Chương 2: Mua quần áo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nhà cậu ở đâu?"

Tịch Kỳ vẫn là đổi sang câu hỏi khác, chứ nhìn mặt Lam Cẩn hắn không dám hỏi câu hỏi ban đầu.

Lam Cẩn ngoan ngoãn trả lời:" Ở Lạc Vân sơn."

Lạc Vân sơn, là ngọn núi mà Lam lão gia trước kia đã mua đứt nó để quy ẩn, tức là Lam Cẩn đang sống cùng Lam lão, mà nơi đó ở Quang Thành, cách khá xa nơi này. Nếu Lam Cẩn đi đến nơi xa xôi đây, thì chắc cậu phải thuê một khách sạn nào đó để ở.

Sau đó Lam Cẩn dẫn ba bọn họ đi tiếp, Tịch Châu từ đầu đến cuối ánh mắt luôn hướng về Lam Cẩn, cẩn thận quan sát dáng vẻ của người trước mắt. Tuy cao nhưng khi đứng trước Tịch Châu, Lam Cẩn rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể nắm trong lòng bàn tay, và cả tấm lưng gầy đến mức mong manh đó, nhưng vẫn quật cường thẳng đứng chống chọi với Tịch Thiệu Sênh.

Nghĩ lại thì họ đã không gặp nhau bốn năm, bốn năm trời, con sổ tuy nhỏ, nhưng lại rất dài. Chẳng lẽ đã làm người ta thay đổi đến vậy sao?

Tịch Dao lâu lâu nhìn xung quanh đường, giờ có lẽ đã ra khỏi nơi buôn bán người đó. Khu này chỉ là một khu dân cư nhỏ, đa số đều là những tên ăn chơi đến ẩn trú.

Nhưng cũng lạ, Tịch Dao không khỏi nghi hoặc với Lam Cẩn, từ nãy giờ sao bọn họ lại đi bộ. Không phải Tịch Dao làm sang, nhưng với Lam Cẩn thừa kế cả đống gia sản, sao lại đi bộ để dẫn họ về nơi ở, còn nghĩ Lam Cẩn sẽ có người đưa đón chứ.

Tịch Dao:"..."

Đúng như suy nghĩ, Tịch Kỳ mặt không có nổi cảm xúc, Tịch Dao hơi cạn lời, Tịch Châu thì có vẻ trầm trồ chút.

" Đến rồi." Lam Cẩn khẽ nói.

Tịch Châu giật giật khóe mắt:" Cậu lấy đâu ra tiền để mua bọn tôi."

Lam Cẩn thành thật trả lời:" Ông ngoại có để lại tiền."

Không, Tịch Dao không thể suy nghĩ bình thường được nữa.

" Cọt kẹt"

Tiếng cửa cũ nát mở ra, Lam Cẩn đi vào mở đèn. Sắc mặt Tịch Châu phải nói rất không tốt, đây vẫn là một ngôi nhà coi như có đầy đủ bàn ghế, nhưng sao nhỏ quá, tường thì bị nứt một đường dài, mái nhà còn bị dột, Tịch Châu khẽ đạp xuống nền nhà. Hình như nó muốn vỡ ra.

Tịch Châu:" Thật sự là nhà cậu?"

Lam Cẩn:" Nhà thuê chung."

Tịch Châu:"..."

Lam Cẩn đi nhanh vào phòng ngủ rồi nhanh chóng đi ra, trên tay cầm một sấp quần áo, đưa cho Tịch Kỳ.

Tịch Kỳ nhìn bộ đồ trên tay Lam Cẩn mà không cảm xúc:" Cho bọn tôi thay sao?"

Lam Cẩn gật gật đầu, chờ mong Tịch Kỳ sẽ nhận lấy.

" Lam Cẩn." Tịch Dao gọi một tiếng.

Cậu nhóc trước mặt liền nhìn sang, trông rất ngoan ngoãn. Nhưng Tịch Dao nói thẳng:" Đồ của cậu bọn tôi mặc không vừa."

"!!!"

Không... Không vừa?

Lam Cẩn lúc này mới nhận ra, đồ mà cậu cầm trên tay theo số đo của cậu, dáng vóc của ba người khác với cậu. Tịch Kỳ, Tịch Dao và Tịch Châu cao lớn, còn Lam Cẩn thì thấp hơn họ.

