Chương 10 - 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Mấy tấm hình tự sướng của Trương Diệp đăng lên weibo đột nhiên gây bão mạng. Chưa đầy 24 giờ, Trương Diệp đã lên top tìm kiếm weibo, phía sau còn kèm theo một chữ 'bạo' đỏ sậm. Lượt thích, lượt chia sẻ khủng. Lượt theo dõi cũng tăng chóng mặt. Đã lan truyền tới mức muốn ngừng cũng không thể ngừng được.

Mục Hạ ngồi trước màn hình máy tính, hai mắt trũng sâu, tay đang điên cuồng ấn chuột. Đang lúc anh click đến hăng say, màn hình đột nhiên nhảy ra một cái khung đỏ sẫm.

[Hệ thống: Bạn bị khóa tương tác 24h vì đã báo cáo người dùng quá số lần cho phép. Hệ thống ghi nhận đây là hành động spam.]

Mục Hạ triệt để tuyệt vọng, tay vẫn ấn 'báo cáo bài viết' không ngừng. Kì thực bây giờ có thêm một nghìn Mục Hạ cùng lập tài khoản weibo báo cáo bài viết của Trương Diệp cũng sẽ không dễ dàng bị tháo xuống.

Cậu Trương Diệp, cậu đăng hình thì đăng, nhưng làm ơn đừng viết caption như vậy có được không?!

Mục Hạ đau khổ nhìn dòng chữ rõ ràng trên màn hình, không còn tâm tư gì nữa, cảm thấy ngày hôm nay thực sự hỏng rồi.

Trương Diệp weibo update: "Đi chụp hình cho tòa soạn Mã Lan, thật cao hứng!"

Bên dưới có hơn chín vạn người thích, trong số đó có cả người đại diện, trợ lí, công ti mẹ của cậu ta thích.

Mục Hạ nhớ lại ba cuộc gọi lúc sáng nay trong lòng thở dài ngao ngán.

Cuộc gọi thứ nhất: "Anh nhà báo, chúng ta còn chưa kí hợp đồng. Hẹn cũng chưa hẹn nhìn mặt một cái, sao có thể đã chụp hình?! Các anh làm ăn chuyên nghiệp hơn một chút có được không?!"

Cuộc gọi thứ hai: "Anh Mục, về việc của cậu Trương Diệp chúng tôi mong anh có lời giải thích rõ ràng. Hình ảnh của cậu ấy có bản quyền, là thương hiệu. Không thể chụp lung tung."

Này, tất cả những lời này cũng chưa thể khiến anh sụp đổ như cuộc gọi thứ ba.

Cuộc gọi thứ ba, là gọi từ đường dây nội bộ công ti. Vì Mục Hạ đã cảnh giác không nghe máy nên ai kia đã rất tự giác gửi fax: "Cậu Mục Hạ, giờ nghỉ trưa mời cậu lên phòng tôi một chuyến. Tôi có chút chuyện cần bàn với cậu. (From Lôi Thôi tiên sinh.)"

Mục Hạ nắm tờ fax trong tay, trái tim rỉ máu không ngừng. Lôi Thôi tiên sinh...

@#%@&#℅¢¥# !!

Ngài tổng biên, ngài học được ở đâu cái tên này vậy?!

Anh điên cuồng vò xé tờ fax. Trong miệng cắn chặt túi lọc trà, phòng hờ trong lúc 'thả phanh' cắn phải lưỡi chết oan.

Trần Chính tình cờ đi ngang qua bàn làm việc của anh, lập tức bị dọa sợ một trận.

Mục Hạ cũng cảm nhận được ánh mắt của Trần Chính, lập tức đông cứng. Túi lọc trà không tự chủ rơi khỏi miệng, bép một tiếng chạm đất.

Anh đặt ngay ngắn cục giấy lên bàn, chỉnh lại tóc mái cùng áo sơ mi. Đứng dậy sắp xếp hồ sơ trên bàn. Trước khi đi còn thắt chặt cà vạt, hít một hơi dài. Nghiêm túc, cứng rắn bộn phần thẳng hướng phòng in đi thẳng.

Đợi anh đi qua thật lâu rồi Trần Chính mới hoàn hồn, ú ớ gọi với theo: "Tiểu Hạ, cầm nhầm giấy gói trà rồi..."

