khác.

" Ta cũng tên Tiểu Sương...!"

" Cả đệ nữa."

Nhiên Tường khó chịu: " Ta chỉ hỏi hắn mấy đứa các ngươi trả lời lên làm gì."

" Hức...tỷ tỷ đáng sợ quá."

" Tên này sẽ ở lại còn tất cả đưa đi."

" Dạ!"

Chỉ một mình bị giữ lại Tiểu Sương cũng không tỏ ra hoang mang, y đến đây không phải là vì ý muốn của hoàng đế đất nước này sao? Nếu biết sẽ rắc rối như vậy thì lẽ ra nên tiếp tục cuộc sống an nhàn ở Bất Xích còn hơn.

Đánh giá qua Tiểu Sương, Nhiên Tuyết tỏ vẻ nghi ngờ: " Ngươi từ đâu đến?"

" Bất Xích quốc!"

Đứa trẻ này đúng là dễ làm cho người khác chán ghét mà, nó trả lời trống không như vậy với người lớn sao? Nhưng hoàng huynh đã nói cần chú ý đến những đứa đến từ Bất Xích quốc: " Một hài tử như ngươi có phải nên nói chuyện sao cho giống một đứa trẻ hay không?"

Tiểu Sương nói: " Vậy quận chúa muốn ta cũng khóc la giống bọn nhóc kia mới là đúng? Nếu vậy ta cũng không phiền diễn một lần để được qua cửa đâu."

" Ngươi...!" Đây chắc chắn không phải chỉ là một đứa trẻ bình thường: " Đi theo ta."

" Đi?"

" Ta sẽ để ngươi vào số những đứa tiếp theo được gặp hoàng đế Thanh Yên."

" Nhanh như vậy?" Tuy câu nói thể hiện sự hiếu kỳ nhưng gương mặt của cậu không hề có một chút ngạc nhiên.

" Ngươi đạt rất nhiều điều kiện của hoàng huynh đưa ra, nhưng đừng nghĩ như vậy đã qua cửa. Nếu ngươi không hợp nhãn hoàng đế hay làm người cảm thấy nhàm chán thì sẽ phải trở thành nô lệ của Thanh Yên."

Tiểu Sương cười xem thường: " Thân làm hoàng đế một nước lại có hứng thú với hài đồng. Đừng nói gì nhiều chỉ với việc hắn đã gần tuổi năm mươi cũng khiến người khác cảm thấy ghê tởm."

" Hừ...!" Nhiên Tường không những không tức giận mà còn phải đánh giá lại tên tiểu tử này: " Ngươi nghĩ ở đây là đâu? Ngươi Thanh Yên được xem là bất tử thì việc hơn kém tuổi của ngươi cũng chẳng đáng vào đâu, và nơi này đối với các bậc quan thân, việc có vài nam sủng không phải vấn đề lớn. Người mà ngươi sắp phải đi gặp lại là hoàng đế, ngươi cho rằng mấy cái suy nghĩ trẻ con đó có tác dụng sao."

" Và điều quan trọng hơn là cho dù ngươi khinh thường, nhưng lại tự nộp mình trở thành một trong số chúng, thật đáng nực cười." Nhiên Tương ngẫm lại thì cùng với một tiểu hài tử mới vài tuổi nói những lời này thì mình mới là đáng nực cười: " Đến rồi, vào bên trong tắm rửa rồi chọn một bộ y phục tùy ý ngươi."

Tiểu Sương ngước đầu đối diện với cánh cửa lớn: " Đây là."

" Bây giờ ngươi có hối hận cũng không kịp đâu, hãy tự lo cho mình đi." Nhiên Tường nói rồi xoay người đi, để xem tên nhóc này còn mạnh miệng được không.

Ngay cả cái tinh thần lúc nào cũng thờ ơ như y, Tiểu Sương cũng thoáng thấy lo sợ, y đến đây chẳng qua muốn xem cái gì là định duyên cái gì là Hắc Long mà lão Khang Dương nói. Tiểu Sương muốn chứng minh những thứ đó không tồn tại và cuộc đời mình phải do mình tự quyết định nhưng... Tiểu Sương nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ của mình: " Với cơ thể vẫn chưa trưởng thành này!"

Cho dù giữ được ký ức của mười tám năm là Nhã Sương, cơ thể hiện tại của Tiểu Sương cũng chỉ mới bốn tuổi, y sẽ làm được gì nếu tên hoàng đế kia muốn làm tới? Tiểu Sương nắm lại bàn tay: " Băng... nếu có ngươi ở đây cùng ta thì thật tốt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net