Cậu hơi cúi mặt, không biết phải làm sao. Do không lường trước được việc sẽ chuộc họ ra, nên Lam Cẩn không chuẩn bị đồ trước.

Tịch Kỳ thở hắt một hơi, đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống, động tác hoàn toàn rất tự nhiên. Nhận thấy Lam Cẩn không có chút đề phòng nào, thì nhìn sang Tịch Châu.

" A!" Đồ trên tay của Lam Cẩn rơi xuống, sau gáy cậu bị Tịch Châu nắm lấy, ngón tay Tịch Châu nhanh chóng di chuyển sang cần cổ, ấn mạnh vào.

" Ặc... Khụ..." Cảm giác khó thở truyền lên đến đại não, tay Lam Cẩn theo phản ứng bảo vệ đưa lên muốn gỡ bàn tay đang bóp cổ mình ra.

Tịch Châu kéo cậu đến bàn gần đó, đặt cậu nằm xuống bàn, tay trái bị đè ép giữ lại.

Tịch Châu đè ép tay của Lam Cẩn mạnh hơn, nói:" Nhớ không lầm thì đây là cánh tay mà trước đó a Dao chơi ngu làm gãy."

Do di chứng từ gãy tay, đã để lại một vị trí mỗi lần bị tác động mạnh sẽ đau thốn lên đến não. Tịch Châu biết rõ vị trí đó, liền cố tình dùng tay đè lên. Lam Cẩn mím môi chịu đau, trong cổ họng chỉ phát ra vài tiếng nức nở đứt quãng.

" Kh... Không..." Lam Cẩn đứt quãng giọng do tay của Tịch Châu bóp cổ cậu mà không thể nói rõ.

Tịch Dao vỗ nhẹ tay của Tịch Châu để hắn nới lỏng ra.

" Sao?" Tịch Dao cười nói.

Lam Cẩn:" Không... Khụ... Không phải Tịch Dao làm."

Tịch Dao:"..."

Ồ?

Tịch Châu ấn mạnh lại, làm cho Lam Cẩn không kịp tiếp nhận mà ho khụ khụ.

Tịch Dao ngồi xuống cạnh Tịch Kỳ, ra hiệu cho Tịch Châu dừng lại:" Nằm mơ cũng không nghĩ đến khi bị mua về thì chúng ta dễ dàng nắm quyền kiểm soát thế này."

" Được rồi Lam Cẩn." Tịch Kỳ tay nắm tóc cậu, chỉnh đầu cậu hướng về Tịch Kỳ. " Dù rất biết ơn cậu đã bỏ ra một số tiền lớn, nhưng mục đích của cậu mua bọn tôi là gì?"

Làm gì có chuyện cậu nhóc này tự mua rồi không làm gì chứ.

Tịch Châu vô hồn nhìn cậu, tay bóp cổ cậu siết chặt hơn, Lam Cẩn không khỏi hoảng sợ:" Đ... Đói."

" Hả?" Tịch Kỳ khó hiểu.

Lam Cẩn có vẻ sợ Tịch Kỳ không nghe rõ, cậu lặp lại lòi nói:" Đói."

Chẳng lẽ...

Lam Cẩn bỏ tiền tỷ mua họ chỉ vì đói thôi sao???

Tịch Dao nhìn sang Tịch Kỳ, giờ nhớ lại trước kia khi còn ở trong biệt thự, vì Tịch Kỳ kén ăn, nên đa số các bữa ăn đều do Tịch Kỳ làm. Chẳng lẽ Lam Cẩn nhớ mấy món ăn của Tịch Kỳ sao?

Tịch Châu cũng buông tay ra khỏi cổ cậu, ánh mắt hiện rõ bất lực.

Tịch Dao cười:" Trước giờ chưa thấy a Châu nương tay vậy."

Tịch Châu xoa xoa cổ mình phát ra tiếng rắc rắc nhẹ, chán nản nói:" Niệm tình trước kia cũng chung chăn gối."

Lam Cẩn được thả ra không khỏi nhẹ nhỏm, cậu sờ lên cổ, tay trái lúc nãy vì bị đè ép mà tê liệt.

Tịch Châu nhìn cậu, thấy vẫn còn đeo khẩu trang, nói:" Cởi khẩu trang ra."

Không đợi Lam Cẩn phản ứng, Tịch Dao đã tóm lấy cậu kéo lại, tay giật khẩu trang.