11.

Giờ nghỉ trưa Mục Hạ đúng giờ lên gõ cửa phòng ngài tổng biên. Không để anh đợi lâu, cửa lập tức mở ra. Một cỗ mùi hương hấp dẫn lập tức truyền vào mũi anh.

Mục Hạ ngửi có chút say mê.

Đã 14 giờ anh không ăn gì, thính giác cùng dạ dày đặc biệt nhạy cảm với mùi thức ăn béo ngậy. Bất quá Mục Hạ là người có cái đầu lạnh vô cùng. Anh sốc lại tinh thần, sải bước thẳng tắp vào phòng. Đến trước bàn làm việc của Lôi Thôi tiên sinh chừng năm bước chân liền dừng lại, cúi người bốn mươi lăm độ nghiêm túc chào hỏi: "Tiên sinh, tôi tới rồi."

Nhận Quan Chi đang bày đồ ăn, đầu cũng không ngẩng lên thoải mái nói: "Cậu Mục, tìm một cái ghế tới ngồi đi."

Mục Hạ hơi nghi hoặc nhưng cũng ngoan ngoãn kéo một cái ghế ngồi xuống phía đối diện ông. Khoảng cách vẫn duy trì chuẩn mực năm bước chân.

Nhậm Quan Chi ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng với anh. Vì ông ngồi ngược sáng nên lúc này trông như có hào quang đang phát ra từ người ông. Cảnh tượng mĩ lệ si mê. Mục Hạ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, thủy chung không nhìn cặp lồng năm tầng tỏa hương thơm nức bên tay ông.

Nhậm Quan Chi ánh mắt vẫn tươi cười, lần lượt tháo từng tầng cặp lồng xuống. Vừa tháo vừa nói: "Sáng nay tôi có dạo qua một cái trang mạng xã hội..." Mục Hạ nín thở chờ cẩu đầu trảm bổ xuống đầu mình.

"Vừa vào liền đã thấy tên của chúng ta trên bài viết của một cậu minh tinh."

Mục Hạ ảm đạm, rầu rĩ nói: "Vâng, chuyện này tôi đã biết, là tôi sơ suất. Tôi sẽ sớm khắc phục. Thật xin lỗi."

Nhậm tiên sinh tách đôi đũa trúc ra, ôn nhu mỉm cười, ánh mắt vẫn cong cong. Noãn hòa nhìn anh.

Mục Hạ bất giác lạnh sống lưng.

Ông đặt năm khay thức ăn ngay ngắn trên bàn, thản nhiên nói: "Tôi đâu có trách gì cậu. Vốn là thấy cậu vất vả, mời cậu một bữa cơm thôi. Nào, cậu Mục, dùng bữa luôn chứ?"

Mục Hạ cảm thấy mông mình đã cứng đến không thể cứng hơn rồi, co quắp khóe miệng run rẩy nở nụ cười: "Cảm ơn thịnh tình của ngài. Nhưng tôi đã đặt cơm trước ở canteen. Bữa cơm này ngài cứ từ từ dùng." Nói xong liền đứng dậy, đại ý muốn rời đi ngay lập tức.

"Vậy tôi xin phép..."

"Cậu Mục Hạ, cậu thật sự từ chối sao?" Lôi Thôi tiên sinh mỉm cười. Mục Hạ trong lòng tự niệm mật ngọt chết ruồi, cũng khôi phục vẻ băng sơn thường ngày nhã nhặn cúi đầu: "Rất cảm ơn tiên sinh, nhưng tôi có việc cần làm rồi. Hẹn ngài khi khác."

Nói xong liền dứt khoát quay đầu đi, không để cho Nhậm Quan Chi có cơ hội hỏi thêm.

Nhậm tiên sinh nhìn theo bóng lưng vội vàng của anh, nét cười càng ôn hòa.

Ông vui vẻ bật máy tính, mở bài hát yêu thích. Vừa ăn phần cơm dành-cho-một-người mới gọi từ Tây Sam nhà hàng vừa rung chân theo nhạc.

Nhậm tiên sinh hôm nay thấy đặc biệt ngon miệng, lên trang web nhà hàng, ấn rate năm sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net