" Hửm?" Biểu cảm của Tịch Kỳ tuy không thay đổi gì lớn, nhưng trong lòng hắn đã có sự bất ngờ nhẹ.

Nét mặt Lam Cẩn vẫn vậy, vẫn giống như trong ký ức ba anh em họ, dù trôi qua ba năm Lam Cẩn 22 tuổi thì chẳng có chút thay đổi nào, sự khác biệt duy nhất trong quá khứ là khóe môi cậu còn vương chút máu khô, một bên má của Lam Cẩn hơi sưng, nhìn không kĩ sẽ không nhận ra má cậu hơi hóp lại do gầy, trên khóe mắt bị bầm tím một mảng.

Tịch Châu khi nãy đè vào tay của Lam Cẩn, cánh tay bị bao phủ bởi tay áo dài màu đen. Hắn tự nhận thấy điều gì đó, cầm lấy tay của Lam Cẩn, kéo tay áo lên.

Tịch Châu im lặng, nhưng hơi thở của hắn dường như ngừng lại, khó nói nên lời, ánh mắt mang theo sự khó hiểu dán chặt vào cánh tay đầy rẫy vết hằn đỏ bầm tím của Lam Cẩn.

" Sao lại thế này?" Tịch Châu nói rất nhỏ, Lam Cẩn không thể nghe được.

Tịch Dao không biết sao tay hắn lại tự nhiên đưa lên xoa vết bầm tím nơi khóe mặt cậu.

" Tôi còn nghĩ sau khi cậu thừa kế gia sản xong sẽ sống tốt chứ."

Họ từng gặp qua Lam Cẩn vài lần và từng chăm sóc Lam Cẩn một thời gian dài, nên hiểu gia cảnh của cậu ra sao, mẹ mất sớm, cha không yêu, anh em không thương. Phía trên là anh trai lớn lạnh lùng luôn chì chiết, phía dưới là em trai song sinh bệnh tật có mọi tình thương.

Hình như hồi nhỏ còn chơi chung với Tịch Thiệu Sênh nữa, đôi khi Lam Cẩn sẽ xuất hiện ở biệt thự của ba anh em họ vài lần, mà thằng nhãi đó không thích Lam Cẩn nên không thân, sau này Lam Cẩn cũng không còn đến biệt thự của Tịch Kỳ nữa.

Lam Cẩn không đáp lại, cậu chỉ nhẹ kéo tay áo mình xuống, sau đó nhìn sang Tịch Kỳ mặt không đổi sắc, cậu vẫn nói:" Đói."

Tịch Kỳ:"..."

Tịch Dao khẽ phì cười, chọn một vùng da lành lặn trên mặt cậu, véo nó:" Nhóc con, trước đây đâu thấy cậu đòi hỏi vậy."

Lam Cẩn cũng mặc kệ để cho Tịch Dao véo.

Tịch Châu đảo mắt, đạp vào chân của Tịch Kỳ. " Đi làm đồ ăn đi, em cũng đói rồi."

Tịch Kỳ trừng mắt vào Tịch Châu.

Giờ nhìn lại khung cảnh có chút sai sai, rõ ràng Lam Cẩn mới là người mua, nói đúng hơn là chủ nhân, nhưng cậu lại ngồi lặng thinh dưới sàn, còn ba người thì ngồi trên ghế. Này cũng hơi ngược rồi.

Tịch Kỳ một tay kéo Lam Cẩn lên, sau đó vòng qua eo cậu ôm lấy để cậu ngồi lên đùi mình, giọng vẫn giữ nguyên sự lạnh nhạt vốn có:" Muốn ăn gì?"

Lam Cẩn nghiêng đầu, đôi mắt đầy suy tư nhưng cũng có chút không hiểu, rồi Lam Cẩn lại bâng quơ. Dường như cảnh này muốn chọc tức Tịch Kỳ rồi, hắn hỏi cậu muốn ăn gì mà cậu lại không trả lời nổi một câu.

" Màu đỏ." Lam Cẩn nhẹ nói.

Tịch Kỳ lúc này mới có biểu hiện:" Đỏ?"

Lam Cẩn dùng tay để hình dung ra, nói:" Có màu đỏ, phía trên có rau."

Tịch Dao nhíu mày suy nghĩ, chỉ nghĩ ra một món:" Tiết canh?"

Cả Tịch Châu và Tịch Kỳ nhìn về phía Tịch Dao với đôi mắt nhìn sinh vật lạ.

Tịch Dao nhìn về phía Lam Cẩn:" Không đúng sao?"

Lam Cẩn nhẹ lắc đầu, Tịch Dao cười mà cười không nổi, kéo chân Lam Cẩn đến với mình, làm cậu bị ngã nằm xuống đùi Tịch Kỳ.

" Lâu năm không gặp, tôi hơi nhớ cậu." Một lời nói đùa, Tịch Dao luồn tay vào trong áo, vừa xoa vừa nắn vòng eo không có mấy lớp thịt của cậu.

Tịch Kỳ dùng bàn tay nâng cằm Lam Cẩn lên:" Nói kĩ hơn."

Lam Cẩn đẩy tay của Tịch Dao đang sờ soạng, rồi hơi suy nghĩ chút, không lâu sau thì nói:" Có thịt, có cà chua, có nui."

Tịch Châu nói:" Chắc mấy món mà a Kỳ từng làm, anh nhớ thử xem."

Tịch Kỳ nghe vậy thì dựa theo lời nói của Lam Cẩn mà nhớ lại. Anh em Tịch Kỳ khá kén ăn, mỗi bữa ăn đều sẽ làm những phần khác nhau phù hợp với cả ba anh em, món ăn Tịch Kỳ làm đều theo hướng Âu, do công việc bộn bề nên đa số bữa ăn đều là salad và súp. Khi Lam Cẩn chuyển đến ở chung thì cũng ăn theo ba người họ.

Món màu đỏ, có rau củ, có thịt, có nui mà có vẻ khá quen thuộc với Lam Cẩn.

" Minestrone?"

Lam Cẩn có vẻ cũng không hiểu, nhưng cậu cũng ngầm biết được món cậu muốn ăn là nó.

Mà Tịch Kỳ thì chỉ có thể nhớ ra được món này, dù gì khi xưa cũng có một chút ấn tượng với nó. Nhớ khi ngày đầu Lam Cẩn đến ở cùng, thì hắn cũng nấu súp minestrone trong ngày đầu.

" Haizz." Tịch Kỳ chưa bao giờ thở dài đến vậy, hết bị bán đấu giá rồi được một oan gia xưa mua lại, còn tưởng nguyên nhân sâu sa hay mục đích gì đó, ai ngờ chỉ đói thôi.

" Để tôi coi."

Tịch Kỳ đi vào phòng bếp, nhìn xem còn nguyên liệu gì không để nấu cho Lam Cẩn không.

Ở ngoài phòng khách, Lam Cẩn bị đè ép ở giữa bởi hai người đàn ông. Hai tay bị Tịch Châu ở phía sau giữ lấy, chân thì bị Tịch Dao khống chế, khóa quần của cậu cũng bị Tịch Dao gỡ, chỉ thiếu việc cởi nốt quần Lam Cẩn ra.

" Làm chuyện đó nhiều đến vậy rồi mà cậu chưa thích ứng được sao?" Tịch Dao cắn vào cần cổ còn lưu lại dấu vết bị Tịch Châu bóp.

Tịch Châu phía sau kéo áo của Lam Cẩn lên, tay đưa vào sờ ngực của cậu. Hơi thở nóng phà vào gáy của cậu, làm Lam Cẩn nhẹ run cả người.

Lam Cẩn vừa chịu đau bị Tịch Dao cắn, vừa phải tránh Tịch Châu. Khóe mắt bị bầm tím của Lam Cẩn chảy ra nước mắt nóng hổi, lướt qua vết bầm đó.

" Dừng lại đi, Tịch Dao, Tịch Châu." Tịch Kỳ từ trong bếp bước ra.

Tịch Dao không khỏi bất mãn khi nghe Tịch Kỳ nói vậy, trách móc:" Sao lại ra sớm?"

Tịch Kỳ đáp lại:" Thì sao?"

Mày làm gì được tao?

" Còn cậu." Tịch Kỳ nắm cổ áo sau của Lam Cẩn, kéo lên như xách mèo, vừa hay áo của cậu đã bị kéo lên lộ ra vùng bụng phẳng, Tịch Dao không thể nhịn được mà ôm lấy hông cậu, mặt vùi vào bụng.

" Nhà cậu toàn mỳ gói thì tôi làm minestrone cho cậu kiểu gì?" Tịch Kỳ không quan tâm đến Lam Cẩn khổ sở vì bị Tịch Dao liên tục sàm sỡ, tay còn đưa một gói mỳ trước mặt cậu.

Sau đó ném gói mỳ vào Tịch Châu.

Tịch Châu:"..." mày điên à?

" Chẳng lẽ sau khi thừa kế gia sản thì cậu bị bỏ đói sao?" Tịch Kỳ hỏi tiếp, vốn chỉ là hỏi câu vớ va vớ vẩn, nhưng khi Lam Cẩn gật đầu thì hắn mới thật sự ngạc nhiên.

Bị bỏ đói thiệt à?!!

Tịch Châu tay vò vò gói mỳ làm nó nát ra.

" Vậy thì cảm ơn đã để tiền chuộc bọn tôi về."

Tịch Châu bóp bóp gói mỳ phát ra tiếng rối giòn rụm:" Ăn mỳ riết vậy mà chưa bị ung thư cũng may."

Tịch Kỳ thả Lam Cẩn xuống chỗ Tịch Châu, tay bóp trán như không muốn nghĩ nữa, nói tiếp:" Giờ này siêu thị có mở cửa không?"

Lam Cẩn nhanh chóng gật đầu, sau đó cậu gài lại khóa quần, đứng lên, lấy trong túi áo ra là một thẻ tín dụng, đưa cho Tịch Kỳ.

Tịch Dao:"..." Cười không nổi.

Tịch Châu:"..."

Tịch Kỳ:"..."

Lam Cẩn sợ Tịch Kỳ không hiểu ý của mình, dõng dạc nói:" Mua gì cũng được hết."

Tịch Dao nhìn thẻ tín dụng mà trong lòng không khỏi nuối tiếc năm xưa: Ôi một thời huy hoàng.

Tại siêu thị, à nói là siêu thị vì biển hiệu đặt tên là " Siêu thị mini Kỷ gia" nên ai cũng gọi là siêu thị, đường xá thì hẻo lánh vắng vẻ, nhà ai cũng đều tắt đèn, chỉ có duy nhất đèn đường và siêu thị còn sáng.

Bên trong siêu thị, một cái cục màu đỏ nằm trên bàn, Lam Cẩn đứng cạnh quầy thanh toán nhìn cái cục màu đỏ đó.

" Tiểu Lam cậu đùa tôi sao? Còn 10 phút nữa tôi tan ca rồi đó, đó giờ có thấy cậu đi mua đồ đêm khuya vậy đâu."

" Lải nhải mệt quá nhóc con." Tịch Châu tay cầm giỏ nhựa, theo sau Tịch Kỳ đứng lựa rau củ, rồi nói:" Thêm nhiều rau chút, nhớ thêm tiêu nhiều để tối lạnh ấm người, à đừng làm cay hay mặn."

" Gyaaaaaaaaaa!!!! Mấy khứa này là ai đây?!!! Sống ở đây mấy năm trời có bao giờ gặp bọn này đâu!!" Cậu nhân viên trẻ tuổi tóc nhuộm một màu đỏ chót như màu của cơn tức giận, tay chỉ thẳng vào Tịch Châu tức không làm được gì.

Lam Cẩn đẩy tay của cậu nhân viên xuống, nhẹ nói:" Kỷ Mân đừng nói vậy."

Dù Lam Cẩn đã ngăn lại không cho Kỷ Mân chửi khách, nhưng Tịch Dao vẫn nhìn Kỷ Mân một lượt, rồi quay mặt nhẹ nhàng phán một câu:" Tóc như mào gà."

Kỷ Mân:" *****abcxyz*** DCMM!!"

Tịch Kỳ để những câu chửi như hát qua khỏi tai, nhìn sang cậu nhân viên " mào gà" hỏi:" Bán gì ít vậy?"

" Dcm!!" Kỷ Mân nhịn hết nổi, chân đạp bàn quát:" Đã bảo bao nhiêu lần rồi!!! Đây là siêu thị mini là siêu thị mini!!! Muốn mua gì nhiều hơn thì vào trung tâm thành phố mà mua!!!"

Lam Cẩn giật nhẹ tay áo của Kỷ Mân, hỏi nhỏ:" Ở đây có bán quần áo không?"

Kỷ Mân:"..."

" Tiểu Lam ơi cậu đã đến đây mua nhiều lần rồi mà, sao cậu lại hỏi vậy?" Kỷ Mân hoàn toàn đau khổ với lời nói của Lam Cẩn, đã bảo đây là siêu thị mini rồi, ba ông tướng kia thì đòi sính ngoại đủ thứ trên đời, giờ tới lượt tiểu Lam đòi mua quần áo.

Kỷ Mân sụp đổ ngồi trên ghế, khuôn mặt chán đời, nhưng vẫn không thể không liếc qua ba người đang lựa đồ với khuôn mặt y đúc kia.

" Song ba sao?" Kỷ Mân thắc mắc nhìn sang Lam Cẩn.

Cậu gật đầu, Kỷ Mân khẽ ồ một tiếng:" Lần đầu tiên thấy song ba hàng thật giá thật đó, hiếm lắm à."

Cả ba người đang lựa đồ khựng lại.

Hàng thật giá thật? Hiếm?

Thật đúng với hoàn cảnh.

" Ủa mà cậu kiếm đâu ra mấy người này vậy? Đó giờ không nghe cậu kể."

Kỷ Mân rút một điếu thuốc ra châm.

"..." Lam Cẩn cậu cũng không biết trả lời sao cho hợp lệ.

" Cậu còn dư quần áo không?"

Kỷ Mân muốn phát rồ lên rồi, từ nãy giờ ba câu hết hai câu hỏi về quần áo, bộ cho ba ông khùng đó mặc à!!!

Khoan.

Kỷ Mân nhìn lại ba ông khùng kia, nhìn rất kĩ, nhìn chằm chằm.

Bị người khác nhìn muốn xuyên người như vậy, Tịch Châu khá khó chịu, lườm Kỷ Mân:" Nhìn gì?"

" Đánh lộn ở đâu mà áo quần xuề xòa bụi bẩn vậy?" Kỷ Mân không nể khách hàng mà nói thẳng mặt.

Đến đây, Tịch Kỳ, Tịch Dao và Tịch Châu mới nhìn lại áo quần mình.

Áo thun trắng nhăn nheo bị dính bụi ở khắp nơi, vài chỗ còn bị rách thành lỗ, quần thì bung chỉ với rách không kém gì cái áo.

Ở gần kia có cái gương, cả ba người không nhịn được mà cùng nghiêng qua nhìn.

Tịch Dao giật giật miệng, cảm thấy lúc nãy nói Kỷ Mân đầu mào gà không khác gì một cái tán tự vả vào mặt mình.

Mặt của cả ba lấm lem bùn đất, hồi đó họ vốn được anh hai nuông chiều mà lớn lên nên mặt hoàn mỹ không một vết xước, lúc nào cũng trắng không tì vết, đúng chuẩn nuôi trong lồng kính từ ngỏ. Giờ đây người lại bị thương ở trán, người bị một vết xước ngay mặt, người thì khóe môi chảy máu. Đầu tóc ai cũng bù xù như cái tổ quạ.

Nói thẳng ra không khác gì sống bám thùng rác.

Thì ra đó là lý do lúc về đến nhà thuê của Lam Cẩn thì cậu ấy đã lập tức đưa đồ cho mình. Cũng là lý do mà đến đây cứ hỏi Kỷ Mân về quần áo.

" Khặc..."

Kỷ Mân giờ được dịp cười nhưng không dám cười lớn, tay khoác vai Lam Cẩn kéo vào, đầu dụi đầu, cả người run lên vì nhịn cười.

" Khặc... Rồi rồi tôi hiểu rồi, một lát nữa tôi vào lấy vài bộ đồ cho."

Cảnh tượng này, ngứa mắt cả ba.

Tịch Dao đến kéo Lam Cẩn về phía mình, hoàn toàn tránh xa Kỷ Mân.

Nhưng Kỷ Mân không để ý đến điểm này, ôm bụng nhịn cười, nói:" Rồi để tôi vào lấy đưa liền luôn, khách hàng là thượng đế a."

Ngay khi Kỷ Mân đi vào trong, khuất sau cánh cửa, một giọng cười vang cả siêu thị mini.

" HA HA HA HA HA HA KHÀ KHÀ KHÀ KHẶC KHẶC KHẶC!!"

Cả Tịch Kỳ, Tịch Dao và Tịch Châu đen mặt như đít nồi.

Sau khi lấy lại sự nghiệp thì cái siêu thị này bị san phẳng đầu tiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC